Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

chương 84: tối nay là ai?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy ngày sau, Lucifiel như nguyện mà biết được “yêu” viết như thế nào.

Đáp án này khiến hắn đương trường sửng sốt.

Hắn có trì độn hơn nữa cũng nhận ra, cách đọc của “ta yêu ngươi” thế mà lại giống “ngủ ngon”! Sách Sáng Thế viết ở trên đó rõ ràng, ngủ ngon và ta yêu ngươi căn bản khác mặt chữ!

Đóng sách Sáng Thế lại, hắn có chút cảm xúc mênh mông.

Lại nhìn thượng đế trên ngự tọa, Lucifiel đột nhiên phát hiện thượng đế cảnh giác mở mắt ra, đôi mắt vàng kim sáng quắc, dường như đang phòng ngừa hắn lại làm ra chuyện gì bất ngờ. Đáy lòng Lucifiel bật cười, lần trước hôn má chỉ có thể coi là lễ nghi cảm ơn, không nghĩ tới thượng đế ngay cả một cái hôn cũng không thể tiếp thu.

Nói chuẩn xác, thượng đế ban ngày vẫn là thượng đế trong cảm nhận của hắn, mà buổi tối…

Nghĩ đến đây, Lucifiel thầm than.

Hắn thật sự không rõ, vì sao ban ngày, ban đêm khác biệt lớn như vậy!

Lúc trả sách Sáng Thế lại, hắn hạ quyết định, nhất định phải nói chuyện riêng với sách Sáng Thế một lần. Sách Sáng Thế dám ở dưới mí mắt thượng đế tiết lộ từ ngữ cho hắn, đại biểu nó có thái độ khác với thượng đế, điểm ấy chính là cửa đột phá để hắn tiến thêm một bước hiểu biết thượng đế.

Lại một lần chạng vạng, thượng đế không nói chuyện, bảo hắn rời đi. Ánh mắt Lucifiel khẽ nhúc nhích, cười khẽ, “Ngô thần, phương diện thần ngữ ta còn có chút không hiểu lắm, buổi tối ta có thể tới tìm ngài không?”

Hắn dùng giọng điệu thỉnh cầu.

Thượng đế lại không hề chần chờ, lạnh lùng nói rằng: “Không được.”

Lucifiel tỏ vẻ hiểu rõ, lưu loát cắt đề tài, “Buổi tối ngài nghỉ ngơi sao?”

Thượng đế gật đầu.

Câu tiếp theo của hắn khiến sắc mặt thượng đế cứng lại, “Thần, cần ta thị tẩm không?”

Thượng đế nghiến răng, “… Không cần.”

Lucifiel nghe thấy sách Sáng Thế cười trộm, quyển sách này vẫn dạy mãi không sửa, hắn một chút cũng không nghi ngờ rằng chờ hắn đi rồi, sách Sáng Thế sẽ có một kết cục rơi vào trong nước.

“Ta đi đây.” Vẻ mặt Lucifiel hơi mất mát.

“Được.” Thượng đế nhắm mắt lại.

Ánh mắt Lucifiel khẽ cong, im hơi lặng tiếng rời khỏi thần điện. Hắn không cần quay đầu lại, giống như cũng có thể cảm giác được ánh mắt thượng đế nhìn chằm chằm sau lưng hắn, cái loại cảm giác nóng rực đó lại xuất hiện, dường như chỉ cần hắn dừng bước lại, trong thần điện sẽ có một đôi tay kéo hắn vào trong đó, khiến hắn vạn kiếp bất phục.

Lucifiel nói với mình: “Còn chưa được, phải đợi một đoạn thời gian.”

Sách Sáng Thế là thần khí, thượng đế cũng không cho mượn, nếu là thiên sứ khác thì ngay cả nói cũng không dám nói, nhưng mà hắn có nắm chắc nhất định. Phần nắm chắc này cần “thời cơ”, nếu không thì cho dù hắn mượn được, cũng là ở dưới mí mắt thượng đế.

Dùng thời gian một tháng, tan tầm mỗi ngày Lucifiel đều đến thần điện, chạng vạng rời đi, trong quá trình đó lại ở lâu thêm khoảng một giờ, vững vàng đứng trong phạm vi thượng đế có thể tiếp thu. Hắn đem ấn tượng hiếu học của mình xâm nhập trong lòng thượng đế, lại mở miệng mượn sách Sáng Thế của thượng đế dùng một lần.

Thượng đế cảm thấy kỳ quái, “Ngươi có vấn đề có thể hỏi ta, hỏi nó —— ”

Không biết có phải ảo giác của Lucifiel hay không, hắn cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của thượng đế.

Sách Sáng Thế lập tức bùng nổ, “Thượng đế, ngài đây là kỳ thị ta!”

Thượng đế ha hả.

Lucifiel dở khóc dở cười, quan hệ giữa thần và thần khí thật sự là kỳ lạ.

“Thần, ta cảm thấy sách Sáng Thế biết rất nhiều tri thức, lúc không tiện quấy rầy ngài, có thể hỏi nó.” Sau khi Lucifiel nói ra nguyên do, lấy lùi làm tiến, “Ta chỉ mượn dùng một lần, nếu thật sự không được…”

Thượng đế bị ánh mắt chờ đợi của hắn khiến cho có chút do dự.

Nếu mượn ban ngày, y cũng đồng ý, nhưng buổi tối… y cần nhờ sách Sáng Thế giám thị mặt hắc ám.

“Ngươi không cần khắc khổ như thế.” Thái độ thượng đế dịu đi.

Lucifiel tươi cười, cung kính lại không mất kiêu ngạo mà nói rằng: “Bởi vì ta là ngôi sao sớm của ngài, bất luận phương diện nào, ta nhất định sẽ làm đến tốt nhất.”

Thượng đế vui mừng, nhưng mà tay vẫn đặt trên sách Sáng Thế, muốn nó chủ động thoái nhượng.

Sách Sáng Thế không cảm nhận được, nói rằng: “Điện hạ, ta muốn chơi với ngài!”

Thượng đế lạnh lùng: “Ngươi có tiểu Lục.”

“Con chim ngu kia, từ sáng tới tối đứa đầu tiên ngáy ngủ chính là nó!” Sách Sáng Thế sinh động mà tỏ ra khinh thường, có một loại hiệu quả vi diệu giống hệt thượng đế vừa rồi.

Cuối cùng Lucifiel vẫn mượn được sách Sáng Thế, thượng đế bội phần bất đắc dĩ mà nhìn bọn họ. Y không có cách nào ở trước mặt Luci dùng ngôn linh hạn chế sách Sáng Thế, như vậy trái lại là không đánh đã khai.

Y truyền âm nói với sách Sáng Thế.

“Lời không nên nói thì đừng nói.”

“Ta biết!”

Giọng nói hoạt bát của sách Sáng Thế, khiến thượng đế một chút cũng không thể yên tâm.

Nhưng mà ban đêm buông xuống, ý thức thượng đế rơi vào trạng thái mông lung, ngón tay ấn trán. Gắng gượng chống đỡ đến khi Luci triệt để đi ra khỏi phạm vi thần điện, y mới chợt biến mất, quay về đại thánh đường Thủy Tinh thiên có lực lượng quang minh cường thịnh nhất.

Một ý thức khác ở dưới đáy lòng y bất mãn nói.

“Ngươi lại trở về làm cái gì?”

“Ngươi tự biết.”

“Ngô biết cái gì, còn không phải ngươi nơi chốn đề phòng ngô, cứ như vậy, ngươi còn muốn dung hợp căn nguyên hắc ám?”

“Mặt hắc ám, ngô không tin ngươi.”

Nói ra lời nói đả thương người ta trắng trợn như thế, thượng đế không có bất luận cảm giác tội lỗi gì, nói xong liền ngủ say.

Hắc thượng đế khống chế thân thể, ngón tay bóp trên tay vịn.

“Còn nói cái gì thất tông tội…” Sau khi hắc thượng đế bình tĩnh lại, châm chọc nói rằng: “Ngạo mạn lớn nhất trên đời này, chẳng phải chính là ngươi không đặt hết thảy mọi thứ vào trong mắt sao, thượng đế.”

Đáng tiếc đại thánh đường yên tĩnh không tiếng động, không có bất cứ ai có thể trả lời y.

Ở thế giới này, thượng đế định ra thất mỹ đức, sau đó lại định ra thất tông tội. Thiện ác đều có thượng đế đến phán đoán, y nói ngạo mạn là nguyên tội, thì ngạo mạn chính là nguyên tội, tất cả sinh linh, bao gồn cả ác ma cũng sẽ không sinh ra một chút ý nghĩ phản đối.

Giống như lẽ ra đã nên là vậy.

Hắc thượng đế hiểu rõ đây là tác dụng của ngôn linh, lặng yên thay đổi hết thảy.

Y dùng tay đặt ở trên đầu gối, động tác theo thói quen nhưng lại không chạm được sách, “Sách Sáng Thế đâu?”

Hắc thượng đế nhìn về phía tẩm điện, vẫn không có.

Y nhìn mà thật sự hậm hực, không có sách Sáng Thế, không có thiên sứ làm bạn, trong đại thánh đường chỉ còn mỗi chim tiểu Lục đang ngủ. Hắc thượng đế có bao giờ lưu lạc đến loại tình trạng này, y là mặt hắc ám của thượng đế, lại không có cách nào dễ dàng rời khỏi đại thánh đường và Thủy Tinh thiên, không thể không cô đơn ngồi ở trên ngự tọa.

Hắc thượng đế chán nản, “Loại sinh hoạt thần linh thế này, cũng chỉ có thượng đế thích.”

Thượng đế vứt bỏ dục vọng, nội tâm chỉ còn một mảnh an bình.

Đây là thứ mà hắc thượng đế không có, nội tâm của y tràn đầy xao động không an phận, muốn phá hủy hết thảy, lại muốn có được hết thảy, Lucifiel chính là thứ quan trọng nhất trong những thứ mà y muốn có được.

Được rồi, ngoại trừ thế giới.

Hắc thượng đế vẫn có một giấc mộng muốn xưng bá thế giới.

Gập ngón tay, y nhàm chán gõ tay vịn, ánh mắt tùy ý đi tìm kiếm sách Sáng Thế. Thượng đế sẽ để sách ở chỗ nào? Đánh xuyên qua vách tường hả? Hoặc là đại thánh trì sâu không thấy đáy?

Quyển sách kia rất ngốc, luôn chọc giận y, cơ mà lúc không thấy lại có chút nhớ nhung.

Hắc thượng đế tìm kiếm sách Sáng Thế khắp nơi, trong tiềm thức xem nhẹ Lucifiel. Dưới cái nhìn của y, sách Sáng Thế có không đứng đắn nữa, cũng là thần khí bạn sinh của thượng đế, thượng đế làm sao có thể đem thần khí cho tạo vật của mình mượn.

Trong Hằng Tinh thiên, Lucifiel nhìn sách Sáng Thế dưới ánh đèn.

Ánh vàng rực rỡ.

Quyển sách này không dày cũng không mỏng, cầm trên tay trọng lượng rất nhẹ, giống như một quyển sách bình thường. Nhưng mà hắn biết, xé thế nào cũng sẽ xé không hết, trên điểm này, sách Sáng Thế không phụ cái tên thần khí.

Sách Sáng Thế huyên náo nói rằng: “A! Rốt cuộc ta có thể đi ra hít thở không khí mới mẻ!”

Lucifiel kéo ghế dựa ra, ngồi ở trước bàn.

“Sách Sáng Thế, hiện tại ta không cảm giác được ánh mắt của ngô thần, ngươi có lời gì muốn nói với ta không?”

“Không có!”

“Chúng ta trao đổi công bằng, ta cho ngươi biết một chuyện ngươi không biết, ngươi liền nói cho ta biết một chuyện ta không biết, như vậy được chứ, sách Sáng Thế?”

“Ngài nói một chút xem? Ta không tin có chuyện ta không biết.”

Sách Sáng Thế nói lời này nghe vô cùng kiêu ngạo.

Ánh mắt Lucifiel chăm chú, xác định nó bị lừa, “Chuyện thứ nhất, hoa văn của ngươi vẽ lệch.”

Sách Sáng Thế sửng sốt, “A?”

Sau một tiếng kinh ngạc, sách Sáng Thế cuống quít bay đến trước gương, qua mặt gương rõ ràng, nó nhìn thấy hoa văn “hoàn mỹ” trên người mình có vài chỗ xiêu xiêu vẹo vẹo!

“A!” Sách Sáng Thế phát ra tiếng thét.

Lucifiel đúng lúc dùng kết giới cách âm chặn tạp âm của nó. Sách Sáng Thế bị hoa văn kích thích, bay tới bay lui quanh gương, bi phẫn quát: “Thế mà y lại vẽ lệch!”

Lucifiel hỏi: “Là thần vẽ à?”

Sách Sáng Thế theo phản xạ nói, “Không phải, là…” Nói một nửa liền dừng lại.

Lucifiel mỉm cười nhìn nó, lực sát thương trong vô hình cực lớn. Nó đỡ không nổi mà lui về phía sau, phẫn nộ nói rằng: “Điện hạ, ngài đây là thám thính việc tư của thần linh, vi phạm quy tắc thiên sứ.”

“Có sao?” Lucifiel chống cằm, con ngươi màu xanh lam xinh đẹp như sao trời, “Sách Sáng Thế, ta chỉ hỏi ngươi hoa văn là ai vẽ thôi mà.”

Sách Sáng Thế: “Ặc…”

Lucifiel chau mày, “Nói đi, không phải ngô thần, là ai?”

“Không thể nói.”

Sách Sáng Thế kiên định lập trường của mình, “Điện hạ, chúng ta đi học thần ngữ đi!”

Lucifiel như có điều suy nghĩ, “Thế mà ngay cả ngươi cũng không thể tiết lộ, thần ra lệnh, che giấu người kia.” Hắn dùng tay bắt lấy sách Sáng Thế bay loạn, móng tay cào cào gáy sách, cả quyển sách nhất thời tê dại mà run rẩy.

“Ngài không tuân thủ nguyên tắc trao đổi đồng giá.”

“Oa oa —— ”

“Ta đổi vấn đề khác đi, là ai lần đầu tiên nói với ta chữ ‘ngủ ngon’.”

“…”

“Lại không thể nói hả?”

Lucifiel lộ ra vẻ cổ quái, đặt sách ở trên bàn mở ra, nội dung trang thứ nhất, trang thứ hai đều hết sức quen thuộc, hắn tự động nhảy qua, sau đó xem những trang có nội dung khác.

Sách Sáng Thế không khỏi nói rằng: “Ngài tìm không thấy đâu.”

Lucifiel vươn tay trái ra, cầm lấy một bình mực nước đã mở từ trên bàn, sau đó đổ vào trong sách.

Giấy trắng hấp thu mực nước.

Sách Sáng Thế phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, “Thật ngon.”

Lucifiel hiểu ra, lập tức đem tất cả mực nước có thể tìm thấy rót cho nó, tận đến khi sách Sáng Thế chếnh choáng như say rượu ngã phịch xuống bàn. Hắn nhéo nhéo trang giấy, hơi ướt át, nhìn ra nó đã sắp uống không nổi nữa.

“Ta hỏi ngươi câu cuối cùng.”

Giọng nói thanh nhã của thiên sứ đè thấp, có thêm uy áp trầm thấp bức người.

“Tối hôm nay trên ngự tọa… là ai?”

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio