Quentin ngồi trên cao, gã nhìn thỏ tuyết bão tố mềm oặt rồi ngã xuống, gã nhìn thấy bão tuyết đột nhiên ngừng, mặt gã tối tăm, vậy mà lại kết thúc nhanh như thế! Những con người này đúng là may mắn!
Gã hoàn toàn quên mất, mới vừa rồi là kẻ nào nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng muốn xử đẹp tên nào gây ra chuyện này.
Gã đứng dậy, định chờ cả đám Ash đi lên và rời khỏi cái thung lũng chết tiệt này.
Nhưng mà gã mới vừa đứng dậy thì thấy một tia chớp màu vàng giữa không trung thấp thoáng qua khóe mắt.
Tiếng "Xèo xèo" vang lên.
Trên khuôn mặt tái nhợt tuấn tú của gã, da thịt khóe mắt tựa như bị lửa thiêu, da thịt cháy đen tróc ra để lộ phần thịt to cỡ bàn tay.
Chỉ quỷ hút máu bị ánh nắng rọi thẳng mới có thể bị thương kiểu này.
Quentin từng bị ánh mặt trời chiếu rọi. Bây giờ gã lại cảm thấy như đối mặt với cái chết khi bị trói dưới ánh nắng mặt trời năm ấy lần nữa.
Cảm giác quen thuộc này khiến gã chưa suy nghĩ rõ ràng luồng sáng màu vàng đó rốt cuộc là gì thì đã rống to về phía thung lũng...
"Cẩn thận!"
Ngay cả gã cũng không biết nên cẩn thận cái gì, nhưng gã vẫn rống lên như vậy.
Sau đó gã lập tức dùng tốc độ nhanh nhất của quỷ hút máu, cố gắng rời xa thung lũng.
Phán đoán của gã là chính xác.
Ngay khi gã đi xa, trên không trung của toàn thung lũng hiện lên hoa văn pháp thuật màu vàng rực rỡ, đó là tổ hợp nhiều trận pháp loại nhỏ, chúng nối liền với nhau, bao quanh thung lũng. Giữa mỗi một trận pháp đều có chùm sáng vàng chiếu thẳng vào thung lũng.
Từng chùm sáng vàng chói mắt sáng ngời hội tụ lại, lắp đầy cả thung lũng, không chừa một góc chết.
Rõ ràng là đang Cực Dạ, mà giờ khắc này toàn thung lũng toàn là ánh sáng rực rỡ giống như là ban ngày.
Quentin đứng trong bóng tối, suýt chút nữa thôi gã sẽ bị ánh sáng bao phủ.
Dù đã cách xa, gã cũng cảm nhận được sự hiện diện của ánh sáng mãnh liệt trong ánh hào quang. Giống như là ánh nắng.
Ánh nắng trí mạng.
"Đây... Đây là cái gì?" Gã đứng cứng đờ tại chỗ, không đi được một bước giống như gặp phải thiên địch. Sắc mặt của gã thay đổi từ mờ mịt đến rối lạon, giống như là bị ánh sáng vàng khắp nơi kéo vào trong vực sâu ký ức, đôi mắt đỏ sậm dần dần trở nên điên cuồng: "A a a a! Đây rốt cuộc là cái gì!"
"Chẳng phải đã Cực Dạ rồi sao! Tại sao vẫn còn ánh nắng!"
"Tại sao!"
Gã ôm lấy vết thương lành chậm trên gương mặt, ngã quỵ xuống đất, hét khàn cả giọng: "Chết đi chết đi chết đi! Tất cả loài người chết hết đi!"
Ash nghe thấy tiếng gào thét của Quentin, nhưng cậu không có thời gian quan tâm Quentin gặp chuyện gì.
Khi Quentin hô "Cẩn thận", chùm sáng vàng đến từ bốn phương tám hướng bao phủ bọn họ.
Tốc độ ánh sáng rất nhanh, nhanh đến mức bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì nó đã trải đầy cả người bọn họ.
Lúc bị ánh sáng chiếu rọi tới mức không thể mở mắt, Ash hoảng hốt, cậu nghĩ nếu như mình không thể né thì sẽ ra sao đây? Nhưng sau một hai giây, cậu phát hiện ánh sáng chiếu lên người mình ngoại trừ hơi ấm áp ra thì dường như không có sát thương gì cả.
Trái lại cả người cậu đều ấm áp, ngay cả sự mỏi mệt trước đó cũng biến mất.
Ấm áp? Ánh sáng?
Ash bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Sigourney bên cạnh.
Quỷ hút máu tái nhợt ngã xuống, dưới ánh sáng bao phủ, anh giống như bị cướp hết tất cả, sức mạnh, sự nhanh nhẹn, tốc độ... Ngay cả ngoại hình xinh đẹp cũng như bức tranh bị thiêu đốt bằng nhiệt độ nóng rực cho tới khi hóa thành tro.
Giống như một cuộc hiến tế mạng sống.
"Không!"
Đồng tử của Ash co lại, cậu thở hắt ra một hơi trong cổ họng.
Cậu vọt đến, dự định lấy thứ gì để che chắn từ trong vòng tay không gian của mình, đúng rồi, cậu có cái lều pháp thuật. Elena đã từng đưa nó cho cậu để sau này vào ban ngày cậu cũng có thể hẹn Sigourney ra ngoài chơi!
Không lấy ra được!
Có thứ gì đó cấm sử dụng vòng tay không gian.
Thảo nào Sigourney không lấy quan tài ra ngay từ đầu!
Không thể dùng đồ trong vòng tay, Ash khẽ cắn môi, hô to: "Lại đây! Ngăn cản ánh sáng!"
Sau khi la xong, cậu nhào tới trên người Sigourney.
Cậu dùng cơ thể của mình che kín cơ thể của quỷ hút máu, che khuôn mặt của quỷ hút máu dưới ngực mình, nhét hai tay bị lộ ra ngoài đang nhanh chóng tan chảy tới mức thấy xương của quỷ hút máu dưới bụng mình.
Nhưng vẫn còn rất nhiều nơi không có cách nào che chắn.
Ash sốt ruột đến mức đỏ mắt, vì sao cậu không thể cao lớn hơn nữa? Vì sao cậu lại gầy gò như vậy?
Ngay cả việc che ánh sáng giúp Sigourney mà cậu cũng không thể làm được.
Cũng may cuối cùng nhóm phù thủy nhỏ cũng kịp phản ứng, chúng xúm lại bên cạnh bọn họ như ong vỡ tổ, nhanh chóng tự giác tạo nên một bức tường người, mấy đứa con trai kề sát nhau, cố không để lọt một tia sáng. Đám con gái đứng lên vai đám con trai, cầm theo áo bào phù thủy của đám con trai, xây nên một mái che ánh sáng bao phủ Sigourney và Ash ở giữa.
Ash bị vây quanh cảm thấy ánh sáng lập tức mờ đi.
Nhưng cũng không có nghĩa là che được tất cả ánh sáng.
Hơn nữa...
"Bảo... bọn nó... tránh ra." Một giọng nói trầm khàn phát ra dưới lồng ngực cậu. Sau khi ngăn cản hơn phân nửa ánh sáng, cuối cùng Sigourney cũng có sức nói chuyện.
Ngay lúc ấy Ash cũng nhận ra.
Kẻ địch không nhắm vào nhóm phù thủy nhỏ, bây giờ họ chỉ nhắm vào một mình Sigourney. Nhưng không thể nào đảm bảo rằng sau khi kẻ địch phát hiện nhóm phù thủy nhỏ cản trở thì chúng sẽ nhân từ nương tay tha cho mọi người.
Khả năng lớn nhất là quét sạch những trở ngại này.
Cổ họng của Ash tắc nghẹn một chút, cuối cùng cậu cúi đầu nói: "Tránh hết ra!"
Nhưng mà nhóm phù thủy nhỏ không làm theo.
"Không!"
"Nếu tránh ra thì ngài Trăng Đỏ phải làm sao bây giờ?"
"Bọn em không sợ ánh sáng!"
"Đúng! Bọn em sẽ bảo vệ ngài Trăng Đỏ!"
"Đúng vậy! Lúc nãy ngài Trăng Đỏ đã cứu bọn em! Bọn em cũng phải bảo vệ ngài ấy!"
Tiếng cười trầm thấp của Sigourney vang lên dưới ngực Ash.
"Thật... là thú vị." Anh nói: "Muốn giết tôi là con người. Muốn bảo vệ tôi cũng là con người."
Tiếp theo, anh nói bằng giọng suy yếu nhưng quyết đoán: "Lùi hết... ra rìa thung lũng. Tôi có... cách thoát thân."
Các phù thủy nhỏ chần chờ: "Thật không ạ?"
"Thật." Lần này là Ash trả lời: "Anh ấy là Trăng Đỏ!"
Cái danh Trăng Đỏ rất có sức thuyết phục, khiến nhóm phù thủy nhỏ quyết định tạm thời tin tưởng cậu. Sau khi quyết định, vì để không cản trở đường thoát thân ngài Trăng Đỏ, bọn nó nhanh chóng chạy khỏi thung lũng, sau đó nhìn chằm chằm sang bên kia, dự định nếu như có gì bất thường bọn nó sẽ lập tức xây bức tường người.
Chỉ còn hai người ở lại trong biển hoa tàn.
Sigourney không có chút biểu hiện đau đớn, ngoại trừ giọng nói yếu ớt ra, giọng điệu của anh vẫn mang theo sự ghét bỏ như trước đi: "Cậu không đi?"
Ash đỏ mắt nói: "Nếu tôi đi, anh sẽ lập tức tan chảy."
"..." Hình như đúng là vậy thật.
"Cách của anh là gì?" Ash hỏi.
"Chờ tôi... lấy chút sức."
"Ừm."
"Đừng sợ. Những tên kia... chỉ muốn nướng sống tôi... Bây giờ... chúng không dám... đến gần đâu."
"Ừm."
"Là tôi bị thương... hay là cậu... bị thương?" Là ai sắp hết sức nói chuyện đây hả?
Ash ý thức được anh đang ghét bỏ, cậu không "Ừm" nữa mà nhẹ giọng hỏi: "Thứ này là gì?"
"Trận pháp ánh sáng... Khắc tinh của tất cả sinh vật bóng tối." Sigourney dừng một chút, có lẽ là cảm thấy giải thích quá mức phiền phức nên lại nói, "Sau này... tự đi... đọc sách thêm."
Ash: "Ừm... Ừ."
Sigourney: "..." Thông minh lắm, tăng thành hai chữ rồi.
Sau một lúc im lặng ngắn nủi, Sigourney khẽ cười: "Ash, đếm một hai ba được không?"
Ash hít sâu một hơi, làm theo lời anh.
"Một..." Cậu đếm: "Hai..."
Còn chưa đếm tới ba, cậu cảm thấy Sigourney bỗng nhiên rút tay phải ra từ bên dưới bụng cậu và vỗ lên mặt đất.
Cú vỗ này rất mạnh.
Mặt đất phát ra một tiếng "Ầm ầm" nặng nề.
Lúc này, Ash cảm giác cơ thể mình đang lún xuống. Là do mặt đất trở nên mềm như đất pha cát, nó bắt đầu chuyển động dưới cú vỗ.
Trong chớp mắt, mặt đất đã nuốt chửng cậu và Sigourney.
"Ngài Trăng Đỏ!"
"Ash!"
Nhóm phù thủy nhỏ đứng ngoài rìa thung lũng hoảng sợ kêu to lên, chúng luống cuống chạy tới, nhưng mà mới chạy được mấy bước thì chúng lại hốt hoảng lui lại.
Bởi vì chúng nhìn thấy mặt đất đầy tuyết trước mặt đổ sụp xuống, đất và tuyết bốc lên cuồn cuộn ở nơi Ash và Sigourney biến mất.
Bọn nó trợn mắt há mồm, Ash và ngài Trăng Đỏ đã bị thung lũng nuốt chửng!
Khi Ash bị tầng tầng lớp lớp băng tuyết bao phủ và rơi xuống thì cuối cùng cậu mới nhận ra cách của Sigourney...
Biển hoa tam vĩ to lớn có một bộ rễ phức tạp nằm dưới đất.
Thuốc phép kịch độc lúc nãy không chỉ phá hủy thân cành và hoa trên mặt đất, đồng thời nó cũng phá hủy bộ rễ dưới đất.
Bộ rễ bị phá hủy, đất bên dưới thung lũng có trăm ngàn lỗ hổng, nó đã vô cùng lỏng lẻo.
Cú vỗ của Sigourney phá hủy sự thăng bằng yếu ớt đó, đáy thung lũng sụp đổ như trong dự liệu.
Cậu ôm Sigourney thật chặt, hai người không ngừng rơi xuống trong băng tuyết, sau vài giây ngắn ngủi, cậu đã rơi vào dòng sông ngầm bên dưới cánh đồng tuyết.
Sào huyệt tuyết yêu nằm gần sông băng, sau khi sông băng tan chảy thì bào mòn tạo nên vô số khe rãnh lớn nhỏ trên cánh đồng tuyết. Con sông ngầm dưới lòng đất thì kéo dài khắp nơi, tạo thành hệ thống sông to lớn dưới cánh đồng tuyết.