"Thần, ta qua sông."
Một câu bỗng nhiên nhẹ nhàng hạ xuống bên tai thượng đế, lại làm bừng tỉnh đối phương.
Y bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, cũng đánh thức sách Sáng Thế, "Thượng đế, đã xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi ngô nghe thấy Luci nói "qua sông"." Thượng đế lập tức phóng tầm mắt đến Hằng Tinh thiên, bốn dòng sông ở Hằng Tinh thiên dâng thủy triều là chuyện không ngạc nhiên, nhưng đối với tập tục mà mỗi một trí thiên sứ ở thiên đường đều biết, trái lại y tương đối xa lạ.
Y dùng vài giây đồng hồ hiểu biết quy tắc "qua sông" từ sách Sáng Thế, sau đó ngơ ngẩn.
"Yêu cầu thân tâm thuần khiết?"
"Đúng vậy, không phải ngài vẫn luôn yêu cầu thiên sứ thuần khiết thiện lương sao?"
Sách Sáng Thế phát ra tiếng ngáp nho nhỏ, mơ hồ giải thích, "Bốn dòng sông đều chịu tải lực lượng thiên đường, sông Chúc Quang là con sông màu sắc thuần trắng, đại biểu cho thiên đường thuần khiết không tỳ vết; sông Tinh Dạ là từ lực lượng sao trời dẫn vào, người đụng vào nước sông phải có lực quang minh; sông Kỳ Nguyện tích góp từng tí một cảm xúc chính diện của thiên sứ, là tụ tập lực mỹ đức bao năm qua; sông Toái Mộng hội tụ cảm xúc mặt trái của thiên sứ, nương cơ hội thủy triều, có thể để những con sông khác tinh lọc nó."
Thượng đế không nhìn những lời kia, "Nói cách khác sau khi thủy triều, lực lượng của nước sông cùng loại với thất mỹ đức ư?"
Sách Sáng Thế nói rằng: "Ngài xem một cái chẳng phải sẽ biết sao..."
Nó hàm hồ vài tiếng, giống như đứa trẻ lại ngủ mất.
Thượng đế nhìn về phía con sông ở hạ giới, còn có Lucifiel đi về phía mặt sông, thiên sứ tóc vàng xinh đẹp tựa như hồn nhiên không biết quy tắc của con sông, mặt mang ý cười, dưới ánh mắt tôn kính của Samael bước trên mặt nước.
Luci không khẩn trương sao?
Nhưng mà thượng đế chỉ nghe được một mảnh bình tĩnh trong lòng Lucifiel.
Tựa như buông xuống hết thảy, hắn nhẹ nhàng đi lại, dù sau đó là gió bão lôi đình hay là hoan thanh tiếu ngữ đều không quan tâm.
Mới đi vài bước, đột nhiên mặt nước nổi lên lốc xoáy thật nhỏ, Lucifiel làm như không thấy, tiếp tục đi. Điểm này các trí thiên sứ không nhìn thấy trong nước sông chói mắt, nhưng loại sí thiên sứ thị lực kinh người như Michael lại nhìn thấy.
"Làm sao có thể?" Trong mắt Michael hiện lên hoang mang.
Beelzebub kiên định nói rằng: "Nhất định là con sông kia xảy ra vấn đề, điện hạ có giới luật thất mỹ đức, là đứng đầu thất mỹ đức."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, thượng đế hờ hững nhìn chằm chằm lốc xoáy, lốc xoáy bị đọng lại, đình chỉ.
Mặt sông lại bình tĩnh.
Michael kinh ngạc chỉ vào nước sông, "Các ngươi xem, quả nhiên là vấn đề của con sông, lốc xoáy không còn rồi!"
Gabriel lộ ra tươi cười, "Điện hạ mới không có vấn đề đâu."
Beelzebub và Asmodeus đều gật đầu.
Berial nghe bọn họ nói, lại nhìn Lucifiel, trong lòng khó hiểu thầm nghĩ: "Điện hạ đi thật chậm, để duy trì phong độ cũng không dễ dàng."
Trên thực tế, Lucifiel đi rất gian nan, hơn xa việc những thiên sứ khác có thể tưởng tượng.
Nước bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Dính lại.
Mỗi lần nhấc chân đều giống như thừa nhận lực ngàn quân.
Nước sông cũng giống như hắn, dưới mặt ngoài bình tĩnh cất giấu khác thường rất nhỏ, mỗi một giọt nước đều đang xem xét Lucifiel, kiểm tra thân thể thiên sứ này có sạch sẽ thuần khiết hay không.
Nhận được đáp án —— hắn vi phạm lệnh cấm, mất đi trinh tiết trong thất mỹ đức!
Nước sông nhẹ nhàng lưu động, dưới ánh mặt trời tựa như vàng bạc.
Bỗng nhiên, nó muốn bạo động, bao phủ Lucifiel xuống!
Trong nháy mắt kịch liệt biến hóa này, chỉ có Lucifiel thân ở trên mặt nước cảm nhận được! Thân thể hắn căng thẳng, vẻ mặt không thay đổi, lực lượng cả người lấy một loại phương thức bí ẩn đổ xuống đáy sông. Hắn dùng lực quang minh thuần khiết nhất cực lực ngăn chặn nước sông, kể ra sự xin lỗi của mình với nó, còn có sự duy trì với quang minh.
Giới luật thất mỹ đức từ đầu đến cuối đều không mở miệng, im lặng, đối với nó đã là nhượng bộ lớn nhất.
Ở hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, bước chân Lucifiel không thay đổi lại đi thêm mười bước.
Tim hắn đập như trống.
Không cách nào bình tĩnh, tựa như đi giữa sóng biển!
Thượng đế nhìn thấy lực khống chế tinh diệu đến cực điểm của Lucifiel, theo phản xạ muốn khích lệ, chỉ là lời nói dừng lại ở cổ họng. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn lần trước, Luci hẳn là có thể qua sông không có bất cứ vấn đề gì, mà không phải mạo hiểm duy trì trấn định như thế.
"Sách Sáng Thế, ngô tự nhận là công bằng, nhưng vì sao nhìn thấy cảnh này —— "
"Ngô cảm thấy ngô mất đi công bằng."
Thượng đế lầm bầm lầu bầu nói, chỉ có sách Sáng Thế trên đầu gối nghe được, còn mặt hắc ám ở ban ngày đã an tĩnh ngủ say.
Sách Sáng Thế nói mê rằng: "Ngài cảm thấy đúng, thì chính là công bằng."
Ngón tay thượng đế vuốt qua gáy sách, trong lòng thanh lãnh.
Ngô cảm thấy đúng...
Luci là đúng, hắn không có bất luận lỗi lầm gì.
Lúc thượng đế quyết định, Lucifiel đã gặp phải chuyện mạo hiểm kích thích thứ hai trên đời này. Chuyện kích thích thứ nhất tự nhiên là bị thượng đế gọi lên thị tẩm, Lucifiel không cho là trên đời này còn có gì càng hoang đường hơn sự kiện kia.
Cảm giác được tầm mắt thượng đế, khóe môi hắn nâng lên ba phần độ cong.
Bước chân nhẹ nhàng đạp xuống.
Nếu nước sông cho hắn áp lực ngàn quân, như vậy hắn liền dùng vạn quân tới hồi báo nó!
[ oanh ——]
Dùng mặt tinh thần mới có thể nghe được tiếng nổ vang.
Nước sông dưới chân Lucifiel nhìn qua vẫn sáng ngời chói mắt như vậy, bình tĩnh nâng bước chân hắn. Nhưng mà dưới đáy nước, mặt đất chấn thành bột phấn, lại lần nữa hội tụ dưới năng lực thay trời đổi đất của sí thiên sứ trưởng, hình thành mặt đất mới đầy đủ.
Chẳng sợ nước sông rút đi, mặt đất cũng sẽ không có bất luận dấu vết vỡ nát gì!
Lucifiel không bởi vậy mà vui sướng, sau đó không lâu, hắn cảm giác được nước sông phản kích, bốn dòng sông được toàn bộ thiên đường duy trì, có lực lượng vô tận không thua gì Lucifiel.
Hắn trải qua vô số lần làm khó dễ và ảnh hưởng, lực lượng tiêu hao kịch liệt, vẫn cứ vững vàng thẳng tắp đi đến.
Còn kém trăm bước.
Phía sau hắn, các trí thiên sứ đều đang nhỏ giọng thảo luận.
"Lễ nghi của điện hạ lại khiến ta học được một khóa."
"Bao giờ ta có thể làm được một phần trăm của điện hạ liền thỏa mãn."
"Một phần ngàn!"
"Ta thấy trước hết các ngươi vẫn là học lớp lễ nghi lại một lần nữa tương đối tốt."
"Một phần vạn!"
"Phụt, các ngươi đủ rồi."
Các trí thiên sứ chỉ chờ điện hạ qua sông thành công là có thể rời đi, không lo không nghĩ mà vui đùa, hưng phấn thưởng thức phong thái của điện hạ. Lucifiel không rảnh bận tâm chuyện khác, tinh thần tăng lên tới độ mẫn cảm nhất, cho dù là thiên đường và địa ngục nhiều lần khai chiến, Lucifiel cũng chưa từng gặp phiền toái hỏng bét như vậy!
Còn kém năm mươi bước.
Lucifiel chưa bao giờ biết rõ ràng như thế, mình không phải thần, chỉ là một thiên sứ.
Hắn không có cách nào không gì không làm được.
Dưới trường bào, nước tràn qua đế giày, đã ướt hai chân.
Trước đây hắn từng vượt qua Metatron, vào giờ khắc này lại bại bởi đối phương. Lucifiel có một chút khổ sở nói không nên lời, nhìn đồng bạn đối diện chờ đợi hắn, khoảng cách năm mươi bước xa xôi giống như cách một thế giới.
Một luồng sáng đột nhiên xuyên phá đám mây trên không trung.
Ánh sáng hạ xuống.
Ngưng tụ ra một bóng người.
Nhìn thấy thánh quang xuất hiện, tất cả thiên sứ đều bị rung động.
Michael lắp bắp kinh hãi, "Không thể nào, loại việc nhỏ như qua sông cũng có thể kinh động ngô thần ư?" Thượng đế vẫn luôn là việc lớn mới ra mặt, việc nhỏ chớ quấy rầy, vì sao những năm nay thường xuyên đánh vỡ ấn tượng thế!
Các sí thiên sứ tập thể hành lễ với thần linh ở Hằng Tinh thiên.
"Ngô thần!"
Lập tức các trí thiên sứ chậm một bước liền phản ứng lại, cả người run lên, cũng dùng lễ nghi cao cấp nhất hai đầu gối quỳ xuống đất, sùng kính, cuồng nhiệt nhìn chăm chú vào bóng người dưới thánh quang.
Đây là thần sáng thế của bọn họ, người sáng lập thế giới!
Thượng đế giống như không nhìn thấy các thiên sứ kích động, từ dưới thánh quang vươn tay, "Lại đây."
Lúc này đây.
Không phải là cởi quần áo mang tính vũ nhục.
Hốc mắt Lucifiel ửng đỏ, trừng mắt nhìn, giấu đi phần thất thố kia. Hắn dùng tư thái tao nhã nhất, tươi cười dịu dàng nhất thiên đường, đi vài bước về hướng thượng đế, nặng nề gì đó cũng đều không cánh mà bay.
Nhìn thần đứng thẳng trên mặt nước gợn sóng không sợ hãi, trong đầu hắn hiện lên biên soạn mở đầu của kỷ Sáng Thế.
[ Mới đầu, thần sáng tạo đất trời. ]
[ Mặt đất hư không hỗn độn, vực sâu hắc ám, thần linh bước trên mặt nước. ]
Lucifiel từng bước một đi đến, trường bào màu trắng dính nước, dưới thánh quang loá mắt không gì sánh kịp, lặng yên khô đi. Hai chân lạnh lẽo sau khi đụng tới nước, cũng đạt được ấm áp kỳ dị, không còn bất cứ dấu vết gì sau khi bị nước sông tẩm ướt.
Lucifiel biết đây là thần làm.
Tình cảm nóng bỏng sắp từ trong tim phá bờ mà ra, rồi lại bị hắn cưỡng ép nhịn xuống.
Hắn dời đi lực chú ý mà nghĩ đến ——
Năm đó hắn đi hỏi thượng đế, sau kỷ Sáng Thế nên viết cái gì.
[ Thần nói: "Phải có quang." ]
[ Thế giới liền có quang. ]
Đầu ngón tay Lucifiel dưới thánh quang run rẩy, bị thượng đế nắm chặt, oanh một cái, điểm sáng choáng hết tầm nhìn hắn.
Mỹ đức phản đối hắn trên đời này đều thần phục dưới chân hắn.
"Luci, nhữ là đứng đầu thất mỹ đức." ("nhữ" nghĩa là "ngươi")
Thượng đế dùng ngôn linh nói ra, quy luật toàn bộ thế giới đều phải tán thành lời y nói.
Lucifiel được thần thừa nhận.
Lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ ba... vô số lần, thần đều tán thành hắn.
Lucifiel giống như nghe thấy ngăn cách giam cầm mình, đã biến mất, thế giới giống như đều vì hắn mà thay đổi. Lucifiel rốt cuộc không cách nào nhịn xuống, bỗng nhiên ôm lấy thượng đế trước mặt, đem khoảnh khắc yếu ớt nhất của mình che lấp dưới thánh quang.
"Ngô thần."
Là ta khiến ngài thất vọng rồi.
Ngài tốt với ta, đã vượt xa yêu cầu thị tẩm.
Một khắc nhìn thấy Lucifiel ôm lấy thượng đế, đi vào thánh quang, thiên sứ bốn phía đồng loạt phát ra một tiếng hít khí lạnh, sau đó bọn họ lấy cảm xúc phấn khởi như uống máu gà, xoạt xoạt nhìn sí thiên sứ trưởng.
Thần có thật thể hả?
Thần là nam sao?
Eo thần có thon không?
Vấn đề cuối cùng bị các thiên sứ mạnh mẽ áp chế, đây là bất kính với thần.
Michael đã không thể tránh né mà nghĩ đến một vấn đề khác —— chân dung của thần, điện hạ từng gặp qua sao?
Trở về nhất định phải hỏi a a a a!
Thân thể thượng đế cứng đờ, cánh tay ôm lấy Luci, vỗ nhè nhẹ sau lưng hắn.
"Không có việc gì, Luci."
Lucifiel nghe thấy câu an ủi thanh lãnh của y, càng cảm giác được ở dưới mặt ngoài ôn hòa của thần chính là lạnh, mà trái tim dưới cái lạnh, lại là ấm. Hắn vì phát hiện của mình mà vui vẻ, hân hoan, giống như lúc mới sinh ra mở mắt liền nhìn thấy thần vậy.
Ở trước mặt hắn chính là đối tượng tín ngưỡng mà hắn muốn phụng thờ cả đời.
"Ngô thần, cám ơn."
Lucifiel ghé vào lỗ tai y nói, hô hấp giống như thổi bay vài sợi tóc bạc.
Sau đó hắn buông tay ra, giữ khoảng cách một bước với thần, nhưng mà nụ cười của hắn sáng ngời, tựa như nắng chói.
Hết chương