*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Lộng Khê - Chương 10
__________
"Em bị hói à?"
Một thân váy đen vào phòng sinh, chị gái yêu dấu đột nhiên chào hỏi Cố Lộng Khê bằng cách thân mật, thắm thiết.
Cố Lộng Khê cởi mũ, bĩu môi, cô không vui. Dùng ánh mắt dịu dàng liếc nhìn bà chị gái vinh quang thăng chức làm mẹ.
Thật sự không hợp nhau, nửa câu cũng buồn nói.
"Chị quê mùa." Cố Lộng Khê không thèm để ý đến bà chị không hứng thú thời trang. Không hiểu sao chị dâu lại đi yêu bà già đó.
Cố Thanh Hà câm miệng. Cô không muốn cãi nhau với con em, nếu không chắc bệnh viện bay nóc.
"Con đến trễ nhất đó!" Mẹ Cố Lộng Khê phàn nàn, nhanh bảo con gái xem công chúa cưng nhà chị dâu.
Cố Lộng Khê bị mẹ la nhưng không cãi, vội vàng chạy lại chỗ Ngôn Trăn gặp cháu cưng.
Thật quá đáng yêu, tuy cô không thích trẻ con nhưng nếu cháu ngoan thì sẽ không chê.
Nhưng sao lại giống bà già Thanh Hà vậy?
"Trời đất mẹ ơi, giống hệt bà già kia vậy trời?" Cố Lộng Khê chọc má cháu.
Ngôn Trăn vui vẻ: "Đúng đó, ai cũng bảo giống chị em. Không sao, chị em đẹp mà!"
"Cháu thích cười giống chị, đâu như bà kia." Cố Lộng Khê không sợ Cố Thanh Hà, cô nói khích bà kia đó.
"Sao con nói nhiều vậy? Nhưng có làm được gì không? Xem đi, chị Thanh Hà với Trăn Trăn có con luôn rồi, con thì sao?" Mẹ Cố Lộng Khê khoanh tay, sau đó kéo chị dâu đến để an ủi bản thân, bà uỷ khuất: "Chị dâu, em muốn đổi con với chị. Gia đình Thanh Hà vui vẻ như vậy, có con dâu đẹp còn có tiểu công chúa đáng yêu. Em ghen tị quá đi thôi..."
"Trời đất ơi, em đừng lo, không chừng Tiểu Khê giấu em đó. Em kệ mất đứa nhỏ yêu đương đi, giờ mình ép cũng không được gì."
Hơn nữa cố gắng làm Cố Lộng Khê nói đỡ bà.
"Nếu nó yêu đương thì mặt trời mọc phía tây." Mẹ Lộng Khê không thèm cho mặt mũi, mạnh mẽ chọc tức con gái kiêu ngạo của mình.
"Mẹ." Cố Lộng Khê không vui. Gì vậy trời? Giờ tới tình cảm của cô cũng bị người đời chỉ trích sao? "Mẹ quá đáng quá, con bận thế sao có thời gian yêu đương?"
"Bà nội cho em nghỉ." Cố Thanh Hà châm dầu vào lửa.
Cố Lộng Khê có thể thấy ai kia kiêu ngạo.
Chết tiệt.
Bà già, bà mẹ nó bỏ đá xuống giếng.
"Lộng Khê đừng giận chị em, mọi người đều muốn em hạnh phúc mà." Thấy em vợ bị bao vây nên Ngôn Trăn giúp đỡ. Đến Cố Thanh Hà cũng ăn hiếp em ấy thì nàng nên xoa dịu trái tim đã vỡ của Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê hừ hừ. Cô biết mọi người có ý tốt, nhưng cô vẫn chưa xác định được sự rung động của bản thân.
Vì Ôn Thiền là người rất tốt, mà cô thì tay dính máu người, làm việc không từ thủ đoạn. Biết rõ bản thân không tốt đẹp nên cô không chắc Ôn Thiền muốn bên cạnh cô.
Cô không dám xác định vì càng muốn bên người ta sẽ càng tự ti.
"Nghĩ gì vậy?"
Giọng nói lạnh lẽo kéo cô trở về.
Cố Lộng Khê thôi nghĩ ngợi, xoay người, uể oải tựa lan can.
"Lo cho em à?" Cố Lộng Khê khẽ hé mở đôi môi nhìn bà chị già giống mình mấy phần.
Lý do khác khiến cô ghen tị với bà chị là dù Ngôn Trăn biết rõ Cố Thanh Hà tối tăm nhưng vẫn chấp nhận chị.
Nếu là Ôn Thiền, một người lương thiện như vậy, e rằng biết được sẽ cố gắng chạy khỏi cô.
Nghĩ mình may mắn nhưng sự đời nào có dễ dàng, chưa kể Ôn Thiền chỉ xem cô như bạn.
"Em có tâm sự." Cố Thanh Hà nói, thật ra cô cũng không hơi đâu lo cho con em gái rắc rối của mình, nhưng dù sao vẫn hơi lo.
Cố Lộng Khê muốn hút thuốc, nhưng đây là bệnh viện, vì vậy nhìn Cố Thanh Hà: "Sao chị biết mình thích chị dâu?"
Cố Thanh Hà kỳ quái nhìn em gái, ánh mắt như kiểu: Em thích ai à?
"Đừng, đừng nhìn em như vậy. Em hỏi dùm bạn."
"Em có bạn?" Cố Thanh Hà không quan tâm mặt mũi em gái lắm.
Cố Lộng Khê trợn mắt: "Không hiểu sao chị dâu em lại thích chị."
Cố Thanh Hà khẽ cười. Thật ra cô cũng thấy mình may mắn khi được Ngôn Trăn yêu.
"Người khác đụng một chút em cũng thấy khó chịu, thấy gì tốt đẹp nhất sẽ nghĩ đến đối phương đầu tiên. Nếu em như vậy thì em chết chắc, sa vào tình yêu rồi." Cố Thanh Hà truyền kinh nghiệm cho em gái dấu yêu.
Cố Lộng Khê cứng người, sau đó như bị người ta chọc trúng tim, cô thề thốt: "Nói là hỏi giúp bạn mà, chết tiệt, em về đây."
Cố Lộng Khê "thân thiện" nhét bao lì xì cho chị cả, mang mũ rộng vành bước đi.
Cố Lộng Khê lái chiếc Jaguar vượt đèn giao thông. Và cô tò mò về cái tiệm có trái dâu tây màu hồng xa xa.
Ỏ, này là tiệm bánh kem chị Ngôn Trăn cho cô ăn thử mà? Ra là chỗ này nha, 12 giờ đêm còn bán cơ?
Nhà này luôn giới hạn số lượng bánh nên khá khó mua. Bánh chỗ này rất ngon và nguyên liệu là hàng cao cấp.
Không biết Ôn Thiền thích bánh dâu không?
Tiềm thức nghĩ vậy, Cố Lộng Khê đổi hướng hành trình, rẽ phải vào tiệm bánh.
"Xin chào quý khách." Em gái nhân viên nhìn người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đội mũ vào cửa hàng.
Hơi thở xa cách và hắc ám không hợp với sự ngọt ngào của cửa tiệm.
Cố Lộng Khê nhìn quanh, cảm thấy có nhiều đồ đã hết nên không còn hy vọng: "Cửa hàng còn bánh kem dâu không?"
Cô bé nhân viên tiếc nuối: "Bánh dâu hết lúc chiều rồi. Nếu chị cần thì đặt trước rồi mai lấy cũng được."
Cố Lộng Khê thấy hơi thất vọng, cô định cho Ôn Thiền bất ngờ nho nhỏ.
"Vậy ngày mai tôi đến lấy, cảm ơn."
Cứ như vậy, Cố Lộng Khê đặt bánh cho ngày mai. Mặc dù bây giờ không tạo được bất ngờ gì nhưng nghĩ lại ngày mai có thể đưa bánh kem cho Ôn Thiền, cũng rất vui vẻ.
Lúc về nhà đã 12 giờ rưỡi đêm.
Cô nhìn đồng hồ, chắc Ôn Thiền đã ngủ rồi. Lão cán bộ như cô Ôn chắc sẽ có lịch trình làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt. Cô còn định xem miếng tivi, tâm sự loài nhím biển với cô giáo Ôn một chút hoặc làm chuyện khác cũng được.
Vẻ gợi cảm của Ôn Thiền đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Cố Lộng Khê làm cô nuốt nước bọt. Chuyện khác? Chuyện gì vậy?
Cô lắc đầu, vào gara đỗ xe. Lúc ngẩng đầu thấy đèn trong nhà vẫn sáng và là đèn phòng khách. Ôn Thiền chưa ngủ sao?
Cô nghi ngờ bước nhẹ vào trong vì sợ đánh thức người đang ngủ.
Và Ôn Thiền ngủ quên trên sofa.
Tivi vẫn bật, chắc ngủ quên trong lúc xem.
Cố Lộng Khê khẽ cười, mắt cô là sự dịu dàng không thôi. Quay người định tắt tivi nhưng cô muốn xem Ôn Thiền coi phim gì.
Ôn Thiền xem đoạn giới thiệu của phim, Cố Lộng Khê ghi nhớ tên phim là "Bí mật tình yêu". Cô nghĩ nếu sau khi phim ra rạp cô sẽ dẫn Ôn Thiền đi xem.
Ngồi xổm xuống, cô dịu dàng nhìn vào góc nghiêng của Ôn Thiền.
Cô muốn chạm vào Ôn Thiền, cảm nhận nhiệt độ và sự mềm mại của Ôn Thiền. Cô giáo Ôn mang lại cho người ta cảm giác bình yên và tĩnh lặng tuyệt đẹp. Và Cố Lộng Khê muốn giữ phần này cho riêng mình, cô muốn chiếm lấy, muốn giữ hơi ấm đặc biệt cho mình cô.
Ví dụ...
Ôn Thiền sẽ như nào khi động tình?
Chắc sẽ xinh đẹp động lòng người.
Sắp chạm vào nhưng Cố Lộng Khê rút tay lại.
Cô bật dậy đi tắm để bình tĩnh nội tâm cầm thú.
Khi sấy khô được nửa đầu mới thấy ổn định lại.
Cô mặc áo ngủ màu đen, liếc nhìn người vẫn còn trong mộng. Cũng không thể để ai kia ngủ phòng khách được, dẫu sofa có êm ái nhưng vẫn phải vào phòng.
Cố Lộng Khê cúi người bế Ôn Thiền lên.
Ôn Thiền không nặng, khá dễ bế. Chẳng qua không muốn quấy rầy đối phương nên Cố Lộng Khê bế người bằng kiểu công chúa, nhưng cách này không tiện mấy.
Cố Lộng Khê bước từng bước nhỏ lên phòng ngủ của cô.
Cô muốn mở cửa.
Hơi nghiêng người dùng khuỷu tay đẩy tay nắm cửa.
Hình như động tác ảnh hưởng đến Ôn Thiền - người ngủ trong lòng Cố Lộng Khê.
Ôn Thiền mở to mắt. Lầu hai không mở đèn sáng, chỉ có đèn cảm ứng sáng nhẹ ở hành lang nên Ôn Thiền không rõ ai đang bế mình.
Ôn Thiền giãy giụa muốn thoát
"Là tôi."
"Lộng Khê?"
Cố Lộng Khê đứng không vững nữa, cô đẩy cửa bước vào phòng ngủ. Đèn cảm ứng trong phòng bật sáng, nhấp nháy ánh sáng nhẹ nhàng, nồng ấm.
Ôn Thiền sợ mình ngã, vô thức ôm cổ Cố Lộng Khê. Hơn nữa cảm thấy xấu hổ trước tư thế kỳ cục này, Cố Lộng Khê đang bế cô bằng kiểu bế công chúa..."
"Lộng Khê, tôi đi được, em, em..."
Mà Cố Lộng Khê bị người câu cổ giật hết cả người, mất thăng bằng quăng người lên nệm và cô cũng ngã xuống luôn.
Ôn Thiền rơi vào chiếc nệm mềm như kẹo bông.
Chóp mũi là mùi hoa súng nở đêm làm bản thân say mê, đó là hương thơm mới tắm gội qua.
Ôn Thiền nhìn người nằm trên mình, chỉ cần ngước lên sẽ chạm vào mũi Lộng Khê.
Hai người đã rất gần, rất gần.
Ôn Thiền có thể cảm nhận sâu sắc từng cử chỉ nho nhỏ cũng như cảm xúc của Cố Lộng Khê. Vì giờ đây họ đang gần nhau, thậm chí có thể nghe được nhịp tim của nhau.
Đầu Cố Lộng Khê vang lên tiếng còi báo động.
Cô nhìn Ôn Thiền, cô muốn Ôn Thiền.
"Ôn Thiền."
Giọng nói cố gắng kiềm chế nhưng vẫn khàn khàn.
Cố Lộng Khê nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Ôn Thiền, trầm mặc vài giây sau đó gợi khoé môi: "Muốn tôi hôn cô sao?"
"Không có." Ôn Thiền phủ nhận ngay. Âm thanh trầm khàn, ngả ngớn của Cố Lộng Khê làm tim cô nhảy ra ngoài.
"Vậy muốn ôm cổ tôi đến khi nào." Cố Lộng Khê niệm chú Đại Bi, tự thôi miên bản thân không thể mắc bẫy. Dù rằng Thiền có ngon chăng, nhưng Khê không thể nào ăn Ôn Thiền.
Ít nhất, không phải bây giờ.
Ôn Thiền nghe vậy, nhìn vào đôi mắt u ám của Cố Lộng Khê. Vốn cô định buông ra nhưng rồi nắm chặt hơn.
Cố gắng không bộc lộ ra sự sốt ruột trong lời nói, đôi mắt ửng đỏ, giả vờ mạnh mẽ che giấu đi sự trầm thấp trong lòng: "Nếu Lộng Khê muốn, chị không ngại."