*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 78
__________
"Chị có tò mò làm sao em biết mật khẩu nhà của bà chị già không?" Cố Lộng Khê đặt cốc nước xuống, mang ý cười nhìn về phía Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn đã sớm muốn hỏi, nhưng trước "cô em vợ" này vẫn không mở được mồm, dù sao cũng không có thân phận gì, nhưng ít nhiều vừa rồi cũng thú vị.
"Ừm, chuyện rất đơn giản, vì chị em là một bà già góa bụa, chị ấy sống một mình nhiều năm, người nhà sợ chị ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bảo em lâu lâu đến xem"Xem xem chị ấy có chết thẳng cẳng chưa."
Tất nhiên Cố Lộng Khê không nói câu cuối, cô muốn tạo hình tượng em gái hiền lành, ngoan ngoãn trước mặt chị dâu tương lai.
"Ra là thế." Nghe Cố Lộng Khê giải thích Ngôn Trăn lại thấy chua xót trong lòng: "Cậu ấy sống một mình cũng vất vả, phiền em rồi, còn phải lâu lâu lại thăm cậu ấy." Ngôn Trăn cảm kích. Dù sao thì cũng là chị em một nhà, chưa kể, Cố Lộng Khê còn khá đẹp.
"Cho nên em không gõ cửa liền đi vào, không ngờ nha, bà chị già em lại lén giấu người." Cố Lộng Khê cười.
Ngôn Trăn bất đắc dĩ lắc đầu, nàng dường như quen với cái tính ngả ngớn của Cố Lộng Khê.
"Sao chị không thử bày tỏ tình cảm của mình đi? Lâu như vậy rồi..." Cố Lộng Khê nói trọng điểm.
Ngôn Trăn nghe mà đỏ cả mặt, đứng dậy vào bếp rót cốc nước đá để bình tĩnh lại, Cố Lộng Khê cũng theo nàng vào trong.
"Tỏ tình nào dễ như vậy, nhỡ đâu bị từ chối thì sao?" Ngôn Trăn trầm giọng, lời lẽ xuất phát từ nội tâm để nói chuyện cùng "em vợ".
Cố Lộng Khê nhướng mày, cô không ủng hộ quan điểm của Ngôn Trăn: "Nếu từ chối thì tỏ tình tiếp, tới khi người ta đồng ý thì thôi. Nếu không được thì ép, tình yêu phải dùng thủ đoạn mới giành được nha chị dâu."
Ngôn Trăn nghe đối phương tư vấn tình cảm mà sửng sốt, thiếu chút nữa nàng đã tin: "Lộng Khê có người thích sao?"
"Không, tình yêu là thứ phiền phức."
"Vậy lời em nói không có lập trường." Ngôn Trăn cảm thấy chỉ có mình mới ăn khổ trong tình yêu thôi.
"Sợ gì? Chú với thím đều là người thông tình đạt lý, còn về bà nội em sẽ giúp. Chị không cần lo lắng cho gia đình bên em." Cố Lộng Khê mỉm cười với Ngôn Trăn - người đang buồn rầu. Cô đột nhiên thấy hai bà chị mình đều là mấy người nhát gan.
Ngôn Trăn cười, nhìn ly nước đến thất thần: "Là Cố Thanh Hà, nếu chị tỏ tình mà bị từ chối thì không biết hậu quả ra sao. Chắc không đuổi chị đi đâu, nhưng chắc chắn là sẽ giữ khoảng cách với chị."
"Are you kidding me?" Cố Lộng Khê kỳ quái nhìn nàng: "Chị là người đầu tiên nghĩ Cố Thanh Hà hiền lành vậy đó, chị chắc là bị bệnh rồi."
Ngôn Trăn thấy cái con bé này nói chuyện thiếu đánh, nàng liếc Cố Lộng Khê, người lớn lên rất giống Cố Thanh Hà. Chết tiệt, nàng không nỡ trách móc, thậm chí vì đối phương là em Cố Thanh Hà nên còn muốn đối xử với cô tốt một chút.
"Ăn bánh kem dâu không?"
Ngôn Trăn vừa hỏi vừa mở tủ lạnh, lấy cái bánh kem cao cấp Bác Sinh đưa qua, cái này cực kỳ ngon.
Cố Lộng Khê ghét bỏ nhìn cái bánh dâu ngọt ngào chết tiệt kia. Nói thật, cô giống với Cố Thanh Hà, không thích đồ ngọt, bao gồm cả cái bánh đầy bơ này.
Ngôn Trăn không quan tâm, nàng đặt cái bánh lên bàn ăn, rõ hai người không ăn hết cái bánh 4 inch, huống chi nàng còn muốn ăn cùng Cố Thanh Hà.
"Chừa cho chị em một ít."
Ngôn Trăn nói rồi quay vào phòng bếp, nàng nhìn đống dao được sắp xếp ngay ngắn rồi chọn con dao răng cưa mà nàng cho rằng phù hợp để mang ra cắt bánh.
Cố Lộng Khê ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn chị dâu từ từ cắt bánh, mứt dâu bên trong như máu đỏ chảy dọc lửa dao, thấm vào vỏ bánh.
"Chị dâu, chị không thường nấu ăn đúng không?" Cố Lộng Khê nhìn nàng cầm dao là biết.
Ngôn Trăn mỉm cười: "Không hẳn, chị cũng làm, nhưng làm hơi chậm."
"Em đoán có hơn ba mươi con dao trong bếp, không ai dùng tốt hơn chị em."
Cố Lộng Khê vừa nhìn Ngôn Trăn chia bánh vừa kể, kể rằng bà chị cô thích chơi dao còn cô thích chơi súng.
Ngôn Trăn nghe thấy lại cau mày suy nghĩ. Trên giá chỉ có tám con, mấy con dao khác có lẽ đã bị cất đi, mấy con đó cực kỳ sắc, đặt biệt là dao chặt xương, thậm chí Cố Thanh Hà còn không cho nàng chạm vào.
"Xem ra em hiểu rõ cậu ấy lắm." Ngôn Trăn vừa nói vừa chia bánh, đặt một miếng lên đĩa sứ sau đó đưa cho Cố Lộng Khê cái nĩa: "Thử xem."
"Nhưng mà, dù muốn ăn nhưng em không ăn nhiều đồ ngọt." Cố Lộng Khê hơi khó xử cầm nĩa, nhìn bánh kem trước mặt.
"Cho chị chút mặt mũi đi, thử xem, chị em còn chưa ăn đó, em là đãi ngộ VIP." Ngôn Trăn cười.
Cố Lộng Khê đành nghịch một miếng, rất nhanh, cô như bị tát vào mặt giống lúc uống nước dâu.
"Sao mà chị luôn có mấy cái lý để dỗ người ta thế, giống như kiểu bảo em ăn cái miếng bánh tởm lợm này..." Cố Lộng Khê cắn nĩa, nuốt miếng bánh cuối cùng trước mặt, cô vô cùng ảo não, sao cô có thể ăn hết cái bánh này vậy, mười phút trước còn bảo chẳng muốn ăn đồ ngọt.
Là minh tinh, Ngôn Trăn phải kiềm chế tình yêu với đồ ăn, cho nên nàng chỉ ăn phân nửa phần của Cố Lộng Khê, hơn nữa ăn miếng rất nhỏ: "Bởi chị dùng chân thành đổi lấy chân thành."
Cố Lộng Khê cúi đầu cười, không thể không nói, cô rất thích chị dâu này.
"Mà này, em mang theo túi gì đó?" Thỉnh thoảng Ngôn Trăn lại lướt ngang qua cái túi ở cửa ra vào, chút xíu lại nhúc, chút xíu lại nhích, nàng không biết Bé Ba mang theo thứ gì tới.
"Ối," Bấy giờ Cố Lộng Khê mới nhớ ra, vội chạy đến cửa nhặt chiếc túi đen nặng trịch, vừa nhặt lên thì có tiếng xào xạc của thứ gì đó đang chuyển động: "Em mang hai con cá cho chị với chị ấy."
"Cá?" Ngôn Trăn đại khái đoán được, vì ngay từ đầu nàng đã ngửi thấy mùi mặn của biển.
"Cá môi vàng, quà của đối tác, thứ này khá có giá trị." Cố Lộng Khê mở nước, thả con cá đang sống vào bồn rửa bát.
(Cá môi vàng: Chắc cá sủ vàng, mình tra ra thì thấy vậy)
Ngôn Trăn từng nghe qua, bảo rằng bong bóng cá quý như vàng, thịt cực kỳ ngon, đương nhiên chưa từng ăn qua, nhưng mà...
Nhìn hai con cá xấu xí đắt tiền đang bơi mà Ngôn Trăn cau mày, nàng sợ mấy con sinh vật biển nhầy nhụa chứ đừng nói chạm vào.
"Muốn nhìn giết cá không?" Cố Lộng Khê nở nụ cười thuần lương, hình như Cố Thanh Hà cũng từng cười, nụ cười này khiến Ngôn Trăn sởn cả tóc gáy.
Ngôn Trăn nheo mắt lắc đầu: "Em giết được sao?"
"Tất nhiên, chẳng những giết cá mà còn...giết nhiều thứ khác." Cố Lộng Khê thở ra một hơi, cô không nghĩ mình lộ ra bản chất trước mặt Ngôn Trăn, thôi để hai bé cá này sống thêm một lúc đi: "Để bà chị già giết đi, em không muốn cướp niềm vui của chị ấy."
Ngôn Trăn không bình luận, nàng nghĩ đến mấy miếng thịt được cắt gọn gàng trong tủ, chắc chắn là kiệt tác của Cố Thanh Hà.
Kỹ năng nấu nướng của Tiểu Cố rất xuất sắc, nàng cảm giác bản thân đã tăng mấy cân trong thời gian sống cùng cô, bởi lẽ thỉnh thoảng đối phương sẽ nấu mấy bữa rất ngon.
"Thôi đi, dù sao chị cũng không muốn xem mấy cảnh khủng bố này, chị không tham gia vào thú vui của chị em em." Ngôn Trăn tháo gọng kính rồi đi ra bếp, nàng thấy mắt mình hơi đau như bị lông mi rớt vào, khó chịu muốn khóc.
Cố Lộng Khê nghi hoặc nhìn nàng, cô hơi lo lắng: "Sao thế?"
"Mắt có chút khó chịu, hình như bị lông mi rớt vào..." Ngôn Trăn lấy khăn giấy chùi mắt, nhưng càng dụi càng khó chịu, nước mắt sắp chảy tới nơi.
Cố Lộng Khê cau mày nhìn nàng dụi mắt một cách mạnh bạo, cô không vui lấy đi khăn giấy trong tay Ngôn Trăn, nhẹ giọng: "Để em xem."
Ngôn Trăn chớp mắt điên cuồng, rõ là mắt trái bị dụi đến đỏ hoe, khoé mắt còn vương nước.
Cố Lộng Khê nhẹ ôm mặt đối phương, nhìn khoé mắt đỏ bừng cùng khuôn mặt đáng thương này lại hiểu sao Cố Thanh Hà lại si mê người trước mặt, bởi vì cô mới chạm vào đã có... chút cảm xúc.
Không được.
Cố Lộng Khê thổi nhẹ vào mắt trái Ngôn Trăn, sau đó dùng ngón tay mở khoé mắt Ngôn Trăn, tìm được sợi lông mi nghịch ngợm bị rớt vào.
"Cảm ơn." Ngôn Trăn cuối cùng cũng hết đau, mỉm cười cảm ơn người trước mặt.
Cố Lộng Khê nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Ngôn Trăn, đầu ngón tay vừa chạm vào da thịt mềm mại, mỏng manh như thể vừa chạm là vỡ khiến người ta thực hoài niệm, thậm chí còn muốn cướp lấy.
"Ngôn Trăn."
Ngôn Trăn nghe được đối phương bất thình lình thì thầm, vô thức ngẩng đầu lên, giọng điệu này quá giống Cố Thanh Hà.
Cố Lộng Khê thấy mình là kẻ độc ác, lòng mang quỷ kế, làm sao lại nói ra được nữa, rõ ràng cô đang muốn châm ngòi quan hệ của nàng cùng chị mình.
Nhưng cô vẫn đưa tay vuốt tóc đối phương, không biết sao tóc nàng lại dính sợi lông, cô thuận tay gỡ ra xuống dưới, giọng nói mang theo đầy sự khó hiểu: "Nếu chị em không tốt với chị, chị có thể đến chỗ em..."
Câu còn chưa dứt thì cánh cửa đã mở ra, không cần đoán cũng biết là ai.
Chẳng qua, từ góc nhìn của đối phương thì có thể thấy lúc này cô cùng Ngôn Trăn chắc hẳn đang đứng gần nhau, cơ thể rất gần, thậm chí còn chạm vào nhau, rất thân mật. Cố Lộng Khê nghĩ thế khoé miệng lại cong lên, thậm chí cô còn di chuyển đầu ngón tay đến vành tai - bộ phận nhạy cảm của Ngôn Trăn.
Khoảnh khắc Cố Thanh Hà mở cửa.
Cô mở to mắt nhìn hai con người đứng sát vào nhau trong phòng khách.
Người đang quay lưng về phía cô, cô em gái thân thiết của cô, đang vuốt ve nàng...
Khuôn mặt của người cô trân trọng như sinh mệnh.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Trên đời có nhiều đứa điên, trong đó phân nửa là nhà họ Cố.
Không biết chị em nhà nàng "vui vẻ" như nào khi chịu kích thích.
________
Dè dè, sắp được coi màn phóng dao, đã quá à, thích quá à.