Editor: Aminta.
Buổi tối đầu tiên trên xe lửa, ngoại trừ Ash ra thì không ai có thể ngủ yên.
Elena nhẫn nhịn cả một bụng lời, nhưng vừa nghĩ tới việc đây là buổi tối chứ không phải ban ngày, lỡ như Sigourney chợt tỉnh dậy thì sao? Thế là cô vẫn nhịn, nhịn đến mức trằn trọc ngủ không yên.
Còn Evan thì chỉ đơn giản là bị đau dạ dày, thuốc dạ dày bình thường đều vô dụng, anh cắn răng yên lặng chịu đựng, nhịn đến mức trằn trọc ngủ không yên.
Người khởi xướng – Ash Erwin, nằm bên trên lớp cỏ mầm mịn như nhung, ngửi mùi cây cỏ thơm ngát rồi tiến vào giấc mơ ngọt ngào.
Vào ban ngày cậu cứ mãi lập kế hoạch những chuyện cần làm, những lời cần nói, và trên cơ bản cậu cũng đã đạt được mục đích, cậu thấy thoải mái nhẹ nhõm cả người, sao mà không ngủ được chứ?
Trong chùm sáng trong mộng, cậu lại thấy Sigourney đi từng bước một về phía cậu lần nữa.
Trong khi bản thân không ngủ được, mà kẻ đầu têu lại nằm ngáy o o, nghĩ thế nào cũng thấy tức giận trong lòng.
Nhưng Elena lại không dám quậy quá trớn, lỡ như tâm tình của Sigourney không tốt, vậy chẳng phải cô trở thành chỗ phát tiết cho Sigourney à?
Hơn nữa chỉ có mình Elena ấu trĩ nghĩ rằng tôi không ngủ được thì cậu cũng đừng hòng ngủ, dù Evan có kinh ngạc cỡ nào thì anh vẫn là một người anh chín chắn có trách nhiệm. Trong buổi tối dài dằng dặc, anh quả quyết ngăn Elena đang rục rịch lại.
Ngày hôm sau.
Khi Ash thức dậy, trời còn chưa sáng.
Cậu mới mở mắt ra thì đã nhìn thấy một gương mặt oán giận gần ngay trước mắt, trên dung mạo tươi đẹp lại có hai cái quầng thâm nặng nề, ánh mắt lên án.
"Elena?" Ash nhận ra gương mặt này: "Chào buổi sáng. Cô ngủ không ngon sao?"
Cậu vừa nói, vừa ngồi dậy.
"Sáng cái gì, căn bản không ngủ được." Elena buồn bực đặt mông ngồi bên cạnh cậu: "Tôi còn thấy lạ sao mà cậu ngủ được."
Ash không hiểu: "Vì sao lại không ngủ được?"
Elena tức tối nghiến răng: "Đó là vấn đề của tôi, vì sao cậu lại ngủ được!"
Ash vô tội nhìn cô, bởi vì không có bất kỳ lý do gì khiến cậu không ngủ không được mà.
Elena một đêm chưa ngủ: "..." Tức quá!
Evan đứng ngoài cuộc quan sát yên lặng chạm vào trận pháp ma pháp bên cạnh chỗ ngồi, thu lại dây leo màu xanh. Anh không ngủ cả một đêm, nhưng tốt xấu gì cũng đã suy nghĩ rõ ràng, lúc này anh rất là khâm phục mà nhìn về phía Ash: "Tối hôm qua cậu nói như vậy, cậu không sợ người ấy tức giận à?"
Tất cả mọi người ở đây đều biết người ấy là để chỉ người nào.
Ash lắc đầu: "Anh ấy sẽ không tức giận."
Elena khó chịu hừ một tiếng: "Làm sao cậu biết ngài ấy sẽ không giận?"
Ash nhẹ nhàng cười: "Nhưng trên thực tế anh ấy thật sự không giận mà."
Hình như trông dáng vẻ của ngài ấy không tức giận thật. Elena nghẹn lại: "Cậu không cần đoán mà cũng biết sao?"
Không ngờ Ash chần chờ một chút, lại còn nhẹ nhàng gật đầu.
Vào giờ phút này, Elena và Evan không coi cái gật đầu của Ash là quan trọng, họ chỉ coi như đó là trò đùa. Rất lâu về sau khi bọn họ nhớ lại thì mới phát hiện mình đã từng là những người đến gần kỳ tích nhất.
Ba người dùng "Thuật thanh tẩy" để làm sạch cơ thể theo cách thức của phù thủy, rồi ăn sáng, dù mệt mỏi do mất ngủ cỡ nào thì tinh thần cũng đã tỉnh táo một chút. Mặt trời mới mọc ngoài cửa sổ chiếu vào, cơ thể bị ánh nắng đánh thức, cả người cũng tràn đầy sức sống.
Sự đố kị ước ao của Elena đối với chất lượng giấc ngủ của Ash cũng biến mất, tiếp đó thói buôn dưa lê của cô lại dâng trào mãnh liệt.
Cô vẫn ngồi bên cạnh Ash, nói ra hết cảm xúc cô nhẫn nhịn cả đêm: "Ash, tôi thật sự muốn biết dũng khí của cậu ở đâu ra vậy? Ở khe biển sâu hả? Sao mà tôi chẳng thấy đáy?"
Evan ngước mắt nhìn bọn họ một chút, anh cũng không xây dựng mô hình pháp thuật trong thế giới tinh thần nữa, chỉ im lặng lắng nghe.
Ash cảm thấy Elena không phải muốn hỏi cái này, thế là cậu kiên nhẫn chờ đợi câu tiếp theo của cô.
"Sao cậu có thể bày tỏ trực tiếp ngay trước mặt người ta?" Elena khó tin mà lắc đầu: "Tuy tôi biết lá gan của cậu rất lớn, nhưng chuyện này quá là... Cậu thật sự không sợ bị từ chối hả?"
"Nhưng nếu như bây giờ không nói, sau này anh ấy bị người ta theo đuổi mất rồi, vậy thì phải làm sao?" Ash nói một cách nghiêm túc: "Tôi không muốn nhìn bóng lưng ngọt ngọt ngào ngào của bọn họ rồi khóc ròng."
Sao mà có người nào khác dám theo đuổi Sigourney chứ? Còn chưa kịp phản bác câu này, Elena đã ngẩn người, a a, sao câu này của Ash nghe quen vậy?
"Chẳng phải Elena bảo tôi phải trực tiếp hả?" Ash cười cong mắt.
Tôi bảo cậu... Tôi bảo... Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Elena, nhờ sức mạnh tinh thần hơn xa người bình thường của phù thủy, cuối cùng cô cũng nhớ ra...
"Là con trai thì phải dũng cảm theo đuổi chứ, chơi mấy cái trò cảm nắng làm gì? Nếu không nhanh tay nhanh chân lên, thì ngày nào đó cô ấy sẽ bị người ta rước mất, khi đó thì cậu cứ nhìn bóng lưng ngọt ngọt ngào ngào của bọn họ rồi khóc ròng đi."
Hình như chính cô là người nói với Ash câu này.
Lúc đó cô còn ngây thơ coi "người ấy" là "cô ấy".
Cô nhớ lại, khi đó cô còn bị khuôn mặt đẹp đẽ của Ash làm cho rối lòng, cô còn nói gì mà "Nếu sau này mà cậu định yêu đương thì cậu có thể cân nhắc về tôi thử xem" nữa.
Elena che mặt, trời ạ! Căng thẳng quá! Kích thích quá! Suýt chút nữa cô đã cướp người yêu với Sigourney rồi!
"Elena?" Ash đưa tay vỗ vỗ vai Elena, vụng về an ủi: "Cô sao vậy? Tôi cảm thấy cô nói rất có lý, nên thử làm theo, quả nhiên rất đúng đắn."
Elena vùi mặt trong lòng bàn tay, vùi sâu hơn nữa, cho nên kẻ đầu têu khiến mình mất ngủ tối qua thật ra chính là mình ư?!
Cô đã truyền bá cái gì cho thiếu niên không biết gì về tình yêu thế này 〒▽〒
"Là tôi sai rồi." Elena thở dài nặng nề.
Ash hình như an ủi thất bại: "...?"
Evan phát hiện em gái vốn cực kỳ oán giận Ash lúc ban đầu, nhưng đến bây giờ lại tự trách bản thân: "..." Nãy giờ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cả một buổi sáng, Elena không ngừng nhét sách cho Ash, trong số tiểu thuyết phiêu lưu của cô cũng có mấy chuyện yêu đương, nên cô đưa cho Ash để phổ cập kiến thức yêu đương chính xác cho thiếu niên ngây thơ như tờ giấy trắng.
Ash không hề từ chối, từ trước đến nay cậu rất thích đọc sách, bất kể là loại sách nào thì cậu cũng có thể đọc nghiêm túc từ đầu đến cuối.
Đến trưa khi mặt trời chói chang nhất, Elena thấy áy náy trong lòng nên nhiệt tình lôi kéo Ash nhìn ra phía ngoài cửa sổ: "Tuy còn hơn nửa ngày nữa mới đến vương thành, nhưng Ash, cậu nhìn đi! Cậu có thể nhìn thấy tháp phù thủy của vương thành từ đây!"
Ash ngẩng đầu lên khỏi quyển tiểu thuyết, nhìn ra ngoài theo ánh mắt cô, cậu vốn không chú ý tới cảnh sắc ngoài cửa sổ, thế là cậu bị đồng tuyết phủ dày chẳng biết đã đã thay thế cho đài nguyên lúc trước từ lúc nào làm cho kinh ngạc.
Vào mùa đông thôn Dogo cũng có tuyết rơi, nhưng lượng tuyết cực ít, cũng chẳng thể bao phủ hết mặt đất.
Nhưng bây giờ ngoài cửa sổ, tuyết trắng mênh mang, bao la bát ngát, không trộn lẫn một màu sắc nào khác, tựa như toàn bộ thế giới chỉ có một màu trắng thuần.
"Đẹp quá." Ash không kìm lòng được mà thì thào: "Thật là hùng vĩ."
"Vương thành cũng giống như thế. Đến lúc đó tôi dẫn cậu đi chơi tuyết." Elena vội vã khoe khoang tháp phù thủy của vương thành, cô vỗ vỗ cậu: "Mau nhìn bên kia! Bên kia kìa!"
Cuối cùng Ash cũng nhìn theo như cô mong muốn, cậu cố nheo mắt lại mới lờ mờ nhìn thấy đường nét của một tòa tháp phù thủy giống như hòa mình một nửa vào tầng mây.
Cách xa như vậy, thế mà cậu còn trông thấy được ư?
Toà tháp phù thủy kia phải cao to, hùng vĩ đến nhường nào?
"Cậu thấy bao nhiêu tháp?" Elena hỏi.
"Một tháp." Ash trả lời.
"Chỉ nhìn thấy một tháp thôi à." Elena thở dài: "Vẫn còn xa quá, chờ một lát rồi nhìn lại. Cái tháp cậu vừa thấy chính là tháp phù thủy của vương tọa, nằm ngay chính giữa vương thành. Nhưng mà xung quanh vương thành còn có ba tháp phù thủy, là tháp phù thủy cấp một, cấp hai, cấp ba dưới trướng vương tọa, chia ra nằm ở các rìa biên giới khác nhau, bảo vệ vương thành Rực Rỡ. Đợi tới chiều rồi chúng ta nhìn lần nữa, đến lúc đó thì cậu có thể trông thấy tháp phù thủy cấp ba của chúng ta."
Ash gật đầu đáp ứng.
"Đừng nhìn nữa, ăn trưa đi." Evan gọi hai người.
Ash và Elena ngồi trở lại vị trí, chỉ thấy người phục vụ trên đoàn tàu đẩy xe thức ăn, bày đồ ăn trước mặt bọn họ theo thứ tự.
"Chúc ngon miệng." Người phục vụ nhỏ giọng nói, rồi lại đẩy xe thức ăn đến chỗ hành khách tiếp theo.
"Hôm nay anh chọn cá bạc hấp với cơm." Evan nói, "Cá bạc là đặc sản ở vùng băng nguyên địa cực, Ash ăn thử xem, có thích hay không?"
Ash cúi đầu nhìn, một lớp dày cá nhỏ trong suốt xa xỉ phủ lên trên cơm, cá nhỏ trong suốt óng ánh, giống một tác phẩm nghệ thuật hơn là một món ăn. Nhưng mùi hương nhàn nhạt thơm ngọt xộc vào mũi lại chứng tỏ vị ngon của nó.
"Hiếm thấy thật." Elena cầm muỗng, vui vẻ ra mặt: "Hôm nay anh viêm màng túi rồi!"
Cô múc một muỗng, hạnh phúc mà múc đầy một muỗng cá bạc nhỏ, sau đó đưa vào trong miệng.
Nhưng mà cô không thể đưa cái muỗng đầy ắp này vào trong miệng.
Ash cau mày, cầm cổ tay cô: "Chờ một chút!"
"Sao vậy?" Elena hỏi, cô bị mùi thơm khơi dậy cơn thèm ăn, nhưng đồ ăn cứ đến miệng là bị ngăn lại, nên cô rất buồn bực.
"Cá bạc này..." Ash chần chờ nói, "Hình như không ổn."