Corrine nhất thời xì hơi, nam nhân cao lớn ngồi trên ghế sa lon, có chút thất hồn lạc phách. Iven nhìn bộ dáng của hắn như vậy, giải thích: "Trường học gửi thư mời cho tôi, cha và con cùng tham gia, ở trong rừng nguyên thủy, khảo nghiệm năng lực sinh tồn dã ngoại. Chúng ta phải đi một tuần, một tuần này anh ở nhà hảo hảo dưỡng thương, tôi đã gọi cho Kach, để hắn tới chăm sóc anh."
"Một tuần!" Lúc Corrine nghe thấy, thiếu chút nữa từ trên ghế salon nhảy dựng lên, sau đó ra ngoài chạy một vòng, chứng minh bản thân hoàn toàn không cần dưỡng thương. Thế nhưng nghĩ đến ngày hôm qua tự nói, Corrine chỉ có thể thẩn thờ ngồi tại chỗ, sụp vai.
Iven nhìn đồng hồ một chút, không để ý đến nam nhân uể oải trên ghế sa lon, mà nhanh chóng dọn dẹp, sau đó đeo túi lên lưng. Túi của Iven rất lớn, nhất là đối lập với vóc người có chút gầy yếu của y. Corrine đứng lên, muốn giúp y mang, Iven tránh ra.
"Chân anh bị thương, không nên mang nặng, chúng ta phải đi." Iven nói.
"Chú Corrine, gặp lại." Ryan vẫy tay chào tạm biệt hắn, trong đôi mắt xanh thẳm mang theo chút hả hê.
"... Tôi đưa hai người đến điểm tập hợp." Corrine nói, sau đó quay đầu vào phòng thay đồ, lúc đi ra đã đổi một bộ đồ tây.
Iven vốn muốn để hắn ở nhà nghỉ ngơi, thế nhưng y kéo tay Ryan vừa ra cửa, xe của Corrine liền dừng trước mặt bọn họ.
"Lái xe không ảnh hưởng đến chân." Corrine mở miệng trước Iven.
Iven ngồi vào trong xe, Ryan ngồi bên người Iven, trong lòng ôm túi nhỏ. Nhóc con trên mặt vẫn lộ vẻ ý vị thâm trường mà cười, thấy Corrine có chút chột dạ.
Hai mươi phút sau, bọn họ tới điểm tập hợp, cũng chính là cổng trường của Ryan, nơi đó đã có vài cặp cha con chờ, Iven vừa xuống xe, một người liền đón. Corrine ngồi trong xe, nhìn Iven nói chuyện với người thập phần nhìn quen mắt, chờ khi hắn nhớ tới người kia là ai, mặt của Corrine đã hoàn toàn đen.
Đó không phải là người ở quân bộ bày tỏ với Iven sao?
Người kia gọi là David, là một nam nhân tướng mạo bình thường theo chút hiền hòa.
Người nọ càng lúc càng tới gần Iven, sau đó nói cái gì, Iven đột nhiên nở nụ cười, Ryan cũng cười rất vui vẻ, líu ríu nói gì đó. Vợ con ở chung với tình địch, cảm giác này tựa như có vô số con sâu bò trong lòng. Corrine rốt cục nhịn không được xuống xe, sau đó đi tới giữa Iven và người kia, thân sĩ hỏi: "Hai vị tiên sinh đang nói đến việc thú vị gì thế?"
"Corrine tiên sinh, tôi và Iven đang nói một số chuyện về chế tạo cơ giáp." Nam nhân đàng hoàng nói, thế nhưng nghe vào tai của Corrine lại có ý khiêu khích.
Ánh mắt của Corrine đảo qua nam nhân kia, liếc mắt liền đại khái tính ra chiều cao, thể trọng, tỉ lệ dáng người của nam nhân, sau đó sẽ trực quan hơn nữa có thể thấy tướng mạo, những phương diện vừa so sánh này, Corrine trong nháy mắt có tự tin, hông của hắn càng thêm thẳng, trên cao nhìn xuống nam nhân lùn hơn mình một cái đầu.
"Cậu cũng muốn tham gia hoạt động này?" Corrine cười híp mắt nói. Hắn nhớ kỹ đây là hoạt động cha con cùng tham gia, người này nếu như tham gia, đã nói lên bản thân có con. Có con còn quấy rầy Iven...
"Bạn tôi gần đây cũng không ở thành Oss, vì thế nhờ tôi tham gia cùng con hắn." David giải thích.
Corrine thu lại nụ cười, gật đầu, sau đó nói với Iven: "Em và Ryan phải cẩn thận."
"Tôi sẽ chiếu cố bọn họ." Nam nhân ở phía sau Corrine nói.
Corrine miễn cường gật đầu cười, sau đó kéo Ryan qua một bên, lúc mới bắt đầu, Ryan ôm tay, đứng một bên, ánh mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm Corrine.
"Người nọ thích ba ba con."
"Hắn bây giờ đối tốt với con, nếu như sau này thành 'cha kế', sẽ mỗi ngày đánh con, còn không cho con cơm ăn."
Iven liền thấy một lớn một nhỏ xì xào bàn tán, lúc trở lại, Ryan thân mật tựa trong lòng Corrine, Corrine hôn lên mặt Ryan một cái, Ryan cũng dùng sức hôn lên mặt Corrine một cái, Ryan ôm thật chặt cổ của Corrine, hai cha con cùng nhau nhìn nam nhân kia.
"Cám ơn cậu chiếu cố con tôi." Corrine vỗ vỗ cái mông mập của Ryan nói.
Nam nhân trợn tròn cặp mắt. Corrine để Ryan xuống, hài lòng xoay người rời đi.
Lúc Kach chạy đến, liền thấy anh tuấn nam nhân trơ trọi đứng oowr cồng trường, ánh mắt rơi vào con đường phía trước. Người còn đứng ở đó, tâm tựa hồ đã bay xa.
"Corrine tiên sinh." Kach liên tục gọi hai tiếng, Corrine mới quay đầu lại nhìn gã một cái. Kach bị ánh mắt của hắn nhìn đến phát lạnh, từ khi Corrine dọn vào nhà của Iven, gã vẫn luôn tuân theo lệnh của Corrine, chưa từng tiến vào cuộc sống riêng tư của hắn.
"Corrine tiên sinh." Kach lại gọi một tiếng.
Corrine vẫn dùng ánh mắt này nhìn hắn.
Kach hít sâu một hơi: "Là Winston tiên sinh để tôi tới chiếu cố ngài." Cũng không phải là tự tôi muốn tới quấy rầy cuộc sống cá nhân của ngài.
"Nghe nói chân ngài bị thương, không thích hợp đi lại, tôi đưa ngài về đi." Kach tiếp tục nói.
Không biết có phải là ảo giác của Kach không, gã cảm thấy ánh mắt của Corrine càng lạnh lẽo hơn. Ở thời điểm Kach cho là mình bị ánh mắt của tướng quân giết chết, Corrine rốt cục dời ánh mắt đi.
"Chân tôi rất tốt." Corrine gằn từng chữ, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, "Rừng nguyên thủy rất nguy hiểm, du lịch của trường học lần này, cần có chiến sĩ đế quốc đi theo bảo hộ."
"Tướng quân, rừng nguyên thủy phụ cận thành Oss đều đã qua cải tạo, cư dân bên trong cũng rất thân thiện, cho nên..." Thanh âm của Kach hơi ngừng, bởi vì gã ý thức được nếu như gã nói thêm gì đi nữa, tướng quân Corrine sẽ hung hăng đánh gã một trận.
———
Iven và Ryan song song ngồi ở trên xe, nhóc con trời sinh thích tự nhiên, nhất là đối với Ryan đam mê trồng hoa cỏ mà nói, càng vui sướng hơn. Ánh mắt của Ryan đặt trên cảnh vật mới lạ ngoài cửa sổ, nhìn nhà hai bên đường càng ngày càng ít, thay vào đó là cây cối cao to.
"Đây là chuyến đi kéo dài bảy ngày, hai ngày đầu, chúng ta phải dựng lều, buổi tối phải ngủ trong lều. Về phần cơm nước, chúng ta có mang theo dụng cụ tương ứng, thế nhưng thức ăn phải tự đi tìm. Ngày thứ ba, chúng ta sẽ tiến vào bộ lạc nguyên thủy, tìm hiểu cách sống của bọn họ, đồng thời sống cùng bọn họ." Giáo viên kiêm hướng dẫn viên giới thiệu.
Kỳ thực nếu nói cư dân bộ lạc cũng không phải là cư dân nguyên thủy thật sự, bọn họ ban đầu là người yêu thích trở về với nguồn gốc cổ xưa. Nhóm người kia tiến vào rừng nguyên thủy, mô phỏng theo cách sống của bộ lạc nguyên thủy, sau đó từng đời trải qua như vậy, liền trở thành cư dân của rừng nguyên thủy.
Lúc đến nơi vừa lúc là giữa trưa, ánh dương quang xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, tia sáng cũng không mạnh, không khí nơi này trong lành hơn nội thành thành Oss nhiều, còn có một số động vật không thấy trong vườn thú, bọn nhỏ tò mò chạy xung quanh, những người lớn thì bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Iven cắm lều vào chỗ trống trải, còn bên cạnh lại là lều của David. Con của bạn hắn là một thiếu niên mười một tuổi, lớn lên rất nhanh, đã cao bằng David, thiếu niên giúp đỡ David, cho nên bọn họ rất nhanh liền làm xong.
"Cần giúp một tay không?" Nam nhân hỏi.
"Không cần, David tiên sinh." Iven cười nói.
Lều nén rất nhanh dựng xong, Iven đem mọi thứ dọn xong, từ trong lều đi ra, David liền đưa cho Iven một ly nước. Iven tiếp nhận, nói một tiếng cám ơn.
"Ba ba, chúng ta đi tìm đồ ăn đi!" Ryan chạy tới, kéo tay Iven, mắt lóe sáng, hiển nhiên rất hưng phấn.
Iven sờ sờ đầu Ryan, liền nắm tay nó đi về phía trước, David và thiếu niên kia đi theo sau bọn họ. Nguy hiểm trong rừng rậm rất ít, thế nhưng Iven cũng không để Ryan đến chỗ cây cối rậm rạp.
Ryan nhìn chằm chằm gà rừng đang nhàn nhã tản bộ trên đất trống mà thèm. Iven nhìn liền bỏ qua, động tác của gà rừng đều rất linh hoạt, dựa vào đống dụng cụ trong tay bọn họ căn bản không khả năng bắt được.
Bọn họ đi một vòng, đi tới cả đầu đầy mồ hôi, cũng chỉ tìm được một ít dã quả có thể ăn. Iven rửa sạch dã quả, đưa cho Ryan và David bọn họ. Ryan tiếp nhận cắn một cái, sau đó ngũ quan đều nhăn thành một đoàn, sau đó chạy quanh Iven hai vòng mới nói ra được.
"Ba ba, thật chua!" Ryan nhào tới trong lòng Iven, lớn tiếng nói.
Iven nhận lấy, sau đó cắn, dã quả rất mọng nước, y cắn cũng không thấy chua, trái lại rất ngon. Iven quay đầu nhìn lại, David và thiếu niên kia đều là vẻ mặt đau khổ, dã quả trong tay tựa hồ thành bom, không dám cắn xuống một cái nào nữa. Iven cười cười, sau đó tiếp tục cắn một cái.
Ryan trợn to mắt nhìn Iven ăn hết một dã quả, quả thực cho rằng ba ba nhà mình thành thiên thần. Nhóc con phục hồi tinh thần lại, từ trên người Iven tuột xuống.
Iven lấy ra một chút thịt khô, chuẩn bị làm cơm. David gia nhập, hỗ trợ y xử lý một số thức ăn. Trong nháy, hai nhóc con không biết đi nơi nào. Iven cũng không để ý, chỉ cho là bọn nó hiếu kỳ đi xung quanh.
Chờ bọn họ làm cơm xong, liền thấy hai nhóc con xuất hiện, trên lưung hai nhóc tựa hồ vác gì đó, trên mặt đều vui vẻ cười. Ryan cầm một bao nhỏ, nó để bao xuống, mở ra, sau đó Iven liền thấy nhất khối thịt lớn. Thiếu niên kia cũng cầm một khối, còn lớn hơn của Ryan một chút.
"Ba ba, đây là Ryan và Karis ca ca cùng nhau săn!" Ryan tự hào nói.
Khối thịt kia rõ ràng là cắt từ trên thaan của động vật khá lớn, hơn nữa là vị trí tương đối khá nhiều thịt, vết đao cũng rất bằng phẳng. Iven không vạch trần Ryan, mà ói nó dẫn mình đi xem. Nhóc con bĩu môi lầm bầm nửa ngày, mới dẫn Iven đến chỗ phát hiện thịt. Nơi đó quả thực có một con dã thú, vết máu còn có chưa khô .
Iven nhìn Ryan, nhóc con chột dạ cúi đầu. Iven suy nghĩ chốc lát, chia phần thịt còn dư cho những người khác, liền dẫn Ryan về lều. Iven rửa hai khối thịt, sau đó nướng xong, mỗi người đều ăn rất no.
Sau khi cơm nước xong, liền có tâm tư nói chuyện phiếm. Iven và David ngồi trước lều, David đưa cho y một bình rượu, hai người liền trực tiếp uống. Ryan cũng ngồi dựa vào Iven, ánh mắt lại nhìn một chỗ khác.
"Iven, cậu là một người rất thích hợp để sống cùng." David nói.
Ryan mở to hai mắt nhìn, nhìn theo ánh mắt nó, liền thấy một mảng gió thổi, không thấy gì cả. Iven thu hồi ánh mắt, khiêm tốn cười cười: "Kỳ thực, thích hợp cũng không phải là một khái niệm chung chung, đối với mỗi người đều không giống nhau."
"Iven, cậu nghĩ ai là thích hợp của cậu? Tướng quân Corrine sao?" David hỏi, ánh mắt có chút trực tiếp.
Iven mím môi, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ. Y và David cũng chưa quen thuộc lắm, còn chưa tới mức có thể tâm sự. Ân ân oán oán của y với Corrine này, cũng không phải một câu có thể nói rõ. Y biết ở trước mặt David, trả lời thế nào là tốt nhất. Vì thế y chỉ là gật đầu, sau đó nói: "Đúng vậy."
Iven lại không biết những lời này, khiến một số người gần như đứng không vững, sau đó từ người giả què thiếu chút nữa thành người què.
—-¤—-