Cự ly xa quá, đến gần tí nào.
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Bạch Anh Tước dở khóc dở cười.
Cô họ hai nói rất nghiêm túc: “Con có biết cái gì là giấu bệnh sợ thầy không? Nếu có vấn đề thật thì phải tìm bác sĩ kiểm tra. Với y học thời nay, mấy bệnh cỏn con này mấy phút là giải quyết xong. Đừng bao giờ vì giữ thể diện nhất thời mà ân hận ngàn đời nha con.”
Bạch Anh Tước nói: “Con dám chắc con không bị.”
Cô họ hai nói: “Vậy con trả lời cô xem, có bao giờ con tưởng tượng đến cảnh đó chưa?”
Bạch Anh Tước đáp: “Chuyện này hình như là việc riêng của con.”
Cô họ hai nói: “Cô không phải muốn thăm dò việc riêng của con, cô chỉ hỏi thăm bình thường thôi.”
Bạch Anh Tước thở dài, “Yên tâm, con có chừng mực mà.”
Cô họ hai nói: “Nể mặt mình là cô cháu, cô nói huỵch toẹt cho con hay. Lão phật gia từng ám chỉ nếu con còn cứ qua quít có lệ kéo dài thời gian, vậy đừng trách bọn cô áp dụng thủ đoạn phi thường.”
Bạch Anh Tước nói: “Thời này là chế độ pháp trị nha cô, con người có quyền tự do.”
Cô họ hai nói: “Cô không phủ nhận. Nhưng pháp luật chỉ có tác dụng răn đe và trừng phạt, không thể nào ngăn cản quá trình phát sinh tội ác.”
Bạch Anh Tước nghẹn họng nhìn cô.
Cô họ hai lấy từ trong túi ra một món đồ dúi vào đùi anh.
Bạch Anh Tước cầm lên xem thử, “Hợp đồng thuê nhà? Chưa đặt cọc?”
Cô họ hai đáp: “Ờ, bóng gió là cô nói hết lời rồi, nói thẳng phải do chính con thôi. Nếu còn dây dưa thì mất mặt lắm đấy.”
Bạch Anh Tước liếc qua địa chỉ trên hợp đồng rồi thở dài não nề.
Cô họ hai nói: “Bây giờ cho con cơ hội khiếu nại. Nếu con không thích Quan Miên, không muốn sống cả đời với thằng bé thì cô về báo lại với bà ngay để tìm cho con người khác. Nhưng nếu con không phản đối thì xem như ván đã đóng thuyền. Nhà họ Bạch sẽ xem cậu ấy như con dâu nhé.”
Bạch Anh Tước chợt thấy tờ hợp đồng trong tay nặng ngàn cân, “Chuyện này không phải tự con đơn phương là được.”
Mắt cô họ hai sáng lên, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời tháng năm, “Bọn cô đều là người từng trải. Có ý có tình hay không liếc mắt là thấy ngay. Nếu người ta không để ý con, ai lại kiên nhẫn ngồi nói chuyện với cả đám đàn bà bọn cô, mặc cho bọn cô hỏi tới hỏi lui.”
Bạch Anh Tước nói: “Cậu ấy kính già yêu trẻ thôi.”
“Thôi đi.” Cô họ hai nói: “Con nhiều bạn như vậy sao lại không thấy ai chạy đến nhà kính già yêu trẻ với bọn cô?”
Về việc Quan Miên bất chợt chạy đến nhà thăm anh, về sau Lòng Son Chiếu Sử Xanh đã kể với anh đầu đuôi ngọn ngành. Nói không cảm động là giả, dù sao khi ấy hai người ngoài đời vẫn chưa qua lại, nhưng ngoài cảm động anh còn hơi sốc. Sốc vì mạng ảo đột nhiên trở thành hiện thực. Đương nhiên sau khi dùng cơm và xem phim với nhau, anh cảm thấy loại “sốc” này có gì hay hay, nhưng đồng thời cũng khiến người nhà họ Bạch chính thức nhắc đến chuyện hôn nhân.
Có lợi có hại, có vui có buồn.
Hoặc có lẽ anh nên nói đại là đang có quan hệ với Quan Miên để tạm thời tránh bị ép đám cưới?
Một góc tăm tối nào đó trong đầu Bạch Anh Tước chợt lên tiếng.
Cô họ hai hệt như con sâu trong bụng của anh, “Lời không hay nên nói ngay từ đầu. Nếu trước sinh nhật hai mươi chín tuổi của con, các con còn chưa xác định quan hệ chính thức và đề nghị chuyện kết hôn thì đừng trách bọn cô chia ương rẽ thúy, không có tình người.”
Bạch Anh Tước gượng cười trả lời: “Các cô muốn sao ạ?”
Cô họ hai đáp: “Nói thật lòng, bọn cô đương nhiên hy vọng con lấy một cô gái để nối dõi tông đường cho nhà họ Bạch. Bọn cô tuy không bảo thủ như các nhà khác nhưng vẫn có chút để ý. Trước sinh nhật hai mươi chín con và Quan Miên còn chưa tu thành chính quả thì chứng tỏ tình cảm của con dành cho nó cũng tầm tầm thôi. Chia rẽ một đôi uyên ương yêu đến chết đi sống lại bọn cô còn thấy hơi tội lõi, chứ loại cặp kè bình thường chẳng khác nào người dưng bọn cô không ngại đâu. Con hiểu ý cô chứ?”
Bạch Anh Tước cười khổ đáp: “Mấy cô có thể hiểu cho con một lần không ạ?”
Cô họ hai liếc một cái, “Rốt cuộc là sao con lại bài xích hôn nhân đến mức đó?”
Bạch Anh Tước đáp: “Dưới góc độ tâm lý học, có lẽ là do tâm lý phản nghịch.”
Cô họ hai nói: “Con có giai đoạn phản nghịch cô rất hiểu, nhưng cô nói nghiêm túc với con, bên cô có vài người sắp bước vào thời kỳ mãn kinh, con cũng phải hiểu cho bọn cô chứ.”
Bạch Anh Tước: “…”
Sau khi cô họ hai rời đi, Bạch Anh Tước nhìn tờ hợp đồng thuê nhà trong tay.
Dù lời cô họ hai lúc thì đường mật lúc thì nghiêm khắc nhưng có vài câu vẫn đánh vào tâm sự của anh. Ví dụ như bảo việc anh muốn cởi sạch quần áo của Quan Miên và đè cậu ấy lên giường, anh đúng là chưa bao giờ nghĩ tới. Sau khi quen nhau, anh hy vọng có thể đè cậu xuống đất trong lúc đánh nhau hơn.
Yêu đương, đám cưới…
Còn cả việc đè lên giường…
Bạch Anh Tước ngẫm nghĩ, khóe miệng từ từ nhoẻn lên.
“Meo.” Tuyết Sơn nhảy lên sô pha nằm cạnh chân anh.
Bạch Anh Tước dịu dàng vuốt lưng nó, “Tụi mình dọn nhà có được không?”
Tuyết Sơn thoải mái đến híp cả mắt.
Bạch Anh Tước nói: “Nhưng đến lúc đó mày phải chịu thiệt thòi rồi.”
Ăn xong cơm tối rồi lên mạng, Quan Miên nhận được một lá thư của Bạch Anh Tước, bảo tối nay có việc không vào game được. Đúng lúc Tội Lỗi Quá Xá tìm cậu bảo muốn đi càn phó bản, vì vậy cậu tổ đội rồi đi đánh đến lúc logout, Ám Hắc Đại Công cũng không lên mạng.
Trong lòng Quan Miên có gì đó thấy không yên, cứ như có việc cần làm nhưng lại chưa làm được.
Cậu đi tắm rồi nằm lên giường, dán mắt vào điện thoại bên cạnh.
Điện thoại yên tĩnh hệt như màn đêm bên ngoài.
Nhìn một hồi lâu cậu chợt cảm thấy động tác dán mắt vào điện thoại của mình quá ấu trĩ bèn quay sang hướng khác, dời mắt nhìn ra cửa sổ.
Và rồi, cậu nhìn thấy một người “đu” ngoài cửa sổ.
Tâm lý Quan Miên vốn vững, vì vậy phản ứng đầu tiên của cậu không phải là giật mình hoảng hốt hay báo cảnh sát, mà là đánh giá xem người đó còn sống hay đã chết.
Người ngoài cửa sổ là đang ngồi, còn lắc qua lắc lại nhưng đánh đu.
Quan Miên trèo xuống giường, bởi vì cậu nhận ra người này quá quen.
Loại kính dùng cho cửa sổ khu này chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài, bên ngoài nhìn vào sẽ thấy đen thui, vì vậy người ngoài cửa sổ không biết chuyện mình làm đang bị quan sát, vẫn lấy bút bắt đầu vẽ lên cửa sổ.
Là bút huỳnh quang màu đỏ nhạt, nét vẽ phát ra ánh sáng dìu dịu.
Quan Miên nhìn anh vẽ xong hai trái tim xiên xiên vẹo vẹo rồi lại vẽ hai người một cầm kiếm, một cầm gậy ma pháp. Cậu mở cửa sổ nhỏ bên cạnh, Bạch Anh Tước đang mải mê thưởng thức tác phẩm của mình. Quan Miên nói: “Tôi nhớ trong Luật Tài sản có nói tường ngoài cũng thuộc quyền sở hữu bất động sản của công dân.”
Bạch Anh Tước híp mắt cười lắc qua lắc lại, chẳng tí nào lo lắng vì bị vây ở độ cao mấy chục mét, “Đằng ấy định tạm giam tôi hở? Tôi tình nguyện chịu phạt.”
Quan Miên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Bạch Anh Tước nói: “Chào hỏi.”
Quan Miên hỏi dồn: “Nửa đêm? Ngoài cửa sổ? Cá tháng tư sớm?”
Bạch Anh Tước đáp: “Cũng có thể do chuyện vui khác, chẳng hạn như niềm vui khi chuyển nhà.”
Quan Miên cau mày, “Anh dọn đến đâu?”
Bạch Anh Tước chỉ lên trên.
Quan Miên: “Mèo thì sao?”
Bạch Anh Tước lại chỉ lên trên.
Quan Miên nói: “Tôi nghĩ tôi cũng nên cân nhắc nếm trải niềm vui chuyển nhà.”
Bạch Anh Tước phá ra cười.
Bạch Anh Tước đang ngồi trên chiếc thang chuyên dụng của nhân viên vệ sinh, lấy lý do muốn tạo niềm vui bất ngờ cho người yêu để mượn từ công ty cung cấp thiết bị. Dùng xong đương nhiên phải trả lại, nhưng hình vẽ trên cửa sổ lại không lau đi.
Quan Miên hình như quên mất chuyện này nên cũng không nhắc anh.
Trả dụng cụ xong Bạch Anh Tước đi vào nhà Quan Miên bằng con đường bình thường.
Quan Miên đã chuẩn bị xong hai chén canh ngân nhĩ.
Bạch Anh Tước quen thuộc vào nhà ngồi xuống uống canh.
Quan Miên hỏi: “Tại sao lại nghĩ đến việc dọn nhà?”
Bạch Anh Tước nói: “Đỡ tốn tiền xăng.”
Quan Miên khoanh tay nhìn anh.
Bạch Anh Tước nói: “Tăng thêm cơ hội và thời gian gặp mặt.”
Quan Miên hỏi: “Hồi chiều xảy ra chuyện gì rồi?”
Bạch Anh Tước cười đáp: “Tôi bị mẹ đỡ đầu của cô bé Lọ Lem dùng gậy gõ đầu, trong đầu đột nhiên lóe lên vài ảo tưởng kỳ lạ.”
Quan Miên nói: “Mẹ đỡ đầu đó là người lớn nhà anh?”
Bạch Anh Tước ngẩn ra rồi phì cười, “Người yêu quá thông minh đúng là làm người ta vừa thấy nhẹ nhõm vừa thấy áp lực.”
“Người yêu?” Quan Miên nheo mắt.
Bạch Anh Tước hỏi lại: “Không phải ư?”
Hai người nhìn nhau thật lâu.
Sau đó vội vàng xử lý xong bữa khuya.
Không thể không nói, sau ngày có Bạch Anh Tước làm hàng xóm, cuộc sống hàng ngày của Quan Miên tiện lợi hơn đáng kể. Đi làm tan ca đều có người đưa đón, ăn cơm có người nấu sẵn, ra ngoài có người đi cùng, cứ như trong cuộc sống đơn điệu trắng toát tô điểm thêm đủ các sắc màu.
Ban đầu vốn Quan Miên không quen cho lắm nhưng sau khi xác định mèo của anh tuyệt đối sẽ không cùng xuất hiện với anh trong tầm nhìn của cậu, trong lòng cậu dần dần chấp nhận sự hiện diện của vị hàng xóm này.
Mark Ngụy là người đầu tiên cảm thấy cậu có gì đó khác thường.
Một ngày nọ anh ta kéo Quan Miên sang một bên và hỏi bằng giọng bí ẩn: “Anh chàng thường đưa đón cậu là bạn trai cậu sao?”
Quan Miên đáp: “Có chuyện cũ gì với anh à?”
“Xùy xùy. Bớt bôi nhọ con người đơn thuần trong sáng này đi. Đây không bao giờ làm mấy chuyện thất đức như người thứ ba đâu!” Mark Ngụy ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.
Quan Miên hỏi: “Vậy liên quan gì đến anh?”
Mark Ngụy đáp: “Cậu có cần thừa nhận một cách súc tích vậy không?”
Quan Miên quay đầu toan bỏ đi.
“À phải, gần đây cậu có gặp Cốc Thi Vận không?” Mark Ngụy hỏi.
Quan Miên chẳng mấy hứng thú nên đáp qua loa: “Không.”
Mark Ngụy nói: “Nghe nói bạn trai cô ấy chết rồi, lại phải trở về bên cạnh Du Hải Ba, thiệt tội nghiệp quá.”
Quan Miên ngừng bước, xoay đầu lại hỏi: “Bạn trai cô ấy làm sao mà chết?”
Mark Ngụy nói: “Nghe nói ra biển rồi chết chìm. Nhưng cậu nói xem, thời buổi này ra biển mà còn chết chìm đúng là quá đen. Chẳng lẽ đi bơi không mặc áo phao? Không có áo phao lẽ nào không có cả máy hô hấp nhân tạo cấp cứu, chỉ cần ba mươi giây là xong, vậy mà chết được đúng là bị Diêm Vương chấm trúng.”
Quan Miên nhớ trước đây Bạch Anh Tước từng nhắc tới quan hệ giữa Cốc Thi Vận và Du Hải Ba, cùng với tình hình gần đây của Du Thị, trong lòng cậu chợt thấy sáng tỏ. Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài của nó.
Quả nhiên ngay sau hôm Mark Ngụy nhắc tới việc đó, trên báo giật tít, bạn trai của Cốc Thi Vận – luật sư bảng vàng – bị mưu sát, hung thủ chưa rõ. Dẫu trên mạng có rất nhiều người suy đoán Du Hải Ba vì yêu sinh hận, nhưng giới truyền thông đều tránh nặng tìm nhẹ, chỉ lướt sơ qua những hiềm nghi về Du Hải Ba và nhấn mạnh chuyện gã không để bụng chuyện cũ, nối lại tình xưa với Cốc Thi Vận.
Thấy cậu cứ lướt mấy trang web liên quan đến Cốc Thi Vận và Du Hải Ba, Bạch Anh Tước bèn hỏi: “Đằng ấy thấy hứng thú với hai người họ lắm à?”
Quan Miên nói: “Hồi trước anh bảo trong Du Thị truyền ra vài tin tức bất lợi gây dao động trong giới cổ phiếu, rốt cuộc là tin tức gì?”
Bạch Anh Tước chen vào ngồi chung ghế với Quan Miên, quàng tay ôm eo cậu và đáp: “Nội bộ công ty có kẻ tham nhũng, hơn nữa còn dính líu đến cấp cao.”
Quan Miên hỏi: “Tra ra chưa?”
“Chưa.” Bạch Anh Tước nói: “Tra tới tra lui nhưng sổ sách lại chẳng có vấn đề gì cả.”
Quan Miên hỏi: “Theo anh thì không có vấn đề hay là không tra ra được?”
Bạch Anh Tước đáp: “Đều có khả năng. Có tin nội bộ bảo mục tiêu họ nghi ngờ là Du Hải Ba, nhưng Du Hải Ba là cổ đông lớn, trong sổ sách cá nhân của ông ta không thiếu các khoản chi tiêu, chưa hẳn là tham ô.”
Khóe miệng Quan Miên giật nhẹ.
Bạch Anh Tước nói: “Có chuyện gì tôi giúp được cho đằng ấy không?”
Quan Miên nghiêng đầu nhìn anh môt cái rồi chợt hỏi: “Nội bộ Tập đoàn Thịnh An có tham nhũng không?”
Bạch Anh Tước ngây ra một lúc rồi cười đáp: “Đằng ấy đang lo cho tôi hay không tin tưởng tôi vậy? Vả lại tôi nắm bảy mươi lăm phần trăm cổ phần, không có ai làm lung lay được địa vị của tôi trong công ty. Tự tham nhũng tiền của mình đúng là hành vi ngớ ngẩn.”
Quan Miên nói: “Tôi chẳng qua cảm thấy cái chết của bạn trai Cốc Thi Vận không đơn giản.”
Bạch Anh Tước đột nhiên nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm hồi trước Cốc Thi Vận từng ve vãn đằng ấy?”
Quan Miên không phủ nhận.
“Cũng tức là nếu hồi đó đằng ấy đồng ý, người bỏ mạng dưới biển rất có thể là đằng ấy.” Bạch Anh Tước vuốt cằm, “Nghĩa là có lẽ đằng ấy nên cảm ơn tôi?”
Quan Miên hỏi: “Cảm ơn cái gì?”
Bạch Anh Tước ngả người về sau, duỗi lưng một cái, “Tôi nhanh chân tới trước.”
Quan Miên đeo tai nghe vào, tắt mạng đi mở nhạc lên nghe.
Bởi bạn trai cũ của Cốc Thi Vận là luật sư bảng vàng, rất có danh tiếng trong giới luật pháp, vì vậy có rất nhiều luật sư gây áp lực cho phía cảnh sát, lại thêm sự theo dõi gắt gao của giới truyền thông, cảnh sát gần như / cắm đầu điều tra vụ án này. Cuối cùng họ chĩa mũi dùi vào một thợ bảo trì máy móc ly hôn với quý bà nhà giàu nhưng không được chia của đồng nào.
Bạn trai trước của Cốc Thi Vận là luật sư của quý bà, chẳng những cải thắng mà trong phiên tòa của sỉ nhục gã nọ một trận ra trò, vì vậy gã không thể nào ngóc đầu lên nổi trước mặt bạn bè đồng nghiệp, cuối cùng nổi lên ý định giết người, cố tình làm hư phao và máy hô hấp.
Trên báo chỉ nói mơ hồ nhưng xem cái đà này, động cơ, chứng cứ vân vân đều đủ cơ sở để lập án.
Sau khi rửa sạch hiềm nghi, Du Hải Ba và Cốc Thi Vận liên tục xuất hiện trong các sự kiện, ân ái nồng thắm gần như được phong là phát ngôn viên của tình thánh.