. Chương .
Sau khi tan học tiết tự học buổi tối, Sở Thao mang hai phần bánh kem còn dư về nhà. Bà Tống đã chuẩn bị cho hai anh em bọn họ món canh thịt bò hầm cà rốt với ngô để bổ sung dinh dưỡng.
Sau khi năm bắt đầu có tiết học tự học buổi tối, bà Tống cũng không muốn quản việc học tập của hai anh em bọn họ nữa, dù sao thành tích của tụi nhỏ càng ngày càng tốt, bà Tống không muốn đánh vỡ sự cân bằng này.
Canh thịt bò được hâm nóng, sau khi bưng lên hương khí bay ra bốn phía, nước canh màu cam vàng thanh đạm, từng miếng ngô no đủ vàng ươm, cà rốt và thịt bò tràn đầy trong bát, với sắc hương vị tươi mới cực kỳ mê người.
Sở Thao lấy muỗng múc một miếng thịt bò đưa lên miệng, nhẹ nhàng thổi thổi, khi bớt nóng mới cẩn thận cắn một cái.
Nồi thịt bò này bà Tống hầm trong - tiếng, mềm mại ngon miệng, ngay cả gân bò cũng được hầm mềm, dẻo dai, ngoài vị thịt bò tươi mới thì vị thơm ngọt từ ngô và cà rốt cũng ngấm vào từng thớt thịt.
Sở Tinh Ninh thì gắp một miếng ngô lên gặm, từng hạt ngô no đủ, cắn một miếng, ngọt tới đầu lưỡi nổ tung, vốn dĩ bụng không đói lắm cũng bắt đầu kêu gào.
"Rất rất ngon, mẹ vất vả ạ." Sở Tinh Ninh cong cong đôi mắt cười nhìn bà Tống Miên.
Bà Tống chống tay trên mặt bàn ngồi bên cạnh, vui mừng nói:
"Các con thích là được rồi, hiện tại là thời điểm mấu chốt, nhất định phải giữ gìn và tăng cường sức khỏe, nhất là Tinh Ninh, con vốn thể nhược, ăn nhiều thịt một chút đi."
Sở Tinh Ninh múc một muỗng thịt bò, quơ quơ trước mặt bà Tống:
"Con đang ăn mà, hôm nay ăn chiều ở nhà ăn con cũng ăn rất nhiều."
Bà Tống vui mừng tươi cười, lát sau tựa như bà nhớ tới gì đó, dời ánh mắt về phía Sở Thao, do dự một chút, nhỏ nhẹ nói:
"Thao Thao, con cũng phải chú ý nghỉ ngơi đó, đừng ỷ vào thân thể mình khỏe mạnh mà lăn lộn nhé."
Thật ra bà cũng không lo lắng về thân thể cậu, bởi vì xác thật Sở Thao cũng không vì việc học hành mà sẽ sinh bệnh, bà chỉ cảm thấy, trong trường hợp này không thể làm Sở Thao trầm mặc ở bên cạnh.
Sự việc của Thân Hoằng Phương làm cho bà cảnh giác, bà bắt đầu tự ý thức nhắc nhở mình, phải chú ý Sở Thao nhiều hơn.
Mà đại khái là Sở Thao không nghĩ tới bà Tống sẽ nhắc đên mình về thế cậu hơi khựng lại, nhấc ánh mắt lên, nói:
"Con không có việc gì."
Bà Tống gật gật đầu, hít một hơi.
Bà cảm thấy trạng thái này cũng tốt, giao lưu giữa hai mẹ con không có xấu hổ gì.
"Đúng rồi, Hoằng Phương đã đi học lại rồi, hôm nay mới đi, có khả năng là kiến thức bị bỏ lỡ nhiều, hai người các con nếu có khả năng thì giúp đứa nhỏ kia nhé."
Bà Tống đã kiến nghị với bà Đường Lệnh Mỹ, nên để đứa nhỏ kia tĩnh dưỡng thêm mấy tháng, cùng lắm thì học lại một năm, thi đại học với khóa sau.
Nhưng bà Đường không cam lòng, bà cảm thấy không cần phí thêm một năm ở cao trung, huống hồ chờ Hoằng Phương lên đại học thì làm gì có áp lực, có thể là chuyện tốt với hắn.
Hơn nữa chính Thân Hoằng Phương cũng không muốn học lại một năm, hắn muốn thi đại học cùng Tây Tầm, hai người cùng thi vào một trường.
Trong khoảng thời gian này, dựa vào thuốc, bệnh tình của hắn đã ổn định hơn nhiều, hắn đã thử làm bài thi, tựa hồ cũng không tồi.
Sở Tinh Ninh nói:
"Con cũng nghe Tây Tầm nói vậy, nếu Thân Hoằng Phương có gì không hiểu thì có thể tới tìm con."
Sở Thao cúi đầu nói:
"Con không có gì để trợ giúp cậu ta cả, chỉ cần cậu ta thông suốt trở lại học thì sớm hay muộn thành tích cũng sẽ đi lên."
Đối với lực học như bọn họ, được giáo viên chỉ dạy vài dạng đề còn hữu dụng hơn việc tham khảo cách làm của bạn học.
Cở sở của hắn vốn không kém, lúc trước bởi vì vấn đề tình cảm với Tây Tầm làm ảnh hưởng tới cảm xúc cho nên mới phát huy thất thường.
Hiện tại dì Đường đã không dám cảm trở bọn họ, cũng đã không còn áp lực rồi.
Bà Tống cảm thán nói:
"Haizzz, Hoằng Phương này cũng si tình, mà đứa nhỏ Tây Tầm kia cũng không tồi."
Sở Tinh Ninh rũ mắt theo bản năng, ánh mắt mơ hồ, hàm răng cắn nhẹ vào chiếc muỗng. Sự chột dạ của anh đều bị Sở Thao nhìn rõ, so sánh ra thì Sở Thao thản nhiên hơn nhiều. Cũng không biết do ở bên Giang Thiệp lâu rồi da mặt trở nên dày hơn hay không.
"Đúng rồi, em có hai miếng bánh kem ăn không hết."
Sở Thao lấy bánh kem, mở ra, đặt trên mặt bàn, đẩy cho Sở Tinh Ninh:
"Anh, anh ăn chút đi."
Sở Tinh Ninh cũng thích ăn ngọt, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:
"Em mua nhiều như vậy làm gì, ăn không hết."
Chân mày Sở Thao hơi nâng lên, cậu dùng muỗng chọc chọc miếng cà rốt, thở dài:
"Hôm nay, có một Omega tặng em một cái bánh kem anh đào, hình như là thích em, nhưng mà em không ăn, trả lại cho người đó. Nhưng lại có chút thèm, cho nên ra ngoài mua mấy miếng."
Bà Tống cả kinh, lập tức ngồi thẳng dậy:
"Hiện tại học sinh không biết rụt rè à, trắng trợn táo bạo đưa bánh kem như vậy sao, đã vào năm rồi, Tại sao trong đầu không biết phân biệt chính phụ chứ!"
Sở Thao rũ mắt, cắn môi dưới:
"Hơn nữa cậu ta còn nói với con, cậu ta đã đi kiểm tra, độ xưng đối tin tức tố của hai người là %."
Sở Tinh Ninh dừng động tác ăn bánh kem lại, kinh ngạc nhìn Sở Thao.
Một trường cao trung nho nhỏ như vậy có thể gặp được đối tượng có độ xứng đôi cao như vậy, thật khó mà có được.
Bà Tống mở to hai mắt nói:
"Cao như vậy sao?"
Độ xứng đôi của bà và ông Sở còn không tới %, nhưng lúc mới yêu, độ hấp dẫn của tin tức tố vẫn rất mạnh mẽ.
Sở Thao và người kia có độ xưng đôi cao như vậy, thuyết minh một khi tin tức tố va chạm lẫn nhau hoặc có hành động thân mật gì, hai người có thể sẽ lưỡng tình tương duyệt.
Vì hấp dẫn của tin tức tố không ai có thể chống cự được.
Sở Thao buông muỗng xuống, dựa ra sau ghế, khẽ cau mày, phảng phất như nhớ tới người kia"
"Con vừa nghe vậy cũng thấy hoảng sợ, hơn nữa vị bạn học này .... ừ..... Kinh nghiệm yêu đương dường như rất phong phú, vẻ ngoài cũng không tồi, đáng yêu, diễm lệ, tương đối thích trang điểm."
Sở Tinh Ninh nhịn không được hỏi một câu:
"Ai vậy?"
Sở Thao nghiêm túc trả lời:
"Tên là Tô Cảnh Đồng, anh có từng nghe nói qua chưa?"
Lập tức biểu tình Sở Tinh Ninh khó xử thật một lời khó nói hết:
"Người này a....."
Bà Tống nhanh chóng hỏi:
"Làm sao vậy?"
Sở Tinh Ninh hít sâu một hơi, càng khó xử nói:
"Người này rất nổi danh trong Omega, nghe nói bắt đầu tư sơ trung tới giờ đã thay đổi mười mấy người bạn trai rồi, bình thường cũng không thấy học hành gì, thường xuyên, trang điểm lòe loẹt, lộng lẫy, vì hấp dẫn sự chú ý của Alpha còn không thích phun thuốc ức chế.
Dù sao thì, bạn học đánh giá người này không được tốt lắm, nhưng mà vẫn có Alpha thích loại này, tại sao độ xứng đôi của em và cậu ta lại cao như vậy?"
Ngực bà Tống rầu rĩ, phảng phất như bị một khối đá đè nặng.
"Tại sao đứa nhỏ này lại như thế, Thao Thao, con nghe mẹ nói này, tương lai khẳng định con có thể gặp được Omega có độ xưng đôi cao hơn, con ngàn vạn đừng bị hấp dẫn nhé."
Sở Thao nhíu lại mi, đưa ra nghi vấn:
"Dường như không dễ dàng gì khi gặp được người có độ xứng đôi cao tới % đúng không ạ."
Bà Tống im lặng một lát, trong lòng thấp thỏm, đưa ra lời khuyên:
"Có đôi khi tin tức tố hay diện mạo chỉ là thứ yếu, quan trọng là nhân phẩm con ạ, mẹ và ba con cũng không có độ xứng đôi cao, nhưng không phải vẫn có thể ở bên nhau nhiều năm như vậy sao?"
Tựa hồ như Sở Thao nghe lọt được, chần chờ một chút cậu gật gật đầu:
"Con cảm thấy mẹ nói có đạo lý, quan trọng nhất là con thích. Nhưng mà con sợ về sau sẽ hối hận, vạn nhất bỏ lỡ sau không thể gặp thì sao."
Sở Tinh Ninh tò mò thầm đánh giá Sở Thao, cảm thấy hôm nay ngôn ngữ của cậu có chút quái quái.
Sở Thao không phải người sẽ bi thứ như tin tức tố trói buộc, càng không phải người sẽ bị loại Omega như Tô Cảnh Đồng hấp dẫn tới lưu luyến không rời.
Bà Tống lại không nghĩ nhiều như vậy, lập tức nói:
"Làm sao có chuyện đó được, chờ con lên đại học, bên người sẽ có rất nhiều người ưu tú, nhất định sẽ gặp được người tốt hơn."
Sở Thao trịnh trọng "vâng" một tiếng, biểu tình lại có chút thương cảm:
"Tuy rằng đây là lần đầu tiên có người thích con, lại phù hợp như vậy, nhưng không đúng thời gian, chỉ có thể bỏ lỡ cậu ấy, chờ tương lai gặp được người tốt hơn, mặc kệ người đó là ai, con nhất định sẽ kiên trì."
Bà Tống nhìn bộ dạng của Sở Thao mà có chút đau lòng. Từ nhỏ tới lớn, đều là một đống lớn người theo đuổi Sở Tinh Ninh, chưa từng nghe nói Sở Thao có đào hoa gì. Lần này vất vả lắm có người thổ lộ còn tặng quà, là Alpha nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ.
Tin tức tố của người nọ lại có độ xứng đôi cao như vậy, nói không chừng, lúc Sở Thao gặp được, thật sự rất để bụng, bằng không sẽ không chia sẻ ngay trong tối nay, còn tự mình mua mấy miếng bánh kem.
Cứ như vậy bảo đứa nhỏ từ bỏ, thật là đáng thương. Trong lòng bà Tống lên men, thương tiếc nói:
"Chờ con tốt nghiệp, mặc kệ yêu thương ai, ma ma nhất định giơ hai tay duy trì, sẽ không ai phản đối."
Sở Thao lại hỏi:
"Nếu người đó, mẹ cùng ba ba không đồng ý thì sao?"
Bà Tống cười nói:
"Sẽ không, ba mẹ nào muốn con xuất gia chứ."
Sở Thao thu tầm mắt lại, bất động thanh sắc nói:
"Mẹ, mẹ phải nhớ kỹ nhé, lần này con nghe lời mẹ, từ bỏ người thích con đó."
Tức khắc bà Tống cảm thấy mình thật thua thiệt Sở Thao, liên tục hứa hẹn:
"Mẹ nhớ rõ, con chỉ cần không tìm người nào lớn tuổi hơn cả ba mẹ, thì như thế nào cũng được."
Sở Thao cong môi cười, cầm bát ngửa đầu uống nốt canh trong bát.
"Con no rồi, con đi tắm rửa đây."
Sở Tinh Ninh hơi hơi nhướng mày, anh ngậm miếng bánh kem trong miệng. Vị thơm ngọt, là sầu riêng với bơ, vừa vào miệng đã tan.
Anh lại liếc mắt nhìn lướt qua logo của cửa hàng bánh kem. Giá của cửa hàng hơi cao, trước kia anh và Sở Thao từng đi vào, mỗi lần đều do dự một lát mới chọn loại Blueberry rẻ nhất trong cửa hàng.
Sầu riêng ngàn tầng đắt hơn Blueberry những đồng, do ảnh hưởng của gia đình mà hai người đều có thói quen tiết kiệm. Cho nên rất có thể bánh kem này không phải do Sở Thao tự mua.
Bà Tống nhỏ giọng hỏi Sở Tinh Ninh:
"Có phải mẹ lại chọc em trai con thương tâm hay không?"
Sở Tinh Ninh chần chờ nói: "Chắc là ...... không phải."
Lúc này bà Tống mới thở dài nhẹ nhõm, bà không muốn những người chung quanh cảm thấy, bà nặng bên này nhẹ bên kia, thờ ơ với Sở Thao.
Sở Thao về phòng ngủ thay đồ rồi cầm di động vào phòng tắm.
Cậu đặt điện thoại lên chiếc máy giặt, khóa kỹ cửa, đứng trước gương bắt đầu cởi quần áo.
Vốn dĩ chỉ vào tắm rửa cho lên tùy tiện đóng cài một cái cúc áo, cậu nhẹ nhàng cởi áo ra. Cổ áo mở rộng, lộ ra vùng da thịt trắng nõn.
Cậu cởi áo ra ném sang bên cạnh, làn da nửa người trên đã hoàn toàn lộ trong không khí, lỗ chân lông khẩn trương tới co lại.
Cậu thoáng nhìn mình trong gương, mặt mày thanh tú, xương quai xanh rõ ràng, lồng ngực không được tính là rộng lớn, nhưng khỏe mạnh, hữu lực, với đường cong lưu sướng dọc theo xương sườn xuống eo bụng, cơ bụng như ẩn như hiện theo từng nhịp thở.
Sở Thao chống lên bồn rửa tay, để di động vào một góc, màn hình đen nhánh phản chiếu lại hình ảnh trong phòng tắm.
Sở Thao nghĩ nghĩ một chút, đem quần áo đặt trên máy giặt, rồi xoay người mở vòi sen.
Dòng nước ấp áp trượt xuống làn da cậu, rửa sạch thuốc ức chế còn sót lại trên da, trong không gian một tấc vuông này một cỗ hoa đào mát lạnh phiêu tán ra.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu tắt vòi sen, lau mặt, sau đó vẫn để một thân ướt dầm dề này đi tới trước gương.
Tấm gương đã tích một tầng hơi nước mỏng, hình người phản chiếu có chút mông lung, nhưng không phải không thấy rõ.
Cậu mở quạt thông gió ra, thoáng chốc sau tầng hơi nước càng đạm đi, cậu cầm di động, cẩn thận để sát vào gương, chụp một bức thân thể còn chưa lau khô.
Cậu dùng ngón tay gõ gõ vào màn hình di động, gửi ảnh chụp cho Giang Thiệp, kèm theo hai chữ
------ Nhận lỗi.
Rất nhanh, Giang Thiệp gửi lại một giọng nói.
Sở Thao không mang tai nghe vào, đành phải dùng lòng bàn tay bịt vào loa dưới, hạ âm lượng xuống mức thấp nhất, cẩn thận click mở giọng nói.
Thanh âm trầm thấp khàn khàn của Giang Thiệp tựa như nổ tung trong phòng tắm nhỏ hẹp, y nói:
"Lau khô gương đi, để tôi thấy rõ ràng."
Vành tai Sở Thao nóng lên, vành tai mềm mại còn dính theo bọt nước, cậu nâng đôi mắt ướt dầm dề lên, dùng lòng bàn tay lau lung tung vài cái trên mặt gương, hơi nước ngưng kết thành giọt trượt xuống theo mặt kính.
Hầu kết cậu nhẹ lăn, mím chặt môi, cầm di động lại chụp một bức ảnh.
Lúc gửi đi vừa thẹn thùng lại vừa tức muống hộc máu nói:
"Được chưa."
Giang Thiệp tựa như cười chế nhạo, không có ý tốt mà trả lời:
"Ừm, đủ dùng tối nay."
------------------------