Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

chương 1: tự chui vào rọ (thượng)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một cuộc sống mới, một khởi đầu mới.

Trên màn hình dài sáu mét, rộng bốn mét đang chiếu bộ phim về cuộc đời của Quan Miên, mấy trăm khán giả phía dưới không ngừng phát ra tiếng cười giòn tan.

Quan Miên không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra nội dung trò chuyện của bọn họ. Bởi vì một năm trước, cậu cũng từng ngồi dưới hàng ghế khán giả nghe người chung quanh hoặc bình luận về bộ phim đang chiếu, hoặc thi nhau khoe cuộc sống của họ buồn chán đến mức nào, thi thoảng chen vào đôi câu than thở con đường phía trước gian nan ra sao.

“Chúc mừng cậu ra tù.” Gương mặt thạch cao cứng nhắc của cai ngục lần đầu tiên lộ ra nụ cười kín đáo, sau đó tự tay tháo chiếc caravat mang số hiệu tù nhân trên cổ cậu, thay vào bằng chiếc vằn đen trên nền xám bạc.

Đây là truyền thống của trại giam Đỉnh Phong.

Quan Miên cúi đầu nhìn chiếc caravat yên vị trên cổ, thầm nghĩ, tuy truyền thống đã duy trì mấy chục năm nhưng tay nghề của cai ngục vẫn đậm bản chất thô kệch mười năm như một.

“Hy vọng sau khi cậu ra tù vẫn nhớ kỹ những điều học được trong ngục. Chân thành, tốt bụng, khiêm tốn, nhiệt tình, dũng cảm đối diện với cuộc đời.” Cai ngục dừng lại thoáng chốc rồi khẽ nghiêng người về phía trước.

Quan Miên phối hợp cúi đầu chào.

Cai ngục rướn đầu đến cạnh tai cậu, thấp giọng nói: “Nhớ rõ, không bao giờ được chém người trước cổng cơ quan chính quyền nữa nhé! Dù cho gã ấy có cặn bã đến đâu đi nữa!”

Quan Miên chớp mắt, “Được rồi.”

Cai ngục ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên, dùng tay ấn vào nút phát thanh, “Quan Miên ra tù.”

Từ trại giam đến cổng có một hành lang dài khoảng trăm mét, người trong ngục thường gọi đùa là “con đường tự do”. Cuối con đường tự do xây một phòng tắm nhỏ, mỗi phạm nhân trước khi ra tù đều được chu cấp nước lá bưởi để tắm và một bộ quần áo thường ngày sạch sẽ.

Quan Miên chậm rãi tẩy rửa, khoác vào mình chiếc áo màu trắng sữa tinh tươm, tiện tay đút chiếc caravat vằn vện vào túi quần, xoay người bước qua chậu than đặc biệt chuẩn bị cho cậu, đặt bước đầu tiên lên con đường tự do.

Trước cổng trại giam đậu sẵn một chiếc xe bay màu đen, người tài xế liên tục vẫy tay với cậu.

Quan Miên tay không lên xe, ngồi vào vị trí sau cùng.

Lúc cửa xe vừa khép, loa phát thanh được kích hoạt, phát ra giọng nữ ấm áp êm tai.

“Quan Miên tiên sinh đáng kính, hoan nghênh anh trở về với xã hội văn minh, tốt đẹp. Tôi là người phụ trách giúp đỡ sinh hoạt của anh, Trương Khả Ái. Tuy thời gian chúng ta đồng hành chỉ trong một ngày ngắn ngủi nhưng tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể cùng nhau trải qua một hành trình khó quên.”

Xe bắt đầu bay lên cao, tiếng máy ma sát kẽo cà kẽo kẹt.

Tài xế kích hoạt hệ thống dẫn đường, xác định đích đến rồi chờ đợi chỉ thị của đài kiểm soát không lưu.

Ba giây sau, đài kiểm soát không lưu đưa ra hướng dẫn. Sau khi tài xế điều chỉnh tốc độ cùng tuyến đường tự động, xe bay dần dần khởi động.

“Hôm nay là ngày tháng năm , nhiệt độ bên ngoài hiện tại là °C, dự báo ban đêm là °C, mặt trời lặn lúc h′.”

Quan Miên cắt lời cô, “Chúng ta đi đâu?”

Trương Khả Ái dừng lại khoảng năm giây, chỉ còn tiếng thanh tiến trình đang chạy, sau đó giọng nói lại vang lên: “Chúng ta sắp đến Sở Giới thiệu việc làm Tinh Tinh Tinh.” Cô trực tiếp chuyển nghề từ nhân viên dự báo thời tiết sang nhân viên quảng cáo của Tinh Tinh Tinh, “Sở thành lập ngày tháng năm , là một hệ thống giới thiệu việc làm có bề dày lịch sử, danh tiếng rất tốt. Người sáng lập…”

“Công tắc của cô ở đâu?” Quan Miên mặt không đổi sắc hỏi.

Cô trầm mặc một hồi mới đáp: “Xin hỏi anh hỏi vì mục đích hiếu kỳ hay muốn tắt máy?”

“Tắt máy.”

Tút.

Thùng xe trở nên yên tĩnh.

Trải qua nửa tiếng lịch trình, xe bay của trại giam cuối cùng cũng dừng lại phía trước Sở Giới thiệu việc làm.

Quan Miên mở cửa xe, cầu thang tự động thả từ thùng xe xuống sát mặt đất. Cậu nhấc đặt chân lên bậc thang, ngoảnh lại nói với tài xế: “Cảm ơn.”

Tài xế xoay mặt nhìn cậu, nhếch mép cười: “Cậu chẳng thân thiện với Trương Khả Ái tiểu thư chút nào.”

Quan Miên đáp: “Nếu có một ngày cô ấy có thể nhận ra sự khác biệt giữa thân thiện và không thân thiện, biết đâu tôi sẽ áy náy chút xíu.”

Tài xế cười vang.

Quan Miên bước xuống bậc thang, tiếp đất an toàn.

“Bọn họ sẽ sắp xếp chỗ ở cho cậu! Chúc cậu may mắn, nhóc con!” Tài xế lớn tiếng dặn dò xong xuôi mới nhanh chóng rời đi.

Quan Miên vừa định bước qua cửa Sở Giới thiệu thì thấy đèn đường hai bên đột nhiên bật sáng, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Người vừa to tiếng trên đường, xin tự trọng.”

Tại sao thị trưởng khu này thích áp dụng những phát minh cổ quái thế nhỉ?

Quan Miên nhíu mày.

“Quan tiên sinh, hoan nghênh anh đến Sở Giới thiệu việc làm Tinh Tinh Tinh. Tôi là nhân viên dịch vụ chăm sóc khách hàng số , Minh Lượng Tiểu Tinh Tinh, tôi thích màu hồng.” Một phụ nữ trung niên trên dưới bốn mươi tay cầm hoa tươi, miệng cười nhiệt tình với cậu.

Quan Miên im lặng nhận lấy bó hoa, theo bà đến quầy tiếp tân.

Quầy tiếp tân rất dài, nhìn thoáng qua khoảng một trăm năm mươi đến hai trăm mét. Cậu mơ hồ nhìn thấy hai chấm đen ở hai đầu bàn.

Minh Lượng Tiểu Tinh Tinh mời cậu ngồi xuống chiếc sô pha màu hồng, đưa cho cậu cốc nước ép hoa quả rồi lặng lẽ bỏ đi.

Quan Miên đặt hoa tươi qua một bên, chỉnh lại tư thế ngồi. Cậu nhìn thấy sau quầy tiếp tân dần xuất hiện một ông lão mặt mày thân thiện, nụ cười hiền từ: “Chào Quan tiên sinh, tôi là Lão Cổ, rất vui được phục vụ anh. Xin hỏi anh muốn tiếp tục làm việc trong thành phố hay chuẩn bị đi vùng khác công tác?”

Vấn đề này Quan Miên đã suy nghĩ kỹ lưỡng, cậu trả lời không chút do dự: “Tôi muốn tìm một công việc không cần ra ngoài.”

Lão Cổ cười đáp: “Chuyên ngành của anh là phân tích số liệu, đạt được tư cách chuyên gia cao cấp, hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu của anh.”

“Không. Tôi không muốn làm chuyên gia phân tích số liệu.” Quan Miên phớt lờ sự ngạc nhiên trong mắt Lão Cổ, “Tôi muốn đổi việc làm cùng môi trường công tác.”

Lão Cổ không hỏi nhiều, “Không cần ra ngoài, không có nhu cầu làm chuyên gia số liệu…”

“Tốt nhất có thể thử sức với lĩnh vực máy tính.” Quan Miên vội vã bổ sung.

Lão Cổ loại bỏ những công việc thủ công.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

“Có!” Lão Cổ vốn cười lại lập tức cau mày, “Nhưng công việc kia…”

Quan Miên nhìn ông.

Lão Cổ ngẩng đầu, khó xử nói: “Anh xác định không muốn nới rộng điều kiện chút sao?”

Quan Miên nghi ngờ nhìn ông.

Lão Cổ nói: “Có một công việc phù hợp nhu cầu của anh, thế nhưng…”

Quan Miên nhìn ông ấp a ấp úng, nhịn không được bèn hỏi: “Công việc gì?”

“Là… Game online.”

Quan Miên vừa đăng nhập đã phát hiện mình đang đứng trong một căn lều hình tròn, bốn phía chống đỡ bằng những cây cột bạch ngọc đường kính hai mét.

Làn gió mát rượi thổi vào mặt, cảm giác lành lạnh hệt như đời thực. Công việc này đòi hỏi giác quan trong game nhất định phải được điều chỉnh đạt mức % – Cấp độ cao nhất, cho nên cảm giác của cậu giống hệt ngoài hiện thực.

Trước mặt xuất hiện một tấm bảng trong mờ:

[Hệ thống] Chúc mừng nhân viên số đăng ký vào Mộng Đại Lục, mời bạn nhập nickname.

Bàn phím ảo hiện ra trước bụng cậu.

Quan Miên lách cách gõ xuống bốn chữ “Mộng Xuân Không Tỉnh”.

Tấm bảng hiện lên thanh tiến trình, tốc độ xử lý cực nhanh.

[Hệ thống] Chúc mừng Mộng Xuân Không Tỉnh đến Mộng Đại Lục, góp sức vì cộng đồng của chúng ta. Bây giờ mời bạn lựa chọn hình thức làm việc:

Thợ mỏ.

Lái đò.

Thợ rèn.

Nhân viên khách sạn.

Thợ mộc.

Hoặc hình thức vui chơi:

Thi bơi lội.

Thi kéo co.

Thi chạy đường dài.

Thi nhảy dây.

Thi hít đất.

Quan Miên suy nghĩ một hồi mới quyết định lựa chọn thợ mỏ.

Cậu lập tức bị triệu tập tới một ngọn núi trơ trọi, bốn năm gã thợ mỏ quần áo diêm dúa không hề phù hợp với công việc đang dùng búa sắt từng nhát bổ vào núi đá.

[Hệ thống] Mời bạn lựa chọn đồng phục và công cụ.

Trên mặt bảng hiện ra hàng trăm màu sắc.

Quan Miên thuận tay chọn xanh da trời.

Tiếp theo màn hình lại hiện ra hơn trăm bộ quần áo khác nhau, mỗi bộ đều có kiểu dáng mới lạ mang nét đặc sắc riêng.

Cậu chọn kiểu ngắn cổ tròn.

Sau đó màn hình bắt đầu phô bày hai mươi loại búa sắt đủ mọi hình dạng kích cỡ.

Quan Miên cầm lên một cây búa nhỏ, sau khi ước đoán trọng lượng trong tay mới nhấn nút khẳng định.

[Hệ thống] Bạn đã lựa chọn búa số , mời dùng thử.

Quan Miên nhấc búa bổ vào núi đá bên cạnh một phát.

[Hệ thống] Năng lượng phát ra là JQ, không đạt yêu cầu, xin đổi búa số .

Quan Miên bĩu môi, thử lại một lần, dùng sức xoay búa đập vào núi đá.

[Hệ thống] Năng lượng phát ra là JQ, đạt yêu cầu. Xác nhận?

Quan Miên ấn xác nhận.

[Hệ thống] Nhân viên số Mộng Xuân Không Tỉnh đã lựa chọn búa số , năng lượng phát ra khoảng JQ, thuộc cấp thấp. Hiện tại bước vào quá trình làm việc, dự tính ban đầu là bốn tiếng đồng hồ. Xác nhận?

Sau khi Quan Miên chọn xác định, mặt bảng biến mất, thay vào bằng một chiếc đồng hồ tính thời gian to bằng nắm tay.

Cậu vác búa, xoay tay vài lần mới từng nhát bổ xuống.

Được chừng mười lần cậu bắt đầu cảm thấy cánh tay vừa mỏi vừa đau, dường như không nhấc lên nổi, lực bổ càng lúc càng yếu.

[Hệ thống] Nhắc nhở: Nhát búa vừa rồi chưa đạt mức năng lượng tối thiểu, không tính.

[Hệ thống] Nhắc nhở: Nhát búa vừa rồi chưa đạt mức năng lượng tối thiểu, không tính.

[Hệ thống] Nhắc nhở: Nhát búa vừa rồi chưa đạt mức năng lượng tối thiểu, không tính.

Theo sau sáu lần nhắc nhở là một thanh niên mặc áo đỏ thẫm bước tới, híp mắt cười: “Lần đầu hả? Cậu thế này không xong đâu.”

Quan Miên chống búa xuống đất, mệt đến thở dốc.

Thanh niên vỗ vai cậu, “Hệ thống thiết lập thời gian nghỉ giữa mỗi nhát tối đa là ba mươi sáu giây. Nói cách khác, cậu có thể đập một phát, sau đó nghỉ ngơi chút xíu, chỉ cần trong vòng ba mươi sáu giây đập búa tiếp theo là ổn.”

Quan Miên ngẩng đầu nhìn thời gian, còn ba phút hai mươi bốn giây. Cậu tiếp tục vung búa lên, dùng lực bổ xuống.

[Hệ thống] Thất bại bảy lần liên tiếp, tính lại từ đầu.

Quan Miên đờ đẫn chết lặng: “Còn khấu trừ nữa sao?”

Thanh niên cười khổ đáp: “Chứ cậu cho là thế nào? Công việc của chúng ta được các website ngầm phong tặng danh hiệu cu li thế kỷ đấy.” Anh ta dường như đã tính toán thời gian, cách quãng vung búa đập vào núi đá.

Cùng là tiếng bổ nhưng rõ ràng sức lực của anh ta mạnh hơn nhiều.

Quan Miên buồn bực.

Sau đó cậu đi tra tư liệu, được biết trong thế kỷ nổi tiếng về vấn đề củng cố nhân quyền này, nguyên nhân nghề nghiệp của cậu ra đời hết sức vô lý. Tất cả chỉ nhờ một câu nói của ngài lãnh tụ cao quý chẳng nhớ thời nào: Những công việc không mang tính giải trí chính là cu li!

Không bao lâu, đề án yêu cầu nhân viên hành nghề không-mang-tính-giải-trí phải được trả lương gấp mười ra đời, sau khi bỏ phiếu thành công, nghề cu li liền vinh quang chiếm chỗ trong Bộ luật Lao động.

Sự việc khiến cho Tập đoàn Tấn Mãnh chuyên bóc lột nhân lực sản xuất năng lượng một cách cực đoan lâm vào nguy cơ khủng hoảng. Trước mối nguy tiền lương gấp mười trong năm sau, Tập đoàn Năng lượng Tấn Mãnh phát huy triệt để tinh thần “Trên có chính sách, dưới ra đối sách”, đưa vào thực tế công cuộc cải cách mang-tính-giải-trí – Nghiệp vụ game online D.

Cùng là chuyển hóa sức người thành năng lượng, hình thức ảo tuy đạt hiệu suất chỉ bằng một nửa bình thường nhưng vẫn lợi hơn món lương khổng lồ kia nhiều.

Hình thức lao động ảo này nhanh chóng được hợp pháp hóa, hơn nữa còn nhận được không ít biểu dương trên toàn thế giới. Tập đoàn Tấn Mãnh thoáng chốc đã trở thành xí nghiệp vượt trội trên mặt đề cao nhân quyền.

“Đến giờ kìa.” Thanh niên thúc giục cậu.

Quan Miên vô thức vung búa.

“Keng!”

[Hệ thống] Nhắc nhở: Nhát búa vừa rồi chưa đạt mức năng lượng tối thiểu, không tính.

Thanh niên nhìn cậu mặt mày ủ dột, cười nói: “Nữa hả? Hì, đừng nản chí, ai cũng vậy mà.”

Quan Miên đáp: “Anh làm bao lâu rồi?”

Thanh niên trả lời: “Tôi đã là nhân viên Tập đoàn Tấn Mãnh từ trước, may mắn lãnh được một năm tiền lương gấp mười, đáng thật.”

Quan Miên nói: “Sao không đổi chỗ làm?”

Thanh niên hỏi ngược: “Sao cậu lại nhận công việc này?”

Quan Miên mím môi.

Thanh niên cười ha hả: “Nếu có nơi khác tốt hơn thì ai muốn ở lỳ không đi chứ.”

Mặc dù xã hội thế kỷ vật chất vô cùng phong phú, trên cơ bản các quốc gia hoàn toàn đầy đủ khả năng nuôi sống công dân, thế nhưng để phòng ngừa nhân dân ăn không ngồi rồi, chính phủ từ năm mươi năm trước đã hủy bỏ tất cả trợ cấp thất nghiệp, cưỡng chế phân phối công tác cho những người không có việc làm.

Thanh niên vừa bổ vừa nói: “Nhưng xem vóc dáng của cậu hẳn là không nên bị phân công đến đây mới phải.” Tay chân nhỏ nhắn thế kia có được bao nhiêu sức nhỉ?

Quan Miên đáp: “Tôi tự chọn.”

Thanh niên há mỏ: “Không phải bị quảng cáo gạt đấy chứ?”

Quan Miên chậm chạp lắc đầu: “Tôi tự chui vào rọ.”

Chú thích của tác giả:

Xe bay: Xe đi bằng đường hàng không

Loại xe này có hai cách sử dụng. Loại thứ nhất là loại an toàn, thích hợp cho người không có bằng lái hoặc yêu cầu an toàn cao độ. Xe tuân theo chỉ thị của đài kiểm soát không lưu, sau khi xác định lộ tuyến thì bay theo lập trình. Loại thứ hai là loại tự điều khiến, thích hợp cho người có bằng lái.

Chú thích của biên tập:

() Toàn tức võng du: Game online loại hình đa chiều.

() Khổ lực: Cu li.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio