*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 83
__________
Ngôn Trăn nghe giọng điệu gợi cảm cùng quyến rũ của Cố Thanh Hà thì thấy như điện chạy khắp người. Chết tiệt, cái giọng này vừa làm người ta xấu hổ, vừa làm người ta muốn hãm sâu. Nàng khó khống chế cắn cắn môi, trời mới biết nàng thực sự muốn dọn đồ bay về với Cố Thanh Hà ngay.
"Nếu cậu còn như thế chắc tôi không đi tiệc được mất, cái này thực sự không đủ..." Ngôn Trăn thẹn thùng cùng đối phương nói chuyện tình thú, nàng biết Cố Thanh Hà có phản ứng.
Cố Thanh Hà giơ điện thoại ra xa, để gió lạnh dập tắt đi trái tim đầy dục vọng của mình.
Cô quá sầu vì không thể lao đến đối phương ngay lập tức. Chịu đựng lâu như vậy cô không muốn nhịn nữa, cô muốn để Ngôn Trăn dưới thân rồi hung hăng khi dễ.
"Vậy đừng đi, bây giờ về liền đi, về nhà ngay, tôi đặt chuyến bay gần nhất cho cậu." Cố Thanh Hà đưa ra ý kiến thỏa đáng, không cần tiệc tùng chết bầm nào cả, Ngôn Trăn không cần xuất đầu lộ diện gì hết, cô nuôi được, hơn nữa sẽ nuôi cho trắng trẻo mập mạp luôn, chạm vào đảm bảo rất thích chứ không gầy trơ xương như bây giờ. Minh tinh gì mà minh tinh!
Ngôn Trăn rối quá rối, thực sự thiếu chút nữa bỏ hết công việc để chạy về với Cố Thanh Hà rồi. Nhưng tiếc là váy hôm nay nàng mặc là do nhà tài trợ cung cấp, không vi phạm hợp đồng được.
Ngôn Trăn nghĩ nghĩ rồi lại giơ điện thoại, bật đèn sáng lên, sau đó lại cởi cúc áo trên ngực, từng cúc từng cúc, cho đến khi tới rốn mới chịu dừng. Tuyệt ghê, cái thiết kế của áo này quá khéo léo, nàng quyến rũ tạo dáng làm một tấm.
"Tiểu Cố, tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu xem xem." Ngôn Trăn cười.
Cố Thanh Hà mở tin nhắn ngay, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người quyến rũ của Ngôn Trăn. Nàng đang mặc váy lụa màu đỏ tía tựa người vào giường, nàng đẹp như tranh, da trắng như tờ, mặc váy đỏ càng thêm quyến rũ. Quan trọng hơn, phần thân trên của đối phương như khoả thân, chỉ mơ hồ che đi nơi trọng yếu, nếu bỏ qua thì...
"Cậu đẹp lắm, Ngôn Trăn, nhưng tôi không cho phép người khác nhìn cậu như thế." Cố Thanh Hà vừa chân thành lưu ảnh, vừa la người yêu, nàng quá mê người rồi, cô cũng biết Ngôn Trăn cố tình cởi áo.
"Tiểu Cố, chỉ có cậu được xem thôi, tôi chỉ quyến rũ mình cậu..."
Sự thẳng thắn của Ngôn Trăn khiến Cố Thanh Hà đỏ mặt, tuy nhiên bây giờ cô lại càng hưng phấn, cô biết mỗi hành động, mỗi lời nói của Ngôn Trăn giống thuốc độc chết người, làm cô càng ngày càng nghiện, càng ngày càng trầm luân.
"Về nhà đi, tốt nhất nên bảo sếp cậu là về mấy ngày để nghỉ ngơi."
Ngôn Trăn thắc mắc: "Vì sao?"
"Vì tôi sẽ để cậu mãi ở trên giường." Cố Thanh Hà tìm từ rồi ẩn ý nói ra.
"Tiểu Cố...Cậu..." Ngôn Trăn che mặt lại ngay, bảo bảo của nàng lại quá thẳng thắn...
Tôi khao khát cậu, muốn cùng cậu hoà làm một
Trời ơi, ai lại không hy vọng cơ thể mình được người yêu không ngừng khao khát? Nghĩ lại Cố Thanh Hà cấm dục, lạnh lùng như thế nàng còn sợ bản thân nuốt không trôi. Bởi Cố Thanh Hà nói là làm, cô là kiểu động vật ăn thịt ấy.
Nhiều khi chuẩn bị hết mọi thứ xong lại có cái chắn ngang.
Kế hoạch tình yêu.
Cố Thanh Hà phải đi học bốn ngày.
"Quần què gì đây!?"
Ngôn Trăn nhìn căn nhà trống trải rồi hét lên.
Gì nữa đây? Cả thế giới đều cản trở hai nàng làm tình sao? Hai người thực sự là đôi tình nhân khổ hạnh, không có cơ hội hoà hợp thân thể với nhau.
SHITTTTTT!!!!!
Ngôn Trăn vừa xuống máy bay là chạy thẳng về nhà, kết quả trống không, nàng bực bội tháo kính râm. Trời ơi, nàng còn mặt bộ đồ lót nhạy cảm rồi mang cả tất lưới. Đúng đó, kết quả Cố Thanh Hà phải đi học.
Được, được, được, Ngôn Trăn chấp nhận việc Cố Thanh Hà vì nhân sinh cống hiến, nâng cao trình độ nghiên cứu cũng như y học lâm sàng các loại. Nhưng cô cũng nên suy xét khía cạnh bản thân chứ, cải thiện cuộc sống tình cảm của mình đi!!!
[Tiểu Cố, tôi về rồi nhưng cậu lại đi [đôi mắt hận thù.jpg]]
Mà bên đây, Cố Thanh Hà đang bực bội ngồi trong giảng đường khổng lồ của học viện y khoa, nghe nội dung thuyết trình, nhìn hình ảnh trong hội trường, cô chả cần nghĩ cũng biết chút nữa Cao Bác Vũ sẽ nói gì.
Cô không muốn đến đây, dù có một chút cũng không có muốn.
Bệnh viện cô được mời tham gia hội thảo hoành tráng này, yêu cầu hai nhân tài đến đây với tư cách thành viên của nhóm thảo luận. Chết tiệt, thế mà thầy Cao lại bắt cô tham gia cho bằng được, cô muốn trốn nhưng không được, bởi Viện sĩ Cao Bác Vũ đã đích thân chỉ mặt điểm danh.
Thế nên, cô cùng với bác sĩ gây tê Doãn Minh Hàn phải chạy đến đây bốn ngày, nếu có tình huống khác sẽ còn bị trì hoãn.
Ai ai trong hội trường cũng bật điện thoại qua chế độ im lặng, bởi đây là buổi diễn thuyết của Viện sĩ Cao Bác Vũ, người ta cầu mà còn chẳng tham gia được. Tuy nhiên có một số người trẻ tuổi kiêu ngạo không muốn nghe.
Ôi, thật ra chỉ có một người, Cố Thanh Hà.
Lúc này cô đang cúi đầu bấm điện thoại.
[Xin lỗi cậu, việc bất ngờ quá, mất bốn ngày mới học xong]
[Tôi khóc tới rồi Tiểu Cố, như vậy hơn mười ngày chúng ta không được gặp nhau]
Cố Thanh Hà nhìn chữ như thấy mặt, cô đau lòng người yêu, có thể tưởng tượng lúc này Ngôn Trăn đang nhăn mặt, đau khổ sắp rơi nước mắt.
Đương nhiên Cố Thanh Hà xót người yêu rồi, cô nổi giận, trừng mắt với ông già Cao Bá Vũ đang ngồi trên giảng đường.
[Bây giờ cậu làm gì rồi]
[Họp rồi nghiên cứu thảo luận]
[Tôi có phiền cậu không cục cưng]
[Không sao mà, toàn mấy thứ dài dòng, tào lao, chẳng có tác dụng mấy]
Bởi vì đã quấy rầy đến việc quan trọng của Cố Thanh Hà cùng người yêu, Cố Thanh Hà nhắn tin chẳng có miếng thương xót nào với thầy của mình.
Cố Thanh Hà trả lời nhanh đến mức làm Ngôn Trăn ngạc nhiên. Không phải đang họp sao?
Người ngồi gần Cố Thanh Hà nhất là bác sĩ Doãn Minh Hàn, thiên tài bên khoa gây mê, đối phương đang chăm chú lắng nghe diễn thuyết của giáo sư Cao Bác Vũ. Doãn Minh Hàn hơi dựa vào ghế, quay đầu nhìn Cố Thanh Hà - người luôn luôn cúi đầu, kết quả lại thấy cô ngồi đó bấm điện thoại.
Đây là lần đầu thấy Cố Thanh Hà dùng điện thoại trong dịp quan trọng như vậy, cái người này có bao giờ trái quy tắc đâu? Là thiên tử chi kiêu, là tấm gương để mọi người noi theo. Ai đã khiến đứa con của Chúa này rớt đài vậy? Bắt đầu không thèm nghe giảng mà chơi điện thoại rồi?
Doãn Minh Hàn rất tò mò, nhưng ngồi xa quá nên không thấy Cố Thanh Hà chơi gì, hình như đang...nhắn tin?
Nhắn tin? Nhắn cho ai? Còn chẳng muốn bỏ điện thoại xuống nữa, tốc độ tay cũng rất đáng kinh ngạc.
Chỉ thấy Cố Thanh Hà theo thói quen cầm bút đặt lên bàn, khiến ai ai cũng nghĩ vị này đang cúi đầu suy nghĩ vấn đề. Thực tế thì tay kia đang để bên dưới nhắn nhắn nhắn, gõ gõ màn hình.
Doãn Minh Hàn bị dọa đến hai mắt muốn lọt ra ngoài. Doãn Minh Hàn từ từ chuyển chỗ ngồi, cố gắng nhìn xem tốc độ tay thực sự của Cố Thanh Hà, không hổ là tay có thể khắc hoa lên quả nho...Con mẹ nó nhanh.
Đột nhiên Cố Thanh Hà úp điện thoại xuống, cô nheo mắt nhìn Doãn Minh Hàn, lạnh nhạt nhìn cái người kia đột nhiên lại gần mình.
"Sao?"
"Messages?" Doãn Minh Hàn như thể phát hiện đại lục mới.
"Nope." Cố Thanh Hà phủ nhận rồi cất điện thoại vào túi, ngồi thẳng như không có chuyện gì.
"Sao cậu nhắn nhanh được hay vậy?" Doãn Minh Hàn thấy ai kia ngạo kiều nhưng vẫn hỏi tiếp.
Cố Thanh Hà nhíu mày: "Cậu làm phiền tôi."
"Làm phiền cậu chơi điện thoại?"
"Ừ." Cố Thanh Hà kiêu ngạo gật đầu, có lẽ là tin nhắn nên điện thoại trong túi lại rung, cô cũng chẳng do dự lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn rồi nhanh chóng ấn ấn trả lời, bàn tay linh hoạt như múa như bay.
Doãn Minh Hàn cảm thấy mình không hiểu nổi Cố Thanh Hà, người này không giống người thường, là thiên tài khác biệt, làm việc cũng độc đáo: "Cẩn thận nha, lão Cao là tặc tin đó."
Rõ ràng, lời Doãn Minh Hà đã được chứng minh sự tà ma của Viện sĩ Cao Bác Vũ, ông đang điều chỉnh độ sáng trên máy chiếu, sau đó lại thay đổi nội dung nghiên cứu, tìm ra một cái cực kỳ cực kỳ khó, chụp mấy cái micro, chỉnh lại âm lượng. Sau đó là giọng nói tràn đầy năng lượng của giáo sư Cao tràn đầy khán phòng.
"Tôi tin các bạn ở đây đều là những chuyên gia uy tín cũng như nhân viên y tế xuất sắc nhất. Tôi rất vinh dự khi lịch trình dẫu có bận rộn nhưng các bạn vẫn nhín thời gian tham gia hội thảo nghiên cứu của tôi. Tất nhiên, tôi nghĩ tôi cần phải giới thiệu học sinh bản thân tôi tự hào nhất, em ấy là thiên tài với hiểu biết sâu rộng cũng như kỹ năng thực tế xuất sắc. Xin giới thiệu, học sinh giỏi nhất của tôi, Cố Thanh Hà, em có thể vì mọi người giải thích trường hợp trên màn hình không?"
Nói xong, Viện sĩ cao lại mỉm cười nhìn hai học sinh ở hàng thứ hai từ cuối đếm lên. Tuyệt quá, quá tuyệt, họ đang công khai thì thầm với nhau trong giảng đường, thậm chí còn nói chuyện khác mà ông không nhìn thấy được, ông quá trời là "vui vẻ" rồi.
Doãn Minh Hàn phản ứng đầu tiên, vội nhắc Cố Thanh Hà: "Cao cáo già kêu cậu kìa."
Cố Thanh Hà ngẩng đầu, đối diện là vô số cặp mắt ngưỡng mộ cô.
Mọi người đều mong đợi vị thiên tài y học này, trẻ tuổi như vậy mà được khen đến thế.
Về phần Cố Thanh Hà, cô vẫn bình tĩnh, lạnh lùng như băng chẳng hoảng sợ. Cô chỉ đứng dậy, nhìn vào máy chiếu rồi tìm cách giải quyết trong đầu.
Nhưng trong đầu cô lại là tin nhắn lúc nãy của Ngôn Trăn, nàng hỏi mấy cái hộp đựng đồ ở đâu, Ngôn Trăn mua hơi nhiều gia vị organic với ngũ cốc nên cần tìm đồ bỏ vào.
Cố Thanh Hà mới nhắn được nửa tin nên chắp tay ra sau lưng nhắn tiếp, nghĩ nghĩ, muốn nhắn "cất bên ngăn kéo thứ hai bên tay phải của tủ bếp" cho nàng rồi vòng qua trả lời câu hỏi của lão Cao.
Doãn Minh Hàn nhìn cô như yêu tinh, vậy mà vẫn bình tĩnh bỏ điện thoại ra sau lưng nhắn tin.
Chỉ còn một chút nữa là nhắn xong nhưng Cố Thanh Hà lại bấm vào siri.
Sau đó, trí tuệ nhân tạo vang lên...
May I help you?
(Câu này dài quá, cũng không biết dịch sao cho nó phù hợp nên mình để vậy cho gọn, không biết bả dùng điện thoại gì nhưng mình mặc định là ai cũng dùng iphone 🫰🏼)
Một giọng nữ máy móc vang lên trong khán phòng lặng yên.
"Fuck."