《 Linh Thạch Tình Duyên 》 đã đóng máy, chương trình làm bạn với động vật bên kia một tuần đi hai ngày là được, thời gian còn lại Tống Nghiên đều ngốc trong nhà Lục Trăn, giống như...... Một con sâu gạo.
Cái ngày bị túm trở về, cậu còn rất biệt nữu.
Nhưng sau mấy ngày được cho ăn một đống thịt cá, Tống Nghiên rốt cuộc ăn mòn, phát lên giãy giụa, yên tâm thoải mái mà ở trong nhà Lục Trăn.
Mới vừa ăn bữa sáng, ợ một tiếng no nê, WeChat liên tiếp vang lên.
Viên Uy: 【@ Nghiên Nghiên, mau tới đây!! 】
Triệu Hưng Nghiệp: 【@ Nghiên Nghiên, tin tức rất tốt! 】
Tống Nghiên trả lời: 【? 】
Viên Uy trực tiếp gửi một tin nhắn âm thanh tới, giọng nói lảnh lót mà kích động: "Mau xem Weibo đi! Hot search! Quán ăn của chúng ta lại lên hot search ha ha ha ha ha!"
Ngay sau đó gửi một đường link.
Tống Nghiên click mở ra, đúng là tốt bụng, hot search —— quán mì nên ghé qua
Đề tài nóng nhất trong Weibo là một video "Tin tức Bình Thành" được phát hành bởi tin tức chính thức.
Trong video, mười mấy nam nhân mặc tây trang ngồi trước bàn, bưng chén mì, hai mắt tỏa ánh sáng mà ăn ngấu nghiến, bên cạnh mỗi người đều xếp mấy cái chén không.
Ống kính tiếp cận một người đeo mắt kính nhỏ ngồi gần nhất đang từng ngụm từng ngụm mà nuốt sợi mì vào, cầm chén mì ăn đến sạch sẽ, bưng chén lên ùng ục ùng ục, đem nước lèo bên trong uống không còn một giọt.
Một bên uống xong một bên nước mắt lưng tròng mà thốt lên: "Ô ô thật thơm!"
Người bạn đầu trọc ở phía đối diện mặt to miệng lớn, ngây ngô cười: "Ừ ừ, mì này thật là thơm!"
"Ông chủ, lại cho một chén nữa đi! Nhanh lên nha!" Mắt kính nhỏ rống rát cổ họng, quay đầu lại nhìn chén mì trước mặt mà thèm thuồng, cười mỉa nói, "Cầu An, bên trong còn gì thế, cậu chia cho tôi một chút trước đi, chút nữa mì lên rồi tôi chia lại cho cậu một đũa hắc hắc......"
Nói xong, xoa xoa tay, đầu đũa hướng vào bên trong chén, còn chưa đưa đũa vào được một phân liền bị đầu trọc không chút lưu tình nào mà hấc văng ra: "Tránh ra tránh ra!"
"Chia cái gì mà chia! Nửa tiếng trước cậu đã nói cái gì?" Đầu trọc ôm chặt chén mì của mình, học khẩu khí của hắn, "Ta Cầu An cho dù chết ở chỗ này, cho dù nhảy từ trên này xuống, một ngụm cũng không ăn!"
Mắt kính nhỏ tức đến không nhịn được: "Ai da nha, vậy còn cậu......"
Hai người cãi cọ ầm ĩ nửa ngày, ống kính dời đến một người đàn ông béo bên cạnh.
Hắn ôm cái bụng tròn vo liếm liếm miệng, "Đỡ ta dậy, ta còn có thể ăn một chén nữa!"
......
【 ha ha ha ha ha này mẹ nó quá đặc biệt rồi nha! 】
【 nếu không phải đang nói Hán Ngữ, tôi hoài nghi có phải Thái Lan quay quảng cáo hay không 】
【dbq ta lại nghĩ tới dáng vẻ ăn mì ngốc ngốc của Cảnh thiên vương Dụ ảnh đế hhh】
【 quán mì này có độc rồi ha ha ha 】
【 quán mì nên tới đúng không, tốt, tôi nhớ kỹ rồi đó! 】
【 ở đây nên tag @ Dụ Ứng Giản @ Cảnh Dư @ Lôi tiểu thiếu gia @ST Lôi tổng [ đầu chó ]】
Đông đảo bình luận điên cuồng ha ha ha, cũng có người nhận ra: 【 những người này là nhân viên của công ty MTS, ta đang làm việc bên cạnh công ty của bọn họ, tuyệt đối không nhận sai, nghe nói bọn họ đã đặt cọc tiền ăn mì ở quán này hai tháng lận đó......】
【 MTS? Nha, là hãng thời trang về một series đầu chó mà tôi yêu thích nhất 】
【 trách không được có thể thiết kế ra cái đầu chó ngáo ngáo vậy nha hhh】
【 nói thật, tôi bội phục ông chủ của bọn họ, muốn gom đủ một đám người ngáo ngáo như vậy thật không dễ dàng nha 】
【......】
Vì thế, tiệm mì lần thứ hai đã trở nên hot trên mạng, doanh số bán hàng của công ty MTS cũng nghênh đón một đợt tăng trưởng sóng gió.
Tống Nghiên tràn đầy phấn khởi mà hóng hớt xong, WeChat lại hiện lên mấy cái tin tức: 【 Nghiên Nghiên, có rảnh không? giờ tập họp dưới lầu ở tòa nhà nha! 】
【 vâng vâng, lập tức ra ngoài ngay! 】
Trả lời xong, nhanh chóng cầm áo khoác lông vũ lên, quấn khăn quàng cổ vào, chạy đến thư phòng: "Lục Trăn, tôi đi mua đồ ăn nha!"
Máy sưởi trong phòng bật cũng đủ nóng, Lục Trăn chỉ mặc một áo sơ mi màu trắng, mở hai nút cổ áo, lộ ra một phần xương quai xanh, tóc mới vừa gội xong, nhiều sợi tóc rải rác ở trên trán, bỗng dưng thấy nhỏ hơn vài tuổi.
Giờ phút này hắn đang ngồi bên cạnh bàn làm việc, nghiêng người dựa vào lưng ghế, cánh tay tùy ý đặt ở tay vịn, bên tai phải mang một chiếc tai nghe bluetooth màu đen.
Nghe được thanh âm, hắn quay đầu lại, nâng mí mắt liếc nhìn Tống Nghiên một cái, hơi hơi giơ tay, ý bảo cậu chờ chút.
Lại đối với đầu kia điện thoại nhẹ giọng nói cái gì đó, rồi tháo tai nghe bluetooth xuống.
Đứng dậy, đi tới: "Cùng đi."
Tống Nghiên có chút kinh ngạc: "Hôm nay không bận sao?"
Lục Trăn thuận tay lấy chiếc cà vạt màu xanh sọc đen từ trên móc xuống, đi đến trước gương to, hơi ngưỡng cổ, thong thả ung dung mà thắt nút.
Một tay cầm cà vạt, ba ngón tay của bàn tay kia giữ lấy nút thắt, đẩy đẩy lên trên: "Không bận."
......
Lý đặc trợ ngồi trước bàn hội nghị dài, cùng các vị cao tầng hai mặt nhìn nhau.
Một vị cao tầng ho nhẹ một tiếng: "Lục tổng bận rộn như vậy, cuộc họp ngẫu nhiên gián đoạn một chút, cũng là hợp lý."
Một cao tầng khác cười gượng: "Hiểu mà hiểu mà, chắc có vấn đề cấp bách trong tay yêu cầu Lục tổng tự mình xử lý."
Lý đặc trợ ra vẻ thâm trầm mà hơi hơi mỉm cười, cũng không nói chuyện.
Hắn có thể nói như thế nào?
Lục tổng của các người muốn đi mua đồ ăn sao!
Ha hả, việc này đúng thật quá khẩn cấp rồi!
-
Lục Trăn đang khẩn cấp đi ra ngoài mua đồ ăn, trước khi ra cửa cũng không quên kiểm tra trang bị phòng lạnh của Tống Nghiên.
Mũ, kính râm, khẩu trang, khăn quàng cổ...... Hắn kiểm tra từ đầu xuống chân, tầm mắt chớp chớp nhìn vào hai bàn tay trần một lúc, xoay người tìm bao tay da dê trong tủ.
"Giơ tay ra." Lục Trăn đạm giọng nói.
Tống Nghiên ngoan ngoãn vươn tay, mở ra năm ngón tay trắng nõn.
Nam nhân trước mặt cong eo, cẩn thận mang bao tay vào cho cậu, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, lại tới cổ tay, bọc đến kín mít, liếc nhìn đôi tay nhỏ được bọc trong găng tay, mỉm cười: "Sao bàn tay lại nhỏ như vậy chứ."
Tống Nghiên không phục mà phản bác: "Là bao tay của anh quá lớn!"
Nét cười trên mặt Lục Trăn càng thêm rõ ràng, hắn nhéo nhéo vị trí trống một đoạn nhỏ giữa các đầu ngón tay với bao tay, thuận theo hướng lên trên máy phân, cách bao tay, cầm lấy tay cậu: "Đi thôi."
Mùa đông ở Bình Thành rất lạnh, mọi người đều không quá nguyện ý đi ra ngoài, lúc này tại tiểu khu to như vậy mà chỉ có hai người sóng vai đi.
Đường nhỏ uốn lượn, vài cây ngô đồng ở bên cạnh, thân cây thẳng tắp, cành lá trụi lủi, chỉ có một hai trái cây nho nhỏ, ở trong gió lạnh lắc lư.
Cũng không quá hiu quạnh, ngược lại lộ ra một chút gợn sóng lãng mạn.
Thiếu niên bên cạnh hắn che kín mít, áo lông vũ vừa lớn vừa dày, bọc cậu lại thành một tiểu mập mạp.
Tiểu mập mạp tinh thần phấn chấn, sức sống mười phần vọt về phía trước hai bước, bị Lục Trăn túm trở về.
Lục Trăn thả chậm bước chân, chậm rì rì liếc cậu một cái: "Gấp cái gì?"
Tống Nghiên: "Đương nhiên là gấp! Người khác còn đang chờ chúng ta đó!"
Lục Trăn sửng sốt: "Người khác? Ai?"
Tống Nghiên xoay đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ, đương nhiên nói: "Là hàng xóm của anh đó! Chúng ta có cuộc hẹn đi mua thức ăn với nhau mà!"
Nói, vừa vặn nhìn thấy một bóng người đứng bên cạnh tòa nhà , cậu vội vàng hướng về phía bóng người kia nhiệt tình phất tay: "Chú Tăng!!"
Một bên nói chuyện, một bên kéo Lục Trăn hưng phấn chạy tới.
"Nha, hôm nay Vu thẩm không mang theo cháu trai hả?"
"Chú Hoàng cũng tới rồi...... Đúng đúng đúng, hôm nay giảm giá đặc biệt đó nha!"
"Từ nãi nãi......"
Lục Trăn mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm Tống Nghiên được vây quanh kín kẽ ở trong nhóm bác trai bác gái, khí áp quanh thân liền âm trầm.
Chú Tăng run lập cập: "...... Hôm nay hình như lạnh hơn bình thường nha!"
Từ nãi nãi tràn đầy đồng cảm: "Đúng vậy đúng vậy!"
Tống Nghiên cảm thấy một chút cũng không lạnh, bởi vì trước khi ra cửa Lục Trăn đã bọc cho cậu một tầng rồi!
Hì hì.
Trong lòng cậu ấm dào dạt, cách bác trai bác gái, cong cong mắt nhìn về phía Lục Trăn.
Rồi sau đó, trái phải liếc mắt một cái: "À, dì Lưu đâu?"
Vu thẩm: "Để tôi hỏi thử xem, sao còn chưa tới nữa!"
......
Dì Lưu dán điện thoại vào bên miệng, nói: "Tới đây tới đây, tôi phải kéo đứa con gái ra ngoài mới được, chờ tôi hai phút nha!"
Nói xong hướng về phía Phương Phương, "Con xem con đi, hại mẹ đến muộn rồi!"
Phương Phương thở dài: "Trách ai được, một hai phải kéo con đi?"
"Con có đi hay không!"
"Không đi!"
Dì Lưu tức giận giậm chân: "Con nói con có phải con gái không vậy, như thế nào mà cứ rúc mình trong nhà không ra khỏi cửa? Nhìn đứa nhỏ ở trong tòa nhà bên cạnh kia kìa, mỗi ngày đều cùng với bác trai bác gái mua đồ tán gẫu, sức lực còn rất lớn đó, tất cả đồ ăn của mọi người đều là do cậu ấy xách về!"
Dì Lưu vừa nhớ tới Tống Nghiên, vốn dĩ nét căng chặt trên khuôn mặt giờ như xuân phong tươi cười, "Trong nhà lão Từ con cái ở xa, đứa nhỏ đó còn bớt thời giờ đến bồi lão Từ nói chuyện phiếm chọc cười, lão Từ thích chơi cờ tướng, đang lo không tìm được đối thủ đây, đứa nhỏ đó còn giúp ổng cài phần mềm gì đó, lão Từ vui mừng đến không khép được miệng, còn có......"
Phương Phương càng nghe càng không thích hợp: "Chờ một lát, dừng lại. Một lớn một nhỏ, cùng nhau đi mua đồ ăn, cùng nhau tán gẫu, giúp đỡ cài app, còn tới cửa phục vụ?"
Cô dừng lại hai giây, thong thả nói: "Tên đó sẽ không phải là, bán thực phẩm chức năng đi?"
Dì Lưu: "......"
"Nói bậy cái gì đó!"
Phương Phương: "Vậy mẹ định nói cái gì nữa?"
Dì Lưu: "Sao mẹ biết được! Con có đi hay không?"
"Không đi!" Phương Phương một lần nữa mở điện thoại ra, "Con muốn xem nhóc con của con."
Dì Lưu một phen đoạt lấy điện thoại, "Lại là nhóc con, nhóc con, con nếu được bằng một nửa của đứa nhỏ ——"
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Phương Phương: "Ai nha mẹ ơi, trả lại cho con đi! Con sắp tới chỗ năng lượng cao rồi kìa a a a!"
"Đợi lát nữa, này, đây là ngôi sao mà con đang hâm mộ sao?" Dì Lưu chỉ vào thiếu niên trên màn hình điện thoại, trừng mắt, nói lắp một chút.
Phương Phương kêu lên: "Làm sao?"
Dì Lưu tiếp tục trừng mắt: "Hắn, hắn gọi là gì?"
"Tống Nghiên a."
Dì Lưu vỗ đùi, kích động: "Cái người bán thực phẩm chức năng, phi! Không phải, đứa nhỏ ở cách vách, liền liền liền, chính là nó! Tống Nghiên! Ai da, mẹ tự hỏi tại sao lại đẹp trai đến như vậy, thì ra là minh tinh nha!"
Phương Phương bóc một quả hạch đào, bóp nát, đút vào trong miệng mẹ mình: "Lưu nữ sĩ, bổ não bổ não rồi đi."
Dì Lưu: "Này, con còn không tin? Cái hạch đào này là Tống Nghiên đưa cho mẹ đó, đi đi đi, cùng mẹ cùng đi mua đồ ăn, còn nhìn thấy người liền biết."
"Tống Nghiên? Ở tòa nhà bên cạnh chúng ta? Còn cùng với mẹ đi mua đồ ăn? Hạch đào này, hắn đưa?"
"Đúng đúng đúng, không sai!"
Phương Phương ôm cánh tay, lạnh nhạt: "Ha hả a."
Dì Lưu: "......"