*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Lộng Khê - Chương 4
__________
Cố Lộng Khê ngạc nhiên.
Cô chỉ muốn trêu Ôn Thiền vì đối phương vừa tốt tính vừa dễ xấu hổ, không nghĩ đối phương lại trả lời như vậy.
"Cô thật là."
"Ding ding ding ding"
Điện thoại Cố Lộng Khê vang lên cắt ngang những lời cô định nói. Nhưng may là có người gọi chứ cô cũng không biết mình định nói gì.
Cố Lộng Khê cầm điện thoại ra ngoài nghe, Ôn Thiền nhìn theo. Cô yên lặng nhìn bóng lưng đối phương, sau đó nhìn về bộ quần áo Cố Lộng Khê muốn vứt đi.
Có lẽ người đón Lộng Khê sắp đến.
Lộng Khê phải đi.
Ôn Thiền sửa lại tách trà, thỉnh thoảng nhìn Cố Lộng Khê nghe điện thoại phía xa.
Cô thầm nghĩ, sự cô đơn viết lên khuôn mặt. Thậm chí tay chân còn luống cuống làm tách ngã xuống bàn. May là nước ấm nên không làm bỏng tay.
"Sao vậy?"
"Không sao." Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê, "Em phải về sao?"
Cố Lộng Khê gật đầu. Cô bước ra ngoài vì phải mắng mấy cấp dưới thân yêu.
"Chắc 10 phút nữa." Cố Lộng Khê nhìn đồng hồ.
"Ừm, may là điện thoại không hỏng, nếu không nhà em sẽ rất lo." Ôn Thiền nói.
Hai người vẫn có thể bên nhau thêm 10 phút.
Thực sự Ôn Thiền không nỡ, thậm chí hy vọng mấy người đó đến muộn hơn.
Không biết vì sao nhưng chỉ cảm thấy Lộng Khê tốt. Tuy bên nhau không lâu nhưng Ôn Thiền lại cảm thấy hai người đã quen biết nhiều năm.
Cố Lộng Khê vén mái tóc sắp khô, mặc dù dầu gội không phải loại hay dùng nhưng mùi không khó chịu. Cô thấy không tệ.
Cô chỉnh lại quần áo. Chiếc váy hoa trên người mang lại sự tương phản giữa thuần khiết và quyến rũ. Hết cách, tại dáng cô đẹp quá làm gì, cao gầy còn có trước có sau.
Cố Lộng Khê mang kính râm và mang giày cao gót vào chân lúc Trạch Cần lái xe đến cửa.
Ôn Thiền vẫn luôn im lặng quan sát mọi chuyện của Lộng Khê. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau Ôn Thiền lại né tránh.
"Có bút không?" Cố Lộng Khê hỏi.
Ôn Thiền đứng dưới mái hiên. Hai người đàn ông vest đen bước xuống từ chiếc ô tô cách đó không xa.
"Có. "Ôn Thiền đưa cây bút của em trai cho Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê nhận, viết một dãy số lên tấm thẻ màu đen.
"Tôi không muốn nợ ai." Cố Lộng Khê đưa cho Ôn Thiền, "Số điện thoại của tôi. Nếu cô muốn tiền bạc, danh lợi hay địa vị, bất cứ thứ gì tôi cũng có thể, gọi cho tôi là được."
Ôn Thiền nghe, cúi đầu nhìn dãy số trên tấm thẻ.
"Tôi không cần..." Ôn Thiền không vui, ngược lại cô cảm thấy buồn bực vì Cố Lộng Khê khách sáo và xa cách.
Cố Lộng Khê nhướng mày, cô không tin. Con người ai chả có lòng tham? "Nói chung cô muốn gì thì nói với tôi. Không có giới hạn thời gian, nợ này tôi sẽ trả."
Lần đầu tiên mắc nợ người ta, chuyện này làm Cố Lộng Khê có chút buồn bực.
Ôn Thiền không đáp, cũng không thể để người đón Cố Lộng Khê đứng phơi nắng. Tuy còn nhiều điều muốn nói với đối phương nhưng cảm thấy không ổn. Họ chỉ là bèo nước gặp nhau, cùng lắm chỉ mấy tiếng đồng hồ.
Thấy Ôn Thiền không nói thêm, Cố Lộng Khê bước ra mái hiên. Người đàn ông nghiêm nghị bên kia giơ chiếc ô đen che cho cô.
Ôn Thiền thấy người đi, cô không nhịn được nên gọi đối phương.
"Cái kia, Lộng Khê..."
Cố Lộng Khê quay lại.
Cô đã đeo đôi găng tay đen, sự kiêu hãnh cách người vạn dặm quay lại.
"Hửm? Nghĩ nhanh vậy sao?" Cố Lộng Khê nheo mắt, thật sự có yêu cầu.
"Chúng ta còn gặp lại không?"
Gần như Cố Lộng Khê chưa hết câu, Ôn Thiền đã buộc miệng thốt ra.
Cố Lộng Khê khó hiểu: "Gặp lại?"
Ôn Thiền gật đầu.
Cố Lộng Khê trầm mặc, cô thật sự không đoán được Ôn Thiền nghĩ gì. Không phải điều kiện mà là đoạn đối thoại vô nghĩa.
"Chắc sẽ không, nhưng nếu cô muốn thứ gì cứ tìm tôi, tôi nợ cô." Cố Lộng Khê lại hứa hẹn.
Nếu cuộc gọi này chỉ vì một điều kiện, cô, Ôn Thiền sẽ mãi mãi không gọi.
Ôn Thiền che giấu sự thất vọng vô tận, yên lặng gật đầu.
"Vậy...đi đường cẩn thận."
"Ừm."
Cố Lộng Khê mím môi dưới, coi như tạm biệt Ôn Thiền rồi vào xe.
Ôn Thiền cười, vẫy tay về phía cửa sổ xe. Cô đứng đó mãi đến khi chiếc xe khuất bóng mới lặng lẽ vào hiên lấy dãy số ra đọc lại.
Ôn Thiền sao vậy? Mới quen biết mấy tiếng mà trông như cách biệt đau thương?
Bên này, Cố Lộng Khê yên lặng ngồi sau xe.
Cô có thể nhìn thấy hết, cứ yên lặng nhìn vào kính chiếu hậu cho đến khi không còn bóng người.
"Sếp muốn tra người đó không?" Trạch Cần đánh vỡ sự im lặng trong xe.
Cố Lộng Khê chớp mắt, sự vô cảm trên gương mặt khiến người ta không đoán được cô muốn gì.
Cô rủ mắt vuốt ve chiếc váy hoa, mỉm cười.
"Không cần." Cố Lộng Khê nhẹ nhướng mày, âm trầm nhìn gương chiếu hậu, "Cậu nghĩ tôi để ý người ta?"
Chứ gì nữa.
Làm sao Trạch Cần dám nói. Theo chân Lộng Khê nhiều năm, Trạch Cần biết rõ cô được cái mạnh mồm, nên anh lựa chọn im lặng.
Cô chỉ không muốn mắc nợ.
Để ý?
Sao có thể?
Cô, Cố Lộng Khê chưa từng để ý đến đây. Trước đây là vậy, sau này cũng là vậy.
***
Lúc chuẩn bị bước vào phòng tổng giám đốc, trưởng phòng Cao của tổ kế hoạch sợ hãi đẩy cửa ra ngoài, trên trán vẫn còn mồ hôi lạnh. Đối phương khẽ liếc Trạch Cần sau đó cúi đầu chạy.
Trạch Cần nhướng mày, sếp yêu lại giận.
Không phải lần đầu trong tháng.
Tuy sếp anh lập dị, tính tình không ổn và là động vật nguy hiểm mọi người tránh xa. Nhưng rất hiếm khi cô tức giận, thường xuyên sẽ dùng chiêu làm người ta không rét mà run.
"Ai cho cậu vào?"
Cố Lộng Khê dựa ghế, lạnh mắt nhìn Trạch Cần. Cây bút trên tay "thân thiện" ném thẳng qua phía Trạch Cần.
Nếu là người khác chắc chắn không thể tránh. Nhưng Trạch Cần vẫn dễ dàng chặn đường cách chào dễ thương của sếp bằng tài liệu trên tay.
Trạch Cần cúi người nhặt tài liệu đặt lại chỗ cũ.
Bình tĩnh nhìn sếp.
"Mới thấy trưởng phòng Cao ra ngoài."
Cố Lộng Khê liếc đối phương, "Cái kế hoạch nát vậy cũng dám đưa tôi xem? Không bảo cuốn gối là cho mặt mũi lắm rồi."
"Nhân viên cũ, mấy chuyện này không hiếm."
"Đưa Hạo Nguyên xem đi, không dùng được thì đừng giữ. Chỗ này không phải nơi tái chế rác thải." Cố Lộng Khê lạnh mặt, cô luôn làm việc dứt khoát. Nên trong công ty không ai dám ở cùng chỗ với cô.
Trạch Cần ghi nhớ, ngước nhìn Cố Lộng Khê đang không vui.
"Sếp có tâm sự."
Cố Lộng Khê im lặng.
"Lão phu nhân bảo sếp nghỉ hai hôm." Trạch Cần nhận được lệnh bổn gia, tất nhiên phải truyền đạt ngay.
Cố Lộng Khê hừ hừ, cái gì mà cho nghỉ? Cô muốn đi đâu thì đi, muốn ở đâu thì ở. Nhưng ngoài công việc, cô không có chuyện gì làm.
Cô đâu giống bà chị già, ước gì không đi làm để ở bên chị dâu. Toàn làm mấy việc không đâu.
"Bà nội nói gì nữa?" Cố Lộng Khê không tin bà nội không chửi cô.
"Nói sếp không được bình thường, mong sếp nghỉ ngơi để trở lại bình thường." Trạch Cần có gì nói đó, đây cũng là nguyên nhân Cố Lộng Khê muốn giết anh.
Cố Lộng Khê mím môi, liếc cấp dưới: "Mấy người cũng thấy tôi không bình thường?"
Trạch Cần nhíu mày, không biết nên nói sự thật không.
"Thôi, đừng nói nữa." Cố Lộng Khê bực bội nhìn lịch bị gạch bỏ. Đã 18 ngày nhưng cái người kia không có động tĩnh gì. Cái người đó cũng không thèm gọi cho cô?
Trên đời thật sự có người không có lòng tham? Tiền tài, địa vị gì cũng không muốn?
Đm, đây là vấn đề Cố Lộng Khê đau đầu nhất.
Cô ghét nợ nần. Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ quan tâm chuyện gì. Nhưng vì mấy lời hứa hẹn mà tối nằm mơ thấy mặt đối phương.
"Có người nào lạ đến không?" Cố Lộng Khê xoa xoa cái trán phát đau.
Trạch Cần biết đối phương hỏi ai, "Cô Ôn chưa từng đến."
"Clm, tôi nói cô ấy sao?" Cố Lộng Khê phủ nhận, nói đúng hơn là tức muốn hộc máu.
"Xin lỗi, vậy không có ai khả nghi." Trạch Cần trả lời sếp yêu bằng cách khác.
Đã quá quen với tính cách ngạo kiều tới chết của sếp.
Cố Lộng Khê xoay bút, vô thức nhìn mấy thứ vừa viết trong sổ.
Có lẽ bà nội đúng, cô nên nghỉ hai ngày để điều tiết cảm xúc.
Cô không thừa nhận, hoặc không muốn thừa nhận chuyện làm cô đau đầu đến từ người kia.
Có những người lại thật sự bỏ lỡ cơ hội từ trên trời rơi xuống. Rõ ràng có thể nhận được lợi ích nhưng lại im lặng mất tăm.
"Sao lại có người ngu ngốc vậy?"
Cố Lộng Khê hừ hừ, lật đến trang cuối cùng thì đôi mắt u ám hơi sáng lên. Trên đó là hai chữ cô vô thức viết trong khi ngồi một mình.
Ôn Thiền.
Tên người kia.
Ngu ngốc, ngu đến hết thuốc chữa