Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tôi mang hận
Triệu Dã Tức bị hỏi cho nghẹn họng.
Đúng ha, Lục Hoang Chi muốn bảy người vợ thì liên quan gì đến anh?
Đào Kiều Sanh còn đang gào to trong điện thoại. Tâm trạng của anh như một đứa trẻ đang tìm kiếm thứ gì đó không phù hợp với trẻ, còn gia nhập hội viên để tải cho nhanh, cực khổ lắm mới tải xong, trong lòng cực kỳ vui vẻ chuẩn bị thưởng thức thành quả thì kết quả bị ba chữ "Cậu bé hồ lô" chói mù mắt chó.
Cái gì thế này? Anh đã cởϊ qυầи cả rồi mà???
Triệu Dã Tức hơn nửa ngày không có động tĩnh, Đào Kiều Sanh hỏi: "Cậu còn ở đó không?"
"Còn." Im lặng phân tích một lúc, Triệu Dã Tức đã tìm được lý do khiến anh giận dữ "Cái tư tưởng này của Lục Hoang Chi là không đúng, rõ ràng có vấn đề về tam quan không phải sao. Cậu ta phản đối chế độ một vợ một chồng, giữ chế độ một chồng nhiều vợ, nói trắng ra là chạy theo phong kiến, tớ ghét nhất chính là loại người này."
Phần thi biện luận kia là trận đấu giải trí trước trận đấu chính, đề tài biện luận chính thức là cái gì anh không còn nhớ rõ, nhưng mỗi một cái luận điểm của Lục Hoang Chi ở phần thi giải trí anh đều nhớ rất rõ ràng.
"Cậu không biết cậu ta quá đáng thế nào đâu!" Triệu Dã Tức càng nghĩ càng giận, nện một đấm lên quả bưởi nho "Gì mà 'Vi Tiểu Bảo không phải hoa tâm, chỉ là sự chân tình vỡ thành mảnh', 'Dương Quá khổ sở chờ đợi mười sáu năm, chỉ có thể làm bạn với tay trái, anh cảm thấy tình yêu của hắn hoàn mỹ, vậy anh tình nguyện sống như hắn sao'..."
"Cậu ta nói cũng không sai." Đào Kiều Sanh dở khóc dở cười, "Nếu là tớ chọn, nhất định tớ cũng chọn Vi Tiểu Bảo, Dương Quá tuy rằng HE với Tiểu Long Nữ, nhưng quá trình thảm quá đi."
Triệu Dã Tức cười lạnh: "Được, chúc hai người sau này có bảy người vợ, ngồi hưởng hạnh phúc gia đình . Tớ ngủ đây."
"Ê ê, cậu giận dỗi cái gì chứ hả... bé con? Triệu Dã Tức?"
Triệu Dã Tức quyết đoán ngắt điện thoại, ngã đầu muốn ngủ tiếp, nhưng lại không buồn ngủ chút nào.
Tất cả đều do Lục Hoang Chi sai, thế mà mình vẫn nói không lại cậu ta, đây là chuyện đáng giận nhất.
Triệu Dã Tức lăn qua lộn lại trên giường mấy lần, dứt khoát không ngủ nữa. Anh ôm quả bưởi chùm đi vào nhà bếp, tìm được cái dao, giơ tay bổ xuống, bưởi chùm đã bị bổ làm hai.
Sau đó Triệu Dã Tức ăn rất suиɠ sướиɠ.
Thứ hai là ngày Triệu Dã Tức chính thức đến viện nghiên cứu báo danh. Anh cố ý ăn mặc vô cùng thành thục, áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen, còn chải tóc theo dáng vẻ người trưởng thành.
Vừa mở cửa ra, cửa đối diện đúng lúc cũng mở. Lục Hoang Chi hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, thoạt nhìn khá lười biếng, cậu chào hỏi Triệu Dã Tức: "Chào."
Triệu Dã Tức lạnh lùng gật đầu, đóng cửa lại đi mất.
Lục Hoang Chi: "..." Vẫn còn giận vụ giặt quần áo à?
Ở khu chung cư đều là nhân viên làm việc ở viện nghiên cứu, thang máy lúc đi làm chứa đầy người. Triệu Dã Tức bị dồn vào trong góc, thấy những người khác nhìn Lục Hoang Chi bằng ánh mắt ngạc nhiên trước nhan sắc, có lẽ anh ăn bưởi chùm hơi nhiều, dạ dày hơi bị đau.
Các người nhìn thì nhìn đi, dù sao Lục Hoang Chi có đẹp trai thì cũng là một tên đàn ông muốn bảy người vợ.
Ra khỏi thang máy, Lục Hoang Chi gọi Triệu Dã Tức một tiếng, Triệu Dã Tức làm bộ không nghe thấy, chân bước nhanh hơn, nhưng nhanh chóng bị Lục Hoang Chi nhẹ nhàng đuổi theo.
"Chạy trốn nhanh lắm."
"Không cần cặp mắt nữa thì đem cho người khác đi. Cái đó là chạy à, tôi đang nhàn nhã đi dạo nhé."
Lục Hoang Chi hỏi: "Bảo anh dùng máy giặt giặt áo cho tôi, phải tủi thân đến vậy sao?"
Triệu Dã Tức vốn muốn bày ra hình thức lạnh lùng, nhưng bị Lục Hoang Chi hỏi như vậy, anh lập tức không chịu nổi: "Có phải cậu nói cho Đào Kiều Sanh chuyện thi biện luận năm ngoái không?"
Thì ra là vì chuyện này. Lục Hoang Chi khá buồn cười "Không có."
Triệu Dã Tức không tin: "Vậy làm sao cậu ấy biết được?"
"Anh ta hỏi, nhưng tôi chưa nói."
Sắc mặt Triệu Dã Tức hơi hòa hoãn: "Vậy thì lạ ghê."
Lục Hoang Chi hơi kinh ngạc. Mãnh nam nhỏ tin luôn? Dễ lừa dễ dỗ hơn cậu ta tưởng tượng nhiều.
"Có điều, sao anh lại để ý một trận đấu giải trí như thế?" Lục Hoang Chi hiếu kỳ "Tôi nhớ rõ đề tài biện luận của trận đấu kia là..."
Triệu Dã Tức ngắt lời cậu ta: "Bởi vì tôi thua sấp mặt —— tôi mang hận."
Lục Hoang Chi gật đầu: "Hiểu rồi."
Triệu Dã Tức cùng Lục Hoang Chi đến bộ phận nhân sự làm thủ tục nhập chức, tiếp theo đến khâu báo danh. Bộ phận thực tập của họ là bộ phận điều tra xã hội. Nghe dì trong bộ nói, bộ phận này mới thành lập mấy ngày, ngoại trừ bọn họ và hai vị giáo sư Quan Thừa Tế, Lương Thanh Hoàn, còn có bảy, tám nghiên cứu viên, cơ bản đều được cử đến.
Bộ phận điều tra xã hội có hai văn phòng riêng biệt, phân ra Quan Thừa Tế và Lương Thanh Hoàn. Những người khác làm việc ở bên ngoài văn phòng, đại lão có thể ngồi trong văn phòng quan sát họ, nhưng họ không nhìn thấy đại lão.
Lúc hai người đến đó, trong văn phòng không có ai. Dì trong bộ phận nói: "Giáo sư Quan và giáo sư Lương chắc là đang mở hội nghị cấp cao, các cậu ở đây chờ một lát, tôi đi trước nhé."
Quan Thừa Tế và Lương Thanh Hoàn cùng nhau mở họp, vừa nghĩ đến trường hợp đó thì Triệu Dã Tức đã hít thở không thông. Anh chọn một chỗ trống đặt đồ đạc lên, nói: "Hy vọng bọn họ sẽ không đánh nhau."
Lục Hoang Chi ngồi xuống ghế trống đối diện Triệu Dã Tức "Chỉ mong ba của anh sẽ ngăn cảnh."
Triệu Dã Tức sửng sốt: "Ba của tôi?"
"Ba của anh không phải viện trưởng sao" Lục Hoang Chi nói, "Viện trưởng không phải cấp trên?"
"Ừ nhỉ, tôi quên mất chuyện này!"
Lục Hoang Chi buồn cười nói: "Chắc anh vẫn chưa gặp ông ấy đúng không? Có lẽ ông ấy ở cùng khu chung cư với chúng ta."
"Khó nói, tôi nghi ngờ ông ấy ở trong văn phòng luôn."
"Gì gì gì? Ba của cậu là viện trưởng Triệu?!"
"Đúng vậy, ba tôi là..." Triệu Dã Tức bỗng nhiên sửng sốt. Hình như anh nghe thấy một giọng nói xa lạ? Nhưng trong văn phòng chỉ hai người Lục Hoang Chi và anh mà.
"Cậu nghe thấy không?" Triệu Dã Tức hỏi Lục Hoang Chi.
Lục Hoang Chi nói: "Nghe thấy."
"Ai đó?" Triệu Dã Tức mờ mịt nhìn xung quanh "Ai đang nói chuyện?"
"Là tôi!" Một người đàn ông ló đầu ở phía sau Lục Hoang Chi, trên mặt mang theo nụ cười hòa nhã, "Tôi họ Bộ, tên là Bộ Thuần Trai. Tôi đại diện cho đồng nghiệp không ở đây hoan nghênh đồng nghiệp mới!" Bộ Thuần Trai nói xong, nhiệt tình vỗ tay.
Triệu Dã Tức theo bản năng vỗ tay theo. Lục Hoang Chi hỏi Bộ Thuần Trai: "Xin hỏi anh ở đây khi nào?"
"Từ khi hai người đi vào thì tôi đã ở đây rồi, nhất định hai người không chú ý đến." Bộ Thuần Trai xua xua tay "Không sao đâu, tôi cũng quen rồi."
Triệu Dã Tức nhìn về phía Lục Hoang Chi, thấy đối phương dường như hơi hoang mang, anh lập tức yên tâm.
Dáng người Bộ Thuần Trai bình thường, dáng vẻ cũng bình thường, trên mặt không tìm ra bất cứ ưu điểm nào, cũng không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào. Có lẽ vì độ tồn tại quá thấp, cho nên ngay từ đầu anh và Lục Hoang Chi không chú ý đến trong văn phòng còn có một người như vậy.
Sau khi tự giới thiệu với nhau, Bộ Thuần Trai nói: "Tôi chỉ biết đồng nghiệp mới tới là học trò của giáo sư Quan và giáo sư Lương, không nghĩ tới còn là con trai của viện trưởng Triệu nữa."
"Chỉ có tôi thôi, cậu ta không phải." Triệu Dã Tức không ngờ thân phận của mình bị bại lộ nhanh như vậy. Anh cũng muốn điệu thấp lắm chứ, nhưng hiện thực không cho phép.
"Các cậu tới thì tốt rồi. Trong khoảng thời gian này đồng nghiệp khác không ở đây, một mình tôi đồng thời phải đối mặt với giáo sư Quan và giáo sư Lương, tôi sắp..." Nói được một nửa, Bộ Thuần Trai đột nhiên thay đổi sắc mặt, vèo một cái ngồi lại ghế của mình, tốc độ cực nhanh, dường như Triệu Dã Tức còn thấy được cái bóng.
Lục Hoang Chi: ?
Triệu Dã Tức vừa muốn mở miệng dò hỏi, đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh buốt. "Là thầy... thầy của tôi đến!"
Lục Hoang Chi: "..."
Giây tiếp theo, cửa tự động của văn phòng chợt mở ra, Quan Thừa Tế cùng Lương Thanh Hoàn một trước một sau đi vào.
Lương Thanh Hoàn căng chặt môi, giá trị tức giận dường như sắp nổ tung; Quan Thừa Tế đi theo phía sau y, vẻ mặt hệt như thường ngày, nhìn không ra cảm xúc.
Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi đồng thời nói: "Giáo sư."
Lương Thanh Hoàn nhìn thấy học trò của mình, miễn cưỡng cười cười, "Hoang Chi tới rồi."
Quan Thừa Tế gật đầu với Triệu Dã Tức, nói khẽ với Lương Thanh Hoàn: "Đến văn phòng tôi nói."
"Anh còn muốn nói chuyện gì." Lương Thanh Hoàn lạnh nhạt nói, "Anh có quan điểm của anh, tôi có suy nghĩ của tôi, chúng ta không cần thiết phải đem quan điểm của mình áp đặt lên người khác. Vì thế chúng ta không có gì để nói cả."
Quan Thừa Tế im lặng.
Triệu Dã Tức cúi đầu nhìn giày của mình, không dám thở mạnh. Anh trộm ngó mắt nhìn Lục Hoang Chi, chỉ thấy Lục Hoang Chi thoải mái nhìn hai vị giáo sư cãi nhau, không kiên kị một chút nào.
Một lát sau, Quan Thừa Tế nói: "Học trò của tôi ở đây, tôi không muốn ầm ĩ với anh."
Lương Thanh Hoàn giật mình, dường như bình tĩnh trở lại.
"Tụi em không sao đâu" Lục Hoang Chi nói, "Các giáo sư làm việc trước đi ạ."
Đối mặt với học trò, Lương Thanh Hoàn cố gắng mềm mỏng: "Không có gì phải làm. Tiểu Bộ có ở đây không?"
Bộ Thuần Trai lại ngoi đầu lên: "Ở đây này giáo sư Lương."
"Cậu mang Hoang Chi và Triệu Dã Tức đến phòng họp, giải thích rõ tình huống trước mắt cho hai đứa nó."
Vào phòng họp, Triệu Dã Tức và Bộ Thuần Trai đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lục Hoang Chi không hiểu nổi: "Anh đang sợ cái gì?"
Triệu Dã Tức càng không hiểu: "Vậy cậu làm cái dáng xem diễn kịch đó là thế nào?"
"Bọn họ cãi nhau là việc như cơm bữa, tôi quen rồi."
Triệu Dã Tức nghiêm túc nói: "Đó là cậu không bình thường."
Bộ Thuần Trai kẹp ở giữa hai người như không tồn tại, hắng giọng: "Im lặng im lặng, mở họp nào."
Triệu Dã Tức làm tư thế mời.
Bộ Thuần Trai nói: "Hai người có cảm thấy giới tính thứ hai được xem là sự riêng tư của mỗi người không?"
Triệu Dã Tức nói: "Xin được giải thích?"
Lục Hoang Chi chậm rãi nói: "Cho nên giáo sư Lương cảm thấy giới tính thứ hai là riêng tư cá nhân, không nên công khai; mà giáo sư Quan lại có ý kiến đối lập với thầy ấy, thầy ấy cho rằng giới tính thứ hai giống với giới tính nam nữ bình thường, công khai không có vấn đề gì?"
Triệu Dã Tức: "???"
Bộ Thuần Trai trợn mắt há mồm: "Làm sao cậu biết được?!"
"Đoán."
Bộ Thuần Trai đứng lên, lui về phía sau hai bước, ôm quyền với Lục Hoang Chi: "Đại lão, xin nhận của tôi một lạy."
Triệu Dã Tức: "... Đệch."
_____
Mấy ngày nay edit truyện, tới khúc pheromone của anh Chi thì bảo với mom là thèm bưởi quá, hôm nay mẹ đi chợ mua cho trái bưởi ăn luôn =))), tuy là bưởi da xanh =))) hehe tui ngửi được mùi của anh Chi rồi nè :