Editor: Aminta.
Chương : Vực Thẳm vô tận.
Vương thành Rực Rỡ, tháp phù thủy thứ ba, phòng làm việc.
Nance bay giữa không trung, vừa lẩm bẩm vừa tìm sách trên kệ sách cao lớn.
"Ta nhớ đặt ở đây mà... Thị trấn Lũy Xương... Hiến tế... Triệu hồi... Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?"
"Ầy, lớn tuổi rồi, trí nhớ vô dụng quá!"
"Ở đâu đây?"
"Sao lại không tìm được?"
"..."
"A! Chỗ này!" Ông lấy ra một tài liệu nát tươm từ trong góc giá sách, cẩn thận lật xem từng li từng tí, cuối cùng ánh mắt ông dừng lại trên một trang giấy...
"Như thế này mới đúng!" Ông như chợt hiểu ra, tiếp theo ông lại mặt ủ mày chau: "Mấy đứa Sigourney có bị ảnh hưởng không nhỉ?"
Theo như tin tức mà Mon tìm được, tổ chức bí ẩn phục hồi một nghi thức hiến tiến trong đầm lầy linh hồn để triệu hồi một thực thể mạnh mẽ nào đó.
Nhưng mà sự thật hẳn không phải là thế.
Nếu là phục hồi nghi thức cổ đại, vậy có nghĩa nghi thức ấy đã từng tồn tại.
Tài liệu lịch sử cổ đại Nance tìm được cũng có nhắc đến.
Vào thời cổ đại, nghi thức này đã được tiến hành trong đầm lầy linh hồn. Nghi thức hiến tế khi ấy rất to lớn, bởi vì dựng tế đàn cần phải có ma lực từ xác chết, lúc ấy phù thủy hắc ám cử hành nghi thức đã lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, khiến thành trấn gần đó chất đầy thi thể, máu chảy thành sông.
Thị trấn Lũy Xương mà mấy người Ash đến sở dĩ có tên Lũy Xương cũng là bởi vì sự kiện thời cổ đại này.
Nhưng mà...
Nghi thức cổ đại này không phải là dùng để triệu hồi thứ gì.
Mà chính là phản triệu hồi, sau khi thiết lập quan hệ với sinh vật linh hồn trong Vực Thẳm thì sẽ tạo thành một con đường đến Vực Thẳm.
Nếu như tổ chức bí ẩn này phục hồi nghi thức thành công, như vậy kết quả cuối cùng của nghi thức không phải là triệu hồi ra thứ gì, mà chính là dịch chuyển tất cả người sống lân cận tế đàn vào không gian khác – Vực Thẳm vô tận.
Nance vuốt nhẹ trang sách, suy nghĩ một chút, lông mày nhíu chặt vì lo lắng của ông giãn ra.
Thật ra triệu hồi hay phản triệu hồi cũng không có gì khác nhau.
Dù sao Sigourney và Ash chắc chắn có thể phá hủy nghi thức trước khi nó bắt đầu.
Ông gật gù, tính ra bây giờ chắc hai người đã vào đầm lầy linh hồn rồi, muốn truyền tin cũng không được. Ông không nên lo lắng vớ vẩn nữa.
Chắc chắn cả hai sẽ không gặp vấn đề gì!
...
Sigourney không gặp vấn đề gì ôm chặt lấy Ash trong không gian rối loạn, trời đất quay cuồng chao đảo, chờ đến khi chân chạm đất, khung cảnh trước mắt đã không còn lớp sương mù nữa mà biến thành ba màu trắng, đen và xám.
Bọn họ bị cưỡng ép dịch chuyển.
Về phần địa điểm dịch chuyển... Sigourney thì thào: "Vực Thẳm?"
Bởi vì nơi này thật sự rất dễ nhận ra.
Vực Thẳm là một không gian khác, nó có vô số chiều, phù thủy chỉ có thể khám phá mấy chiều không gian chót nhất của nó.
Những chiều không gian họ khám phá được đều có một đặc điểm chung, đó cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa nó và Ilov. Chỗ này không có màu sắc, khung cảnh mà mắt thấy bất kể là bầu trời, mặt đất hay là hồ nước dòng sông, tất cả đều như bị rửa trôi màu sắc chỉ còn lại một màu xám xịt.
Áo choàng đỏ sậm của anh ở chỗ này có màu xám đậm.
Da thịt cực kỳ tái nhợt của anh ở đây là một màu trắng lạnh lẽo.
"Vực Thẳm?" Ash cũng nhìn xung quanh, bởi vì đầu còn hơi choáng váng, cậu chỉ có thể tạm thời dựa vào Sigourney.
Nơi này là một đồng bằng mênh mông bao la, mà ở đằng xa có một đống tảng đá khổng lồ xếp chồng lên nhau, dường như đó là một công trình kiến trúc theo phong cách thô kệch nào đó.
Khung cảnh nơi này cũng không quái dị lắm, chỉ là không có chút màu sắc tươi tắn nào nên có vẻ cực kỳ hiu quạnh tĩnh lặng.
Nơi này không có lớp sương mù dày như ở đầm lầy linh hồn, nhưng sự chết chóc ở nơi này lại hơn nhiều.
Sao lại đến Vực Thẳm?
Chú Mon và Jain cũng bị cuốn vào đây luôn sao?
Ash hoang mang nghĩ, họ đã thật sự cắt ngang nghi thức, hơn nữa nghi thức này vốn để triệu hồi... Chẳng lẽ chuyện này có vấn đề chỗ nào sao?
"Khoan hãy bàn chuyện này." Sigourney híp mắt, anh vừa mới chiến đấu xong nên khí thế sắc bén quanh người vẫn còn lộ ra: "Đằng trước có một kẻ ghê gớm đấy, chúng ta đi tìm nó hỏi đường."
Anh dẫn Ash đi đến chồng đá tảng bắt mắt nhất ở chỗ này.
Khi đến gần chồng đá tảng, hai người lập tức phát hiện ra có một cuộc chiến bất chợt nổ ra ở phía trước.
Một luồng khí thế mạnh mẽ không hề che giấu, nó bộc phát một cách trắng trợn như đang thể hiện sức mạnh của mình.
Đồng thời có càng nhiều luồng khí thế yếu ớt kiêng kị vây quanh thực thể mạnh mẽ kia để tấn công.
"Xem ra có không ít người cũng đến đây." Sigourney nói.
Ash: "Chú Mon và Jain cũng ở phía trước." Cậu đã nhận ra chiếc vòng tham lam trên người Jain. Ở Vực Thẳm, có lẽ cách tinh tú quá xa, cảm giác của cậu trở nên kém nhạy bén rất nhiều.
"Cậu đi tìm bọn họ." Sigourney vừa nói vừa lấy ra một cái áo choàng đen có mũ, bao bọc Ash từ đầu tới chân: "Đi đi."
Ash gật đầu, nhìn Sigourney bay đến chỗ chiến đấu mãnh liệt nhất, cậu thì bay về hướng mình cảm nhận ra Jain.
Lúc này này cậu cũng chợt nhận ra nguyên nhân Sigourney mặc áo choàng che khuất dung mạo...
Phần lớn người ở đây đều là sinh vật ma pháp có thù với hiệp hội phù thủy, huống chi là Sigourney có một vị trí đặc thù trong suy nghĩ của các sinh vật ma pháp trên toàn Ilov, chắc có lẽ là vừa thích vừa hận? Bởi vì lập trường không nhất trí nên đa số là hận.
Trong những sinh vật ma pháp lại có một người mạnh mẽ như vậy, thậm chí còn học được pháp thuật của con người, còn trở thành bậc thầy luyện kim vượt xa hơn nửa số lượng phù thủy, họ sẽ cảm thấy tự hào và ao ước về người này, giống như người đó là một mục tiêu, một tấm gương, một chỗ dựa kiên cố.
Nhưng chỗ dựa này không cho họ dựa dẫm.
Trái lại còn đứng về phe con người.
Bao nhiêu sinh vật ma pháp chờ mong Sigourney dẫn dắt họ chống lại hiệp hội phù thủy, nhưng Sigourney lại đi theo một phù thủy, lạnh lùng đứng ở vị trí đối lập với họ.
Không thể không khiến nhóm sinh vật ma pháp từ thích thành hận được.
Cho nên Sigourney che khuất dung mạo.
Bằng không thì dù Sigourney cứu những người này, cũng khó đảm bảo liệu nhóm sinh vật ma pháp đầy thù hằn này có lấy oán báo ơn hay không.
Lỡ như có kẻ đầu óc không tỉnh táo thì sao?
Mặc áo choàng có thể lược bớt những điều phiền phức này.
Ash cũng che giấu mặt mũi của mình dưới áo choàng, khi đến gần Jain cậu mới chú ý thấy chú Mon cũng ở bên Jain.
"Chú Mon." Cậu đáp xuống đất, ra dấu người dưới áo choàng là cậu, tránh cho chú Mon cảnh giá.
Mon thấy trang phục của cậu thì cũng hiểu ý đồ che giấu thân phận của cậu.
Anh ta và Jain đứng ở một góc yên tĩnh bê kia chồng đá tảng, trông cực kỳ lười nhác: "Cậu ta đâu rồi? Đi đánh lãnh chúa linh hồn rồi hả?"
"Lãnh chúa linh hồn? Tức là kẻ ghê gớm đằng trước hả chú?" Tuy cậu không thấy tận mắt, nhưng khí thế kia cực kỳ mạnh mẽ.
Mon: "Đúng vậy." Anh ta chỉ vào chồng đá phía sau: "Đây là nơi ở của tên kia."
Linh hồn cũng phải xây nhà ở sao? Ash vừa hiếu kỳ giơ tay sờ lên mặt đá gập ghềnh vừa gật đầu: "Anh ấy qua đó rồi."
Mon "Ồ" một tiếng, không hề lo lắng tí nào, chỉ là một lãnh chúa linh hồn thôi, sao có thể là đối thủ của Sigourney được?
Khi anh ta đang nghĩ như vậy, chấn động do cuộc chiến phía bên kia chồng đá tảng bỗng nhiên dừng lại, xem ra là đã kết thúc.
"Nhanh thật." Mon nhếch miệng cười một tiếng, đưa tay vỗ vỗ Jain đang ngẩn người: "Đi, qua đó xem thử."
Vị trí dịch chuyển từ đầm lầy linh hồn nằm gần nhà của lãnh chúa linh hồn? Đây là trùng hợp sao?
Ba người vòng qua chồng đá đi đến chiến trường.
Còn chưa đến gần, ba người đã nghe thấy tiếng dò hỏi kích động hưng phấn.
"Hiệp sĩ Du Hồn? Ngài chắc chắn là hiệp sĩ Du Hồn!" Đó là giọng trần thuật đầy hưng phấn, không mang theo một chút nghi ngờ.
"Trời ạ! Thế mà ta lại gặp được hiệp sĩ Du Hồn!"
"Lần này lại là hiệp sĩ Du Hồn cứu chúng ta!"
"Ngài đã đã cứu bọn ta hai lần! Hiệp sĩ Du Hồn, thật sự rất cảm ơn ngài!"
"Hiệp sĩ Du Hồn, ta là Uhtred của gia tộc Ventrue, cảm ơn ngài đã giúp ta. Ngài có tình hữu nghị với gia tộc Ventrue."
"Hiệp sĩ Du Hồn, rốt cuộc ngài đã đi đâu trong mấy năm nay vậy? Có lẽ ngài cũng đã thấy liên minh thần bí bây giờ thối nát cỡ nào, vì sao ngài không quay về chấn chỉnh liên minh thần bí? Bọn ta sẽ trở thành tùy tùng trung thành của ngài!"
"Hiệp sĩ Du Hồn..."
"..."
Ba người dừng chân lại và nhìn nhau.
Khoan... Chờ đã!
Du Hồn?
Là tội phạm truy nã cấp cao nhất của hiệp hội phù thủy mà Quentin vô cùng sùng bái tôn kính, nhớ mãi không quên, là người đã từng đơn độc xông vào doanh trại Cát Đỏ và thả một nhóm lớn sinh vật ma pháp đó ư?
Chẳng lẽ Du Hồn cũng bị dịch chuyển tới đây như họ?
Mon nói một cách cứng ngắc: "Không ngờ Du Hồn cũng bất cẩn trở thành vật tế nhỉ..."
Trong những người bị dịch chuyển đến Vực Thẳm, trừ bọn họ ra thì cũng chỉ còn lại vật tế thôi.
Trong số họ chắc chắn không có Du Hồn đúng không?
Ash lắc đầu, thẳng thắn nói ra suy đoán có khả năng lớn nhất: "Có lẽ Du Hồn không phải là vật tế, chắc là Sig... A!" Cậu không nói hết tên Sigourney để tránh có người tai thính mắt tinh ở đây nghe thấy: "Họ nói Du Hồn cứu họ hai lần, chỗ tế đàn tính là lần một, đánh bại lãnh chúa linh hồn lúc nãy là lần hai. Sig... Ừm, lúc nãy anh ấy đã qua đó, nếu đã có anh ấy thì sao còn chỗ cho người khác ra tay?"
Dù sao trong mắt Ash, Sigourney mạnh mẽ như thế, dù là chuyện khó tin cỡ nào cũng có thể xảy ra với anh.
Mon: "..." Anh ta cũng biết chứ! Nhưng anh ta không dám đoán theo hướng này!
Sigourney là Du Hồn?
Sigourney là hộ vệ của phù thủy Nance của tháp thứ ba thuộc vương tọa Rực Rỡ.
Du Hồn là thành viên cốt lõi trong truyền thuyết của liên minh thần bí.
Hai thân phận chắc chắn đối lập nhau, sao có thể là cùng một người?
Giống như là sét đánh ngang tai vậy.
Jain hoàn toàn cứng người.
Vừa nãy Ash nói gì?
Sigourney có thể là Du Hồn? Là hiệp sĩ Du Hồn, một trong những thành viên cốt lõi của liên minh thần bí ư?
Đừng đùa chứ!
Sigourney là con chó săn chối bỏ đồng loại của con người!
Bước chân của hắn lảo đảo, hắn nhanh chóng đi đến chỗ ồn ào phía trước.
Mon và Ash đuổi theo sát.
Khi đến gần thì lập tức nhìn thấy nhóm sinh vật ma pháp đứng túm tụm lại một chỗ, hưng phấn líu ríu, chẳng quan tâm liệu có nhiều người nói chuyện như vậy thì người bên trong có nghe thấy hay không.
Ngay cả một vài phù thủy bị bán làm vật tế cũng tò mò đứng bên cạnh dòm ngó, vô cùng để ý đến Du Hồn trong truyền thuyết.
Không khác gì cuộc họp mặt giữa thần tượng và người hâm mộ cả.
Mon: "..." Người bị vây ở giữa là Sigourney ư?
Ash: "..." Phải mau kéo Sigourney đi ra, bằng không bị nhiều người bao vây như thế, chẳng mấy chốc Sigourney sẽ thấy phiền.
Không chờ bọn họ hành động, Jain đã không cảm xúc đi qua đó, thô lỗ đẩy mấy người xúm lại ra, để lộ người bị bao vây bên trong...
Người đó mặc áo choàng, hông đeo trường kiếm.
Tuy không thể phân biệt màu sắc ở Vực Thẳm, nhưng có thể đoán được rằng áo choàng có màu đỏ sậm như máu. Trường kiếm có ánh bạc cực kỳ sáng chói như dòng suối lạnh phản chiếu ngân hà.
Bởi vì đó là bộ dáng của hiệp sĩ Du Hồn trong mỗi lần lộ diện.
Đương nhiên, chỉ dựa vào cái áo choàng và thanh trường kiếm không xác định màu sắc bây giờ để kết luận thân phận của đối phương là quá qua loa cẩu thả.
Thứ thật sự khiến mọi người xác định thân phận của Du Hồn chính là huy chương trên áo choàng. Đó là huy chương thân phận thuộc tầng lớp cấp cao trong liên minh thần bí.
Khí thế ma pháp độc nhất vô nhị, không cách nào mô phỏng.
Huống chi người này đã cứu tất cả mọi người ở đây hai lần, về cảm xúc mọi người đã tin tưởng thân phận của anh ta, không muốn nghi ngờ anh ta đang giở trò bịp bợm....
Có sức mạnh khủng khiếp như vậy, lại còn cứu giúp sinh vật ma pháp, ngoại trừ hiệp sĩ Du Hồn ra thì còn ai nữa?
Giả mạo hiệp sĩ Du Hồn có lợi gì với người này?
Đâu ai ngu ngốc dâng hết công ơn giúp đỡ họ cho hiệp sĩ Du Hồn đâu nhỉ?
Chắc chắn là hiệp sĩ Du Hồn thật rồi!
Jain kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm người mặc áo choàng, hắn không thể thấy rõ dung mạo của đối phương, áo choàng lại che giấu khí chất đặc trưng của đối phương. Có lẽ người này thật sự là hiệp sĩ Du Hồn, nhưng... có phải là Sigourney hay không?
Giờ khắc này, hắn vô cùng hối hận vì đã ngẩn người sau khi cuộc chiến kết thúc.
Rõ ràng hắn đã tiếp xúc gần gũi với Sigourney, còn ngồi chung trên thảm bay pháp thuật, ấy vậy mà hắn hoàn toàn không có một chút ấn tượng cách ăn mặc vừa nãy của Sigourney có phải giống vậy hay không.