*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 16
__________
Ngôn Trăn nói xong, nhìn về phía Cố Thanh Hà, thấy đối phương vừa muốn mở miệng thì liền bổ sung thêm: "Phía sau quyển sách có một con thỏ, là em vẽ do em thích vẽ mấy vật nhỏ lên sách." Nàng không cho Cố Thanh Hà bất kỳ cơ hội phản bác nào.
Chủ nhiệm nghe Ngôn Trăn nói xong thì cau mày nhặt quyển sách lên, lật đến cuối, quả nhiên có một con thỏ đen được vẽ bằng bút chì.
Ngôn Trăn tranh thủ lúc chủ nhiệm cúi đầu xem sách, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Thanh Hà.
Không cần nói gì hết, nghe tôi một lần.
Cố Thanh Hà chằm chằm vào Ngôn Trăn, cô hiểu ý Ngôn Trăn, nhưng cô không muốn liên lụy đến Ngôn Trăn, không muốn nàng vì mình mà chịu uỷ khuất. Đôi mắt cô chợt khô rát, cái cảm giác này khó chịu vô cùng, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực như vậy.
"Em nói quyển sách này là của em? Em có biết nội dung cuốn sách là gì không?"
Chủ nhiệm Tần cầm quyển "Đêm Trắng". Sách này không phù hợp với lứa tuổi học sinh, nói là sách linh tinh cũng không đúng, nhưng cũng không phục vụ cho việc học tập.
"Cuốn tiểu thuyết của nhà văn Nga, nội dung em thấy đó là một chuyện tình giả tưởng cô đơn nhưng đẹp đẽ. Những gì em thấy qua quyển sách không chỉ là một câu chuyện xưa mà là sự khắc họa của giai cấp thấp, vô lực giữ mình, chịu số phận bị chèn ép. Em thấy không công bằng, vì sao mấy chuyện tồi tệ đều ép lên những người khốn khổ?" Ngôn Trăn nói, ánh mắt thì dán chặt vào Liêu Dĩnh.
Liêu Dĩnh bị nàng nhìn đến không thoải mái, phải hơi nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của nàng.
"Vậy em nói cho tôi biết?" Chủ nhiệm Tần đặt quyển sách lên bàn Ngôn Trăn, tiếp tục hỏi: "Tại sao nó lại xuất hiện trong cặp sách của em ấy?"
Ngôn Trăn lập tức thở dài, trong giọng nói có chút thương hại, "Em chỉ muốn có mối quan hệ tốt với Cố Thanh Hà."
Ngôn Trăn nói xong, đáng thương hề hề nhìn qua Cố Thanh Hà: "Em nghĩ ai cũng biết Cố Thanh Hà xuất sắc, nhân phẩm cũng không tồi. Ai mà chả muốn làm bạn với một người như vậy? Em học không tốt nên cố gắng để cậu ấy dạy em. Em biết cậu ấy thích đọc sách nên cũng đem quyển sách mình thích cho cậu ấy đọc, nhưng cậu ấy bảo không muốn, bảo tan học sẽ trả lại cho em."
Lúc này, Ngôn Trăn nhìn về phía Lục Vãn Vãn đang lo lắng. Lập tức hiểu ý của đối phương liền lên tiếng: "Chủ nhiệm, Ngôn Trăn thật sự không phải cố ý, cậu ấy cũng muốn cải thiện thành tích của mình. Lúc trước cậu ấy còn hỏi em nên tặng sách gì cho Cố Thanh Hà nhưng em quên mất, không để ý nên cậu ấy mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy."
Chủ nhiệm Tần nghe thấy cái tên "Ngôn Trăn" thì mới nhớ ra. Ông nhớ rõ, đây là con gái của Ngôn Đại Minh, ông chủ lớn của nhà máy hoá chất. Đối phương vào lớp là nhờ có mối quan hệ với hiệu trưởng, ngày đầu tiên nhập học còn đến muộn. Ông còn kiểm tra riêng hồ sơ học sinh, thành tích ở trường cấp hai không tệ, thậm chí có thể nói là nổi bật, nhưng khi lên cao trung lại đột nhiên không tốt lắm.
"Chủ nhiệm, em biết sai rồi, em không ngờ nó ảnh hưởng đến Cố Thanh Hà, em không cố ý." Ngôn Trăn rất hối hận mà nói, sau đó cúi đầu.
Tần Phấn chịu không nổi khi nghe giọng điệu đáng thương của Ngôn Trăn còn có các bạn cùng lớp cũng nói giúp. Ông cũng nghĩ Cố Thanh Hà sẽ không đọc mấy loại sách linh tinh như này. Nếu Ngôn Trăn nhận tội thì ông cũng thuận nước đẩy thuyền. Về phần "Đêm trắng", tuy không phải là quyển sách linh tinh ảnh hưởng đến việc học, nhưng vẫn phải tuân theo nội quy của nhà trường.
Chủ nhiệm Tần ném quyển sách lên bàn của Ngôn Trăn, giọng nói cũng dịu đi: "Mấy thể loại này không được xuất hiện trong trường nữa."
"Em biết, về sau nhất định sẽ không." Ngôn Trăn vội vàng gật đầu.
"Nhưng em vẫn phải để phụ huynh đi một chuyến đến trường, không được phép vi phạm nội vi của trường." Chủ nhiệm liếc nhìn khuôn mặt như đưa tang của Ngôn Trăn, không chút nghi ngờ hỏi lại: "Em hiểu rõ chưa?"
Nghe thấy cái mồm nhanh miệng dẻo kia nói "Dạ rõ" ông mới yên tâm, ông quá đủ nhân từ rồi, chỉ mời phụ huynh thôi. Ông xoay người nhìn Cố Thanh Hà, học sinh này từ trước đến giờ vẫn bình chân như vại, nhưng bạn học bên cạnh lại có chút mất kiểm soát. Mặc dù đối phương không nói gì nhưng ông vẫn hiểu hết được hành vi của Cố Thanh Hà.
"Hiểu lầm em rồi Cố Thanh Hà, dù sao em cũng là học sinh do thầy đề cử, khẳng định sẽ không làm thầy thất vọng." Chủ nhiệm Tần cười nói, ông nhìn Chương lão sư bên cạnh, nói: "Hôm nay tới đây là đủ rồi. Chà có lẽ không thể tin mấy cái báo cáo nặc danh kia được." Nói xong ông bước ra khỏi lớp với vẻ mặt có chút vi diệu.
Chủ nhiệm Tần đi trên hành lang, sẵn tiện còn răn dạy mấy học sinh khác: "Hả? Nhìn cái gì vậy? Muốn tôi kiểm tra luôn mấy em có đúng không?"
Tiếng hét này đủ để giải tán đám đông, không còn ai dám đứng lại hóng chuyện.
Sau giờ học, Ngôn Trăn bị thỉnh đến văn phòng như dự kiến.
Cố Thanh Hà nhìn chiếc bàn trống bên cạnh, vô thức liếc nhìn đồng hồ treo tường đã sáu giờ tối. Cô ngồi một mình trong phòng học nửa tiếng, suy nghĩ hỗn loạn đến mức cô không nghe lọt một chữ của bài giảng buổi chiều, cũng chẳng thèm ghi một chữ.
Cô xấu hổ trước hành vi của mình. Rõ ràng là sách của cô nhưng Ngôn Trăn lại chịu tội, bản thân lại công khai mà ngồi ở đây, hèn nhát như một người nghèo xin tị nạn.
"Thế là đủ rồi."
Cố Thanh Hà cắn môi, cầm cặp sách lên, im lặng đi vào khu giảng đường cho đến khi dừng lại trước cửa phòng phê bình.
Đèn trong phòng vẫn còn sáng, mơ hồ có thể nghe được giọng của chủ nhiệm Tần, nhưng nội dung thì cô không thể nghe rõ. Cố Thanh Hà nhìn cánh cửa đóng kín, cô ngồi xuống bồn hoa gần đó, chăm chăm nhìn vào cánh cửa. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, đến mức cô tưởng thời gian như ngừng lại. Cô nhìn đồng hồ đã 7h15, cô vẫn ngồi trong một tư thế, cổ có chút cứng, cô đứng dậy xoay eo ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Những ngôi sao đều đã sáng.
Cô tháo kính ra, nheo mắt ngước nhìn bầu trời, hóa ra mây đen đã che phủ bầu trời. Cô vốn tưởng tối nay sẽ có mưa nhẹ, nhưng trên đầu lại xuất hiện vài ngôi sao lấp lánh làm sáng bầu trời đêm.
"Bạn học xinh đẹp, một mình ngắm sao ở đây sẽ rất nguy hiểm."
Một giọng nói quen thuộc, mang theo ý cười truyền đến. Cố Thanh Hà nhìn người nào đó đang nói đùa, đôi mắt hoa đào của đối phương vẫn luôn sáng như vậy.
Không biết vì đêm nay quá đẹp hay vì những ngôi sao quá sáng, mà lúc Ngôn Trăn nhìn thấy Cố Thanh Hà bỏ kính ra thì có chút hư ảo.
Một thân cao thẳng đứng đó, nước da trắng nõn, mặt mày lạnh lùng môi hồng răng trắng, đột nhiên cảm thấy Cố Thanh Hà khắc hẳn thường ngày. Ngôn Trăn thần bí hỏi Cố Thanh Hà: "Có ai nói với cậu lúc cậu mang kính với lúc bỏ kính ra sẽ hoàn toàn khác nhau không?"
Cố Thanh Hà kỳ quái nhìn nàng, thản nhiên mang kính lên, "Kết... kết thúc rồi à?"
Ngôn Trăn gật đầu, kiêu ngạo đi đến chỗ đối phương, kéo dài âm cuối, "Cậuuuu cậu không phải đang đợi mình sao?"
"Biết rồi mà còn hỏi."
Cố Thanh Hà nói, nhìn về phía Ngôn Trăn, cô hơi để ý kết quả: "Thế nào rồi?"
Ngôn Trăn hít một hơi thật sâu, hạ mi mắt xuống, vẻ mặt buồn bã khiến trái tim Cố Thanh Hà co giật, cô sợ kết quả sẽ không tốt.
"Bố tôi bận nên bảo trợ lý đến đây. Cậu không biết đâu, chủ nhiệm thật sự nói quá nhiều. Đủ lời hoa mỹ, đạo lý, dù sao thì cũng vì tốt cho cậu. Tôi không bị phê bình gì cả, chỉ bảo tôi không nên xem mấy quyển sách đó, còn bảo tôi vào lớp được là nhờ quan hệ nên phải trân trọng. Tất nhiên còn bảo tôi ảnh hưởng đến cậu, chuẩn bị đem tôi..." Ngôn Trăn đột nhiên im lặng, cẩn thận nhìn Cố Thanh Hà đang nghiêm túc lắng nghe bên cạnh.
"Chuẩn bị cái gì?" Cố Thanh Hà lập tức hỏi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Chuẩn bị chuyển lớp cho tôi, hoặc là không được ngồi cạnh cậu, bảo giáo viên phải đổi chỗ cho tôi." Ngôn Trăn nói xong, buồn bã cúi đầu.
Không ngờ, Cố Thanh Hà lập tức quay người đi về phía phòng giáo vụ, bước đi rất nhanh.
"Này, cậu đi đâu đó." Ngôn Trăn sửng sốt vài giây mới ý thức được, đuổi theo cô, giữ chặt tay không cho cô đi.
"Tôi sẽ nói mọi chuyện với chủ nhiệm. Cậu không ảnh hưởng đến tôi, không cần phải chuyển lớp, tất cả đều là lỗi của tôi." Cố Thanh Hà rất kiên định, sau đó gỡ tay Ngôn Trăn ra, xoay người đi.
Ngôn Trăn hiển nhiên không ngờ đối phương phản ứng lớn như vậy, cô sốt ruột vì nàng.
Nàng vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên, lập tức kéo Cố Thanh Hà lại giải thích: "Này, tôi đùa thôi, thật đấy, đừng đi, đừng đi, tôi không giữ cậu lại nổi."
"Thật sao?" Cố Thanh Hà lại hỏi.
Ngôn Trăn gật đầu quá trời quá đất, khi nhìn thấy đối phương ngừng bước, nàng mới buông tay ra. "Sao lại phản ứng lớn như vậy? Tôi chỉ đùa thôi. Thật ra chủ nhiệm chỉ nói với trợ lý là khuyên tôi học nhiều hơn, đọc nhiều sách hay hơn, chăm chỉ học tập, cùng cậu tiến bộ."
"Tôi không muốn cậu bị tôi liên lụy."Cố Thanh Hà nói, cô không giỏi biểu đạt, cảm giác áy náy khó chịu trong lòng khiến cô bực bội. "Thật ra chuyện hôm nay không đáng để cậu làm thế."
Ngôn Trăn cảm thấy khó chịu khi nghe mấy lời nói xa cách của Cố Thanh Hà, tức giận mà nói: "Tôi thích không được sao."
Cố Thanh Hà có chút tức giận trước thái độ thản nhiên của nàng, cô nắm lấy vai Ngôn Trăn mắng: "Nếu hôm nay bị nhà trường phê bình vì chuyện này còn bị chuyển lớp, cậu muốn tôi tự trách mình đến chết à? Rõ ràng là chuyện của tôi, dù cho có người đi mách lẻo thì cũng là chuyện của tôi. Tôi có thể chịu được, sao cậu lại phải gánh thay tôi như thế này?"
Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà nắm đến đau, nàng không ngờ Cố Thanh Hà bị kích động như vậy, nghiêm túc tức giận mà mắng nàng. Hơn nữa, hiếm khi hũ nút này nói nhiều như vậy. Ngôn Trăn trầm mặt một lúc rồi trả lời: "Bản năng."
Cố Thanh Hà nghe được câu trả lời này, khó hiểu nhìn nàng.
Ngôn Trăn chỉ vào những vì sao trên bầu trời, sau đó tinh nghịch nháy mắt với Cố Thanh Hà, nhẹ nhàng giải thích: "Trong lòng tôi, cậu giống như những ngôi sao trên bầu trời, rất chói loá và ấm áp. Không nên để bất cứ thứ gì ô uế chạm vào. Về phần tôi, trước đây cũng quen bị giáo viên phê bình chỉ trích, tuy rằng cũng xấu hổ nhưng tôi không muốn nhìn cậu bị như vậy, một chút cũng không muốn."
Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm vào đôi mắt trìu mến của Ngôn Trăn, cô đột nhiên thấy đôi mắt mình khô rát muốn khóc. Cô quay đầu đi, không muốn Ngôn Trăn nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này.
Ngôn Trăn nhìn thấy Cố Thanh Hà quay lưng về phía mình, vội vàng chạy lại kiểm tra, thấp giọng hỏi: "Cố Thanh Hà, làm sao vậy?"
Thấy Cố Thanh Hà không lên tiếng, Ngôn Trăn Yến Chân đành bất đắc dĩ vươn tay thô bạo kéo mặt Cố Thanh Hà, cười đùa nói: "Tiểu công chúa của chúng ta cảm động đến rơi nước mắt rồi sao?"
"Không." Cố Thanh Hà đẩy tay nàng ra, một mình ngồi xổm trên mặt đất lúng túng, cô không chịu thừa nhận cái xưng hô kỳ quái mà Ngôn Trăn gọi mình.
Ngôn Trăn cũng không vạch trần cô, nàng chỉ nhìn thấy vẻ mặt gần như sắp khóc của Cố Thanh Hà, tuy rằng chỉ mới nhìn thấy một chút mà thôi. Nàng chọc chọc vào sống lưng Cố Thanh Hà, tiếp tục trêu cô: "Cố Thanh Hà, nếu không cậu ôm tôi một chút đi."
Kỳ thực lúc Ngôn Trăn vừa bước ra khỏi, nàng đã nhìn thấy bóng dáng người này dưới ánh trăng. Lúc đó nàng không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng quan sát, nàng cảm thấy toàn thân Cố Thanh Hà như toả ra hào quang.
Nàng muốn ôm chặt lấy người này, lúc đó nàng nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, nàng không dám nói ra.
Cố Thanh Hà quay lại nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.
Ngôn Trăn xấu hổ quay người đi, ngượng ngùng vén tóc, ngập ngừng giải thích tại sao mình lại đưa ra yêu cầu liều lĩnh như vậy: "Tôi... chỉ muốn an ủi một chút. Vừa rồi tôi có chút lo lắng. Đương nhiên là không..không ép buộc cậu. Ý tôi là tôi cho rằng tôi không có, tôi chỉ muốn."
Cố Thanh Hà ôm nàng từ phía sau, cái chạm nhẹ nhàng như dòng điện khiến nàng ngừng thở trong giây lát.
"Thấy ổn hơn không?" Một lúc lâu sau, giọng nói của Cố Thanh Hà vang lên bên tai nàng.
Ngôn Trăn gật đầu như máy móc, nàng không ngờ Cố Thanh Hà sẽ đồng ý yêu cầu vô lý của mình, cầm lòng không đậu mà nhếch miệng, giọng điệu đầy mê hoặc, "Cố Thanh Hà, cậu đã ôm tôi rồi, nếu đã ôm tôi phải chịu trách nhiệm với tôi nha~"
Lời vừa dứt, Cố Thanh Hà lập tức buông ra, khoác cặp lên lưng rời đi.
"Này, cậu..." Ngôn Trăn lẹ làng kéo tay của đối phương, chuẩn bị trách đối phương lãnh khốc vô tình thì lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Cố Thanh Hà.
"Cố Thanh Hà, cậu đỏ mặt!"
"Không có." Cố Thanh Hà không chịu thừa nhận, tránh xa tay đối phương.
Ngôn Trăn lì lợm la liếm, giơ tay lên. "Có, ngoan, để tôi nhìn xem."
"Cút!"