. Ngoại truyện .
"Hôm nay anh cảm thấy thế nào rồi?"
"Khá hơn nhiều rồi, cũng không còn đau như trước, cảm ơn bác sĩ Sở."
Người bệnh một tay ôm bụng, nỗ lực co đầu gối nâng nửa người lên nhưng hữu khí vô lực cười với Sở Thao.
Sở Thao cúi người, một tay đặt lên vai ngăn anh ta lại, đôi mắt cong lên ôn hòa nói:
"Không cần ngồi dậy, anh phải nghỉ ngơi cho tốt, về sau đừng xúc động như vậy nữa."
Nghe vậy, sắc mặt người bệnh thoáng tái nhợt hơn một chút, biểu tình trở nên tiêu điều nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu:
"Tôi biết rồi, sẽ không làm như vậy nữa."
Trong lòng Sở Thao yên lặng thở dài, sau đó nhét tay vào túi, bình tĩnh nhìn người bệnh vài giây.
"Xin lỗi anh, chúng tôi chưa có biện pháp tốt hơn để giảm bớt sự thống khổ của anh."
Hàm dưới của người bệnh hơi giật một chút, bàn tay che trên bụng nhẹ nhàng run rẩy, sau đó anh ta nở một nụ cười không sao cả.
"Đều là do tôi tự tìm."
Sở Thao nhíu mày, ánh mắt tuy không đành lòng nhưng lời nói của cậu trở nên nghiêm khắc:
"Đừng nói như vậy, anh không làm sai gì cả."
Hiển nhiên là người bệnh rất tín nhiệm cậu, tuy rằng tuổi của anh ta lớn hơn Sở Thao nhưng trước mặt cậu, lại ngồi nghe cậu răn dạy giống như một đứa trẻ.
Anh ta nhanh chóng xin lỗi:
"Bác sĩ, cậu đừng nóng giận, vừa rồi tôi chỉ lanh mồm lanh miệng nói một chút thôi."
Sở Thao hơi hơi rũ mắt, im lặng trong chốc lát, sau đó lấy ra một viên kẹo sữa chua mềm mại còn mang hơi ấm của nhiệt độ cơ thể đặt vào lòng bàn tay của người bệnh kia.
"Trước khi viên kẹo này quá hạn, tôi nhất định chữa khỏi cho anh."
Người bệnh ngẩn ra, nhìn kỹ giấy gói màu lam nhạt của viên kẹo, ở góc có in một dòng chữ màu đen ghi ngày sản xuất rất nhỏ, nếu hạn sử dụng là năm thì viên kẹo này chỉ còn tháng là quá hạn.
Sau khi đi kiểm tra các phòng bệnh, Sở Thao tìm nơi trống trải ở hành lang nghe nhóm thực tập sinh thuật lại bệnh lịch.
"Người bệnh số , là Alpha nam tuổi, tuyến thể tâm linh tự mình giới đoạn (Cai nghiện) thất bại, xuất hiện ảo giác và có hành vi tự mình hại mình, nhập viện ngày thứ vì sử dụng dao gọt hoa quả đâm vào tuyến thể, đã hoàn thành giải phẫu khâu lại mạch máu và khôi phục tuyến thể, huyết áp bình thường, phù động mạch vành, không bị viêm gan, không bị lao phổi, không dị ứng, thuốc hôm nay dùng ...."
Đây không phải bệnh nhân đầu tiên Sở Thao tiến hành chữa trị về giới đoạn tuyến thể tâm linh. Bệnh trạng mỗi người khác nhau cho nên cách giới đoạn cũng khác nhau, những người bệnh như vậy thường thường còn phải chịu sự tra tấn về tinh thần.
Người bệnh vừa rồi là vì người yêu Alpha của anh ta ngoại tình, không thể không chia tay với đối phương. Nhưng ý chí bản thân anh ta lại không mạnh mẽ, không chống đỡ được sự thống khổ cô đơn khi mất đi hơi thở của đối phương, mặc dù biết tình cảm đã kết thúc nhưng vẫn sa vào thứ dục vọng giả dối.
Cuối cùng tinh thần mất khống chế đã dùng dao gọt hoa quả tàn nhẫn đâm vào tuyến thể ở gáy, thiếu chút nữa cắt đứt xương cổ, ngày sau khi nhập viện mới hoàn toàn khôi phục ý thức.
Tuy rằng bảo vệ được tính mạng, nhưng tiếp theo mới là vấn đề lớn. Nếu không thể nhanh chóng hoàn toàn dọn sạch sự ảnh hưởng tin tức tố của đối phương đối với anh ta, chỉ sợ sau khi xuất viện, sự tình hôm nay sẽ còn phát sinh.
Trường hợp như của anh ta không phải không có, nhưng phần lớn đều nhẫn nại, giấu diếm, đến cuối cùng không thể chống đỡ nổi nữa mới được đưa đến bệnh viện.
Sở Thao không chỉ - lần bàn bạc với thầy giáo về chuyện này, cậu muốn tìm hiểu nghiên cứu thời gian thầy trải qua phản ứng giới đoạn như thế nào. Từ đó cậu hy vọng có thể tìm ra được phương pháp làm giảm bớt sự thống khổ của người bệnh, hoặc phục chế lại quá trình phản ứng chống cự lại dục vọng thân thể của thầy giáo.
Nhưng thầy nói sự thành công của thầy không có tính chất đại biểu. Bởi vì, trước tiên thầy là người nghiên cứu về nó biết được cảm xúc và những xúc động kia đều do kích thích tố tạo thành, chỉ cần nghĩ tới đây thầy cũng có thể tìm được lý trí trở về. Hơn nữa thầy còn có thể căn cứ vào tình huống của bản thân để điều chỉnh phương thức đoạn giới, làm chính mình chịu thống khổ ít nhất nhưng lại đạt hiệu quả cao nhất.
Nhưng những kinh nghiệm đó lại không có cách nào áp dụng lên mỗi một người bệnh. Có đôi khi thầy còn cảm thán, toàn bộ mọi việc trên đời này nhất định đều tuân thủ định luật tuần hoàn.
Người có tuyến thể tâm linh sẽ có được thân thể khỏe mạnh còn bộ óc thông tuệ, có được sự vui thích cực hạn nhưng cũng phải gánh vác một cái giá cực kỳ đáng sợ.
"Bác sĩ Sở?"
Thực tập sinh nhẹ nhàng phất tay trước mặt cậu, có chút lo sợ bất an liếm liếm môi.
Lúc Sở Thao im lặng không lên tiếng cực kỳ uy nghiêm, đám thực tập sinh đều có chút sợ cậu, bởi vì cậu rất ít khi đùa giỡn với người khác, lúc làm việc cũng cực kỳ nghiêm túc, mặc kệ đối với mình hay đối với người khác, cậu đều yêu cầu nghiêm khắc đến tận cùng.
Đáng tiếc, rõ ràng là một mỹ nhân kinh diễm toàn bệnh viện vậy mà.
"Ồ, xin lỗi, vừa rồi đang suy nghĩ chút vấn đề."
Sở Thao cũng không cảm thấy tư lịch của mình cao hơn người khác, đối với học sinh hay đối với thực tập sinh những lúc nên phê bình thì phê bình, nên xin lỗi thì xin lỗi.
"Dạ, không có việc gì, không có việc gì. Bác sĩ Sở quá khách khí rồi." Vị thực tập sinh này yên lặng nắm chặt cuốn sổ khám bệnh trong tay.
Tuy rằng sự nghiêm khắc của Sở Thao nổi tiếng toàn bệnh viện nhưng mỗi năm đều có không ít sinh viên mới đấu đá tranh giành vỡ đầu muốn tới học tập làm cấp dưới của cậu.
Ai không muốn làm việc cùng với một bác sĩ vừa nghiêm chỉnh vừa xinh đẹp chứ.
Vành tai vị thực tập sinh kia không khỏi nóng lên.
Phòng y tá trực có người tới tìm Sở Thao, nhanh chóng nói:
"Bác sĩ Sở, Tiểu Giang tổng bên Giang thị đang chờ ngài ở văn phòng ạ."
Đôi mắt đào hoa của Sở Thao nâng lên, hầu kết lăn một cái nói:
"Phiền cô báo anh ấy chờ tôi một lát, tôi còn có vài phương án trị liệu muốn thảo luận với viện trưởng."
Dứt lời, cậu nói với đám thực tập sinh:
"Mọi người về làm việc đi, tôi đi trước."
"Chào Bác sĩ."
"Cảm ơn bác sĩ ạ."
....
Sở Thao vẫy vẫy tay với bọn họ sau đó đi ra khỏi khu phòng bệnh.
Nhóm thực tập sinh còn chưa tan đi mà ở lại bát quái.
"Mọi người có cảm thấy khí tràng của bác sĩ Sở càng lúc càng cường đại hay không?"
"Vô nghĩa, người có thể đảm đương được một phía ở bệnh viện chúng ta có thể là người bình thường hay sao?"
"Ý của tôi là, hiện tại bác sĩ Sở đều có khí thế của Viện trưởng ấy."
"Này, đừng nói bừa, truyền ra lại ảnh hưởng không tốt đến bác sĩ Sở, bác sĩ còn rất trẻ đấy."
"Tôi lại nghĩ khác, mọi người có nghe thấy vừa rồi cô y tá có nói không? Tiểu Giang tổng của Giang thị đó, vậy mà bác sĩ Sở còn bảo anh ta chờ."
"A, Tiểu Giảng tổng là ai vậy, rất nổi tiếng hay sao?"
"Cậu không biết người cầm quyền hiện tại của Giang thị sản xuất dược chính là Giang Thiệp sao. Tuy rằng thoạt nhìn bọn họ là nhà phân phối thuốc cho bệnh viện chúng ta, bọn họ ước gì chúng ta dùng thuốc của bọn họ nhưng dù sao thì cũng là Giang thị, mà người ta còn là tổng giám đốc, vậy mà không thèm tìm viện trưởng mà trực tiếp tìm bác sĩ Sở."
"Ai mà không biết bác sĩ Sở là học sinh mà viện trưởng thích nhất, có bao nhiêu nhà phân phối thuốc muốn gặp viện trưởng đều tới chào hỏi bác sĩ Sở trước đấy, được bác sĩ Sở tán thành thì còn lo gì chứ."
"Nhưng vị Tiểu Giang tổng kia giống như mấy nhà phân phối thuốc sao? Nhân mạch trong tay họ không biết rộng tới đâu, nói thật, cậu thấy bệnh viện nào mà không dùng thuốc của họ chứ?"
"Ừ, ..... Nói như vậy thì bác sĩ Sở cũng là có chút chậm trễ."
"Haizzz, đầu óc của bác sĩ đều là người bệnh, không thích phát triển nhân mạch, bằng không còn có thể bò lên một cách nhanh chóng. Nếu mà có quan hệ tốt với Giang thị thì danh lợi về sau cần gì sầu nữa."
"Nhưng nếu bác sĩ Sở không phải người như vậy thì viện trưởng sao lại coi trọng anh ấy, mọi người lại thích anh ấy như vậy."
"Vậy cũng đúng."
--
Sở Thao vào phòng họp, sau khi cùng thảo luận với mấy chủ nhiệm bộ môn về tình hình giải phẫu của một bệnh nhân. Trên đường trở về, cậu tùy ý gửi một tin nhắn hỏi trưa nay Giang Thiệp muốn ăn gì.
Rất nhanh cậu thu được hồi đáp:
"Ăn em."
Sở Thao quét mắt nhìn hai chữ kia không nhịn được mà mím môi cười. Cậu lo lắng bị người khác nhìn thấy vì vậy còn cố tình cúi thấp đầu, giả bộ sửa lại cổ áo.
Người qua người lại trên hành lang rất nhiều, ai nhìn thấy cậu cũng đều sẽ thuận miệng chào hỏi một cậu:
"Bác sĩ Sở."
Sở Thao nhanh chóng giấu ý cười đi, gật đầu chào.
Vất vả lắm mới tới cửa văn phòng, cậu thấy ngoài cửa không có bệnh nhân chờ mới nhẹ nhàng thở ra. Khi đẩy cửa vào cậu thấy Giang Thiệp đang biếng nhác dựa vào sô pha chơi game.
Y không để ý tới tây trang đang mặc bị đè nhăn nhúm, bộ dạng khi ở văn phòng của y không khác gì ở nhà.
Sở Thao đi vào tiện tay khóa cửa lại, bất đắc dĩ nói:
"Anh không sợ bị người khác nhìn thấy à."
Cậu thường không khóa cửa văn phòng, có đôi khi sẽ có những bác sĩ khác hoặc người nhà bệnh nhân tới tìm, cho nên văn phòng cũng không phải không gian riêng của cậu.
Giang Thiệp ném điện thoại sang một bên, cong môi cười, còn giang hai tay mở ra đón chào Sở Thao.
"Lại đây để ông xã ôm em một cái nào."
Yết hầu Sở Thao căng thẳng, ánh mắt liếc qua toàn thân Giang Thiệp.
Sau đó, cậu nghe lời đi tới gần y, thành thành thật thật giao nộp mình vào lòng ngực y.
"Thật là tới ăn em sao?"
Giang Thiệp ôm Sở Thao ngồi trên đùi mình, thấp giọng cười, ngón trỏ còn móc lấy cặp kính của cậu, thoáng dùng lực làm mắt kính cậu tụt xuống sống mũi.
Tấm chắn duy nhất biến mất, lông mi của cậu không nhịn được run rẩy, nếp gấp nơi đuôi mắt càng thêm thâm sâu.
Giang Thiệp thích cậu vô thố mê mang như này, vì thế cầm lấy mắt kính đặt lên bàn, ngẩng đầu vươn lưỡi liếm một cái vào môi dưới của cậu.
"Tại sao lại đeo kính?"
Sở Thao hơi cắn một cái vào môi dưới nơi Giang Thiệp liếm, cậu nhạy bén cảm giác được thân dưới của y đang phản ứng. Hô hấp cậu rõ ràng trở nên dồn dập.
"Nhìn có vẻ thành thục hơn, bằng không sợ không được uy nghiêm."
Dứt lời, Sở Thao sờ sờ muốn cởi cúc áo sơ mi của Giang Thiệp. Không biết từ khi nào cậu đã có thói quen cắn lên xương quai xanh của y. Mặc kệ những lúc ôn tồn khi tối đến hay những lúc tán tỉnh nhất thời hứng khởi, cậu đều phải lưu lại dấu răng trên xương quai xanh của y mới cảm thấy thỏa mãn.
Hiện giờ cũng không có ngoại lệ.
Dù sao cửa cũng đã khóa, sẽ không có người vào. Người này còn cố ý mặc tây trang cấm dục tới đây, thấy thế nào cũng là chuẩn bị cho cậu mà, đúng không.
Ngay lúc Sở Thao cúi đầu, ngón tay đang ngo ngoe rục rịch ở cổ áo Giang thiệp, người kia lại nắm lấy cổ tay cậu, đáy mắt đều là ý cười.
"Trước khi ăn bà xã thì anh đây còn muốn thảo luận chính sự với bác sĩ Sở một chút."
Động tác của Sở Thao khựng lại, chớp chớp mắt.
"Tìm bác sĩ Sở à?"
Giang Thiệp lấy ra một túi giấy màu trắng ở sau lưng, quơ quơ trước mắt cậu:
"Ừ, tôi đại biểu bên sản xuất thuốc Giang thị tới tìm bác sĩ Sở để nói chuyện về vấn đề dùng thử thuốc mới."
Ánh mắt Sở Thao nhanh chóng bị túi giấy trong tay Giang Thiệp hấp dẫn. Cậu hít sâu một hơi, đứng lên khỏi người Giang Thiệp, vỗ vỗ áo blouse trắng, lại với tay lấy cặp kính trên bàn, đeo lên. Sau khi sửa sang lại vẻ bên ngoài, Sở Thao lộ ra biểu tình nghiêm túc ít nói ít cười.
"Nói về thuốc à."
Cậu ngồi xuống ghế làm việc của mình, hai tay để lên bàn, cằm khẽ nhếch lên:
"Vậy Giang tổng giới thiệu một chút đi nào."
Sở Thao biến hình một cách nhanh chóng như vậy làm thứ dưới thân của Giang Thiệp còn chưa dịu xuống mà trở nên nhiệt tình, chật vật hơn.
Nhưng y chẳng biết xấu hổ, còn ngồi thẳng thân mình, công khai tách chân ra, tùy tiện mở chiếc túi, lấy ra một hộp thuốc mới.
"Đây là thuốc mới do Giang thị và công ty bên Đức liên kết sáng chế, dùng cho việc trung hòa tin tức tố, phòng chống gây nghiện tin tức tố. Chúng ta đã nghiên cứu năm, tài chính đầu tư vào tỷ triệu, đã tiến hành thí nghiệm trên động vật, tác dụng phụ trước mắt là thích ngủ, và tình tính lãnh đạm trong thời gian ngắn."
Sở Thao nhíu mày.
"Trung hòa tin tức tố?"
Giang Thiệp gật đầu:
"Nguyên lý là trong thời gian nhất định, thuốc sẽ phát sinh phản ứng với tin tức tố, chuyển hóa tin tức tố thành một chất không gây thương tổn, người bệnh sẽ mất đi tin tức tố trong thời gian nhất định, nhưng đồng thời sẽ tẩy hết đi ảnh hưởng của tin tức tố khác trong thân thể, theo chu kỳ ngày đổi mới tin tức tố của thân thể, như vậy người có ... có tuyến thể tâm linh sẽ khôi phục lại bình thường."
Yết hầu của Sở Thao căng ra, khi cậu nghe thấy bốn chữ tuyến thể tâm linh, cậu rõ ràng trở nên kích động. Cũng may có mắt kính che đi, cậu không cảm thấy mình bị thất thố.
Cậu hồ nghi đánh giá Giang Thiệp, cẩn thận hỏi:
"Tại sao lại muốn khai phá loại thuốc này? Tuy rằng hiện tại những người bệnh như vậy dần tăng lên, nhưng thời điểm bắt đầu khai phá dường như còn không có nhiều người muốn tới bệnh viện để trị liệu, tài chính đầu tư vào tỷ triệu, cứ như vậy quăng vào không sợ đi không trở lại sao?"
Giang Thiệp đưa hộp thuốc đến trước mặt Sở Thao, lười nhác nói:
"Nhất định công ty còn sẽ nghiên cứu sâu thêm, mà bên nước Đức cũng vậy, vốn dĩ năm trước bọn họ đã có ý này, nhưng hai bên hợp tác không thành công, tạm thời đóng băng mà thôi.
Mọi người đều xem trọng thị trường tiền cảnh, thuốc này trừ bỏ có thể ức chế được tính gây nghiện của tin tức tố, mà còn có tác dụng trung hòa nó, bình thường luôn có một bộ phận người có nhu cầu che giấu tin tức tố, uống thuốc này cũng không cần phải phun thuốc ức chế nữa."
Sở Thao cầm lấy hộp thuốc, liếc mắt nhìn vào tên thuốc.
THQS.
Nếu hợp tác với công ty bên Đức thì dùng tên thuốc tiếng Anh cũng được, nhưng sao lại dùng chữ cái tiếng Anh?
Sở Thao không nhịn được hỏi:
"THQS là gì, Query String hay Hashed Query String?"
Giang Thiệp lắc đầu:
"Không phức tạp như vậy, là chữ cái đầu của vài loại nguyên liệu thôi, đối phương cảm thấy đặc sắc cho nên đã đồng ý, đây chỉ là tên thương phẩm thôi, tác dụng về sau mới là tên thông dụng."