Editor: Aminta.
Giáp ranh với thành phố Thần Sáng là vương tọa Dylan, vương tọa Ánh Sáng và vương tọa Đỏ Hồng.
Chiếc thuyền bay của Nance đáp xuống tại biên giới vương tọa Dylan. Chặng đường tiếp theo không cho phép thuyền bay đi vào, nhưng có xe riêng từ thành phố đến đón.
Khi họ đi xuống thuyền bay thì đã có thể nhìn thấy nhiều thuyền bay đến từ các vương tọa khác. Mà đám người của tháp thứ nhất và tháp thứ hai đi cùng họ cũng ở gần đó.
Ash còn gặp được một khuôn mặt quen thuộc.
Lawton Bloomer – cháu của chủ nhân tháp thứ nhất, thực lực của gã chẳng ra gì, xem ra là ông gã dẫn gã đến để trải nghiệm.
Lawton hiển nhiên cũng nhìn thấy Ash.
Gã lập tức nhớ tới nỗi nhục và cơn đau khi bị đá ngất xỉu, gã sợ hãi né sau lưng ông gã, bất chợt Lawton lại nhận ra chỗ dựa của mình bây giờ đang ở bên cạnh, gã không nên e sợ Ash mới đúng!
Ỷ vào người ông cách đó không xa, gã lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu đi qua chỗ Ash.
Đương nhiên gã cũng không định làm gì, bình thường Lawton rất ngang ngược nhưng cũng không phải thiếu đầu óc hoàn toàn, trong trường hợp các thành viên cao cấp của hiệp hội phù thủy tập hợp, cho dù có ông mình ở đây, gã cũng không dám lớn giọng chứ đừng nói đến chuyện gây ra động tĩnh khiến người ta chú ý.
Có lẽ cũng là do ý muốn khoe khoang thân phận nào đó, gã nghênh ngang đi đến chỗ Ash, còn ra vẻ thân thiện chào hỏi: "Này, Ash, mày cũng có suất vào thành phố à?"
Ash gật đầu, ánh mắt dừng trên huy chương thân phận trên áo bào phù thủy của gã, cậu nghi ngờ nói: "Anh vẫn là... phù thủy trung cấp sao?"
Đã gần một năm, dù là Ash hay là đám bạn nhỏ của Ash, sức mạnh của họ đều tăng lên.
Thế nên kẻ dậm chân tại chỗ như Lawton có vẻ vô cùng kém so với Ash.
Lawton: "..." Mẹ kiếp, mày nghĩ ai cũng kỳ lạ như mày sao? Ở tuổi của gã mà lên tới phù thủy trung cấp đã là thiên tài rồi!
Sắc mặt của gã tái xanh, khó coi cực kỳ.
Lời nói của Ash được tự động phiên dịch trong tai gã thành "Năm đó tao là phù thủy tập sự mà đã hạ gục mày dễ dàng. Bây giờ tao đã thành phù thủy trung cấp giống mày, muốn xử mày sao cũng được!"
Chẳng khác nào một lời uy hiếp ác ý!
"Mày!" Gã bị kích thích, những từ ngữ xấu xí đã đến bên miệng, gã muốn dùng những lời nguyền rủa độc ác nhất để chửi lại.
Nhưng vào thời khắc sắp mở miệng, gã nhìn thấy cái quan tài đen bên cạnh Ash.
Bên trong là Trăng Đỏ ư?
Gã cắn răng nhịn lại, căm giận ức chế quay về bên cạnh ông mình.
Gã có ông, nhưng Ash cũng có người yêu! Hoàn toàn không thua kém gã.
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này không khiến nhiều người chú ý. Chỉ có Mon nhìn ra "cuộc tranh đấu ngầm" mãnh liệt này, anh ta nín cười đánh giá: "Ngu thật."
Ash cũng không hề để ý, cậu nhanh chóng trò chuyện với Lan trên vai mình.
"Nơi này chính là vương tọa Dylan." Cậu nói: "Là lãnh địa trước đây của ngài Mercator."
Vương Tọa Dylan đời đầu là Mercator, ông lấy hai chữ Dylan đặt cho vương tọa.
Ash kể những điều cậu đã nghe chú Mon cho Lan: "Phù thủy trên Ilov hiện giờ vẫn cho rằng vương tọa Dylan có tên đó là bởi vì thuốc phép mạnh nhất có màu xanh đen."
Lan nở nụ cười ngọt ngào: "Thuốc phép màu xanh đen? Ta biết, đó là thuốc phép Mercator điều chế vì ta."
Ash gật đầu, cho nên mọi người hiểu sai cái tên Dylan thật ra cũng không sai quá đáng, chí ít cũng có liên quan một tí đến chân tướng.
Bọn họ không chờ đợi quá lâu, rất nhanh phù thủy từ thành phố Thần Sáng đã đến dẫn đường cho họ.
Những người đó dẫn họ lên một chiếc xe lộng lẫy, xe chậm rãi lái ra bãi đậu thuyền bay, chạy về hướng thành phố Thần Sáng.
Phong cảnh dọc đường vô cùng đẹp, non xanh nước biếc, tươi mát rực rỡ, là sắc xanh tươi tràn ngập sự sống rất khó gặp ở Bắc Địa.
Ash giơ tay sờ quan tài, cậu rất muốn cho Sigourney nhìn thấy cảnh sắc thế này.
Nhưng trước khi xuất phát, cậu đã bị Sigourney nghiêm khắc cảnh cáo không được phép dùng khế ước để trao đổi thân xác vì những việc nhỏ nhặt, nên bây giờ cậu không thể dùng cách này để Sigourney đi ra ngoài.
Tiếc quá đi mất.
Cậu dứt khoát nhắm mắt lại, khều khều Sigourney trong thế giới tinh thần.
Nếu Sigourney không thể dùng ánh mắt của cậu để xem, vậy hãy để cậu tạm thời làm đôi mắt của Sigourney. Cậu bắt đầu miêu tả phong cảnh tươi đẹp cho Sigourney trong thế giới tinh thần.
...
"Đẹp nhỉ?"
"...Ừ."
Trước khi màn đêm buông xuống, xe đã tới biên giới thành phố Thần Sáng.
Khi còn cách thành phố rất xa, Ash đã nhìn thấy toàn cảnh của thành phố này.
Nó là một thành phố lơ lửng giữa trời như trong truyền thuyết.
Cả thành phố một màu trắng tinh, trang nghiêm cổ kính, to lớn hùng vĩ.
Bây giờ khi đến gần nó, cậu lại cảm nhận điều này sâu sắc hơn.
Mọi người đi xuống xe, thứ xuất hiện trước mặt họ là trận pháp ngôi sao năm cánh khắc trên mặt đất, hoa văn pháp thuật phức tạp lấp lánh ánh sáng không hề mòn hay phai màu dù dãi dầu mưa nắng, dù chưa được kích hoạt nhưng cũng khiến người ta cảm thấy năng lượng mạnh mẽ.
"Trận pháp ánh sáng đây sao?" Ash thì thào, tay đặt lên quan tài bên cạnh.
"Ừ." Mon vừa trả lời, vừa nhìn thoáng qua quan tài, một quỷ hút máu lại dám tới gần trận pháp ánh sáng như thế, anh ta thấy cảnh này thôi cũng hơi hết hồn.
Nance chậm rãi bổ sung: "Đừng sợ. Trận pháp chưa được khởi động. Nó không được khởi động nhiều năm rồi." Cái giá cho một lần khởi động cũng rất đáng sợ, không phải cứ muốn khởi động là khởi động.
Nhưng trận pháp ánh sáng chưa được khởi động cũng tỏa sáng trong đêm như ánh sao dày đặc chiếu lên thành phố lơ lửng ở bên trên, chỉ riêng khung cảnh này thôi đã rất xinh đẹp.
Trận pháp chưa khởi động, những ánh sao này cũng chỉ có tác dụng trang trí, không thể tổn thương sinh vật bóng đêm.
Thế là Ash mang theo quan tài đen đi đến một góc trận pháp dưới sự hướng dẫn của phù thủy dẫn đường, cậu đứng trên một bông hoa nở to đùng.
Sau khi đứng trên đó, cậu nhạy bén phát hiện một ánh mắt soi mói quan sát bản thân, huy chương thân phận trên áo bào phù thủy của cậu lấp lóe, cậu biết đây là quá trình kiểm chứng thân phận mà Nance đã nói đến nên cũng không bối rối.
Dường như là đã qua kiểm chứng, bông hoa khổng lồ dưới chân cậu bắt đầu sinh trưởng nhanh chóng, nó trở nên cao to hơn, nâng cậu lên phía trên, thẳng đến bệ đá rộng lớn chìa ra ngoài của thành phố Thần Sáng.
Phù thủy dẫn đường nói: "Giờ đã tối rồi, xin hỏi các vị thống nhất đến phòng ăn dùng bữa hay là muốn chúng tôi đưa bữa tối đến phòng các vị?"
Nance: "Đưa đến phòng đi."
Phù thủy dẫn đường lấy thiết bị truyền tin ra dặn dò một câu, sau đó dẫn họ đến phòng.
Trên thực tế, thành phố Thần Sáng cũng không lớn, nhưng khí thế hùng hồn của nó nhìn từ bên ngoài rất áp lực.
Kiến trúc bên trong khá quy tắc, chia làm mười ba khu vực bảo vệ khu vực ở giữa, tức sảnh hội nghị nổi bật nhất.
Chỗ đám người Ash và Nance tới là khu vực vương tọa Rực Rỡ, người của tháp thứ nhất và tháp thứ hai đương nhiên cũng đi chung với họ.
Nhưng ba bên không có tình hữu nghị cùng một phe thế lực, trái lại không ưa nhau giống như nước với lửa, nên ai nấy cũng lạnh mặt, ra vẻ không quen biết.
Nơi nghỉ ngơi cũng là những ngọn tháp phù thủy, không có nơi nào khiến các phù thủy dù ở bên ngoài cũng cảm thấy thả lỏng và thuận tiện hơn tháp phù thủy.
Nance tùy ý chọn một tháp, sau đó dẫn người của mình đi vào.
Sau khi đi vào, ông lập tức phất tay tạo ra một không gian bí mật, rồi ông quay người nhìn Lan: "Vừa rồi cô muốn nói gì?"
Khi Lan nhìn thấy trận pháp ánh sáng, vẻ mặt cô hơi kỳ lạ, nhưng do ở bên ngoài nên cô không tiện mở miệng và nhịn mãi tới lúc này. Cô không ngờ Nance lại để ý đến sự băn khoăn của cô.
"Ta và Mercator có khế ước. Khế ước khiến ta và chàng ấy có thể cảm giác tung tích của nhau." Cô nói: "Trước đó liên kết khế ước vô cùng yếu ớt, nhưng ngay lúc nãy khi đi đến rìa trận pháp ánh sáng, ta phát hiện..."
Cô nói với vẻ mặt quái lạ: "Khế ước chỉ dưới trận pháp ánh sáng."
Mon mừng rỡ nói: "Tốt quá! Mới đến đã xác định được hướng, chúng ta khỏi cần đi tìm loanh quanh trong thành phố như con ruồi mất đầu."
Nance cũng suy tính nói: "Xác định được hướng là tốt. Nhưng trận pháp ánh sáng vô cùng quan trọng với thành phố Thần Sáng, muốn lén chui xuống dưới trận pháp thì vẫn phải nghĩ cách."
Ash cũng nói: "Hơn nữa, đến lúc đó chúng ta phải làm thế nào để đánh thức ngài Mercator đây?"
Nếu đã xác định người ở dưới đó, vậy nên giải quyết vấn đề này trước.
Bọn họ đều nhìn Lan, nghĩ thầm hẳn là Lan biết cách.
Lan: "Đánh thức chàng ấy là được."
Nance: "Đánh thức?"
Không cần nghi thức hay pháp thuật gì sao?
Lan gật đầu: "Đánh thức là được. Chàng ấy cũng chỉ đang ngủ say mà thôi."
Không phải chứ? Ngủ say từ thời cổ đại đến bây giờ, chắc chắn là dùng mánh khóe pháp thuật gì rồi, bằng không Mercator đã biến thành một đống xương trắng từ lâu rồi đúng không?
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của mọi người, Lan sực tỉnh: "Có phải ta chưa từng nói rằng Mercator là một phù thủy thây ma không?"
Phù thủy thây ma?
Là phù thủy thây ma bất tử đã mất tích trên Ilov từ lâu đó ư?
Lan chưa hề nói!
Đương nhiên là chưa nói rồi!
"Mọi người chưa bao giờ nghi ngờ hả?" Lan cảm thấy có lẽ mình đã sơ suất, cô ngượng ngùng cười nói, "Làm gì có con người nào có thể ngủ từ thời cổ đại đến bây giờ chứ?"
Mọi người: "..." Cho nên họ đều cho rằng là lợi dụng mánh khóe pháp thuật nào đó! Họ đâu thể đoán được pháp thuật cổ đại như thế nào.
"Cho nên, có một phù thủy thây ma đang ngủ say dưới trận pháp ánh sáng đúng không?" Quan tài bị mở ra, Sigourney đi ra, cười như không cười: "Ông ấy chọn giường ngủ tốt thật đấy."
Mọi người ho nhẹ, rốt cuộc đã hiểu vẻ mặt quái lạ của Lan khi nói "Khế ước chỉ dưới trận pháp ánh sáng".
Có lẽ cô cũng kinh ngạc với lựa chọn của chồng mình.
Nance điều chỉnh cảm xúc và nói: "Được rồi. Bây giờ chúng ta cũng chỉ còn một vấn đề thôi. Phải làm thế nào để chui xuống trận pháp ánh sáng."