Đôi mắt vàng kim của thượng đế phản chiếu dáng vẻ Lucifiel mỉm cười.
Thiên sứ phong hoa tuyệt đại, dịu ngoan mà tao nhã, giống như vừa rồi chưa từng nói lời nào.
Dù không tiếng động thì cũng động nhân.
“Nếu ngô thần cảm thấy phiền não, có thể không cần trả lời Luci.” Giọng Lucifiel mềm nhẹ, con ngươi xanh lam tràn ra ánh sáng nhỏ vụn, “Luci nguyện phụng dưỡng ngài, bỏ đi chức vụ sí thiên sứ trưởng, đến Thủy Tinh thiên cũng có thể.”
Hắn cong đầu gối, quỳ một gối, hai mắt nhìn thẳng thượng đế.
“Đây chính là tâm ý của ta, thần.”
Trước đây hắn chưa từng hạ quyết tâm này, nhưng một khắc nhìn thấy thượng đế khen ngợi bảo thạch xinh đẹp, rốt cuộc Lucifiel không có cách nào khắc chế cảm xúc lung tung dưới đáy lòng. Hắn phát hiện kỳ thật mình không có lưu luyến thiên đường như trong tưởng tượng, quyền lợi, địa vị, thậm chí thanh danh mười vạn năm qua tạo dựng nên, kỳ thật đều là vật ngoài thân.
Thứ hắn muốn, hình như đã tìm được.
Mày thượng đế hơi nhíu lại.
Y nghe hiểu ý của Luci, nhưng mà lại chưa bao giờ nghĩ qua phương diện này.
Thiên sứ của y sao lại có loại tâm tư này?
“Chuyện giữa ngươi và ngô là ngoài ý muốn.” Thượng đế nắm khối bảo thạch dẫn “mầm tai vạ” trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắm chặt, liền bóp nát khối bảo thạch không coi là sang quý bao nhiêu ấy, “Luci, ngô không hy vọng nhìn thấy ngươi thế này, ngô cũng không cần ngươi đến Thủy Tinh thiên làm bạn với ngô, chuyện ngươi nhận thức đều là sai lầm.”
Những việc đó đều là chuyện tốt mặt hắc ám làm.
Không phải y.
Thượng đế không cho là mình phải gánh vác trách nhiệm ở phương diện này.
Ánh mắt Lucifiel khẽ nhúc nhích, lại ảm đạm đi một chút, “Ngài vẫn hệt như trước đây.”
Thượng đế đáp: “Ngô chưa bao giờ thay đổi.”
Y bài xích tình dục không nên có, bài xích những tình cảm vượt qua tín ngưỡng.
Thất tông tội chính là thứ y chán ghét nhất.
Lucifiel cúi đầu, vẻ mặt mơ hồ mà im lặng, cần cổ tuyết trắng lộ ra một đoạn, lại ẩn giữa tóc vàng, “Ta sẽ đến ngục giam thiên sứ cảnh tỉnh lại, xin ngô thần tha thứ lời ta nói hôm nay.”
Những lời này vừa nói ra, biểu tình thượng đế hơi thay đổi, làm đông lạnh không khí vốn đã dịu đi.
“Không cần.”
“Vâng.”
“Ngươi trở về đi, tạm thời đừng tới thần điện.”
“Vâng.”
“Luci…”
“Ngô thần, ngủ ngon.”
Lần đầu tiên Lucifiel không chờ thượng đế nói xong, lộ ra tươi cười, xoay người rời đi. Những mảnh vụn thất mỹ đức rơi trên mặt đất, hắn cũng không liếc mắt thêm một cái, giống như đã mất đi ý nghĩa.
Trong thần điện kim bích rực rỡ, bóng dáng từ thần điện đi ra thẳng lưng, sẽ không còn dễ dàng quỳ xuống nữa.
Michael ở cửa sổ ngáp, thiếu chút nữa ngủ mất.
“Hưm…”
Bỗng nhiên nhìn thấy điện hạ trở về, hắn ta nhất thời vỗ vỗ hai má, làm cho mình giữ vững tỉnh táo. Bản năng nói cho hắn ta biết bên trong có chỗ đáng để buôn dưa, nhất thời thi hành một ma pháp tầm mắt rõ ràng lên trên mắt. Michael mở to hai mắt, xuyên thấu qua lớp cửa sổ thủy tinh không dám mở ra, thấy rõ ràng biểu tình của Lucifiel điện hạ.
Đèn đường hai bên con đường phủ thêm ánh sáng màu ấm cho thiên sứ tóc vàng, bước đi tao nhã, không nhanh không chậm. Nhưng mà Michael đột nhiên phát hiện, trên dung nhan hoàn mỹ của sí thiên sứ trưởng không còn bất cứ ý cười nào.
Đây là biểu hiện tâm tình thủ trưởng cực kỳ không tốt!
Michael đem phần lớn thân thể trốn ra sau rèm, không dám để Lucifiel nhìn thấy mình.
Bị phát hiện nhất định phải chết!
“Điện hạ đụng phải chuyện gì?” Nhìn thấy toàn quá trình thủ trưởng quay về cung điện, trong lòng Michael hiện lên lo lắng. Tuy rằng hắn ta cho rằng Lucifiel điện hạ bình thường quá mức khắc chế, không phóng thích cảm xúc, nhưng mà ngày nào đó thật sự nhìn thấy Lucifiel điện hạ bộc lộ ra cảm xúc mặt trái, hắn ta cảm thấy mình vẫn nên nghĩ biện pháp chọc cười thủ trưởng sẽ tương đối tốt hơn.
Tương lai vài ngày không chừng chính là áp suất thấp khiến hắn ta hít thở không thông.
Chuyện thường thường không thể ngờ tới, khi Michael miên man suy nghĩ mà vượt qua một đêm, lại giữ vững tinh thần đi làm, liền nhìn thấy Lucifiel không có bất cứ chỗ nào khác với dĩ vãng.
Lucifiel ngồi ngay ngắn ở ghế trên, tươi cười dịu dàng, con ngươi màu xanh lam như sao trời, có thể dễ dàng chiếu sáng người khác.
Trong tích tắc, Michael cảm thấy tim mình đều đau nhói.
“Điện hạ, ngày an.” Tay chân hắn ta cũng không biết để ở chỗ nào, chỉ có thể ngây ngô cười đáp lại.
“Đi làm việc đi, lần sau đừng nói lung tung nữa.” Giọng điệu Lucifiel thản nhiên, lại không che giấu ý tứ cảnh cáo. Michael không có bất luận bài xích gì, hung hăng gật gật đầu, “Khẳng định, sẽ không nói lung tung nữa!”
Lucifiel nhướn mày, “Hôm nay thoạt nhìn ngươi ngoan hơn một chút.”
Michael nhanh chóng chạy đến chỗ ngồi sí thiên sứ phó, một lần nữa phục chức mới có thể lĩnh hội được sự thoải mái của giờ khắc này. Nhìn thấy công vụ mấy ngày đều để điện hạ giải quyết, hắn ta có một chút mặt đỏ tai hồng, hổ thẹn không thôi.
Phó quan là mình rất không xứng chức!
Michael cắn răng nói rằng: “Điện hạ, công vụ hôm nay đều giao cho ta đi!”
Lucifiel tự nhiên sẽ không cự tuyệt, “Được.”
Phân phó công việc, người hầu trí thiên sứ đều nhẹ nhàng đi tới, giúp Lucifiel dọn phần lớn công vụ. Cho dù Michael giúp hắn xử lí một phần, vẫn có một ít cần hắn tự mình xem qua mới được. Chờ đến khi người hầu từ trước bàn Michael rời đi, lại lục tục có một đống công vụ bị khuân vác vào trong cung điện.
Cả người Michael đều bị vùi lấp dưới bóng công vụ, ngay cả tóc đỏ rực rỡ cũng nhìn không thấy.
Thiên sứ trong đống công vụ hoảng sợ nói: “Sao lại nhiều như vậy!”
“Thực không đúng dịp, hôm nay là ngày chuyển giao công vụ, tương đối bận” Đầu ngón tay Lucifiel điểm điểm bút lông chim, khẽ cười một tiếng, “Nỗ lực lên, Michael.”
Sau khi nói xong, hắn giống như nhìn thấy trong cơ thể Michael bay ra u hồn.
Tức khắc sung sướng hơn rất nhiều.
Lucifiel bắt đầu giải quyết công việc của mình, nghỉ trưa cũng không có đến thư viện nữa, mà là trở về tẩm điện nghỉ ngơi.
Buổi chiều khi xuất hiện lại ở đại điện, hắn đã có thể vừa uống trà, vừa xem quyển trục ma pháp.
Ma pháp vệ sinh cũng gần như sáng tạo xong rồi.
Michael hồng hộc phê chữa công vụ, thậm chí xắn ống tay áo, hành động này bị Lucifiel liếc mắt lạnh, nhưng mà hắn ta kiên trì làm như không phát hiện. Không có cách nào, mỗi một thiên sứ tiến vào trạng thái công tác thì tư thế đều không giống nhau, nếu như nói Lucifiel điện hạ là tao nhã đoan trang, như vậy hắn ta tuyệt đối là đi theo lộ tuyến cuồng dã.
Hoàn thành nhiệm vụ là nhất!
Sắc trời dần dần trở tối, lại vẫn chưa hoàn toàn tối xuống, buổi tối thuộc về thiên đường đã sắp đến.
Michael lắc lắc cổ ngẩng đầu, rốt cuộc có thể xuyên thấu qua công vụ nhìn thấy thủ trưởng.
“Điện hạ, tâm tình của ngài khôi phục chưa?”
“Ngươi đang nói cái gì?”
Lucifiel khép quyển trục lại, ánh mắt nhìn về phía Michael bình tĩnh không gợn sóng.
“Tâm tình điện hạ không tốt.” Michael tìm lý do cho mình, “Nếu tâm tình ngài tốt, toàn bộ cung điện đều sẽ có một loại không khí thực nhẹ nhàng, còn có, cả ngày hôm nay ngài đều không có bước ra khỏi cung điện, cái này thực không bình thường!”
Lucifiel hơi cảm thấy kinh ngạc, “Không ngờ ngươi còn có sức quan sát cỡ đó.”
Michael đắc ý nói: “Đó là đương nhiên!”
Sau đó Michael không trúng chiêu nói sang chuyện khác của thủ trưởng, lại tập trung vấn đề trên việc “tâm tình không tốt”.
“Điện hạ, ai khiến ngài tâm tình không tốt?”
“Không có.”
“Ngài từng nói thiên sứ không thể nói dối.”
“Michael, rất nhiều vấn đề không nên hỏi thì đừng nên hỏi.”
Phương thức Lucifiel đối phó Michael chính là quan lớn hơn một bậc đè chết thiên sứ.
Michael ấm ức, “Nói ra đi, ta có thể giúp điện hạ chia sẻ áp lực, cam đoan khiến điện hạ vui vẻ!”
Tầm mắt Lucifiel lướt qua gương mặt không thể tin của hắn ta, “… À.”
Nhóm người hầu bắt đầu châm ngọn đèn ma pháp trong cung điện, bảo thạch ma pháp được khảm trên nóc cũng tản ra ánh sáng, trong cung điện nhất thời còn sáng ngời hơn cả ban ngày, mặt sàn thủy tinh cùng chất liệu với đại thánh đường chiết xạ ánh sáng mát lạnh.
“Cần phải về, Michael.”
“… Được rồi.”
Đã đến giờ tan tầm, thiên sứ tóc đỏ không thể không đứng lên, mông cũng ngồi đến đau.
Lucifiel cầm lấy quyển trục ma pháp rời khỏi đại điện.
Hắn về tẩm điện đã khôi phục thành nguyên dạng, không có giá sách dư thừa, không có quần áo và vật phẩm trang sức không thuộc về hắn. Ở trong này, là địa bàn của sí thiên sứ trưởng Lucifiel, không cần thời khắc giữ dịu ngoan cung khiêm khi đối mặt thần.
Hắn ngồi ở trên ghế, viết thời gian hoàn thành quyển trục ma pháp.
[ Năm kỷ Thánh Quang, sáng tạo ma pháp vệ sinh. ]
Lucifiel nhìn chữ viết nửa ngày, thấp giọng cười nói: “Lúc nào mà mình lại chuyên môn đi phát minh loại ma pháp này chứ.”
Bởi vì là thần đề nghị…
Thần nói cái gì, hắn đều sẽ cố gắng hoàn thành, nhưng mà sau khi hoàn thành lại hứng thú rã rời.
Phục chế một phần ma pháp quyển trục, Lucifiel tính toán ngày mai liền để vào thư viện của học viện thiên sứ, cho tất cả thiên sứ học tập. Bất cứ thứ gì đều phải đào móc ra giá trị lớn nhất của nó, giấu riêng loại ma pháp này không có ý nghĩa với hắn.
Ban đêm, ngọn đèn dầu trong cung điện sí thiên sứ trưởng dập tắt.
Quy về yên lặng.
Hình ảnh như vậy rơi vào trong mắt thượng đế, sau đó trong con ngươi lại phản chiếu thế giới một lần nữa.
“Hắc ám suy nhược.”
Lời y lầm bầm không có bất cứ ai trả lời.
Sách Sáng Thế sau khi bị cấm ngôn mất đi phần lớn sức sống, ủ rũ để tiểu Lục ngủ trên người nó.
Thượng đế cảm thấy không thú vị.
Lại cúi đầu nhìn, giới luật thất mỹ đức chữa trị hoàn thành ở trước ngự tọa của y.
“Xoạt” một tiếng!
Nó giống như tia chớp vàng kim muốn thoát ra bên ngoài!
Thượng đế tỉnh bơ nhấc chân, đạp xuống, chặt chẽ cố định một mặt xiềng xích giới luật thất mỹ đức. Cả sợi xiềng xích vàng kim căng lên, kéo thành một đường thẳng tắp sau đó lại bắn trở về, xiềng xích rơi trên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy.
“Luci đang nghỉ ngơi, không thể đi.”
Lý do chính là đơn giản như vậy, bá đạo đến độ giới luật thất mỹ đức không cách nào phản bác.
Hết chương