Vất vả vài ngày, Lucifiel mới thống kê ra danh sách tổn hại chiến tranh.
Michael vẻ mặt mệt mỏi đứng ở trước mặt hắn, bẩm báo: “Điện hạ, thiên sứ ba cấp dưới hy sinh cực lớn, tổng cộng ba trăm vạn thiên sứ bị hắc ám xâm nhập, cần an bài trí thiên sứ đến tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba chủ trì việc tinh lọc.”
Thiên sứ và ác ma giao thủ, ảnh hưởng mặt trái dễ dàng sinh ra nhất chính là “hắc ám xâm nhập”. Thiên sứ không phải sinh linh hạ giới có được thân thể, cần ngũ cốc hoa màu, những sinh linh đó trời sinh có thể thiện có thể ác, không e ngại hắc ám như vậy, nhưng mà thiên sứ là kết quả của linh thể cực tinh khiết thực thể hóa, dễ dàng bị lực lượng hắc ám ô nhiễm nhất.
Tuy rằng lúc này Lucifiel ngoại lệ ra tay, rất nhanh giải quyết chiến tranh, nhưng mà nhân số thiên sứ tử vong hoặc là bị ô nhiễm rất nhiều, tất cả đều là kết quả tạo ra khi đám ác ma vương cấp thừa dịp hắn không ở đó mà nổi điên.
Nhìn con số trên đó, không chỉ Michael trong lòng nặng trịch, Lucifiel cũng rất không dễ chịu.
Những người này đều là con dân thiên đường của bọn họ.
“Michael, bận qua khoảng thời gian này, ngươi đi nghỉ ngơi ba ngày.”
“Tốt!”
Michael tức khắc hăng hái.
Lucifiel lấy đơn xin của hắn ta sang, phê chuẩn ba vạn trí thiên sứ có thuật tinh lọc đạt tới bậc một hạ giới.
Lúc trí thiên sứ đến tầng dưới thiên đường, không chỉ kéo không khí lên, còn có trình độ tiêu phí. Bây giờ là thời kì mới vừa chấm dứt chiến tranh, thống kê ra quân công, mỗi một thiên sứ trưởng dựa theo quân công ban thưởng phong phú, phàm là tham chiến, đều có trợ cấp, mỗi trí thiên sứ kiếm được Hằng Tinh tệ đang lo không có chỗ tiêu, đến Nguyệt Tinh thiên, Thủy Tinh thiên, Kim Tinh thiên, đều sẽ mua sắm tứ phía.
Không đến một tháng, biểu tình bi thảm trên mặt rất nhiều thiên sứ tản đi, lộ ra tươi cười.
Đây là kết quả do tất cả sí thiên sứ cố gắng.
Lucifiel không để ý đến thu nhập quân công của mình, vội vàng nhìn thoáng qua con số liền ném vào đống công vụ, tiếp tục xử lý chuyện tiếp theo.
Oán niệm và thù hận của ác ma địa ngục đối với hắn, hắn cách thiên đường và địa ngục, cũng có thể mơ hồ cảm nhận được.
Cơ mà, hà tất để ý.
Sự dịu dàng của Lucifiel chỉ dành cho thiên sứ và sinh linh ở trận doanh quang minh.
Chờ đến khi Michael nghỉ ngơi xong, rốt cuộc đến phiên Lucifiel có thể nghỉ xả hơi, thả lỏng tinh thần mệt mỏi. Để Michael có thể tận tâm tận lực huấn luyện quân đoàn thiên sứ, hắn gánh vác hai phần công vụ của sí thiên sứ trưởng, sí thiên sứ phó, mặc dù vào thời điểm mấu chốt Michael bị nhốt vào tiểu thánh đường cấm túc, nhưng mà không có hắn ta tỉ mỉ huấn luyện, Gabriel cũng không cách nào thuận lợi tiếp nhận quân đoàn thiên sứ.
Lần này Lucifiel cũng nghỉ ngơi ba ngày.
Hắn chuẩn bị trong vài ngày này, ở trong cung điện với thần, hoặc là đến vườn địa đàng chăm sóc Griffin.
Trong tẩm điện, thượng đế thấy hắn bận bịu xong, rốt cuộc nói ra suy nghĩ đã sớm có.
“Luci, chia giường ngủ.”
Lucifiel hơi hơi kinh ngạc, lại dịu dàng đồng ý: “Được, ta đến thiên điện.”
Thượng đế sững sờ, “Ngươi đến thiên điện làm chi?”
Lucifiel mở tủ quần áo ra, đem một vài quần áo và trang sức để vào không gian trữ vật, “Độ lớn tẩm điện có hạn, đặt hai cái giường sẽ phá hư bố trí kết cấu của tẩm điện, ta đến thiên điện ngủ, nếu ngô thần có việc có thể trực tiếp gọi ta.”
Đơn giản mà nói, mắc chứng cầu toàn.
Lucifiel không thể chịu đựng được tẩm điện của mình biến thành nơi kỳ quái.
Chỉ chần chờ trong chốc lát, thượng đế liền phát hiện Lucifiel đã đẩy cửa rời đi, để lại y trong tẩm điện.
Thượng đế: “…”
Luci, quả nhiên là ngươi đã sớm muốn chạy đi!
Sách Sáng Thế ở trên giá sách nhìn thoáng qua phản ứng ngây người của thượng đế, cười trộm không thôi.
Xứng đáng.
Chim nhỏ muốn theo sau, nhưng mà chậm một bước, chỉ có thể xoay tới xoay lui ở cửa đại điện, không cách nào đi ra ngoài. Thượng đế nhìn thấy hành động ngây ngốc của nó, vươn tay kêu: “Tiểu Lục, lại đây.”
Mệnh lệnh của thần là xếp nhất.
Chim nhỏ màu xanh bay đến bên cạnh thượng đế, ngoan ngoãn dừng lại trên lòng bàn tay của y.
Thượng đế bỗng nhiên cảm thấy tòa tẩm điện này cũng trở nên giống đại thánh đường, không có người ngoài quấy rầy, không có thiên sứ mỗi ngày trở về, yên tĩnh đến mức lãnh tình. Bốn phía chỉ còn lại có sách Sáng Thế, còn có một con chim nhỏ tỉnh tỉnh mê mê.
Thượng đế không thích tẩm điện như vậy.
Bên kia, Lucifiel dọn đến thiên điện điều chỉnh vật trang trí trên giường, sau đó mở cửa sổ ra.
Gió ở bên ngoài thổi vào trong, mang đi một ít nặng nề.
Lucifiel chỉ hơi thưởng thức cảnh đêm một chút, liền kéo bức màn xuống, che lấp bóng người. Hắn không hy vọng thần tiến thêm một bước bị thiên sứ hiểu lầm, tin tức hắn dọn vào thiên điện tốt nhất nên hạn chế trong phạm vi cung điện sí thiên sứ trưởng, ngày mai phải làm người hầu im miệng.
Dù vậy, hắn vẫn không muốn tòa thần điện ở Hằng Tinh thiên xây xong nhanh như vậy.
Thần ở trong cung điện hắn.
Chẳng sợ chỉ ở thêm vài ngày cũng tốt, hắn đã có thể hồi ức rất nhiều năm.
Nhưng mà nhìn bộ dạng Metatron mỗi ngày cố gắng, hắn không có cách nào nói ra khỏi miệng. Loại suy nghĩ này rất ích kỷ, trùng hợp rằng cảm xúc không thể xuất hiện nhất của thiên sứ chính là “ích kỷ”, cho nên hắn nhất định phải mỉm cười cổ vũ Metatron kiến tạo thần điện.
Lucifiel lẩm bẩm: “Thần đã chán ghét sao?”
Cũng tốt, như vậy hắn có thể thoái nhượng một bước.
Thượng đế ngồi ở trên ghế như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại trong chốc lát, trời liền sáng, đến thời gian đi làm bình thường của Lucifiel. Y đi ra cửa, từ sau khi đến ở trong cung điện sí thiên sứ trưởng, đây là lần thứ hai y bước ra khỏi tẩm điện.
Nhưng mà vẫn muộn một bước.
Thượng đế nhìn giường chăn thu dọn chỉnh tề trong thiên điện, giương mắt nhìn.
“Luci không ở đây?”
Đi khi nào, lại đi nơi nào?
Sau khi mất đi năng lực dùng thần niệm đảo qua thiên đường, thượng đế mới hiểu được hình như mình cũng không hiểu Luci cỡ nào.
Trên thực tế Lucifiel là một thiên sứ có tính kế hoạch rất mạnh, hắn rời giường rất sớm, đến địa chỉ xây thần điện xem xét tiến độ, sau khi ghi chép những chỗ cần cải thiện, hắn đưa cho trí thiên sứ trưởng Metatron. Sau đó hắn đến vườn địa đàng, ở một nơi rời xa thiên sứ, tràn ngập thực vật và động vật điều giải tâm tình.
Đây là ngày nghỉ cuối cùng, Lucifiel cần khiến cho mình giữ vững cảm xúc tích cực hướng về phía trước.
Ba nhóc Griffin màu trắng trưởng thành hơn một chút, lông xù một cục, trong con ngươi sạch sẽ tràn đầy ỷ lại. Chúng nó vừa sinh ra đã được Lucifiel nuôi nấng một đoạn thời gian, nhớ kỹ hương vị hắn, lúc này lại ở chung, chúng nó rất nhanh liền dính lên, hai cái móng vuốt ôm lấy chân Lucifiel, như gấu koala bò lên trên.
Lucifiel tựa vào thân thể thật lớn của Asha, lông Griffin thành niên thật dày, dựa vào thực thoải mái.
Hắn vuốt đầu thú con, vừa nói chuyện với Asha.
“Đoạn thời gian trước tương đối bận, không có thời gian tới tìm ngươi, Asha, gần đây ngươi có ăn uống thật ngon hay không?”
Asha chột dạ gật gật đầu.
Lucifiel nhìn thấu điểm này, khuyên nhủ: “Không thể quá kiêng ăn, ngươi như vậy sẽ đói gầy.”
Bởi vì hắn thường xuyên mang đồ ăn cho Asha, dẫn đến Asha ở trong vườn địa đàng không muốn ăn, không thích mấy thứ đã ăn chán đó. Điểm ấy khiến Lucifiel thực đau đầu, thể trạng Asha phải mập mạp mới có vẻ cường tráng, nếu quá thon thả, da sẽ lỏng lẻo xuống.
Đầu Asha cọ Lucifiel, muốn dùng nước miếng liếm mặt chủ nhân.
Lucifiel mặt không đổi sắc đẩy đầu nó ra, “Bẩn.”
Asha suy sụp, ngao một tiếng.
Lucifiel vừa không để ý, ba nhóc Griffin liền biến thành tiểu bá vương, từ trên đùi hắn đi đến lồng ngực hắn, móng vuốt lộ ra một chút, khiến chúng nó thực dễ dàng treo trên quần áo.
Những Griffin bên cạnh nhìn thấy cảnh này, sôi nổi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía thú con.
Asha cũng vui vẻ gọi vài tiếng, giống như cổ vũ cho mấy đứa con. Nghe được giọng của mẹ, thú con nhất thời đi càng hăng say, mục tiêu giống như là muốn đi lên trên đầu Lucifiel.
Da đầu Lucifiel hơi đau, bị móng vuốt ôm lấy mấy sợi tóc vàng.
Hắn lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đem ba thú con một đứa tiếp một đứa ném về phía hồ nước cách hơn mười thước.
Liên tục ba tiếng “tõm tõm —— ”
Lucifiel cười đến xuân về hoa nở, “Thú con không thể cưng chiều quá mức, đúng không, Asha?”
Asha nào dám phản đối, ủ rũ một lần nữa gục xuống.
Nó không thể nhúc nhích, giống đực Griffin gần hồ nước liền sải bước chân, vào trong hồ nước ngậm mấy thú con còn chưa học được bơi lội lên bờ, ba nhóc lắc sạch sẽ nước, lại nhanh chóng muốn chạy về phía Lucifiel.
Nhìn thấy hành vi của chúng nó, giống đực Griffin vội vàng cắn sau gáy chúng nó.
“Ngao ——” “Ngao ngao ——” “Ngao ngao —— ”
Chúng nó đáng thương cầu xin tha thứ.
Sau đó trưởng bối của chúng nó liền mang chúng nó rời khỏi bên này, để thú con sang một bên chơi.
Buổi chiều ánh mặt trời chiếu đến trên người ấm áp dễ chịu, mí mắt Asha díp xuống, trong cổ họng kêu grừ grừ, hiển nhiên sắp chống cự không nổi uy lực cơn buồn ngủ. Khóe miệng Lucifiel mang một chút ý cười, làm rỗng tư duy, không đi tự hỏi chuyện thiên đường, chuyện thượng đế nữa. Trong vườn địa đàng, không có động vật nhỏ nào để ý dung mạo hắn, để ý thân phận và quyền thế của hắn.
Giờ phút này, hắn rất nhàn nhã.
Đôi mắt dần dần nhắm lại, hắn đi vào giấc ngủ dưới trạng thái tinh thần thư hoãn.
Bóng thượng đế từ ngoài vườn địa đàng đi tới, dù là ánh dương trên không trung cũng không thể che lấp ánh sáng của y. Nhóm động vật nhỏ đều tò mò nhìn y, không rõ vì sao đột nhiên có thêm một thiên sứ không biết.
Nhìn Lucifiel ngủ say, thượng đế nâng cánh tay hắn, ôm hắn lên.
Asha đột nhiên bừng tỉnh, cảnh giác nhìn về phía người tới.
Ngay sau đó con Griffin màu trắng kiêu ngạo vô số năm trong vườn địa đàng này luống cuống, sợ hãi cúi thấp đầu.
Hơi thở này… rõ ràng là thần.
Đối mặt hành động của thần, Asha không dám phát ra âm thanh, nó biết thần sẽ không tổn thương Lucifiel điện hạ. Thứ thượng đế mang đến không chỉ là ánh sáng, còn là mọi âm thanh biến mất, vườn địa đàng dường như cũng mất đi tiếng gió và dòng nước, nhóm động vật nhỏ mờ mịt nhìn thượng đế. Thượng đế dưới cặp mắt trừng lớn nhìn chăm chú của Asha, không chút khách khí mang Lucifiel ngủ trưa trong vườn địa đàng đi.
Thượng đế nghĩ thầm rằng: Luci ngủ đâu không tốt, vì sao lại ngủ chung với dã thú.
May mà trong khoảng thời gian ngủ chung này, khiến Lucifiel thích ứng hơi thở thượng đế, ý thức nhẹ nhàng di chuyển, ngay dưới sự trấn an của thượng đế rơi vào giấc ngủ sâu.
Thượng đế phóng ra ma pháp thứ hai học được, cấm âm thuật.
Bảo đảm Luci sẽ không bị đánh thức, trong đôi mắt vàng kim của thượng đế hiện lên một tia vừa lòng, mang theo thiên sứ tóc vàng đi về.
Trên đường phố Hằng Tinh thiên, tất cả thiên sứ giống như trúng nguyền rủa của địa ngục, tập thể hóa đá.
Điện, điện điện hạ bị thiên sứ tóc bạc ôm trở về!
Hết chương