*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 98:
__________
Tục ngữ có câu: "tam nhân thành hổ".
Nàng không sợ những người công khai tấn công, nàng chỉ sợ những kẻ ngấm ngầm dẫn dắt dư luận.
Ngôn Trăn sớm biết mấy chuyện sóng ngầm trong giới giải trí, nàng biết nhiều người mong nàng ngã xuống, dù sao nàng cũng là chị cả của Minh Độ, nữ diễn viên duy nhất giành ba giải Kim Tượng liên tiếp, lại nổi tiếng, nổi đến mức ai cũng muốn giẫm lên một chân.
Lần này bị tuôn chuyện tình cảm ra, Ngôn Trăn không còn gì để nói. Ảnh là thật, người cũng thật, mấy giám đốc cấp cao của công ty đã nói nàng cả một ngày, kết quả là...
Bỏ tiền mua tin, như nào cũng phải ép xuống cho bằng được.
Vì Ngôn Trăn không muốn phủ nhận chuyện tình cảm của mình. Dù cho nàng không muốn bão giông, nhắm mắt bảo là "vô căn cứ" để tránh ngôn luận thì nhiệt độ liền có thể giảm xuống. Nhưng, nàng không muốn.
Trong phòng, lần đầu tiên Cao đổng tức tới mức quăng luôn ly nước xuống đất.
"Tôi sẽ không làm chuyện trái lại lương tâm." Ngôn Trăn bình tĩnh.
"Vấn đề không phải có làm hay không, vấn đề là cả thế giới biết con "đồng tính luyến ái". Nếu bây giờ con không lên tiếng thì sẽ đồng nghĩa với cam chịu. Lộ Minh cũng chịu ảnh hưởng không kém, mấy cái người ta nói con không nghĩ đến à, "lừa dối", "xuất quỹ", "tình nhân bí mật"... gì gì đó...." Cao đổng là người nhìn Ngôn Trăn từng bước đi lên, ông không muốn đối phương vì chuyện này mà ngã khỏi tế đàn.
Ngôn Trăn biết, tất nhiên nàng biết mấy bài báo ăn thịt người đến không nhả xương kiên tầm phào cái gì, "Cao đổng, chú biết cháu là người như nào. Cậu ấy là người duy nhất của cháu, không có mấy vụ bê bối như thế, tôi cũng liên lạc với Lộ Minh rồi, họ sẽ xử lý nội bộ."
"Aizzz, đau hết cả đầu rồi, chú Giả, bên Tinh Ngu nói thế nào?" Cao đổng không có biện pháp nói chuyện với con lừa bướng bỉnh Ngôn Trăn, ông cần nhanh kêu thư ký mang thuốc hạ huyết áp cho mình.
Chú Giả lấy ngay báo cáo rồi đưa cho trợ lý Cao đổng.
"Tỉnh Ngu nói họ chưa nhận được tin tức bất lợi nào về Tiểu Trăn, nếu có họ sẽ trực tiếp giúp chúng ta ép xuống. Bây giờ chúng tôi đang định sử dụng tin tức của bạn gái tin đồn Du Sở khám thai ở bệnh viện đưa lên. Sau khi tin được nhả ra chúng ta nên chuẩn bị cho giai đoạn đặc biệt này."
Trợ lý Tiêu xem báo cáo, trình bày những điểm chính cho Cao đổng.
Cao đổng nghiêm túc lắng nghe, nhưng đây không phải tin tốt.
"Du Sở không bằng Ngôn Trăn, dù tin này trực tiếp từ Tĩnh Ngu thì cũng khó áp nổi, nhiều nhất chỉ dời đi lực chú ý một chút." Giọng điệu chú Giả vô cùng lo lắng.
Sắc mặt Ngôn Trăn càng nặng nề, thật thì nàng không quan tâm trên mạng công kích nàng mạnh như nào, nguyên nhân nàng muốn ép tin là vì Cố Thanh Hà, nàng không muốn Cố Thanh Hà bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì.
Tuy nhiên nàng cũng không muốn phủ nhận mối quan hệ của mình và Cố Thanh Hà, có hai lý do: Thứ nhất, nàng tuyệt đối sẽ không thể chia tay Cố Thanh Hà, cho nên vẫn sẽ bị mấy tên tiểu nhân kia đến chụp ảnh; Thứ hai, nàng không muốn mấy kẻ tiểu nhân đó thực hiện được ý đồ, nàng không muốn để bọn chúng thành công.
"Tung chuyện của Du Sở cũng chỉ ép được khoảng nửa tiếng, rõ ràng có người châm lửa phía sau, dẫn dắt dư luận. Nếu không chuyện Phùng Hoa hai ngày trước đã dập tắt chuyện của tôi rồi, sao có thể kéo dài đến hôm nay." Ngôn Trăn lạnh lùng mở miệng, nàng biết rõ âm mưu này, như là ai, là người nào, nhóm nào...Phạm vi quá lớn, nàng tra không được tất cả.
Thật ra lúc nàng cùng Cố Thanh Hà đến khách sạn Vân Hoa thì không có người chụp lén, mà quyết định đó là giữa chừng, làm sao có ai biết được. Nàng nghi ngờ trong công ty có người muốn gây sự, nhưng bây giờ là bên ngoài, nàng không thể nghi ngờ. Chuyện cần làm nhất là yêu cầu bên quan hệ công chúng thả chuyện để bịt mồm mấy người truyền tin.
"Nói chung, hôm nay bên quan hệ công chúng cũng sẽ thả tin, bây giờ chỉ có thể xử lý như này. Còn Ngôn Trăn, giờ cố gắng tạm dừng mọi hoạt động, đừng xuất hiện nữa, tránh đầu sóng ngọn gió." Cao đổng nhìn thư ký, giờ chỉ có thể đưa tin mới nhất ra thôi.
Ngôn Trăn cười hì hì, thật ra nàng khá vui khi dừng lại việc trong tay, được nghỉ ngơi mấy ngày.
"Đứa nhỏ ngốc này, không lo cho chuyện mình chút nào, mấy người nhìn xem nhãi ranh này đi!" Cao đổng nhìn Ngôn Trăn, cái con bé còn ở đó vui được nữa, giận dữ chỉ vào đối phương kêu nàng là "nhãi ranh".
"Cao đổng, không phải cháu vui, do tình thế bức bách thôi. Dù sao con cũng quen với mấy chuyện tai tiếng như này, mấy lão thử (con chuột) kia còn nghĩ dùng tin đồn vớ vẩn này làm sụp con được sao? Con chỉ bận tâm đến đúng một chuyện, con không muốn cậu ấy bị lộ ra, ngoài ra, con không quan tâm bất cứ chuyện gì khác." Ngôn Trăn khoanh tay trước ngược, cao ngạo gằn từng chữ với mấy vị lãnh đạo cấp cao ngồi trong đó.
Cao đổng thở dài, bảo thư ký xuống chỗ quan hệ công chúng, chuyển bản thảo cho Ngôn Trăn.
"Xem xem, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ gửi đi." Cao đổng bất lực nhìn Ngôn Trăn, nàng quá gân, quá cố chấp, ông cũng hết cách.
Ngôn Trăn nhận tài liệu, lướt ngang chữ trên đó, bên đó phủ nhận chuyện xuất quỷ, lừa tình, dựa hơi đạo diễn...Sẽ dùng pháp luận để bảo vệ danh tiếng của nàng, mấy lời này nàng cũng thấy quá nhiều rồi.
"Việc tôi và cậu ấy bị chụp ảnh là sự thật, không thể phủ nhận." Ngôn Trăn nói, chỉ ra sai sót trong đó.
Cao đổng ra hiệu cho Giả Chiêu Dũng, yêu cầu giải thích.
"Tiểu Trăn à, nếu cháu không phủ nhận về sau có thể gặp rắc rối bởi đồng tính luyến ái. Tạm thời thôi, phủ nhận vì tương lai con đi."
"Nếu sau này lại bị chụp thì sao?" Ngôn Trăn nhìn mấy người kia, nếu đã chụp một lần thì sẽ có lần hai, lần ba. Hơn nữa đã bảo có người muốn nàng vì chuyện này mà phải cẩn thận như trên băng mỏng.
"Thay vì cứ che che dấu dấu bị người ta đồn đại thì không bằng thẳng thắn thừa nhận. Tôi thực sự đang yêu, tôi yêu người cùng giới, những người thích tôi sẽ không vì tôi yêu người cùng giới mà ghét bỏ tôi. Những người chán ghét thì chắc chắn vẫn luôn chán ghét thôi. Tôi không phải nhân dân tệ, làm cách nào để ai ai cũng thích đây? Tôi nghĩ mọi người thích tôi hẳn là vì tác phẩm của tôi."
Những người khác nghe chị cả trong công ty kiên quyết thì cũng tôi nhìn ông, ông nhìn tôi. Thôi được rồi, dù sao lúc bắt đầu họ cũng đoán Tiểu Trăn sẽ mạnh mẽ như vậy, nàng sẽ không chịu mình kẹt trong thế trận, đại tiểu thư thích đối đầu chính diện.
"Vậy quyết định thế đi, những chuyện không quan trọng để bên quan hệ công chúng giải quyết. Chuyện này chúng ta sẽ không phủ nhận cũng không thừa nhận, cứ dựa trên sự thay đổi tình hình của mấy ngày tới rồi giải quyết tiếp." Cao đổng cũng cân bằng hai bên, đưa ra thông báo cuối cùng.
Nếu không ai phản ứng thì là đồng ý.
Về phần Ngôn Trăn, nàng sẽ dừng mọi hoạt động, xem như bị cấm túc hai ba ngày.
Nói là cấm túc nhưng thực tế nàng đang điên cuồng mua sắm trên mạng, xài từ tivi qua điện thoại để mua quà gặp mặt cho ba mẹ vợ tương lai...
Chuyện là thế này...
Mới sáng hôm qua, trời mưa dăng dẳng như tác động đến đôi tình nhân thắm thiết, khơi dậy trái tim nồng nàn của hai người yêu nhau, trời tạnh mưa, ánh mặt trời chiếu rọi khắp cả thành phố lạnh lẽo.
Sau khi Cố Thanh Hà dỗ xong Mạnh Khương Nữ Ngôn Trăn cả đời rơi nước mắt, hơn nữa bản thân cũng chịu phạt sau đó chạy đi tắm.
Vốn Ngôn Trăn định sau khi cùng người yêu tình tứ, ôn tồn sẽ chạy nhanh lên công ty giải quyết chuyện cấp bách. Nhưng lúc Tiểu Cố đang rửa mặt thì điện thoại trong phòng ngủ lại vang lên.
Nàng nhớ rõ sáng nay Tiểu Cố bảo sẽ đến lớp muộn hơn, sẽ chở nàng đi Minh Độ trước nhưng giờ ai gọi điện thoại cho Cố Thanh Hà sớm vậy?
Ngôn Trăn cầm điện thoại của Cố Thanh Hà lên nhìn, số lạ.
Nàng bất đắc dĩ cầm điện thoại vào phòng tắm: "Tiểu Cố, có ai gọi cậu nè."
Trong phòng tắm, làn da trắng ngần được che đi một nửa của Cố Thanh Hà hiện ra. Đã qua lâu như vậy nhưng Ngôn Trăn vẫn đỏ mặt khi nhìn thấy thân hình xinh đẹp này, thế nên nàng phải quay đầu nhìn chỗ khác, lâu lâu lén lén nhìn nhìn.
Cố Thanh Hà không có đi ra mà ngẩng đầu để nước đổ xuống người, cô hỏi bên kia là ai.
"Số lạ."
"Không nghe." Giọng nói lạnh lùng của Cố Thanh Hà xuyên qua tiếng nước.
"Ò ò." Giọng nói gợi cảm làm Ngôn Trăn ngượng ngùng, không dám ở phòng tắm nữa, nàng vội đi ra ngoài nghe theo Cố Thanh Hà không nhận điện thoại.
Nhưng bên kia vẫn không bỏ cuộc, gọi nữa, Ngôn Trăn băn khoăn không biết phải mấy bên gọi giới thiệu sản phẩm, đẩy mạnh tiêu thụ gì gì đó không. Mà nếu giờ không trả lời thì chắc đối phương gọi cho cháy máy, Ngôn Trăn đành giúp Cố Thanh Hà tiếp một chút.
"Alo."
"Giờ mới nghe máy, Tiểu Hà, sao giờ con chảnh vậy, điện thoại mẹ cũng không chịu nghe. Mẹ mới đổi số điện thoại..." Đầu bên kia là giọng nữ trong trẻo, ngọt ngào.
Tiểu Hà?
Ngôn Trăn hoang mang, đối phương biết Cố Thanh Hà, Ngôn Trăn liền đáp: "Alo, con không phải Cố Thanh Hà, cậu ấy đang rửa mặt nên không nghe điện thoại được."
"À?! Vậy con là?" Bên kia rõ ngạc nhiên, sau đó giọng nói cũng hiền hoà hơn: "Alo, alo, chồng, sao em không biết con gái mình sống với ai vậy???"
Hiển nhiên, Ngôn Trăn câu chuyện giữa đối phương và người đang giao tiếp bên cạnh.
Con gái!?
Mẹ Cố Thanh Hà.
Clm, tự nhiên là nhận điện thoại mama Tiểu Cố aaaaaaaaaa!!!
"Bé gái, dì là mẹ Cố Thanh Hà. Haha, xấu hổ quá, dì còn tưởng là Tiểu Hà~~~" Cố mama cười cười với bé gái bên kia điện thoại.
Ngôn Trăn hoảng hồn, nàng phải làm sao bây giờ? Não nàng như ngưng hoạt động, chết máy. Tự nhiên trả lời điện thoại mẹ Cố Thanh Hà, nàng có phải mất lịch sự quá không, phải để lại ấn tượng tốt mới được, nàng phải nói gì đây? Phải nói như nào!!!??
"Dạ...Dì, dì. Giờ con gọi Cố Thanh Hà nghe điện thoại, dì đợi một lát!!!"
Ngôn Trăn cầm điện thoại, sợ đến đổ mồ hôi, nàng chạy nhanh đến phòng tắm, vừa đẩy cửa ra thì bên kia nói một câu khiến nàng đứng cả hình.
"Con là...Ngôn Trăn có đúng không?"
Câu này vừa khẳng định, vừa nghi hoặc, Ngôn Trăn dừng bước, không gõ cửa mà ngây người vài giây, sau đó cắn ngón tay đi vào phòng khách.
Tay chân nàng luống cuống cả lên, tìm cái ghế ngồi rồi há miệng thở dốc, không biết mình nên nhận hay không nhận.
Cuối cùng Ngôn Trăn lấy hết can đảm: "Dì, con là...Ngôn Trăn."
"Quả nhiên."
Mẹ Cố cười khúc khích vì đoán đúng, lúc Ngôn Trăn còn chưa trả lời bà đã mở âm lượng to nhất để nghe, bà sợ mình sai, hiểu lầm là người khác.
"Dì, lúc nãy điện thoại không hiện tên, con không biết là dì nên..." Ngôn Trăn giải thích, tay siết chặt điện thoại, đó là dấu hiệu nàng lo lắng.
"Không sao, không sao mà, dì quá vui rồi. Chú và dì luôn mong ngày con trở về." Giọng nói Cố mama rất dịu dàng, dịu dàng đến mức xoa dịu trái tim bất an của Ngôn Trăn.
"Dì...Sao dì biết là con? Con cũng rất vui, con chỉ hơi lo thôi...Con..." Ngôn Trăn nói năng đứt quãng, thực muốn tát mình một cái, nàng chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Đầu bên kia điện thoại lại trầm mặc, Ngôn Trăn thấy không ổn, không ổn rồi. Có phải nàng đưa chủ đề đi sai hướng không?
"Dì cảm thấy chỉ có con mới sống được với Tiểu Hà."
"Nhiều năm rồi mà chú dì vẫn nhớ con."
"Tất nhiên, dù sao thì Tiểu Hà...con bé chưa bao giờ quên con."
Mẹ Cố nói thế làm Ngôn Trăn thấy hốc mắt ươn ướt, Ngôn Trăn muốn tiếp chuyện nhưng điện thoại lại bị người phía sau lấy đi.
"Tiểu Cố?"
Cố Thanh Hà lạnh mắt, gắt gao nhìn nàng, dùng đôi bàn tay ướt đẫm bịt miệng Ngôn Trăn.
Sau đó bước vào phòng tắm một cách lạnh lùng, kiêu ngạo.
Cố Thanh Hà không muốn Ngôn Trăn nghe cô và mẹ nói chuyện, cô đóng cửa phòng bếp.
Ngôn Trăn đành ghé vào cửa nghe lén, nhưng không nghe được gì, nàng lo như kiến bò trên chảo, đi qua đi lại trong phòng khách.
Sao lâu vậy? Họ đang nói gì? Mẹ Cố có phát hiện quan hệ giữa hai người không? Không đồng ý việc họ bên nhau sao? Cảnh tượng khổ hạnh của đôi tình nhân chiếu qua chiếu lại trong đầu Ngôn Trăn ba trăm lần!
Đúng, nàng toàn đem chuyện nghĩ theo hướng tiêu cực, ngay cả tối qua bị giáo dục một khoá cũng không bỏ.
"Cạch" cửa mở.
Ngôn Trăn lao tới, ôm chặt Cố Thanh Hà, bắt cô leo lên sofa.
"Cậu nói gì rồi?! Lẹ, mau nói tôi nghe cậu đã nói gì??" Ngôn Trăn thúc giục Cố Thanh Hà kể lại hết cho mình.
Cố Thanh Hà bị Ngôn Trăn quay đến choáng.
Cô lắc lắc mái tóc còn ướt, nửa ngày nói được mấy chữ.
"Nói hết."
????
Ngôn Trăn nhìn cái người bình tĩnh kia, mở to mắt: "Cậu nói hết rồi? Nói hết rồi? Cậu nói hết là nói cái gì? Tiểu Cố, cậu phải làm tôi lo đến chết mới chịu hả?"
Tiếng hét Ngôn Trăn vang vọng bên tai, rõ ràng nàng quan tâm đến ý kiến ba mẹ Tiểu Cố hơn so với dư luận ngoài kia.
Cố Thanh Hà ho khan mấy tiếng, nhìn tới nhìn lui người yêu, cô có hơi...Tóm lại là làm người ta đoán không ra cô đang nghĩ gì: "Nói...nói là tôi với cậu."
Ngôn Trăn hoá đá.
"Ngôn Trăn?" Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn dại hết cả ra, cô chọt chọt tay lên mặt nhỏ Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn để cô muốn chọt gì thì chọt, nàng muốn khóc, lúc này nàng thực sự muốn khóc. Lời tốt thì Cố Thanh Hà không nói, hơn nữa mỗi lần nhả chữ còn hiếm hơn vàng. Nhưng Cố mama vừa gọi điện, có lẽ chỉ hỏi thăm con mình mấy nay ra sao, không ngờ người kia lại khai hết, khai sành sạch. Mẹ Cố và ba Cố đã chuẩn bị gì đâu, Ngôn Trăn hối hận qua, đáng lý không nên đưa điện thoại cho Cố Thanh Hà, cũng không nên báo cho cô.
Ít nhất cũng phải từ từ mới nói chứ!!
"Tôi ngu ngốc, tôi ngu ngốc nên mới thua thê thảm..." Ngôn Trăn lẩm bẩm, nàng không ngờ rằng mối tình của mình lại bị chính người yêu mình chôn vùi với cách ngu xuẩn như vậy,
Cố Thanh Hà nhướng mày nhìn Ngôn Trăn như bị ảnh hậu nhập vào người, sau đó lại mỉm cười: "Không sao, tôi biết cậu ngốc, ngốc nghếch đáng yêu."
"Cố Thanh Hà, cậu muốn làm tôi tức chết mới chịu?" Ngôn Trăn gần như sắp khóc đến nơi, Cố Thanh Hà còn ngồi đó cười.
Cố Thanh Hà không hiểu tại sao, không hiểu sao cục cưng lại không chịu.
"Vậy tôi rút lại, cậu không ngốc, tôi khờ, được không?"
"Tôi bực, tự nhiên cậu lại nói vậy với chú, dì, chưa có cảnh báo gì cả, muốn nói là nói. Vậy phản ứng của họ như nào? Không thích tôi?...Hay là không chấp nhận việc tôi và cậu bên nhau?" Ngôn Trăn lắp bắp, nàng khóc tới rồi, Cố Thanh Hà mãi không đi thẳng vào vấn đề.
Lúc này Cố Thanh Hà mới rõ chuyện Ngôn Trăn để ý.
Cô lắc đầu lia lịa, phủ định nghi ngờ của Ngôn Trăn. Cô đưa khăn cho Ngôn Trăn, nàng theo thói quen nhận lấy lau tóc cho Cố Thanh Hà.
"Đừng có lắc đầu nữa, nói chuyện đi!!" Ngôn Trăn vừa xoa xoa tóc, vừa thúc giục.
Cái đầu bị Ngôn Trăn xoa một cách tàn bạo nên Cố Thanh Hà phải thành thật trả lời: "Tôi bảo với ba mẹ, nói chúng ta ở bên nhau, sau đó mẹ bảo mai chúng ta về nhà ăn cơm."