*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 66
________
Tập đoàn Minh Độ là công ty quản lý có sức ảnh hưởng, nghệ sĩ đông đảo nên cạnh tranh cũng khốc liệt, mà Ngôn Trăn lại nằm vào hàng "chị cả" của Minh Độ nhiều năm, đương nhiên là lực ảnh hưởng trong ngoài đều không thể khinh thường.
Gần như ngay lúc bước vào thì ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nàng. Giờ phút này là đơn độc một mình, sương mù quyến rũ mang theo hương vị benladon.
(Benladon: Như cần sa vậy đó, gây ra triệu chứng mê mang, ảo giác, thậm chí là tử vong)
Hâm mộ, nịnh nọt, ghen ghét, đen tối... Ngôn Trăn chỉ cần liếc mắt là nhìn rõ thị phi, cuối cùng ai ai cũng tìm cơ hội để chủ động đi lại chào hỏi.
Ai lại muốn bỏ lỡ cơ hội lấy lòng Ngôn Trăn?
Chẳng qua, Ngôn Trăn lại nổi tiếng kiêu ngạo cùng tính khí thất thường nên cũng chẳng ai vội vàng, hấp tấp bắt chuyện cùng vị nữ vương này.
Ngôn Trăn đi thẳng đến quầy lễ tân.
Đúng, nàng căn bản không cần thông báo, chẳng qua cho có tượng trưng thôi, mấy cái vị giám đốc kia đều mắc bệnh hình thức như này.
"Nói với Cao đổng tôi đến rồi."
Nhân viên tiếp tân lễ phép, có thể tiếp xúc với nữ thần như thế này thì mất tự nhiên, trả lời: "Được, chị vào là được."
Ngôn Trăn theo đối phương bước vào thang máy VIP, anh Lãng cũng đi theo sau.
"Nên em ghét nhất đến tổng bộ." Sau khi bước vào thang máy thì Ngôn Trăn nhướng mày nhìn camera rồi mỉa mai.
Anh Lãng đứng phía sau chỉ mỉm cười.
Người bước vào là một người đẹp, môi đỏ lạnh lùng như hình như có chút không vui.
"Sao tôi lại bị từ chối? Tại sao?"
Ngôn Trăn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi mấy vị điều hành cấp cao kia.
"Trăn Nhi, để chú Giả nói, chú biết con có lòng nhưng không cần thiết phải đi giúp đỡ người nghèo." Cao đổng mỉm cười an ủi chính chủ, ông không thể làm gì khác, không thể làm nàng không cao hứng nên ném nồi cho người đại diện là chú Giả bên kia.
Chú Giả đẩy kính rồi bật máy chiếu, trên đó là dữ liệu phân tích của tập đoàn Khánh Phong.
"Đây là số liệu của bộ kiểm soát rủi ro đưa, nó ghi lại chi tiết ưu nhược điểm của sản phẩm. Rõ ràng là doanh số bán hàng của loại này không tốt, chú cũng hỏi thăm rồi, còn nữa bởi vì bị mấy đối thủ chèn ép nên có kiện tụng quấn thân, phức tạp hơn là chắc có thể sẽ bị tập đoàn Hà Thị thu mua."
Ngôn Trăn khoanh tay: "Vụ kiện kia là do đối phương giở trò mà cuối cùng cũng tra xong rồi."
"Nhưng không thể khiến người tiêu dùng quay lại, bây giờ còn có nhiều thương hiệu đồ uống cao cấp xuất hiện. Tiểu Trăn à, nếu con muốn làm đại ngôn của đồ uống thì còn nhiều lựa chọn tốt hơn lắm." Chú Giả nói.
Mà Cao đổng cũng bảo thư ký lấy ra mấy tài liệu đưa cho Ngôn Trăn.
"Ba thương hiệu này đều được ưa chuộng nhất, năm nay cũng đang giành con về hợp tác. Nếu con muốn đi theo con đường này để thân thiện với người tiêu dùng thì ba nhãn hàng này đều là lựa chọn tốt. Dù sao cũng là lần đầu con đại diện cho thực phẩm, vẫn nên có cái khởi đầu tốt."
Ngôn Trăn chọt chọt ba cái tài liệu trên bàn, ba cái này đóng gói thì hoa hoè mà giá còn cao ngất ngưởng, hơn nữa còn có hai cái thuộc Hà Thị rồi, nàng nhíu mày nhìn qua Cao đổng.
"Chú uống ba cái này bao giờ chưa?"
Câu hỏi khiến mọi người sửng sốt, sao mà mấy cái người trung niên ở đây lại đi uống mấy thứ này.
"Chưa uống thử thì đừng có bình luận. Tôi uống đồ của Khánh Phong từ nhỏ đến lớn, hương vị nhớ mãi không quên, còn nữa, tôi nhớ rõ doanh thu trước đây của họ rất tốt còn gì. Giá cả phải chăng, hương vị độc đáo, hầu như ai uống cũng thích, mấy năm qua toàn là tình thế ép buộc, cái Hà Thị kia thủ đoạn như nào mấy người không biết sao? Mấy người thấy tôi muốn hợp tác cùng cái chỗ đó sao? Nghĩ Ngôn Trăn tôi là ai vậy?" Ngôn Trăn nhướng mày, ném tài liệu lên bàn.
"Nhưng tài nguyên này lớn lắm, Tiểu Trăn à." Chú Giả nhỏ nhẹ nhắc nàng.
"Tôi quan tâm đến chuyện này từ khi nào vậy?" Ngôn Trăn nhướng mày.
Cao đổng bất lực, đúng thật là lúc nào bàn chuyện với Ngôn Trăn cũng tức muốn hộc máu.
Trong số nghệ sĩ công ty, chỉ có Ngôn Trăn dám nói chuyện với ông như vậy. Nhưng hết cách, ai bảo Ngôn Trăn là tâm can bảo bối của ông, cần phải chiều.
"Chú không hiểu nổi, người công ty khác đều một hai muốn tài nguyên như này còn con lúc nào cũng vẫy tay say goodbye, nhất định phải chạy lại giúp cái sản phẩm mà người ta gần như đã lãng quên."
"Ai nói quên? Vẫn còn người nhớ rõ, con làm đại diện thì doanh số sẽ tăng, sức mạnh là ở đó, thứ họ thiếu là marketing mà thôi." Ngôn Trăn tiếp lời, nàng có lý, có cơ sở như thế tất nhiên là đã điều tra qua.
Ngôn Trăn nhìn trợ lý Đàm Hằng vừa được kêu đến, bảo đối phương kêu nhân viên công tác đem đồ uống lạnh của ba nhãn hàng lên. Ngôn Trăn cười nhìn vào vị lãnh đạo của mình, đưa tay: "Nói suông thì khó tin, thử mấy cái này rồi xem nó có vị như nào."
Nhân viên cũng rót bốn loại vào mấy cái ly trong, mà mấy vị lãnh đạo kia thấy Ngôn Trăn làm vậy cũng chẳng dám nói gì, nếu thật là không ngon thì họ có thể đem cái ý tưởng đại diện Khánh Phong của Ngôn Trăn dẹp đi.
Cao đổng cũng bất đắc dĩ thở dài, nhấp một ngụm, ông không thích mấy loại đồ uống của người trẻ tuổi, ông chỉ thích rượu. Sau khi nếm xong bốn ly thì ông càng thấy mình yêu rượu hơn.
Mấy vị kia thấy sếp lớn cũng nếm thì cũng nhấp theo, biểu cảm cũng rất vi diệu.
Tất nhiên, Ngôn Trăn cũng kêu chú Giả nếm.
"Ba công ty này rộng rãi ghê, muốn tôi làm đại ngôn mà gửi nhiều thức uống cho mọi người như vậy, mà Khánh Phong thì do tôi lấy từ trong xe của mình, tôi chưa mở, coi như mời mọi người miễn phí, khỏi cảm ơn."
Ngôn Trăn mỉm cười rồi bảo mấy vị lãnh đạo và chú Giả chọn loại mà họ thấy ngon nhất hoặc là có thể chấp nhận được. Dù sao đối với mấy cái đồ uống như thế thì mấy lão này khá kén chọn.
Rõ ràng là ai cũng thấy ly nước trong suốt kia có thể chấp nhận được, còn mấy kia nếu không ngọt cũng quá ngấy, màu sắc còn kỳ lạ khiến nhiều người không dám thử.
"Chắc chưa? Không thay đổi sao? Muốn thử lần nữa không?" Ngôn Trăn nở nụ cười đề nghị, làm mấy chú đối diện phải sợ hãi xua tay.
"Ok." Ngôn Trăn lấy chai nước dâu còn thừa một phần ba ra, mười mấy năm bao bì vẫn tối giản không thay, nhìn hơi tàn tạ nhưng lại rất ngon đúng không? "Mấy chú đều chọn cái chai này, nước ngọt vị dâu, bây giờ còn gì để nói không?"
Khoé miệng Ngôn Trăn nhếch lên, lộ ra sự kiêu ngạo, nụ cười của nàng cũng có thể khiến toàn bộ thế giới tươi đẹp vô cùng, nàng thực sự có sức cuốn hút như vậy.
Cao đổng vừa cười vừa thở dài, Ngôn Trăn lúc nào cũng có cách thuyết phục ông. Đứa nhỏ này trời sinh ngang ngược nhưng lại chu đáo, đôi khi ông không biết đó là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Cao đổng nhìn thoáng qua chú Giả, ý bảo vào luôn trọng tâm.
Chú Giả cũng hiểu rồi mở mồm: "Nhưng mà Khánh Phong chưa chắc đưa ra con số vừa ý." Nhưng mấy cái công ty khác đã đưa ra giá cả là tám chữ số.
Khánh Phong cũng từng muốn mời nghệ sĩ của Minh Độ là hoa đán nổi tiếng làm đại diện, nhưng đối phương cũng lịch sự từ chối lời mời.
"Không cần nhiều, như mọi người bảo đó, để xoá đói giảm nghèo. Mà mấy chú cũng bảo nhãn hàng này đã cả chục năm, là hương vị của tuổi thơ, mà mọi người cũng thấy nó ngon còn gì, ai cũng biết chỉ như vậy thì thương hiệu lâu đời mới kéo dài mà không suy. Đến lúc đó cũng có thể để ra việc tôi nhận đại ngôn không phải vì tiền mà là vì thích, mọi người sẽ yêu thích Ngôn Trăn hơn, độ hảo cảm không phải dâng lên sao? Như vậy là chuyện tốt."
Ngôn Trăn hồn nhiên cười nhưng nàng đâu chỉ giúp đỡ người nghèo. Nàng nghĩ xong hết rồi, giúp Khánh Phong chỉ có lợi chứ không hại, mà điều quan trọng nhất là để Cố Thanh Hà vui vẻ.
Đôi bên cùng có lợi, chỉ tốn ít tiền thì mắc gì không làm.
"Nhưng sau này có tổn thất gì..." Chú Giả vẫn lo, dù sao Ngôn Trăn giúp Khánh Phong thì khác gì cự tuyệt cành oliu của mấy thương hiệu lớn khác.
"Chú Giả, gần đây con quá tốt với chú nên một hai chú phải quan tâm đến mức này sao. Tổn thất? Xem ra mấy cái con làm đại diện chưa có cái nào lỗ chắc?" Ngôn Trăn hơi nhíu mày, có đôi khi nàng cảm thấy chú Giả luôn sẽ cản trợ một số quyết định của mình, chuyện này làm Ngôn Trăn thấy phản cảm.
Chú Giả nghe xong cũng thức thời im miệng.
"Vậy được rồi, bảo bộ phận kiểm soát rủi ro phân tích đi. Nếu có thể thì có thể thảo luận chút về phương án đại ngôn cho Khánh Phong."
Cao đổng cũng đúng lúc đứng ra giải quyết, nếu nhất quyết tranh luận với Ngôn Trăn thì đến tối cũng chưa xong. Con bé Ngôn Trăn này sẽ dùng nước bọt đóng đi mấy cái đồ cổ, nha đầu này quá độc miệng, lần này chỉ có thể dựa vào nàng.
"Vậy thì phiền mọi người. Ngôn Trăn cho mọi người lui." Ngôn Trăn thương hại cúi đầu với họ, sau đó mỉm cười rồi mang kính râm sẵn bảo cái trợ lý ngốc đang đứng đó đi cùng mình.
"Chờ đã, chú còn cái này nữa." Cao đổng thấy đối phương vội đi thì thân thiết níu kéo, nếu không thì cũng không biết Ngôn Trăn dời đến khi nào mới chịu đi quay.
"Hả?" Ngôn Trăn cau mày, đảo mắt sau cặp kính râm, Cao đổng mà thân mật thế thì sẽ xếp việc cho nàng.
Cao đổng cười rồi bảo chú Giả đưa cho Ngôn Trăn tập tài liệu khác.
Ngôn Trăn lướt qua, thấy đó là kế hoạch pocky (thanh chocolate), lúc trước nàng từ chối vì không muốn hợp tác với người khác để làm đại diện cho cái nhãn hiệu, huống hồ người kia là Tuyên Hoằng Quang, thuộc nhóm lưu lượng tiểu sinh. Không phải khinh thường gì mà nàng ngại phiền, Tuyên Hoằng Quang mà hợp tác với ai thì đều vướng phải tai tiếng.
Mà giờ nàng cũng chỉ muốn tập trung tâm tư vào người kia chứ không có rảnh để ý mấy chuyện phiền khác.
"Sao? Ép tôi à?" Ngôn Trăn tháo kính, nhướng mày nhìn ông chủ.
Cao đổng cũng cau mày rồi đắc ý nhìn Ngôn Trăn: "Nhìn con nói xem, ép gì mà ép? Nhiều nhất là vì cái ân tình với chú thôi, chúng ta trao đổi công bằng."
Ngôn Trăn biết cáo già này đáp ứng việc nàng có thể hợp tác với Khánh Phong thì chắc chắn đổi lại cái điều kiện, không, này là muốn kéo người hợp tác cho Tuyên Hoằng Quang, cháu trai của ông, thế mà dám đánh tâm tư lên cả nàng. Mặc dù đã gặp Tuyền Hoằng Quang kia vài lần nhưng nàng không muốn hợp tác làm đại ngôn cho cái chocolate chết tiệt gì đó.
"Xem ra vì cái này." Cao đổng thì thầm vào tai Ngôn Trăn dùng chút mưu mẹo.
"Không, vì chúa trời." Ngôn Trăn trừng mắt, nàng không có lý do cự tuyệt, dù sao con cáo già này cũng đồng ý vụ hợp tác không lợi nhuận của nàng.
Nàng quay đầu nhìn sếp, nở nụ cười hiền dịu: "Tất nhiên, mấy chuyện khác không dễ thương lượng như vậy đâu. Cao đổng, Ngôn Trăn thân ái của chú lần này là thực sự cáo lui." Sau đó nàng đi ra cửa mà chả thèm nhìn ai, biến mất trong phòng họp trên tầng cao nhất như một cơn gió.
Trong thang máy, Đàm Hằng đứng đó ngơ ngác nhìn Ngôn Trăn, ôi cái thái độ kiêu ngạo, hống hách trong phòng họp làm cậu sợ lạnh sống lưng. Nói thật, theo Ngôn Trăn nhiều năm như vậy nhưng mà chưa bao giờ cậu vào phòng họp cấp cao, mấy người trong đó toàn là lãnh đạo lớn của công ty.
Với khí thế và lòng dũng cảm đó, Đàm Hằng còn nghĩ Cao đổng sẽ ức đến mức chỉ vào Ngôn Trăn rồi bảo nàng cút ra ngoài.
"Chị Ngôn Trăn, làm em sợ đến toát mồ hôi lạnh." Đàm Hằng nhát gan nên càng nhẹ nhàng nói chuyện.
Ngôn Trăn hơi mỉm cười, nhéo nhéo sống mũi đối phương: "Nhìn tiền đồ em đi, đừng ra ngoài bảo là trợ lý của chị, có chút xíu cũng chịu không nổi."
Đàm Hằng bĩu môi, nhưng cậu cũng không hiểu sao Ngôn Trăn lại từ chối cành oliu của ba nhãn hàng lớn kia, thực thì phí đại ngôn chênh lệch muốn tưởng tượng cũng không nổi, ai ngờ dùng tiền cũng thua. Chị Ngôn Trăn bảo làm chỉ vì thích hương vị, là nhãn hiệu lâu đời cùng sự hoài niệm của bản thân, mặt khác lại cự tuyệt hết mấy cái chỗ tốt!?
Ai sẽ ngu như vậy?
À, sếp nhà mình, Ngôn Trăn chứ ai.
Nhưng cậu vẫn ủng hộ bất kỳ quyết định nào của Ngôn Trăn vì lúc nào nàng cũng sẽ có hướng phát triển tốt. Mà cũng vì lẽ ấy Cao đổng mới có cơ hội nhỏ để cho Ngôn Trăn hợp tác cùng cháu trai Tuyên Hoằng Quang của mình. Xem như một đổi một đi, Ngôn Trăn cũng không thể từ chối củ khoai lang bỏng tay này.
"Chị Ngôn Trăn, em hỏi chút, sao chị lại muốn làm đại ngôn cho Khánh Phong?" Đàm Hằng tò mò.
Ngôn Trăn vén tóc dài ra sau rồi mỉm cười: "Em cảm thấy vì sao?"
"Không lẽ chỉ thực sự vì nó ngon mà nhận lời?" Quên đi, cậu bỏ cuộc, nếu Ngôn Trăn không nói thì cậu cũng chả nghĩ ra cái tư duy nhảy vọt của Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn nhìn ánh sáng xuyên qua chiếc chai trên tay, nhẹ nhàng nói: "Uống ngon là một việc, việc khác là có thêm một điểm ràng buộc."
Đàm Hằng chỉ thấy Ngôn Trăn nói chuyện không hiểu, chắc là Ngôn Trăn thích nước ngọt nhãn hiệu Khánh Phong đi, nhưng trước đây lại chưa bao giờ thấy nàng uống. Lạ ghê.
Ngôn Trăn đứng dậy, vừa định ra khỏi cửa thì thấy đường đã ướt hết, từng mảnh đầm đìa cũng hiện ra trước mặt.
"Hôm nay trời lạnh, mưa..." Ngôn Trăn muốn vươn tay vuốt ve cơn mưa mùa đông hiếm gặp này.
"Sếp ơi, ướt đồ mất." Đàm Hằng vội giơ chiếc ô hoa bên cạnh lên.
Ngôn Trăn nhìn chiếc ô hoa, trong mắt lại có tia sáng khó tả, nàng nhớ cô, nàng muốn gặp cô rồi đón cô, nếu có thể hai người sẽ cùng nhau ăn tối.
"Chị đi một mình là được, em về trước đi."
***
"Kẹp mang kim."
Giọng nói bình tĩnh vang lên, Vương Đồng cũng vội đưa chiếc kẹp sang cho bác sĩ Triệu Hâm đang khâu vết thương dưới con mắt của Cố Thanh Hà, bác sĩ thao tác rất thuận lợi và chuyên nghiệp.
"Bệnh nhân ổn định, tuần hoàn mọi thứ bình thường." Bác sĩ gây tê Doãn Minh báo cáo kết quả sau kiểm tra.
Ca phẫu thuật kéo dài gần 8 tiếng, từ 9h sáng đến 6h chiều đã thành công tốt đẹp.
Tất nhiên chẳng ai dám lơ là, Hầu chủ nhiệm cùng bác sĩ Cố đang ở đây.
Chủ nhiệm Hầu tuổi cũng lớn, mặc dù có người thế nhưng đứng lâu vẫn mệt, sao có thể so sánh với mấy người trẻ tuổi đối diện, bà nhìn về Cố Thanh Hà: "Nếu không có việc gì thì giao cho con."
Cố Thanh Hà gật đầu.
Sau khi chủ nhiệm Hầu đi ra tất nhiên sẽ thông báo cho người nhà, ca phẫu thuật thuận lợi, không cần phải lo lắng.
"Bác sĩ Doãn, kiểm tra lại một chút nếu có thể."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ đưa anh ấy vào phòng hồi sức, bác sĩ Cố thân yêu yên tâm."
Mấy người khác trên bàn mổ không dám thở, bác sĩ Doãn này là người duy nhất dám chọc bác sĩ Cố như vậy. Mà Cố Thanh Hà nghe xong cũng liếc nhìn vị bác sĩ gây mê bên cạnh, dù đối phương đeo khẩu trang nhưng vẫn thấy được nụ cười nhè nhẹ.
"Làm ơn chú ý ăn nói, Doãn Minh Hàn."
Doãn Minh Hàn và Cố Thanh Hà đều là học bá ở Y học Bắc Kinh, nhưng tính cách lại khác nhau. Hai người biết nhau qua lễ trao giải của trường, mà Cố Thanh Hà lại xa cách, khó nói chuyện. Còn về phần hai người có phải là bạn bè hay không thì khó nói, chỉ có thể biết hai người trùng hợp vào chung bệnh viện tư nhân đứng đầu này thôi.
Doãn Minh Hàn thở dài, Cố Thanh Hà này đúng là bực mình, suốt ngày cứ lạnh như băng.
Triệu Hâm cũng đứng dịch sang chỗ khác một chút để Cố Thanh Hà có thể nhìn rõ vết khâu ở ngực của bệnh nhân.
"Tốt lắm."
Có thể nhận được lời khẳng định của bác sĩ Cố, Triệu Hâm cảm thấy trái tim minh như tràn ngập kẹo ngọt, dù sao thì bác sĩ Cố cũng rất nghiêm.
"Bác sĩ Cố có điện thoại."
Y tá Từ Như đi đến nơi chứa đồ cá nhân, nhẹ giọng nhắc nhở Cố Thanh Hà đang đứng bàn mổ.
Cố Thanh Hà hơi nghi ngờ, mà mọi người đứng đó càng nghi ngờ.
Lúc làm việc, Cố Thanh Hà sẽ luôn tắt điện thoại nhưng sao hôm nay lại không? Hơn nữa hình như còn muốn nghe. Mà giải phẫu cũng sắp kết thúc mà hình như bác sĩ Cố cũng không vui khi có người gọi điện cho cô lúc làm việc, chẳng qua là...
"Alo."
"Tiểu Cố, gọi cậu mấy lần mà cậu không nghe..."
Đầu bên kia là giọng nữ, giọng nói cũng rất động lòng người.
Cố Thanh Hà khẽ cau mày nhìn Từ Như: "Cô bật loa ngoài à?"
Cả phòng đều nghe thấy giọng Ngôn Trăn.
Từ Như vội tắt loa ngoài, vì bản thân cho rằng đối phương chỉ tiếp điện thoại bình thường thôi vì đâu được chạm vào thứ gì. Từ Như do dự, thậm chí hoảng loạn đưa điện thoại đến gần tai Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà có vẻ hơi trách móc nhìn thoáng qua Từ Như, sau đó cởi quần áo phẫu thuật cùng các thiết bị, cầm điện thoại bước ra ngoài.
"Tôi làm sai gì sao? Bác sĩ Cố mới liếc tôi." Từ Như buồn bã nhìn về phía mấy người đang đứng ngốc.
Người đầu tiên phản ứng lại là Doãn Minh Hàn: "Chị Từ, chị làm rất tốt!"
"Mọi người nghe thấy đầu bên kia không? Hình như gọi cô ấy là... Tiểu... Cố?" Vương Đồng trợn mắt, không tin nổi.
Triệu Hâm thấy người bệnh đã ổn thì báo cho bác sĩ Doãn, sau đó gia nhập thảo luận.
"Lần đầu tôi thấy bác sĩ Cố nghe điện thoại đó, mà cũng không có miếng bài xích nào."
"Đâu phải một miếng không bài xích, nói chuyện nhẹ nhàng như thế, "alo" trời ơi nó dịu dàng!" Phụ tá Giang Nhiễm nói.
...
Nếu Cố Thanh Hà biết lúc này mấy người trong phòng mổ đang túm tụm lại trêu mình thì chắc ngày mai mấy người đó sẽ nằm trên bàn mổ.
"Tôi đây." Cố Thanh Hà đi đến phòng bên, nhẹ nhàng trả lời người bên đầu kia.
"Lâu quá à, cậu bận sao? Tôi có làm phiền không?" Ngôn Trăn vừa lái xe vừa bất an, nàng không muốn phiền Cố Thanh Hà.
"Lúc nãy trong phòng phẫu thuật, bây giờ thì xong rồi."
Cố Thanh Hà có thể nghe rõ tiếng thở phào của Ngôn Trăn, "Cậu gọi lúc nào cũng được, đừng lo, không phiền đâu."
Chỉ cần Ngôn Trăn gọi, bất luận đang làm gì, chỉ cần là nàng, cô sẽ trả lời.
Sự lo âu trên mặt Ngôn Trăn cũng nhanh rút đi, lời Cố Thanh Hà như viên thuốc an thần làm nàng an tâm, đối phương đã nói như vậy thì mình không phiền cô đi.
"Cậu biết không, hôm nay tôi thắng một trận." Ngôn Trăn nói, khoé miệng cũng gợi lên.
"Trận gì?" Cố Thanh Hà cởi khẩu trang, dựa vào tưởng phòng nghỉ, vẻ mặt dịu dàng.
Ngôn Trăn mỉm cười, nàng giấu Cố Thanh Hà đã: "Bí mật nhỏ nha, mai sau nói với cậu."
"Thật ra chiều nay tôi phải đi vài ngày." Ngôn Trăn nhìn đống tài liệu trên xe, lúc nãy nhận cuộc gọi của Bành Thành mới nhớ ra mình có việc phải làm mà cái Đàm Hằng kia cũng quên luôn.
May là trời đang mưa nếu không hôm nay nàng bắt buộc phải đến, thế thì nàng với Cố Thanh Hà phải xa nhau mấy ngày. Trời ạ, nàng không có muốn ra ngoài, chưa kể việc nàng còn phải làm khách mời cho bộ phim của người bạn, đóng vai con tin sắp chết.
Cố Thanh Hà vội thẳng lưng, vẻ mặt còn hơi hoảng sợ, cô nắm chặt điện thoại: "Đi? Cậu phải đi đâu?"
Mỗi khi Ngôn Trăn bảo "đi", cái từ ngữ ấy như ác mộng, đâm thẳng vào tim Cố Thanh Hà, cô khó khăn cởi mũ y tế, mái tóc dài lại rơi rụng trên vai. Trước khi Ngôn Trăn mở miệng thì đã không cần suy nghĩ lên tiếng: "Cậu đi đâu, tôi đi cùng cậu."
"Tiểu Cố, cậu có nghe tôi nói không? Ý là, chiều nay định đi chỗ khác nhưng trời mưa nên không đi nữa." Ngôn Trăn cười, nhẹ giọng giải thích, vì đang lái xe nên không nghe thấy sự bất an trong giọng nói của đối phương.
Có tiếng sấm mơ hồ cùng cơn mưa nhàn nhạt ngoài cửa sổ.
Cô là người duy nhất trong phòng nghỉ, sau khi nghe Ngôn Trăn giải thích thì thân thể như hết sức mà ngồi xổm tựa vào tường, cô lén lấy tay lau nước mắt, không hiểu vì sao bản thân lại rơi lệ.
"Tôi muốn gặp cậu." Cố Thanh Hà cầm điện thoại, hồi lâu mới mở miệng, "Ngôn Trăn, tôi muốn gặp cậu."
Ngôn Trăn cũng vội ngừng xe bên đường, mở loa điện thoại ở mức tối đa.
"Sao thế, Tiểu Cố, cậu không sao đúng không?" Ngôn Trăn lo lắng, nàng nhìn thời gian, khoảng 10 phút nữa là đến bệnh viện Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà nhìn vào cái khẩu trang bị nhàu nát, cô cúi đầu, cảm thấy không nên như vậy, nhưng bây giờ cô không thở nổi, quá khó chịu cũng quá áp lực.
"Không sao."
"Tôi đến đón cậu, mười phút nữa tôi có mặt, không, năm phút." Ngôn Trăn nhận ra đối phương không ổn, Cố Thanh Hà không muốn nói gì cả, nàng vội khởi động xe rồi chạy đến chỗ Cố Thanh Hà mới được.
"Cậu đến đón tôi?" Cố Thanh Hà kinh ngạc.
Ngôn Trăn lại tăng tốc, bên cạnh đó cũng an ủi đối phương: "Đúng rồi, cậu bảo muốn gặp nên tôi đến. Năm phút nữa tôi sẽ đến cửa sau bệnh viện, bên ngoài trời mưa nên tôi đến đón cậu tan làm rồi dẫn cậu đi ăn, được không?"
Cố Thanh Hà cũng đứng dậy nhìn ra cửa sổ, đúng thật Ngôn Trăn có thể giải thoát cô khỏi sự sợ hãi chỉ bằng mấy câu.
"Tiểu Cố đừng nghĩ lung tung, tôi đến ngay đây, tôi mở ra đám mây bảy màu đến đón cậu!"
Ngôn Trăn làm cô vui nhưng Cố Thanh Hà lại đột nhiên rơi nước mắt, cô ngẩng đầu lên, khoé mắt đã đỏ hoe: "Vậy thì cậu đến nhanh đi."
__________
Bà Têy: Ngôn Trăn là toàn bộ nhược điểm của Tiểu Cố, may thay là họ không dè dặt nhau, quý trọng nhau.