Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

chương 60: quy tắc mới của ngục giam thiên sứ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phát hiện người hầu trưởng không dám nói, ánh mắt Lucifiel sắc bén nhìn về phía Michael.

Biết chuyện không báo!

Michael rụt đầu, giấu mình trong đống công vụ, nhỏ giọng biện giải: “Điện hạ, ta sợ ảnh hưởng tâm tình của ngài.”

Lucifiel ha hả.

Sau đó hắn mặc kệ việc người hầu trưởng muốn nói lại thôi, tiếp tục hỏi hôm qua xảy ra chuyện gì. Đối mặt uy áp không tiếng động của Lucifiel, Demol bi thương nói cho điện hạ nhà hắn biết, “Điện hạ, hôm qua ngài bị Yahveh điện hạ ôm trở về cung điện, thiên sứ trên đường phố Hằng Tinh thiên đều nhìn thấy.”

Biểu tình Lucifiel trống rỗng một giây, “Toàn bộ đều thấy sao?”

Demol trầm trọng gật đầu.

Tay Lucifiel cầm bút hơi hơi siết chặt, sau đó hắn đi xuống khỏi chỗ ngồi, rời khỏi cung điện, lấy một cái lưu ảnh thủy tinh cầu.

Michael thăm dò nhìn thoáng qua vị trí của cái lưu ảnh thủy tinh cầu kia.

Giám thị ở cửa.

Lưu ảnh thủy tinh cầu trang bị đông đảo trong ngoài cung điện phát huy tác dụng, Lucifiel mở thủy tinh cầu lên, đưa ý niệm vào trong đó, xem xét hình ảnh ở cửa ngày hôm qua. Hắn điều chỉnh thời gian rất chính xác, chênh lệch trong vòng ba giờ, cho nên tốc độ xem xét vô cùng nhanh, lập tức tìm đến cảnh phát sinh lúc ấy.

Cửa cung điện thần thánh, cùng với tiếng hít không khí của người hầu, còn có con đường yên tĩnh giống như chết.

Một thanh niên tóc bạc đôi mắt vàng kim đi tới bên này.

Trong ngực y ôm Lucifiel, hoa phục sí thiên sứ trưởng rũ xuống bên cạnh cánh tay y, ngoài mép y bào mơ hồ có thể thấy ba đường kim văn và hai đường ngân văn.

Đây là phẩm cấp cao nhất thiên đường.

Lucifiel nhắm hai mắt, nghiêng đầu tựa vào ngực y, giống như ngủ say.

Khi thần linh tóc bạc sắp bước vào cung điện, Lucifiel có chút cảm ứng nhúc nhích thân thể, không thích ứng cảm giác bị ôm ngang. Thần linh tóc bạc dừng bước lại, điều chỉnh một chút tư thế ôm, cánh tay trái nâng sau gáy Lucifiel, khiến Lucifiel không tự chủ được ngửa đầu ra sau.

Tóc vàng xõa xuống, vầng trán Lucifiel trơn bóng, ngũ quan lập thể, tướng mạo hoàn mỹ không quên bày ra.

Hai người hầu ở cửa cung điện sí thiên sứ trưởng, trực tiếp nhìn đến đỏ mặt, muốn cúi đầu, lại luyến tiếc dời khỏi người Lucifiel. Sau khi thần linh tóc bạc bảo đảm giấc ngủ của Lucifiel, nâng mắt nhìn thoáng qua lưu ảnh thủy tinh cầu giống như vật trang trí ở cửa cung điện, chỉ liếc mắt một cái, tựa như xuyên qua thời gian hôm qua, nhìn thấy hôm nay.

Đôi mắt vàng kim sáng quắc, cất chứa vạn vật, lại siêu thoát vạn vật.

Tựa như cả thế giới đều vận chuyển trong đáy mắt thượng đế, thời gian, không gian đều không phải khoảng cách.

“Luci.”

Thượng đế như là lên tiếng chào hỏi, bình tĩnh tự nhiên bước chân vào cung điện, bóng người biến mất trên hình ảnh của lưu ảnh thủy tinh cầu.

Vài giây đồng hồ sau, thủy tinh cầu răng rắc một tiếng, vỡ vụn.

Lucifiel ngẩn ra, chẳng biết tại sao tâm hạch trong ngực đập thình thịch, màng tai dường như cũng đang mãnh liệt chấn động.

Đại khái là cái nhìn kia quá mức rung động, hắn gần như bị chấn nhiếp tâm thần, thật lâu không cách nào quên. Xét thấy chuyện đã xảy ra trên chiến trường, Lucifiel từng tính toán thực lực hiện giờ của thượng đế, cho rằng thượng đế tạm thời rơi xuống đến trình độ như hắn, nhưng hắn phát hiện mình mười phần sai, thượng đế vẫn là thượng đế, uy lực mà thần có được, hơn xa tưởng tượng của thiên sứ.

Lucifiel thấp giọng nói: “Ngài luôn cho ta kinh ngạc và kinh sợ.”

Hủy diệt thủy tinh cầu vỡ vụn trong lòng bàn tay, hắn lãnh tĩnh nói với Demol rằng: “Hôm qua ta ngủ trong vườn địa đàng, là Yahveh mang ta về, tuy rằng chuyện này khiến ta có chút kinh ngạc, nhưng mà y có ý tốt, tất cả các thiên sứ không được vì chuyện này mà vô lễ với y.”

Demol khom người nói rằng: “Vâng, ta đi thông báo cho những thiên sứ khác.”

Không trách hắn ta chuyện bé xé ra to, mà là chuyện liên quan tới Lucifiel điện hạ đều là chuyện lớn, trong thiên đường có rất nhiều thiên sứ điên cuồng sùng bái điện hạ, tùy tiện để bọn họ nói vài câu, cũng có thể khiến thanh danh của Yahveh điện hạ ở Hằng Tinh thiên đi quét rác.

Michael nghe thấy chân tướng chuyện là như vậy, bội phần đau trứng.

Lucifiel nhìn qua, cười như không cười nói: “Michael thân mến của ta, ngươi đang chờ mong phát sinh chuyện gì?”

Michael chột dạ nói rằng: “Không có.”

Từ khi chuyện viết tiểu hoàng thư bại lộ, ấn tượng của hắn ta trong lòng điện hạ xuống dốc không phanh luôn!

“Điện hạ, ngài không thể vì quá khứ của ta mà luôn hoài nghi tấm lòng son của ta với ngài.” Michael bắt đầu nước miếng bay tứ tung, mèo khen mèo dài đuôi, “Ta đối với ngài là nhật nguyệt chứng giám, kính yêu có thừa, hận không thể móc cả trái tim ra, chỉ cần ngài nói một câu, ta tuyệt đối vì ngài mà vượt lửa qua sông không chối từ!”

Sau khi hắn ta nói xong, nhìn điện hạ.

Lại phát hiện Lucifiel tiến vào trạng thái công tác, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Michael nhụt chí.

Hắn ta dùng bút chọt chọt trang giấy công vụ, nghĩ thầm rằng: khó trách điện hạ bị ác ma xem là đối tượng khó theo đuổi nhất, đây hoàn toàn là cứng mềm đều không ăn mà!

Sau khi tan tầm, Michael lĩnh lương từ chỗ Lucifiel.

Lần này chỉ có quân công căn bản và lương phó quân đoàn trưởng căn bản, dẫn đến hắn ta khóc không ra nước mắt mà trở thành sí thiên sứ kiếm được ít nhất, cho dù là Metatron lâm thời ra chiến trường, cùng với Yahveh mới vừa sinh ra không lâu, quân công của bọn họ đều tích lũy đến trình độ mấy chục vạn thủy tinh tệ!

Hắn ta ôm tiền lương gầy còm của mình, yên lặng rơi nước mắt.

Tuyệt đối không thể bị địa ngục đòi nợ, nên trả thì phải trả sớm một chút, không thì thân phận sí thiên sứ của hắn ta sẽ giấu không được!

Hành vi của Michael nhắc nhở Lucifiel, đến thời gian tan tầm Lucifiel không có rời đi, mà là một mình chỉnh lý ra một phần quân công của Yahveh. Riêng chuyện “bám chân” ác ma vương cấp, dẫn đến rất nhiều ác ma phổ thông bị quang minh thuật làm bị thương, đã đủ để cho Yahveh có quân công trong top .

Hạng nhất là hắn, dẹp yên chiến tranh.

Hạng hai là Gabriel, nàng chỉ huy từ khai chiến đến chấm dứt, còn có công việc sau chiến.

Hạng ba là Yahveh.

Hạng tư là Samael.

Hạng năm là Metatron.

Hạng sáu là Beelzebub.

Hạng bảy là Asmodeus.

Hạng tám là Berial.

Hạng chín là… Michael khi chiến tranh chấm dứt mới chạy tới.

Buổi tối, thượng đế nghe thấy Lucifiel nói ra một thỉnh cầu kỳ quái, “Ngô thần, ngài có thể mở không gian trữ vật của ngài ra không?”

Thượng đế tự nhiên có thể mở không gian trữ vật ra, cho nên y nghi hoặc mở ra.

Lucifiel tới gần thượng đế, ở chỗ lối vào không gian, vươn tay, đưa vào trong đó.

Thượng đế bình tĩnh nói rằng: “Trong không gian trữ vật của ngô không có bảo vật gì.” Lucifiel cười cười, “Sao ta lại lấy đồ của ngài chứ.” Nói xong câu đó, thượng đế cảm giác được trong không gian trữ vật có thêm một luồng dao động không gian thứ hai, bỗng nhiên âm thanh thanh thúy dễ nghe liên tiếp xuất hiện trong không gian trữ vật, gần như nối liền không dứt!

Sau khi đưa xong ba mươi chín vạn thủy tinh tệ, Lucifiel thu hoạch một ánh mắt của hoang mang thượng đế.

Có cảm giác thành tựu kỳ dị.

Ngay cả thần cũng không rõ vì sao hắn làm như vậy.

Hắn đưa thủy tinh tệ xong, dịu dàng giải thích: “Ngài lấy thân phận sí thiên sứ hạ giới, lại tham dự chiến tranh, tự nhiên có thể căn cứ vào quân công đổi thủy tinh tệ.”

Thượng đế ngây người.

Mình là… nhận được tiền thưởng từ Luci ư?

Chuyện lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, khiến giọng điệu thượng đế hơi hư ảo, “Ngô cũng không tham dự sự việc ở thiên đường.”

Lucifiel thản nhiên nói: “Không liên quan, mặc kệ là thiên sứ hay là sí thiên sứ đều có lương căn bản, sí thiên sứ là hàng năm một ngàn thủy tinh tệ.”

Thượng đế: “…”

Y nhớ rõ cung điện của Luci, giá trị chế tạo trên hai trăm triệu.

Chênh lệch này quá lớn đi!

Lucifiel sắc bén nhận thấy chênh lệch dưới đáy lòng thượng đế, không biết có phải nguyên nhân “mất đi thần tính” mà sách Sáng Thế đã nói hay không, trạng thái của ngô thần khiến hắn cảm thấy rất thú vị. Hắn bỗng nhiên nhu hòa trấn an: “Ngô thần, nếu ngài đồng ý thử làm việc, ta có thể cho ngài lương một năm gấp bội, một trăm vạn, một ngàn vạn thủy tinh tệ đều có thể.”

Thượng đế quyết đoán xem sách ma pháp, bơ đẹp với việc này.

Lucifiel tiếc nuối buông tha khuyên bảo.

Thiếu chút nữa là có thể kéo ngô thần vào chính đạo rồi, nếu ngô thần có thể làm việc, tất cả thiên sứ đều sẽ hăng hái!

Sí thiên sứ trưởng không khuyên thần linh làm việc nữa, không có nghĩa là những sí thiên sứ khác có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn “Yahveh” sống qua ngày nhẹ nhàng như vậy.

Tầng thứ tư Nhật Tinh thiên, Berial hối hận nói rằng: “Vì sao ta không có loại đãi ngộ như Yahveh…”

Phó quan của hắn nghiêm trang chững chạc nói: “Xin điện hạ đừng nằm mơ giữa ban ngày.”

Berial trừng mắt nhìn hắn ta một cái.

“Ngươi cũng không cho ta bất bình sao? Ngươi ngẫm lại xem, chúng ta đều mệt chết mệt sống xử lý chuyện của mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn, thậm chí cả tỷ thiên sứ, chỉ mỗi Yahveh ở trong cung điện của điện hạ, ăn của điện hạ, ngủ của điện hạ, còn không cần lam việc cho thiên đường! Ngô thần à, loại chuyện này không công bằng mà!”

“Ngài có oán giận như thế nào đi nữa, cũng không thay đổi được việc hiện giờ là ta đang xử lý công vụ cho ngài.”

Nội tâm phó quan rất mạnh mẽ, không chút nào bị oán khí đánh ngã.

Bởi vì lúc này hắn ta ngồi ở vị trí phó quan sắp bị công vụ vùi lấp, mà thủ trưởng của hắn ta vểnh chân ngồi ở ghế trên, thường thường xem thoại bản.

Berial nói thầm: “Vì sao Metatron điện hạ không quản chuyện này, hắn có thể chịu được Yahveh bao lâu?”

Phó quan cúi thấp đầu, không đi tham dự đề tài này.

Cái vòng luẩn quẩn của sí thiên sứ không phải trí thiên sứ có thể tham gia, làm phó quan, hắn ta chỉ cần bận rộn vì tầng thứ ba và tầng thứ tư là được.

Bên kia cũng có sí thiên sứ đang thảo luận về Yahveh, có thể nói hiện nay thần bí nhất thiên đường ngoại trừ thần, thì chính là Yahveh mới nhảy ra. Trong ngục giam thiên sứ ở tầng thứ năm, Gabriel xoa cánh tay mỏi nhừ, vừa bôi thuốc làm giảm mệt nhọc cho mình, vừa nói: “Samael, thiên sứ có thể không làm việc sao?”

Samael đang làm việc nói rằng: “Trên lý luận là có thể.”

Gabriel giật mình nói: “Không thể nào, nếu có thể, sao ta ở thiên đường không nhìn thấy loại thiên sứ này? Trong trí nhớ của ta thì thiên sứ không làm việc hơn một năm đều rất ít, phần lớn là gom được ngày nghỉ thật dài, cho nên có thể tạm thời không cần làm việc.”

Samael từ trong bận rộn ngẩng đầu lên, trên gương mặt lạnh lùng hiện ra ý cười, “Bởi vì bọn họ đều vào ngục giam rồi.”

Gabriel: “…”

“Nhìn cái này, quy tắc mới được lập ra vào kỷ nguyên thứ hai là kỷ Thánh Quang.” Samael mở ngăn kéo ra, đem một quyển quy tắc thiên sứ thật dày cho Gabriel xem, “Thứ này ta nhớ rõ từng đưa cho các ngươi, ngươi đừng chỉ đặt ở nơi đó không nhìn, cẩn thận lúc nào đó đạp phải giới tuyến cũng không biết.”

Gabriel hàm hồ đáp một câu, sau đó hỏi: “Chỗ nào có liên quan đến làm việc?”

Samael nói rằng: “Trang năm trăm lẻ hai đoạn thứ hai.”

Gabriel nhanh chóng lật đến đúng chỗ, sau đó chọn một chỗ đọc ra: “Căn cứ mỗi một cương vị khác nhau, thiên sứ cần an bài ngày nghỉ của mình hợp lý, không thể quá dài mà làm chậm trễ công việc. Tiếp theo, lúc thiên sứ không có công việc, có thể tự do an bài thời gian của mình, lĩnh mức lương thấp nhất, nhưng mà thời gian nghỉ ngơi vượt qua một năm, bên ngục giam thiên sứ sẽ đưa cảnh cáo, vượt quá hai năm, ngục giam thiên sứ sẽ phái ra tọa thiên sứ tiến hành công tác giáo dục lại…”

Cái gọi là giáo dục lại… trên thực tế chính là nhốt vào cảnh tỉnh lại đi, Samael!

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio