Thứ hai có hai tiết học tự chọn bắt buộc về quan hệ con người, Y Lan và Đường Táp ngồi cùng nhau.
Hôm nay Y Lan mặc váy trang điểm như cũ, mái tóc xanh đến phát sáng được túm gọn ở sau đầu, cột thành một đuôi tóc nhỏ, tóc xoăn cũng là do tự cậu dùng cỏ làm ra.
Số người lên lớp không nhiều, toàn là các tân sinh viên năm nhất và sinh viên không thi đậu buộc phải học lại, phòng học rộng lớn ngồi chưa đến ba mươi người.
Giáo viên còn chưa đến, Y Lan chậm rì rì móc điện thoại ra, mở một tin nhắn, đẩy cho Đường Táp xem: “Cậu xem…… Đây là có ý gì……”
Thông báo của hội học sinh: Bắt đầu từ ngày mai, phàm những bạn học nào giúp đỡ bạn học mới Đường Táp, sau khi báo cho hội học sinh để xét duyệt, sẽ được cộng điểm đạo đức và điểm hỗ trợ, điểm hỗ trợ đủ một trăm có thể đổi được mười đồng, phòng tài vụ tự động chuyển thẳng vào thẻ cơm.
“Ồ, chính là cậu giúp tôi, trường học mua cơm giúp cậu.”
Y Lan có chút vui vẻ, lấy điện thoại lại, sau đó chậm rì rì nói: “Nhưng mà chúng tôi…… không ăn cơm.”
“Đất và phân bón, cùng mật hoa và nước bổ sung sung dinh dưỡng có lẽ nằm trong phạm vi cung cấp của nhà ăn trường học.” Đường Táp ngáp một cái nói tiếp: “Có còn tốt hơn không.”
“Còn muốn xin……” Y Lan nói, “Tôi vào hội học sinh không được…… tôi nghe các sinh viên khác nói, sinh viên viện quan hệ rất ít người có thể vào hội sinh viên, mặc kệ xin cái gì, đều khó hơn các học viện khác.”
Đường Táp: “Hả?”
Một sinh viên bên cạnh luôn nghe bọn họ nói chuyện nói xen vào: “Đúng vậy đấy, đoàn chủ tịch của hội sinh viên là do bốn học viện lớn đào tạo bầu cử, người trúng tuyển đều làm cán bộ ở các bộ phận của hội học sinh, hội học sinh tổng cộng có sáu bộ phận lớn, nhưng học viện chúng ta chỉ làm được ở một bộ phận……”
Đường Táp nhìn người đang nói lời này, phát hiện cô ấy là một cây liễu tinh, kẹp tóc trên tóc đều là sợi tơ của bản thân cô ấy.
Đường Táp hỏi: “Ở bộ phận nào?”
Cây liễu tinh nói: “Quản lý tài liệu của thư viện. Bọn họ luôn miệng nói hoàn toàn dân chủ, nhưng trên thực tế thì thích kẻ mạnh, có thể vào hội sinh viên, nào có ai không thuộc loại A?”
Đường Táp: “Tôi hiểu rồi.”
Đại não của Y Lan đã bãi công, cậu là do lúc thành tinh bị sét đánh trúng, nói chỉ có thể nói từng câu một, mà còn rất chậm, bằng không cậu tiếp thu không nổi.
Đường Táp: “Tôi muốn vào hội học sinh.”
Cây liễu tinh: “Dẹp đi, cô còn yếu hơn chúng tôi. Viện quan hệ chúng ta cũng có tính công kích của yêu…… Bọn họ đều là cán bộ hội học sinh, cô nghe hiểu ý của họ sao?”
Cho dù viện quan hệ, có thể vào hội học sinh, cũng phải có năng lực mạnh.
Đường Táp cực kỳ vui vẻ: “Vậy thì càng tốt chứ sao, tôi đã quyết định rồi, tôi nhất định phải vào.”
Mười phút sau tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên của môn học này cuối cùng cũng đến rồi.
Thầy giáo bước đi cực kỳ chậm, đi lên bục giảng.
“Chào các em…… Bây giờ tôi tự giới thiệu về tôi…… Tôi là giảng viên môn quan hệ yêu ma với con người của các em…… Hòe Cửu Lĩnh…… Nhìn cái tên này…… có lẽ mọi người cũng biết…… tôi là cây hòe biến thành tinh đã được năm…… Tôi dạy ở trong trường này……. Đã được tám mươi năm rồi……”
Y Lan vui vẻ lên, tốc độ nói của giáo viên này cậu hoàn toàn có thể theo kịp, không cần lo lắng nghe không hiểu!
Đường Táp hơi thở dài một hơi, mở vở ghi chép ra.
“Hôm nay, bài đầu tiên của chúng ta…… Thần Trật Tự…… Chúng ta đều biết sau khi yêu ma tiến vào sống dưới mặt đất…… Con người ở trên mặt đất đã an cư lạc nghiệp…… từ đó nước sông không phạm nước giếng……”
Đường Táp ngáp một cái, khép hờ mắt.
“Thần Trật Tự là……. Năm đó bốn trụ sụp xuống, yêu ma…… đều ở trên mặt đất đi ăn người…… Thần Trật Tự đem tất cả những yêu ma đang hoành hành này…… đều thu phục hết, sau khi Nữ Oa vá xong bốn lỗ thủng, đem toàn bộ chúng ta…… phong kín vào trong bốn trụ…… để chúng ta và nhân loại kí kết hiệp ước đầu tiên……”
Cây Hòe già chầm chậm viết lên bảng.
“Hiệp ước trật tự, có bạn học nào biết không?”
Phía dưới không có ai lên tiếng.
Cây Hòe già yếu ớt thở dài: “Chắc không có bao nhiêu sinh viên biết đâu…… E là…… hiệp ước đầu tiên này của chúng ta……. Đến bây giờ mọi người vẫn còn đang tuân thủ……”
Đường Táp đột nhiên giơ tay, cô mở mắt nói: “Trong các truyền thuyết đánh quái ở ngoài thế giới em từng có nghe hiệp ước này.”
Cây hòe già chậm chạp bất ngờ: “Em……. Nói tiếp…….”
Đường Táp nói: “Hiệp ước này thật ra chính là hai bên không được xâm phạm hiệp ước, nếu như con người vô duyên vô cớ lạm sát bắt bớ yêu quái xuất hiện ở xã hội nhân loại, khiến bốn thánh thú () của giới yêu đều thức tỉnh, ảnh hưởng đến duy trì trật tự của xã hội con người, thì người làm trái lại hiệp ước sẽ trả cái giá tương ứng. Ngược lại, bên này cũng như vậy, nếu có yêu quái vô duyên vô cớ ăn thịt con người, nhân loại sẽ thức tỉnh……. Thần Trật Tự, duy trì trật tự của giới yêu, sẽ khiến người vi phạm hiệp ước phải trả cái giá tương ứng.”
Cây hòe già: “Đúng! Đúng! Chính là cái này…… nội dung……”
Đường Táp nói: “Nhưng mà, bởi vì hiệp ước này được ký vào thuở thế giới còn sơ khai, nên đại đa số người của hai thế giới đều chưa từng nghe qua, chỉ còn lưu lạc trong sách lịch sử này……”
Sau khi chậm chạp hưng phấn qua đi, cây hòe già lại nói: “Đương nhiên…… điều này chỉ cần mọi người biết để hiểu một chút thôi…… không nằm trong thi cử, chúng ta lại tiếp tục xem…… thời kỳ thượng cổ lúc mới vào bốn trụ…… lập nên bốn thánh thú và thế giới yêu ma…… đây là trọng điểm, hy vọng mọi người…… nghe bài cho kỹ…….”
Tất cả học sinh vực dậy tinh thần, ghi chú trọng điểm.
Đường Táp chán nản thở dài.
Sau khi tan tiết học thứ nhất, ngoài cửa lớn của lầu học bỗng nhiên xôn xao.
Cho đến khi cơn xôn xao dừng ở trước mặt cô, Đường Táp mới phát hiện ra, con hồ ly tinh chân dài tuyệt đẹp này, là đến tìm cô.
“Tôi là phó hội trưởng hội học sinh An Hinh.” Hồ ly tinh dễ thương này rất cao, không hiểu sao tản ra một loại ánh hào quang chị gái xinh đẹp khiến người ta muốn nhào vào lòng cô ấy dốc hết bầu tâm sự.
Đường Táp hơi gật đầu, nhỏ giọng: “Chào chị, là hội học sinh có chuyện gì sao?”
Khóe mắt khóe miệng hồ ly tinh trời sinh đã có độ cong chếch lên cao, lúc nhìn trong giống như đang khinh thường cười giễu.
“Đưa sổ tay an toàn cho bạn học mới.” Cô lấy quyển sổ mà Đế Chiêu chép danh sách các loại yêu ma nguy hiểm nhẹ nhàng ấn vào lòng Đường Táp, lại nói: “Học viện quân sự có sắp xếp huấn luyện, cho nên nhờ tôi đưa tới.”
Đường Táp ngửi được mùi Rồng như có như không ở trên người cô ấy, rất giống với mùi của Đế Chiêu, thế là nổi hứng bát quái: “Học tỷ An là bạn gái của Đế Chiêu?”
Khóe miệng An Hinh hơi nhếch.
Rất lâu sau, cô cân nhắc dùng từ, nói: “Tôi không thích màu trắng.”
“Ồ……” Đường Táp hiểu rồi, là có quan hệ huyết thống với Đế Chiêu, còn không phải là Rồng trắng, cho nên có thể giải thích là, trong trường học còn một con khác.
Đó là con Rồng đen bờm bạc.
Thuộc loài hiếm có, Rồng biển, sớm đã được ướp vị muối biển rồi……. Đổi cách nói khác, chính là rất ngon.
Đường Táp bỗng thèm ăn quá chừng, nhìn An Hinh bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ: “Cám ơn học tỷ.”
Trước khi An Hinh rời đi, nhớ đến điểm hỗ trợ mà hiệu trưởng Bạch hứa, lại hỏi Đường Táp một câu: “Cơm trưa ăn thế nào?”
“Đúng rồi học tỷ……” Đường Táp nói, “Em muốn tự mình ở trong ký túc xá nấu ăn, trước đó hiệu trưởng Bạch đã đồng ý rồi, em thấy bên cạnh ký túc xá của em có một phòng bếp nhỏ theo kiểu khép kín của khu nhà ở, trông khá thuận tiện, nên định tự bắt tay làm cơm, nhưng em thiếu dao và thức ăn, tối qua đã nói với học trưởng Đế Chiêu rồi, nhưng học trưởng Đế nói phải đợi hội học sinh sắm…….”
An Hinh hỏi: “Đã sắp xếp cho bộ phận vật tư đi mua rồi, thế nào, cô đợi không được nữa sao?”
“Ừm, em muốn mượn một bộ dùng.” Đường Táp xoắn tay, “Bữa trưa muốn ăn ở trong ký túc xá…… Em đi nhà ăn, có hơi sợ ạ.”
An Hinh ngẩn người, tuy giác quan thứ sáu thoáng cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng theo logic, thì cảm thấy không có gì kỳ lạ cả.
Bạn học mới là người, các loại thịt nhà ăn trường học cung cấp đa số là để giành cho các yêu ma cấp thấp nuôi dưỡng trí tuệ, bạn học mới sợ vào nhà ăn, cũng không có cách nào ngồi ăn bình thường là điều tất nhiên.
“Tôi đi nhà ăn, tạm mượn cho cô một bộ dao thái vậy.” An Hinh nói, “Cô dùng trước, đợi bộ phận vật tư đi đến thế giới bên ngoài mua sắm dao bếp các cô thường dùng về, cô trả dao đó lại cho họ.”
“Được ạ, cám ơn học tỷ!”
Bữa trưa, bạn phòng Y Lan ngồi bên cạnh ăn đất uống nước, mở túi phân bón làm quà ăn vặt, vừa ăn vừa nhìn Đường Táp xử lý thịt gà.
Trong tủ lạnh của phòng bếp nhỏ, có thức ăn mua ở thế giới bên ngoài do Bạch Trạch nhắc từ trước, mỗi tuần một lần, gà vịt cá thịt đều có.
Đường Táp mở chút nhạc, đang trong trạng thái lắc lư cuồng nhiệt, rung đùi đắc ý chặt gà thành miếng, che mặt, bỏ xuống chảo dầu.
Mở tủ lạnh ra, bên trong còn có coca, hơn nữa vì để tránh cho tranh chấp, Bạch Trạch còn mua bình đỏ bình xanh đủ cả.
Y Lan cũng hòa theo tiếng nhạc lắc lư theo.
Đường Táp xuống dao dứt khoát, chưa được bao lâu lại xử lý xong một con cá, rưới nước trái cây lên, hương vị lập tức lan vào trong khoang mũi.
Đường Táp đặt rau mùi tây lên, nói: “Người là động vật ăn tạp, thịt và rau chúng tôi đều ăn…… Nhưng mà trong một số tình huống, thực vật đều là món phụ, từ trên thói quen ăn uống, cậu có thể nhìn ra, thế giới này, thật ra con người vẫn là mạnh nhất.”
Y Lan căn bản nghe không hiểu, nghe hiểu cũng chưa kịp phản ứng lại, đối với cậu mà nói, tốc độ nói của Đường Táp giống hết với tốc độ xuống dao của cô, nó không phải là một loại nhanh bình thường.
Buổi chiều không có tiết.
Y Lan ăn xong, nằm ở trên giường, ở dưới ánh nắng mặt trời tiến hành quang hợp — — Ngủ trưa.
Mà Đường Táp sau khi bỏ bát đũa vào trong bồn nước ngâm xong, tinh thần tràn trề, quyết định đến lầu học đi dạo.
Lầu một lầu học, có một phòng trực ban, là cho các cán bộ sinh viên học viện quan hệ trực ban sử dụng.
Thời gian nghỉ trưa, chỉ có lầu học ở đây là còn yêu khí.
Đường Táp men theo mùi hương mò tới, yêu quái trong phòng trực ban cảm nhận được nguồn nhiệt, lập tức mở mắt ra.
Cô gái nhân loại đang đứng ở cửa, rụt rè đứng ở cửa hỏi: “Xin chào, làm phiền rồi…… Tôi muốn đánh một trang thời khóa biểu cho học kỳ này.”
Sinh viên trực ban có thân hình mảnh mai, mày nhạt mắt xếch, trời sinh có một loại tà khí.
Cô gái nhân loại cười rất ngọt ngào.
Sinh viên trực ban cũng cười, lộ ra hai hàm răng đều đặn.
“Bạn học Đường Táp đúng không?” Anh ta vẫy tay, “Đi vào đây.”
Đường Táp chú ý đến, trên ngón tay của anh ta có một hàng giác mút trong suốt.
Đường Táp vừa bước vào phòng trực ban, cửa ở sau lưng bị hai gốc dây leo đóng lại, rồi vặn khóa trong.
Đường Táp quay đầu, nhìn thấy dưới chân sinh viên này chui ra mấy gốc dây leo màu xanh nhạt, mà những dây leo đã dần dần quấn lên cổ chân cô.
“……. Anh là?” Đường Táp nâng mày.
“Tên của tôi sao, tên tôi…… là Hồng Oanh.” Tên sinh viên này đi tới, nghiêng người tới ngửi, vẻ mặt say mê: “Đã lâu không gặp, mùi của con người…….”
Lông mi Đường Táp hơi chớp, hỏi: “Tạm dừng hỏi một chút, ngoài tôi ra, anh có từng gặp con người nào khác không?"
Hồng Oanh hi hi cười lên, anh ta che miệng, ánh mắt càng trở nên khủng bố: “Cô cho rằng cô là con người đầu tiên học ở trường này sao? Bề ngoài là vậy, nhưng mà……”
Da đầu anh ta nứt ra một lỗ hỏng, dần dần đâm ra một nụ hoa cực lớn, như sắp nở ra.
“Thật đáng thương…… tuy bây giờ không phải là lúc để xuống tay, nhưng bọn ta sẽ có cơ hội……” Hồng Oanh nói, “Có cơ hội nuốt chửng cô, cô chạy không thoát đâu, bọn tôi đều có cách.”
“Bọn anh……. Ý chỉ là những ai?”
“Bọn tôi…….” Hồng Oanh nói ở bên tai cô, “Là đặc biệt ăn các cô. Bây giờ…… để tôi nếm thử mùi vị của cô đã, chỉ róc một mảnh nhỏ…… ăn cho đã ghiền.”
Nụ hoa trên đỉnh đầu Hồng Oanh nở ra, giống như một cái miệng có răng dài.
“Tôi còn cho là cái gì……” Đường Táp có chút thất vọng, nói bằng vẻ ghét bỏ: “Thì ra chỉ là cỏ bắt ruồi, chậc.”
“Cái gì?” Cỏ bắt ruồi, “Cô đang lẩm bà lẩm bẩm cái gì?”
“Không có gì.” Đường Táp tiếp tục thở dài một hơi, bỗng nhiên nhấc cao giọng hô lên, “Có ai không! Cứu mạng, ở đây có một học trưởng muốn ăn tôi!!”
Cỏ bắt ruồi vốn muốn nói câu danh ngôn thường có trong phim truyền hình là: “Cô có kêu rách họng cũng không có ai đến cứu cô đâu!”
Thế nhưng, tiếng bước chân bên ngoài cửa khiến anh ta ngẩn người, liền vội vàng thu lại dây leo đang quấn quanh Đường Táp.
Cửa của phòng trực ban bị đá ra, hai cây tinh cấp cao trùng hợp đi ngang qua la lên: “Hồng Oanh? Cậu làm cái gì?”
“Bạn học cứu mạng, anh ấy muốn ăn tôi!” Đường Táp xoay người, hai mắt đầy lệ.
“Hồng Oanh! Sao cậu có thể bắt nạt bạn học mới!”
“Tôi đi nói với phân hội trưởng!”
Con ngươi Hồng Oanh đảo qua đảo lại, vội vàng muốn xóa bỏ tội danh bắt nạt bạn học mới của mình, nói: “Tôi chỉ trêu chọc thôi! Tôi thật sự chỉ trêu chọc thôi! Hai người đừng tố cáo tôi, điểm đạo đức của tôi còn giảm nữa sẽ bị lưu ban đấy…… Bạn học mới quá căng thẳng, tôi thấy phản ứng của cô ấy thú vị, nên chỉ hù dọa cô ấy nói muốn ăn cô ấy, tôi sao dám chứ…… đây là người mà hiệu trưởng mời vào mà…….”
“Theo bọn tôi đi gặp phân hội trưởng!”
“Nhất định phải giảm điểm đạo đức của cậu!” Hai vị bạn học tràn đầy chính nghĩa, đưa Hồng Oanh đến phòng làm việc của phân hội trưởng học viện quan hệ, thuận tiện còn an ủi Đường Táp một chút.
Phân hội trưởng là sinh viên năm ba, là củ cải xanh, bởi vì củ cải xanh thành hình rất hiếm thấy, cho nên luôn nhận được sự sùng bái, bị các hoa cỏ trong viện quan hệ bỏ phiếu bầu làm phân hội trưởng của học viện.
Cô ấy nhíu mày nghe xong đầu đuôi câu chuyện, đầu tiên an ủi Đường Táp “bị kinh sợ”, sau đó thì nghiêm khắc phê bình hành vi trêu chọc quá đáng của Hồng Oanh, cuối cùng cô ấy đưa ra phương án xử lý, nói: “Hồng Oanh xin lỗi bạn học mới, trừ hai điểm đạo đức, ở chỗ tôi viết xong kiểm điểm mới được về.”
Hồng Oanh đành phải xin lỗi Đường Táp, song khi đứng thẳng người dậy, anh ta mỉm cười sâu xa với Đường Táp, chiếc lưỡi to dài liếm một vòng quanh môi.
Đường Táp được hai sinh viên chính nghĩa hộ tống đưa về ký túc xá.
Sự việc đến đây……. Là kết thúc.
……
Trong phòng làm việc của phân hội trưởng, Hồng Oanh nộp xong bản kiểm điểm, rồi nghênh ngang rời đi.
Củ cải xanh đang định vùi đầu viết thư dự toán, “cốc cốc” hai tiếng, cửa mở ra, một người đi vào trong.
“A…… là anh.” Củ cải xanh nói: “Công việc hôm nay của hội học sinh không bận sao? Sao lại có thời gian đến chỗ bọn tôi?”
Người đến nói: “Ngẫu nhiên đi qua, thuận đường lên thăm cô. Đang bận sao?”
Anh ta thuận tay cầm bản kiểm điểm trên bàn lên.
“Đây là cái gì?”
“Này à……” Phân hội trưởng Củ Cải nói: “Vừa rồi có một sinh viên, định hù dọa bạn học mới, nói muốn ăn người ta, làm cho bạn học mới khóc, thật là nhàm.”
“Ồ…… đúng không?” Người đó nhẹ nhàng cười lên, “Là không phù hợp quy tắc, đây không phải là ở dưới mí mắt của hiệu trưởng…… gây tội sao? Sinh viên học viện quan hệ các cô á…… đều quá ngốc.”
Anh ta lấy bản kiểm điểm của Hồng Oanh, ném vào trong sọt rác.
“Lần sau nếu còn như vậy…….” Người đó nói, “Không phải chỉ với một bản kiểm điểm này là có thể xử lý được.”
Củ Cải gật đầu: “Lần sau nếu cậu ta lại dọa bạn học mới, tôi sẽ trừ sạch điểm đạo đức của cậu ta, thật là phát phiền với những học sinh không an phận này mà.”
“Ai mà không vậy chứ?” Người đến nói một cách sâu xa.