*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 56
__________
Ngôn Trăn sẽ nghĩ gì nếu một người đã xa nàng mười một năm, muốn đẩy nàng xuống, không để ý đến bất cứ địa điểm hay chuyện gì mà điên cuồng làm tình với nàng ngay sau ngày họ đoàn tụ?
Cố Thanh Hà bỏ xuống sự u ám trong mắt, nhìn Ngôn Trăn đang nhắm mắt lại, lông mi nàng khẽ run, nàng sợ cô sao? Hơn nữa, Cố Thanh Hà không hiểu sao gương mặt đáng thương của Ngôn Trăn lại làm cô hưng phấn hơn, cô điên rồi...
Ngôn Trăn lại cảm thấy cổ mình có loại lạnh lẽo, còn mang theo chút ẩm ướt nhưng lại êm dịu, mềm mại, bồng bềnh trên da như lông vũ, sau đó sự ngứa ngáy khiến nàng mở mắt.
"Cậu...cậu cắn tôi?" Ngôn Trăn ăn đau đến khoé mắt đỏ lên, nàng hỏi vị bác sĩ Cố trước mặt mình.
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hà trở lại bình thường, lạnh mắt, vô tội nhìn nàng: "Phạt cậu."
"Phạt tôi?" Ngôn Trăn nhăn mặt, thậm chí nàng có thể tưởng tượng đến vết đỏ trên cổ mình.
Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm vào vết cắn trên cổ Ngôn Trăn, rất ngọt.
Mặc dù cô kiểm soát lực cắn, nhưng có vẻ phải mất một hai ngày, hoặc lâu hơn thì mới tan được. Hơn nữa, theo cô nghĩ, cô cũng không kiểm soát lực tốt, thậm chí sẽ có vết bầm tím, bất quá nó lại giống như huyết châu.
(Huyết châu: Kiểu như cái trái cầu màu đỏ đỏ đỏ, diễn tả vậy cho đẹp)
Điều này như thể đánh dấu chủ quyền đi.
Tất nhiên, cô vẫn lạnh lùng nhìn Ngôn Trăn: "Phạt cậu vì cởi áo của tôi."
"Sao lại phạt tôi, tôi sai sao, tôi cởi vì..." Ngôn Trăn rõ ràng bị hấp dẫn bởi chủ đề của Cố Thanh Hà, không chú ý đến cơn đau khó tả trên cổ.
"Theo quy định của Điều 237 Bộ luật Hình sự, hành vi của cậu có thể phạt tù không quá năm năm hoặc giam giữ hình sự." Cố Thanh Hà gằn từng chữ một, giọng điệu rõ ràng, lạnh lùng, khiến người nghe cảm thấy vô cùng thuyết phục.
Ngôn Trăn há mồm thở dốc, nàng như quái vật nhìn Cố Thanh Hà nói hươu nói vượn, qua mấy giây mới nhớ đến phản biện: "Cậu đừng có nói bậy, cởi có cái áo lại bị bắt vào tù, tội gì?"
"Tội cưỡng ép." Cố Thanh Hà mỉm cười.
"Cưỡng ép?! Ôi trời, cậu không cắn tôi lại sao? So với việc tôi kéo áo ngực cậu thì cậu còn... cưỡng ép tôi hơn." Ngôn Trăn nói đến đỏ mặt tía tai, cố gắng tranh luận.
"Đó là phòng vệ chính đáng." Cố Thanh Hà bình tĩnh nói.
Ha, phòng vệ chính đáng.
Đối mặt với sự buộc tội của Cố Thanh Hà, Ngôn Trăn không nói nên lời, lúc này, nàng không thể đánh bại người có tâm tư kín đáo như Cố Thanh Hà, đối thủ này quá mạnh! So sánh như thế thì rõ ràng nàng thua, nàng tức giận tranh khí thế đến đỏ mặt, ai cũng biết nàng bị oan.
"Cậu bắt nạt tôi.." Ngôn Trăn bĩu môi, nàng không nói lại được nên chỉ có thể uỷ khuất.
"Cậu bắt nạt tôi, cậu thích khi dễ tôi, xú Tiểu Cố, cậu không đáng yêu, cậu lại cắn tôi..."
Cố Thanh Hà nhìn cái miệng nhỏ dẩu dẩu, uỷ khuất kể khổ, cô cũng bại trận tới nơi, nhẹ giọng quan tâm: "Cắn có đau không?"
"Cậu vô nghĩa vừa vừa thôi, để tôi cắn thử xem, tôi thấy cậu là chó con, không là quỷ hút máu, đau quá..." Ngôn Trăn trừng mắt, dùng tay sờ cổ, kết quả thấy trên tay mình còn có chút máu.
"Cố Thanh Hà, cậu cắn tôi đến chảy máu!!!!" Âm thanh của Ngôn Trăn cao hơn 8 decibel, nàng hoảng hồn nhìn máu trên tay, đem qua cho Cố Thanh Hà xem, "Cậu nói cho tôi biết, cậu có bị dại không?!"
Cố Thanh Hà xấu hổ nhìn Ngôn Trăn: "Xin lỗi, có lẽ không đâu."
Ngôn Trăn tức đến câm nín, nàng cảm thấy ánh sáng tình yêu của họ 100 năm nữa cũng không sáng nổi, vì bây giờ nàng muốn treo Cố Thanh Hà lên rồi đánh!
"Đau quá..." Ngôn Trăn đau, Ngôn Trăn uỷ khuất, cái người Cố Thanh Hà này chẳng dịu dàng với nàng chút nào.
Lòng Cố Thanh Hà áy náy, cô dịu giọng: "Sau này không thế nữa."
Mỗi khi Cố nhãi con vô tội, đáng thương với mình, Ngôn Trăn cảm giác mình rất không có kỷ luật.
Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn hoà hoãn, nhẹ giọng dỗ: "Vậy cậu cài lại dây áo cho tôi được không? Chúng ta hoà nhau."
"Cái gì?" Ngôn Trăn bối rối.
"Ai cởi thì người đó phải chịu trách nhiệm." Cố Thanh Hà nhìn vào mắt Ngôn Trăn, cô chân thành, tha thiết, đơn thuần làm Ngôn Trăn không còn cách nào từ chối.
Ngôn Trăn giận dỗi giật giật khóe miệng, hết cách, đành phải cài dây lại cho đối phương với khuôn mặt nóng bừng.
"Được rồi." Ngôn Trăn không mấy tự nhiên mà liếm môi, sau đó nhìn về đối phương, trong đầu cứ lặp lại cái câu mềm như bông của Cố Thanh Hà: Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.
Cố Thanh Hà gật đầu, nhìn đồng hồ: "Tôi nghĩ tôi ra ngoài sẽ tốt hơn."
Ngôn Trăn cũng gật đầu, hai người rất ăn ý thống nhất ý kiến.
Cố Thanh Hà ra ngoài, đóng cửa lại cho Ngôn Trăn.
Đồng thời, cô cũng áp lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, cố gắng đè nén lại nhịp tim đang đập loạn của mình. Mọi sự tự chủ thiếu chút là bị phá hết, đây mới là ngày đầu tiên, mấy ngày tiếp theo, Cố Thanh Hà thực sự không dám nghĩ.
Vết cắn bất ngờ lúc nãy xem như đã khống chế dục vọng của cô, nhưng cô lại buồn, dù sao người đau lại là nàng, nhưng ai kêu nàng chọc cô. Nếu cô không khống chế được thì cũng là do Ngôn Trăn ép, không trách được cô.
Cô đã tìm cho mình một lý do.
Nghĩ thế, khoé miệng của Cố Thanh Hà cũng nhếch lên một vòng cung.
Mà tim Ngôn Trăn cũng đập thình thịch trong đây, chẳng qua là nàng nằm trên giường, tức giận đập giường thôi.
Nàng thế mà bị em bé hư Cố Thanh Hà này lừa, cái người này không những cắn nàng mà còn gán cho cái tội.
***
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Cố Thanh Hà kiểm tra điện thoại, cũng đoán chừng Ngôn Trăn đã thay quần áo xong. Sáng nay cô phải đến bệnh viện để bàn giao việc với Viện trưởng trước khi nghỉ phép hai ngày. Đúng vậy, cô làm việc rất tận tâm cũng chưa bao giờ lấy ngày nghỉ, thậm chỉ Viện trưởng còn nhìn cô với ánh mắt của người bị rối loạn thần kinh.
Thế nhưng cô lại nghỉ phép.
"Tiểu Cố, tôi xong rồi."
Giọng nói của Ngôn Trăn đưa cô về hiện thực, cô quay người, nhìn thấy đôi phương đang dựa vào cửa, ánh mắt mê ly mà nhìn mình.
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, Ngôn Trăn mặc rất đẹp nhưng cô lại chẳng cảm thấy thể thao chút nào, ngược lại còn có chút quyến rũ. Khoá kéo chỉ kéo hơn nửa, để lộ xương quai xanh và cả...đường cong của ngực, mơ hồ cũng có thể nhìn được.
"Cậu không mặc gì ở trong." Đây là lời khẳng định, không phải câu hỏi.
Ngôn Trăn đi đến, giải thích: "Tôi chỉ có cái áo lót, tối qua mặc xong bỏ vào giỏ giặt, hết đồ mặc rồi." Rất có lý, "Nếu cậu thấy hơi hở thì tôi kéo lên hết."
Nói xong, Ngôn Trăn "ngoan ngoãn" kéo hết khóa lên, đúng, không lộ da thịt như ôm sát vào ngực, một bộ ngực hoàn hảo hoàn toàn lộ ra, thậm chí còn bắt mắt hơn.
Đúng, Ngôn Trăn vẫn chưa vui vì bị Cố Thanh Hà bắt nạt, nên nàng cố ý không hợp tác.
Cố Thanh Hà khẽ liếc mắt, lùi về sau, cô thực sự không thể để Ngôn Trăn làm vậy...cái hành vi mất liêm sỉ này làm cô hơi ngượng ngùng.
"Cậu mặc xong thì mới ra ngoài." Cô khàn khàn ra lệnh.
Cố Thanh Hà thực ra đang khó xử, cô cảm thấy Ngôn Trăn mặc như vậy là không được, nhưng lại không lay chuyển được đối phương, đành phải tìm một cái mới đưa cho Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn mặc thử thì thấy ngực hơi chật, may là phía sau không chật, nàng buông mắt nhìn quần áo, chợt đỏ mặt, nó là của Cố Thanh Hà.
Mà Cố Thanh Hà thì đang xếp thêm lịch trình để đi mua mấy bộ đồ lót cho Ngôn Trăn, nhưng mà, khi cô đang nghĩ thì hình ảnh Ngôn Trăn mặc đồ thể thao lại ùa về trong cô. Tức khắc, tim cô đập dữ dội.
Không xong, không xong mất.
Đến khi Ngôn Trăn bước ra lần nữa, Cố Thanh Hà cảm thấy mắt mình như phát sáng, nàng hình như đã đem mái tóc xoăn xõa sau tai, cài thêm chiếc kẹp hình chữ thập, đánh nhẹ lớp phần cùng với son môi tinh tế.
Ngôn Trăn mím môi, màu này là màu độc quyền của nàng, cũng là màu gần đây nàng thích, rất hợp với da. May là tối qua nàng bỏ một ít mỹ phẩm vào túi trang điểm trước khi đi uống rượu, nếu không hôm nay chắc phải để mặt mộc. Nàng kéo cổ áo cao lên, nếu không vết cắn kia sẽ lộ ra rõ ràng, đáng giận, quá đáng giận!
Ngôn Trăn thật xinh đẹp, động lòng người, nụ cười của nàng cuốn hút như nắng gắt, đến mức làm trái tim Cố Thanh Hà như muốn rực cháy.
"Tôi đẹp không?"
Cố Thanh Hà gật đầu, chân thành nhìn Ngôn Trăn.
"Cậu cũng thế." Ngôn Trăn mỉm cười.
Nàng trang điểm đã lâu, cũng có thói quen phải sửa soạn khi ra ngoài, dù sau cũng là người của công chúng, đôi khi vì không trang điểm cũng sẽ bị truyền thông làm cho to chuyện.
"Trang điểm nhiều không tốt cho da của cậu." Cố Thanh Hà nói.
"Tôi cũng không muốn, nhưng lúc nào cũng phải xuất đầu lộ diện thì sao không trang điểm được?" Ngôn Trăn đánh trống lảng, theo Cố Thanh Hà đến chỗ huyền quan để đổi giày. May là nàng thông minh, mang theo đôi giày nếu không thì chắc phải kết hợp giày cao gót với đồ thể thao quá.
Nàng nghiêng đầu nhìn Cố Thanh Hà mở tủ giày.
Hầu như là boot da, màu đen làm chủ đạo, nàng đoán đúng rồi, nhưng mùa này thì boot là lựa chọn tốt nhất.
"Chờ đã!" Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà cúi đầu cầm đôi giày 4cm, vội cản lại.
"?" Cố Thanh Hà nghi ngờ nhìn nàng.
Ngôn Trăn chọn lại cho cô đôi giày đế bằng.
"Cậu cao hơn tôi 3cm, giờ mang đôi giày cao như vậy nữa, cậu sẽ đè chết tôi, mang cái này đi." Ngôn Trăn dùng mắt để đo đôi này nhiều nhất cao 2cm, giày nàng độn 5 phân, như vậy chênh lệch không nhiều.
Cố Thanh Hà nhìn đôi giày kia, cao sao? Cô hơi hoang mang nhưng cũng ngoan ngoãn mang đôi giày Ngôn Trăn đưa.
Ngôn Trăn nhìn bộ quần áo đầy mê người của Cố Thanh Hà mà trong lòng ngứa ngáy. Nàng rõ là minh tinh nhưng lại còn không khí chất bằng Cố Thanh Hà, nàng cho rằng vấn đề là nằm ở bộ đồ thể thao của mình.
Cố Thanh Hà khởi động xe, đợi Ngôn Trăn thắt dây an toàn.
"Cậu đi với tôi thì không cần trang điểm." Cố Thanh Hà đột nhiên lên tiếng, ánh mắt cô vẫn nhìn về phía trước, mà giọng nói cũng mềm mại đi rất nhiều. Trong thâm tâm cô, Ngôn Trăn lúc nào cũng hoàn hảo, nàng không có khuyết điểm.
Ngôn Trăn ngơ ngác nhìn cô, nàng mặc chiếc áo khoác Cố Thanh Hà đưa, đeo thêm cái kính râm, che đi khuôn mặt đang không kìm chế được biểu cảm.
Nhiều năm như vậy mà gia hoả này vẫn như thế?
"Cậu định chém thêm một dao có đúng không?" Ngôn Trăn đẩy kính râm, kiêu ngạo nhìn Cố Thanh Hà, nàng như một nữ hoàng mặc dù đang mặc đồ thể thao.
Cố Thanh Hà cau mày, suy nghĩ, suy nghĩ, tìm được câu cú thích hợp: "Tôi cũng đã nhìn thấy lúc cậu xấu."
"Tôi biết cậu cũng sẽ chém thêm một nhát, quả nhiên vẫn độc mồm như trước, hoặc là không nói, hoặc là vừa nói thì liền tức chết người, bây giờ cậu còn rất bất kính với tôi." Ngôn Trăn khó chịu dựa vào ghế, tim Cố Thanh Hà như đá, nàng giận.
Làm sao để đối phương hiểu tâm ý của mình?
Hai người cùng lúc nghĩ đến vấn đề của bản thân, đồng thời cũng thở dài trong lòng, kìm nén trái tim đang đập rộn ràng cùng sự lo lắng của mình, bắt đầu cuộc sống lãng mạn, tuyệt vời nhưng vẫn có chút hỗn loạn.
Suy cho cùng, sống chung với đại minh tinh cũng chẳng dễ dàng.
Cố Thanh Hà lái xe rất ổn định, điều này khiến Ngôn Trăn cũng thấy an toàn.
Ngôn Trăn quay đầu, dùng mấy ngón tay thon dài chống cằm, nhàn nhã nhìn qua tài xế độc quyền của mình.
Nàng nhìn vào góc nghiêng hoàn hảo của đối phương, thực sự quá đẹp. Hôm nay ánh nắng rực rỡ, bao năm qua nàng chưa bao giờ thấy thoải mái như thế khi tiếp xúc với nắng, có lẽ vì người bên cạnh nên mới dễ chịu như thế.
Ngôn Trăn cười, tuy mười một năm không gặp, mới cùng nhau chưa đầy một ngày nhưng lại thấy như họ bên nhau đã nhiều năm, giống như các nàng vẫn luôn có phương thức đặc biệt để sống chung, nhàn nhã, thoải mái, không nói gì nhưng cũng lãng mạn.
"Đừng nhìn tôi như vậy." Cố Thanh Hà lên tiếng, dù không thấy nhưng cô cũng cảm nhận được ánh mắt của Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn vẫn cứ nhìn: "Sao vậy, sao lại không cho tôi nhìn? Bác sĩ Cố xấu hổ sao?"
"Cậu nói nhiều quá." Cố Thanh Hà không nói thêm nữa, cô hơi cong khoé miệng, đương nhiên là người bên kia không thấy.
Ngôn Trăn mím môi, nhìn nhìn quanh xe, đúng là phong cách của Cố Thanh Hà, không có gì rườm rà, sạch sẽ, ngăn nắp y chang xe mới cùng với mùi thơm thoang thoảng của cô...Chiếc couple này nàng từng thấy ở hội triển lãm xe bên nước ngoài, lúc mới thấy nàng liền thấy tuyệt, nhưng con gái lại hiếm khi lái mấy chiếc như này vì nó khá là sắc sảo, nghiêng về tốc độ cùng sức mạnh. Nhưng điểm này cũng phù hợp với đối phương.
Nội liễm, u ám lại kiêu ngạo.
Hơn nữa, dòng này giá không thấp.
"Cậu mới mua sao?" Ngôn Trăn tò mò.
Cố Thanh Hà nghĩ nghĩ, trả lời: "Nửa năm."
"Ồ, nửa năm mà vẫn như xe mới." Cố Thanh Hà đúng là mắc bệnh sạch sẽ.
"Tôi không thường lái." Nhà cô cách bệnh viện mấy bước, thỉnh thoảng cũng đi bộ tập thể dục, hơn nữa cô không muốn lái vì thấy chắc chắn sẽ làm người ta ngó nghiêng.
Ngôn Trăn nhún vai, tất nhiên nàng hiểu Cố Thanh Hà, nhưng nàng cũng tò mò vì nàng biết nhà Cố Thanh Hà cũng không phải quá giàu có, cô cũng không phải người xa xỉ, vậy sao lại đi mua chiếc này?
"Được người ta tặng." Cố Thanh Hà hiểu được sự nghi ngờ của Ngôn Trăn, cô hạ kính xe, trong xe tràn ngập mùi cơ thể Ngôn Trăn khiến cô hơi mất tập trung.
Người ta tặng? Ai tốt bụng tặng cả chiếc xe hơi vậy? Còn tặng cả chiếc coupe mắc như này?
Ngôn Trăn thấy bồn chồn trong người, người thích cô sao? Hoặc là ai đang theo đuổi Cố Thanh Hà? Không phải Cố Thanh Hà không có người yêu sao? Ngôn Trăn phức tạp nhìn về phía trước, chiếc xe thôi mà! Cố Thanh Hà muốn trăng nàng cũng hái cho cô, tiền nàng làm mấy năm cũng đủ nuôi Cố Thanh Hà cả đời! Ngôn Trăn càng nghĩ càng bất an, có người âm thầm hành động trước nàng rồi?!
"Cố Thanh Hà! Nếu cậu muốn, tôi cũng..."
"Bà nội tôi tặng."
Bà lão rất cố chấp, nhất quyết một hai muốn đưa cho cô, tuy rằng việc cô làm bác sĩ khiến bà giận ơi là giận nhưng may là Cố Lộng Khê đã chắn cho cô.
[Rõ ràng thích giết chóc lại đi làm cái nghề cứu người. Sao mà nhà này lại xuất hiện cái quái thai như chị]
Đây là lời gia hoả Cố Lộng Khê không sợ chết nói với cô.
Cố Thanh Hà lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy Ngôn Trăn đang ngơ ngác, cô muốn giải thích rõ ràng hơn thì Ngôn Trăn lại lên cao giọng, cô khó hiểu nhìn nàng: "Sao vậy? Cậu muốn nói gì sao?"
Bà Cố Thanh Hà giàu thế? Sao nàng không có ấn tượng gì?
Ngôn Trăn mạnh mẽ nuốt cái câu "tôi cũng có thể nuôi cậu" xuống. Nàng xấu hổ quay đầu, nhìn lên cửa sổ trời rồi gượng cười, vừa rồi nàng nghĩ cái quái gì thế? Nếu Cố Thanh Hà mà biết chắc sẽ đá nàng ra khỏi xe.
__________
Chị Têy: Tiểu Cố khiêm tốn, giấu nhiều năm như vậy.
Ngôn Trăn cũng không biết bồ mình là đại tiểu thư của hào môn còn thế lực ngầm.