Lucifiel không chỉ là một cái tên.
Luci, phong hào “Fiel”, trong thần ngữ ngụ ý là sứ giả ánh sáng.
Việc này đủ để nhìn ra sự coi trọng của thượng đế, hơn nữa sách Sáng Thế biết lúc sáng tạo Lucifiel, thượng đế và mặt hắc ám đều có ra sức, chẳng qua thượng đế đè áp mặt hắc ám của mình, khiến Lucifiel thành công lấy thân phận sinh linh quang minh sinh ra.
Mặt hắc ám muốn lấy cho hắn cái tên là “Lucifer”.
Quân vương hắc ám.
Sách Sáng Thế không chỉ một lần nhìn thấy hắc thượng đế muốn sửa chữa tên thật trên «sách Thánh Linh».
Chỉ có điều trên đó giấy trắng chữ vàng, moi cũng moi không được.
Xem xét thượng đế lãnh tĩnh đùa với chim nhỏ, sách Sáng Thế liền hiểu rõ một tác dụng khác khi y giữ chim nhỏ lại —— dời đi lực chú ý của mặt hắc ám, tìm cho mặt hắc ám một chút đồ để chơi.
“Thượng đế, lực lượng của mặt hắc ám đang suy yếu hay là tăng cường?”
“Tăng cường.”
“Ngài vẫn nhanh chóng dung hợp y đi.”
“… Ngô không muốn.”
“Y là mặt hắc ám của ngài.”
“…”
Không biết có phải là ảo giác của sách Sáng Thế hay không, mấy lần nói chuyện gần đây đều là lấy sự im lặng của thượng đế chấm dứt.
Sách Sáng Thế nghĩ thầm rằng: ngài đây là phương thức ứng phó tiêu cực.
Bao gồm cả cái chuyện năm phút đồng hồ kia.
Khụ khụ ——
Nó ngăn cản mình tiếp tục nghĩ.
Lần trước thiếu chút nữa bị xóa sạch nội dung, đủ để nhìn ra thượng đế có bao nhiêu chán ghét nhắc tới chuyện này.
“Ngô chán ghét hắc ám, rất chán ghét.” Sau một lúc lâu, thượng đế chậm rãi mở miệng, “Ngô sinh ra trong hỗn độn, lấy lực quang minh ngưng tụ thần cách, đạt được trách nhiệm sáng thế, nhưng mà chuyện trước khi ngô sinh ra chỉ sợ ngươi không biết.”
“Trong hư không hỗn độn vô biên vô hạn, tồn tại sớm nhất chính là hắc ám, nó hỗn loạn, vô trật tự, tràn ngập hủy diệt, khi hắc ám đạt tới đỉnh điểm mới xuất hiện quang minh…”
Sách Sáng Thế lắng nghe thượng đế hiếm khi kể ra.
Đây là quá khứ sao?
Đôi mắt vàng kim của thượng đế hiện lên hồi ức với chuyện xa xưa, “Ban đầu quang minh rất yếu, nó xuất hiện bên cạnh hắc ám, yếu đến độ giống như ánh nến, hệt như một trận gió là có thể thổi tắt. Hắc ám không đặt quang minh vào mắt, quang minh liền từng chút trưởng thành, nhưng mà chờ đến khi quang minh chạm đến phạm vi của hắc ám, liền lọt vào trả thù vô tận.”
Sách Sáng Thế lắp bắp kinh hãi, kích động nói rằng: “Quang minh làm sao có thể yếu hơn hắc ám?”
Thượng đế nói rằng: “Không có chuyện gì không thể.”
Có hắc ám, mới có quang minh.
Y vuốt ve bìa sách Sáng Thế, quyển sách này là thần khí bạn sinh sau khi y thành thần mới xuất hiện, trên đó ghi chép hết thảy những chuyện từ khi sáng thế tới nay, rất nhiều chuyện trước kia, nó căn bản cũng không biết.
“Một lần lại một lần, quang minh bị hắc ám làm suy yếu, hắc ám không muốn nó tiếp tục trưởng thành…”
“Nhưng mà lực lượng và kinh nghiệm đều là có thể tích tụ, cuối cùng quang minh có nơi sống yên ổn trong hỗn độn, cái giá là chọc giận hắc ám, hai phe bắt đầu vô số năm tranh đấu, quang minh thua rất nhiều lần… Nhiều đến mức ngô cũng nhớ không rõ…”
“Sau đó, rốt cuộc quang minh chạm đến quy luật, hiểu ra tiếp tục như vậy không có khả năng thắng. Nó càng thêm lý trí so với hắc ám, sau khi cân nhắc quyết định dùng tất cả lực lượng để thai nghén ra một thần cách.”
“Chính là thần cách quang minh của ngô.”
“Lúc ban đầu ngô là hóa thân của quang minh, sau khi có được thần cách, ngô đánh vỡ hạn chế, trở thành thần linh duy nhất trên thế gian. Sau khi ngô thành thần trực tiếp hủy diệt phạm vi của hắc ám, xóa đi linh trí của nó, không để lại cho nó bất cứ cơ hội thành thần nào, nếu không phải vì dự cảm vận mệnh khiến ngô hấp thu căn nguyên hắc ám, giờ phút này hẳn là căn nguyên hắc ám đã bị phong ấn ở chỗ sâu trong địa ngục.”
Sách Sáng Thế tiêu hóa lượng tin tức này, trong lòng run sợ nói rằng: “Một khi đã chán ghét như vậy, vì sao ngài phải hấp thu lực lượng hắc ám?”
Thượng đế có chút hoang mang, có chút buồn bã, “Ngô cũng không biết.”
Sách Sáng Thế: “…”
Thượng đế như là cho mình tin tưởng mà nói rằng: “Nhưng mà qua lâu như vậy, trái lại ngô biết một điểm, nếu ngô có thể khống chế hai loại căn nguyên quang minh và hắc ám, thực lực ngô hẳn sẽ tiến thêm một bước tăng lên.”
Sách Sáng Thế tuyệt vọng nói rằng: “Ngài đã là thần không ai có thể đụng tới.”
Mạnh nữa, có ý nghĩa gì?
Thượng đế không nói.
Bàn tay y bao trùm cánh tay phải, dưới ống tay áo có vết thương mà hỗn độn hắc ám để lại cho y, chưa bao giờ khép lại, lặp đi lặp lại đau đớn. Mà mặt hắc ám của y cũng chưa bao giờ thay y trị liệu, như là đang trả thù mình vậy.
Giao lưu tâm tình ngay sau đó im bặt ngừng lại.
Trong lúc vô ý thượng đế nhìn thấy bả vai trần trụi của Lucifiel dưới đệm chăn.
“Luci!”
Ngươi có thói quen lõa ngủ từ hồi nào vậy!
Lucifiel bị thần đánh thức, hai mắt hơi hơi mờ mịt, còn có chút không phân rõ ràng là xảy ra chuyện gì. Khi hắn hiểu rõ là thượng đế đang kêu hắn, hắn ngồi dậy từ trên giường, đệm chăn tuyết trắng chảy xuống thắt lưng.
“Ngô thần, làm sao vậy?”
“Ban đêm mặc quần áo, không cho cởi sạch đi ngủ.”
“…Vâng.”
Lucifiel trả lời thực chần chờ.
Hắn thật sự rất muốn hỏi thượng đế, một khi đã như vậy, đêm qua mê mẩn nhìn thân thể của hắn là ai.
Thượng đế nghe ra hắn “không tình nguyện”, giọng điệu chợt lạnh lùng, “Tất cả thiên sứ không được lõa ngủ, hành vi bất nhã.”
Lucifiel: “…”
Một chuyện nhỏ thành công biến thành một chuyện lớn.
Thần dụ này rất nhanh được chấp hành ở thiên đường, khi những thiên sứ khác biết được mệnh lệnh đầu tiên là thần hạ cho Lucifiel, tất cả thiên sứ đều liên tưởng đến bộ dạng Lucifiel điện hạ không mặc quần áo, máu mũi chảy ra.
Sở thích của điện hạ… thực độc đáo…
Vài ngày sau đó, Lucifiel bị áp suất thấp bao phủ, tươi cười dịu dàng đến độ khiến Michael phát lạnh. Michael nơm nớp lo sợ làm việc, tận lực không đi quấy rầy Lucifiel điện hạ bị mất mặt. Trước kia hắn ta không tin lời Atrios nói, hiện tại không thể không tin, thủ trưởng nhà hắn ta thật sự có sở thích ban đêm cởi sạch quần áo đi ngủ.
Đây là lần đầu tiên ngô thần phát giận đó!
Xem ra điện hạ mỗi ngày bị thượng đế chú ý cũng không phải chuyện tốt.
Michael đưa tờ đơn cần kí tên qua, kiên trì nói rằng: “Điện hạ, xin ngài thẩm duyệt.”
Lucifiel thản nhiên nhìn hắn ta một cái, lấy qua trực tiếp kí tên.
“Bên ngoài đang nói cái gì?”
“À.”
“Michael, ngươi sẽ giấu diếm ta sao?”
“Đang khen điện hạ vóc người đẹp!”
Michael lập tức phát huy năng lực miệng tiện, thành công được một cặp ánh mắt lạnh như băng của thủ trưởng.
Michael ấm ức.
Hắn ta không có nói sai mà, dáng người điện hạ quả thật tốt, vừa cao vừa thon dài, làn da trắng đến độ tìm không ra bất cứ tỳ vết gì, tuy rằng không cường tráng như thoạt nhìn, nhưng mà tuyệt đối thuộc loại hình nam nữ thông sát.
Ban ngày lúc làm việc, trí thiên sứ trưởng Metatron cũng lại đây đẩy cửa một lần.
Metatron uyển chuyển nói rằng: “Điện hạ thân là gương mẫu, về sau phải chú ý phương diện sinh hoạt cá nhân một chút.”
Lucifiel: “…”
Hắn chỉ là đi ngủ không mặc quần áo, cũng không phải sinh hoạt cá nhân hỗn loạn!
“Không có lần sau.” Lucifiel nhịn xuống cảm xúc, dịu dàng nói rằng.
Metatron xác định hắn nghe vào, nhìn thoáng qua công vụ trên bàn, vui mừng nói rằng: “Điện hạ vất vả.” Tuy nói lần này điện hạ xảy ra một chút vấn đề, nhưng dù sao chuyện chưa có công khai, hắn cần xử lý lời đồn đãi trên thiên đường một chút.
Lucifiel tiến thoái có độ mà ứng phó xong Metatron.
Metatron vừa đi.
Tươi cười của Lucifiel biến mất, lạnh mặt, trên dung nhan hoàn mỹ không có biểu tình dư thừa.
Con ngươi màu xanh lam như ngôi sao sáng ngời, cao cao tại thượng, xa cách mà tôn quý.
Michael giật mình một cái, cúi đầu làm việc.
Lần này điện hạ tức giận rồi.
Vẻ lạ thường ấy chỉ xuất hiện một khắc, sau đó Lucifiel tựa như bình thường nghiêm túc xử lý công vụ, chữ viết thanh lịch, đầu bút lông nội liễm, hoàn toàn nhìn không ra cố chấp và theo đuổi với hoàn mỹ trong bản chất của Lucifiel.
Lời đồn đãi trên thiên đường còn chưa có tuyên dương quá rộng, đã bị vài vị sí thiên sứ liên thủ ngăn chặn.
Từ cách nói thượng đế yêu cầu Lucifiel chấp hành thần dụ, biến thành thượng đế nhìn thấy tình huống trên thiên đường, mới hạ lệnh yêu cầu thiên sứ ban đêm ngủ nhất định phải mặc quần áo.
Hiệu quả hai cách nói mang đến là khác nhau như trời với đất.
Không có cảm giác tim đập tạo ra do ảo tưởng Lucifiel, các thiên sứ tiếp thu mệnh lệnh này rất nhanh, xem như là một phần của quy phạm lễ nghi thôi.
Trong học viện thiên sứ, lúc lão sư trí thiên sứ dạy tiểu thiên sứ cũng đưa thêm điểm này vào.
Lúc đi ngủ phải mặc quần áo.
Nhóm tiểu thiên sứ ngoan ngoãn nhớ kỹ, khi lên lớp đặt câu hỏi: “Lão sư, đi ngủ không mặc quần áo là bất nhã, vậy lúc tắm rửa có phải cởi quần áo không?”
Lão sư trí thiên sứ tươi cười không thay đổi nói rằng: “Đương nhiên phải cởi.”
Một tiểu thiên sứ nghi hoặc nói: “Vậy sao đi ngủ lại không thể?”
Lão sư đi xuống, vỗ vỗ đầu tiểu thiên sứ ấy, ôn hòa nói rằng: “Đây là thần dụ của ngô thần, chúng ta chỉ cần nghiêm túc tuân thủ, đây là tôn kính với ngô thần.”
Tự hỏi của tiểu thiên sứ còn chưa có manh nha sinh trưởng, đã bị lão sư thân mến chặt đứt.
Thiên đường không cần thiên sứ nghi ngờ thần.
Thần là tín ngưỡng của bọn họ.
Một tháng sau, phong ba này mới vẽ một dấu chấm hết.
Lucifiel dựa theo yêu cầu của thần, ban đêm đều mặc y bào, nhưng mà lúc hắn tắm rửa, tầm mắt nên có thì vẫn có. Đối với việc này Lucifiel làm như không thấy, lại không cách nào tránh khỏi có chút thất vọng với thần.
Yêu cầu của ngài, ta làm được.
Nhưng hành vi của ngài, ta không cách nào gật bừa.
Hắn phủ thêm y bào, đi ra khỏi ao tắm, tao nhã thong dong như mọi ngày.
Buổi tối lúc nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Lucifiel nhắm mắt lại, cảm giác được tầm mắt lưu chuyển trên mặt hắn. Trong đầu hắn không khỏi xuất hiện dung nhan thần linh, lúc này đối phương nhìn hắn, dùng một loại ánh mắt không phải nhìn thiên sứ, nóng rực mà cường thế, giống như xa cuối chân trời lại gần ngay trước mắt, hắn tựa như còn có thể nghe được tiếng hít thở rất khẽ.
Đều là ảo giác.
Lucifiel tự nói với mình như vậy.
Hắn từ từ ngủ say, ý thức trầm xuống, lại không có cảm giác thoải mái tựa như ôm lấy quang minh giống bình thường.
Hắc thượng đế nhìn hắn, nói rằng: “Luci ngủ không an ổn…”
Sách Sáng Thế yên lặng nhìn đầu sỏ gây tội.
Hắc thượng đế nói: “Nếu ngô đón hắn tới, hẳn là có thể ngủ an ổn đi.”
Sách Sáng Thế kinh hãi.
Nhưng mà hắc thượng đế không tính toán trưng cầu ý kiến của nó, hỏi chim nhỏ màu xanh vây quanh y, “Ngươi muốn gặp chủ nhân của ngươi không? Bích.”
Chim nhỏ vui vẻ nói rằng: “Chiêm chiếp —— ”
Hắc thượng đế nhận được đáp án vừa lòng, “Sách Sáng Thế, ngươi còn không bằng một con chim.”
Vài chữ to trên bìa sách Sáng Thế đều vặn vẹo.
Ngươi cái tên khốn làm bại hoại thanh danh thượng đế!