Editor: Nam Cung Băng Huyên.
"Tôi sẽ không đánh các người đâu."
Giữa vườn hoa rực rỡ đang khoe sắc, quỷ hút máu vô cùng đẹp đẽ đứng đó, nở nụ cười nhưng lại không mang ý cười.
Thật... thật sao?
Tin... tin mới lạ!
Nhưng dù gì thì câu nói đó cũng đem lại chút can đảm cho đám người. Họ cứng người bò dậy từ trên ghế nằm, dùng chút can đảm của mình nhìn thẳng vào quỷ hút máu đang tạo áp lực kia.
Sigourney thì bình tĩnh nhìn gương mặt ủ ê của họ.
Đầu tiên anh nhìn Elena.
"Cô thích xem những truyện kiểu này lắm à?"
Elena lắc đầu nguầy nguậy.
"Đã không thích thì sau này cũng đừng xem nữa, được chứ?"
Elena lại gật mạnh đầu.
"Vậy nên, trong vòng một năm tới, đừng để tôi nhìn thấy cô cầm bất kì quyển tiểu thuyết nào trong tay, hiểu chưa?" Sigourney vươn tay về phía cô: "Còn bây giờ thì đưa tôi tất cả sách cô đang mang theo. Nếu cô mà dám giấu lại một quyển nào..."
Elena trợn tròn mắt, ngài ấy muốn tịch thu toàn bộ món ăn tinh thần của cô sao?
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ lạnh lẽo kia thì Elena lại run rẩy một cách không kiểm soát được. Cô đành lấy tất cả tiểu thuyết trong vòng tay không gian của mình ra, nhanh nhẹn giao nộp: "Không dám không dám! Giao, giao cho ngài hết! Đây là toàn bộ rồi! Thật sự! Một quyển tôi cũng không dám giữ lại!"
Gương mặt cô đầy sự van nài, một năm mà không có món ăn tinh thần thì chắc cô sẽ đói chết mất!
Sigourney từ tốn cất kỹ sách cống nạp của Elena, sau đó anh lại nhìn sang Quentin.
Quentin hung hăng trừng lại anh, ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Gã đã xem truyện Trăng Đỏ bị chuyển giới và bị Ash giam nhốt rồi. Gã xem tới mức vô cùng hả hê! Tới mức cười suýt chết!
Bây giờ thì Sigourney làm gì được gã chứ?
Gã không sợ gì sất!
Sigourney nhíu mày: "Lúc trước học viện Rực Rỡ đã thương lượng với bọn ta là đám nhóc phù thủy kia vô cùng yêu quý anh Quentin của chúng nó, nên muốn hỏi ý Ash để ngươi đến hỗ trợ học viện, chăm sóc đám nhóc..." Anh nghiêng đầu nhìn Ash đang đứng sau lưng mình: "Khi nào trở về thì cậu đồng ý với họ đi."
Từ khi nào mà học viện thương lượng với bọn họ chuyện này vậy nhỉ?
Ash chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi."
Quentin nhớ đến đám nhóc cứ ríu ra ríu rít, xem gã như một cái cây mà thi nhau đu lên kia... Gã đen mặt: "Đồ con người... à không, quỷ hút máu hèn hạ bẩn thỉu!"
Gã tức đến mức quên luôn chính gã cũng là một quỷ hút máu.
Sigourney lại nhìn sang Yolande đang trưng ra bộ mặt nhăn nhó, còn Evan thì đang lặng lẽ uống thuốc đau dạ dày: "Còn anh, ừm, tự giác đi chứ nhỉ?"
Yolande đau lòng nhíu mày: "Không thể bỏ qua cho tủ quần áo của tôi được sao?"
"Không." Sigourney nghiêng nghiêng đầu, dường như suy nghĩ điều gì: "Có đốt hết tủ quần áo của anh thì không chừng chưa đến nửa năm sau, anh đã sưu tầm đầy một tủ mới rồi..."
Không không không, đừng có nhắc đến cái viễn cảnh kinh hoàng đó được không?
Có vài bộ trong đó là phiên bản giới hạn, nếu đốt đi rồi thì đừng mong tìm được cái thứ hai giống vậy nữa! Cứ cho là anh ta có thể thu thập được một tủ quần áo mới thì cũng hoàn toàn khác biệt với tủ đồ cũ có hiểu không!
Anh ta thật sự rất rất đau lòng!
Khóe môi Yolande giật giật, cảm giác có gì đó không ổn.
Phải biết là tên quỷ hút máu Sigourney nhỏ nhen cay nghiệt này am hiểu nhất là việc tìm điểm yếu của người khác để đâm ngay vào đó một nhát dao chí mạng.
Lần này không chỉ muốn đốt đống áo quần của anh ta mà Sigourney còn muốn làm gì nữa?
Sigourney nhìn anh ta bằng ánh mắt lành lạnh: "Như vậy đi. Một năm sau tôi sẽ đốt trụi tủ quần áo của anh."
Mắt Yolande giật liên hồi: "Hả?"
"Còn từ giờ, anh sẽ đổi quần áo với Evan, trong vòng một năm." Anh nở một nụ cười tàn nhẫn: "Đừng có để tôi nhìn thấy anh mặc bất kì bộ quần áo nào không phải của anh ta."
Có vụ này nữa hả?
Yolande nhìn về phía Evan một cách khó tin, đặc biệt là bộ trang phục mộc mạc mang đậm chất đàn ông trên người anh ta, anh ta chê một câu: "Đồ xấu đến vậy ư?"
Sigourney nhẹ nhàng hỏi: "Anh có mặc hay không?"
Yolande vốn là một người thông minh.
Nếu mặc, quần áo của anh ta sẽ bị đốt một lần.
Còn nếu không thì từ nay về sau anh ta đừng hòng có bất kì cái tủ quần áo nào.
"Mặc." Nhận thức được tình hình thực tế, anh ta đáp ứng một cách dứt khoát, phong thái còn bình tĩnh hơn Elena và Quentin nhiều. Yolande quả là một người có chết cũng phải giữ cho mình một thể diện trang nhã.
Anh ta quay đầu nhìn Evan, mặt mày phủ một tầng u sầu: "Sau khi trở về vương thành thì tôi đổi quần áo với cậu được chứ?"
Evan sững sờ gật đầu, anh ta vẫn còn đang mâu thuẫn với ý nghĩa của từ trao đổi, sau đó hiểu ra rằng...không lẽ anh ta cũng phải mặt trang phục của Yolande?
Even nhìn vào bộ váy áo xinh đẹp mà Yolande khoác lên mình hôm nay, bỗng dưng cảm thấy hai mắt như tối sầm lại. Anh ta không dám tưởng tượng đến viễn cảnh sau khi trở về vương thành nữa, chỉ muốn gói ghém hành lý cao chạy xa bay.
"Mọi người thu dọn một chút, chuẩn bị trở về vương thành thôi." Cuối cùng, Sigourney để lại một câu nói rồi xoay người rời đi.
Trên sân thượng lúc này, mọi người cùng đưa mắt nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng không hẹn mà cùng có một suy nghĩ...
Thật ra, thà rằng bị đánh một trận còn hơn. QvQ
Khi Sigourney đã đi xa rồi, Elena nằm bẹp trên ghế nằm với bộ dạng không thiết sống nữa: "Tiêu rồi, cả năm tới tiêu chắc rồi, không có tiểu thuyết thì trên đời này còn gì vui thú nữa chứ?"
Quentin đứng yên tại chỗ như khúc gỗ, gã còn chưa lấy lại tinh thần sau màn tưởng tượng về tương lai ác mộng vừa rồi.
Evan ôm lấy cái dạ dày đang quặn lên từng cơn dù anh vừa uống thuốc xong, đột nhiên anh ta nhận thấy có một tầm nhìn dừng trên người mình.
Anh ta quay đầu nhìn lại thì bắt gặp đôi mắt xanh sẫm của Yolande đang nhìn anh ta mỉm cười với vẻ mặt hết sức vi diệu.
Anh ta nhìn mặt mày anh tuấn của Evan một cách chăm chú. Nào giờ, dù cho Yolande có đe dọa hay dụ dỗ cỡ nào cũng không làm cho người này bước nửa bước chân vào phòng thay đồ của anh ta được, nhân cơ hội trao đổi quần áo này...
"Đáng giá." Anh ta không nhịn được mà cảm khái, "Quả là không lỗ tí nào."
Đột nhiên Yolande cảm thấy mọi chuyện ổn đến không ngờ.
Vừa rồi trên sân thượng ngoài Sigourney còn có Ash, Jain, Mon và Tiểu Kim, Lan.
Yang thì dẫn theo Eglen đi gặp chủ khách sạn để thanh toán mọi chi phí.
Còn Jain sau khi đến chẳng được bao lâu thì nghe thấy cuộc thảo luận không phù hợp với các bé nhi đồng của bọn Yolande nên đã mang theo chuột nhỏ quay người xuống lầu.
Sigourney sau khi xử lí xong mọi chuyện thì cũng rời đi, Ash và Lan cùng đi với anh. Vậy nên hiện tại chỉ còn mỗi Mon ở lại.
Người vừa chứng kiến tất cả mọi việc xảy ra: "..." Không ngờ chủ biên của tờ nhật báo nổi tiếng lại trẻ thế nha.
Sau đó anh ta đưa tay nhón lấy một tờ. Vừa rồi khi nghe bọn họ bán tán thì anh ta cũng rất muốn xem thử nội dung bài viết có gì rồi.
...
Toàn bộ chi phí của khách sạn đều được Prince hào phóng thanh toán hết.
Cậu ta còn chu đáo sắp xếp cho họ một ma thú phi hành để đưa họ về.
"Sau này có cần bất kì loại thuốc phép nào thì cứ liên hệ tôi." Yang niềm nở: "Đương nhiên là có ngài Nance thì chắc mọi người không cần đến tôi đâu. Nếu có cần thực vật ma pháp thì cũng có thể tìm tôi, trang viên Prince của chúng tôi loại thực vật quý cỡ nào cũng có trồng cả!"
Cậu ta đưa ra đề nghị này là có nguyên do. Vì nếu ngài Nance muốn chữa trị cho Joshua thì chắc chắn sẽ cần không ít nguyên liệu.
Sigourney cũng không từ chối ý tốt của cậu ta.
Mọi người lên xe ngựa phi hành, lên đường quay về vương thành.
Nhiệm vụ đầu tiên của đội Đẹp cứ thế kết thúc hoàn hảo.
Sau khi lên xe Ash đột nhiên thắc mắc: "Sao cứ có cảm giác như chúng ta đã quên gì nhỉ?"
Gần một nửa số người trên xe đang rơi vào trạng thái nửa chết nửa sống, ngay cả Elena bình thường là người hoạt bát nhất giờ đây cũng ỉu xìu như cá muối. Cô phẩy phẩy tay ra hiệu rằng cô không cảm thấy quên gì cả.
Mon cũng nói: "Đừng nghĩ nhiều, hẳn là tối qua cậu ngủ không được ngon nên mới có thấy vậy thôi."
Ash cũng không nghĩ nữa, phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong lòng. Cậu đi đến gần quỷ hút máu nào đó, định bụng sẽ ngủ bù một giấc.
Tại thị trấn Lũy Xương, gần căn cứ của liên minh thần bí.
Zoya, một hậu cần với sở trường là ẩn núp, nhờ vào sự có mặt rất dễ bị xem nhẹ của anh ta nên hiện tại anh ta đang dùng thuốc phép để biến đồi gương mặt và trà trộn vào căn cứ của liên minh thần bí. Anh ta là thành viên cuối cùng của đội Đẹp còn đang cẩn thận trốn, kiên nhẫn chờ hiệu lệnh từ Yolande.
Anh ta cùng đội với Mon, Jain nhưng được phân hoạt động một mình để làm tiếp viện, cũng như hỗ trợ cho hai người còn lại. Khi hai người kia bị mang đến đầm lầy linh hồn thì anh ta may mắn tránh được một kiếp, ở yên tại chỗ để thu thập thông tin đồng thời chờ hai người kia quay lại.
Khi nào kết thúc hành động thì họ sẽ báo cho anh ta rút lui. Thế nhưng mãi mà anh ta chẳng nhận được tin gì. Rõ ràng là gần như toàn bộ vật tế đã quay trở về rồi nhưng sao lại không thấy Mon và Jain, rốt cuộc họ đang làm gì vậy?
Zoya vẫn không nghĩ ra nên anh ta vẫn cẩn thận nằm vùng. Dù sao việc này đối với một người có sự tồn tại nhạt nhòa như anh ta thì cũng rất dễ dàng.