Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

chương 117: bắt đầu công thành (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Âm mưu dương mưu, ai thắng ai bại.

Công hội Tinh Nguyệt dùng vị trí để tung hỏa mù, Công hội Hắc Diệu Thạch dùng số lượng để tung hỏa mù, so với họ, Công hội Đế Diệu tốt bụng hơn nhiều. Cột đá nền tảng của họ đặt ngay trung tâm quảng trường, công khai chào đón người chơi đến công thành.

Nhưng mà…

“Lắm hố thế!” Những chiến sĩ công thành gào rú: “Chỗ này mà là cột đá cái gì, là dãy Côn Luân thì có!”

Từ trên trời nhìn xuống có thể thấy những cột đá san sát nối tiếp mọc lên giữa trung tâm thành phố, kéo dài đến cả trăm mét.

Ám Hắc Đại Công cưỡi rồng có cánh dừng trên cột đá chính giữa nhất, ung dung nở nụ cười với phe tấn công, trường kiếm màu đen phản chiếu ánh sáng le lói len qua biển người trông càng u ám, lạnh lẽo.

Những cột đá trùng điệp rõ ràng khiến các game thủ cảm thấy bị đe dọa. Họ tụ lại thành từng tốp bay xuống, tung ra đủ loại kỹ năng bủa lấy Ám Hắc Đại Công!

“Bắt đầu!”

Ám Hắc Đại Công dùng kèn ra hiệu một tiếng đầy khí thế rồi ném nó đi, xoay người trả đòn.

Cùng lúc đó, hội viên Đế Diệu từ mọi ngóc ngách trong thành xông ra như kiến cỏ, ai nấy xoa quyền nhào lên tấn công vào phe đánh thành.

Phe đánh thành buồn bực. Thảo nào ban nãy khi vào trong ngoài lưới điện, ma pháp trận và vài loại công cụ bảo hộ, họ chẳng gặp phải bất cứ phản công nào, hóa ra có người há miệng chờ sung. Nhìn đối phương hào hứng xông lên, phe công thành bắt đầu dao động, không biết mình là thợ săn hay con mồi.

Vùng trời của tòa thành một thời mang tên Vanrell, nay đổi thành Đế Đô, bỗng chốc biến thành chiến trường chém giết đẫm máu.

Ánh sáng của tử vong còn chói lóa hơn cả ánh mặt trời.

Nếu phe tấn công Đế Diệu nhìn thấy tình trạng của phe tấn công Tinh Nguyệt chắc tâm lý sẽ dễ chịu hơn nhiều. Dù gì còn có mục tiêu để làm động lực, còn bên kia cả mép đá còn chẳng thấy, cả đám hệt như ruồi mất đầu.

Phe công thành tức thì có tức nhưng vẫn rất biết kiềm chế, không ra tay với những công trình kiến trúc trong thành. Đây là chuyện Công hội Tinh Nguyệt lo nhất. Mỗi viên ngạch lát ngói trong thành đều là xương máu của họ, mất đi mảnh nào cũng khiến họ đau xót gần chết. Phe công thành tuy không muốn ngồi chơi nhưng cũng không muốn gây hấn với công hội lớn trong Mộng Đại Lục trong khi chẳng có lợi ích gì. Vì vậy tuy trên vùng trời của Baute không ngớt những tràng rủa xả, thi thoảng chêm vài vài cuộc chiến quy mô nhỏ, nhưng số người thật sự động đến nhà cửa tính ra rất ít. Trước mắt xem như… khá hòa bình.

Nhưng chỉ là trước mắt mà thôi, con người khi nổi cáu thì khó lòng làm chủ hành vi. Ai biết được vào tiếng cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Tội Lỗi Quá Xá hỏi Quan Miên: “Được bao lâu rồi anh?”

Quan Miên đáp: “Một tiếng mười phút.”

Tội Lỗi Quá Xá gãi đầu bảo: “Giờ thì em cũng biết cái gì là ngày dài như năm.”

Tinh Phi Ngân đột nhiên cưỡi thú một sừng từ trên trời đáp xuống, chìa tay ra với Tội Lỗi Quá Xá và nói: “Đi.”

Tội Lỗi Quá Xá vô thức bám lấy Quan Miên, “Đi đâu?”

Tinh Phi Ngân đáp: “Chiến đấu.”

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em đi với Quan Miên cũng…”

Dưới ánh mắt lạnh băng của Tinh Phi Ngân, Quan Miên vô cùng biết điều rút tay ra, vác mai rùa bảo hộ của mình tránh sang một bên.

Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ nhìn cậu bằng ánh mắt của đứa con bị phụ huynh nhẫn tâm bỏ rơi.

Quan Miên nói: “Các cậu chỉ huy chiến đấu trên không. Tôi phụ trách dưới mặt đất.”

Tinh Phi Ngân gật đầu, lập tức kéo Tội Lỗi Quá Xá nhét vào sau lưng thú một sừng.

Tội Lỗi Quá Xá léo nhéo cãi: “Dưới mặt đất hả? Em muốn tham gia!”

Tinh Phi Ngân thẳng tay chụp lấy chân cậu ta rồi bay vút lên trời.

Tội Lỗi Quá Xá vẫn chưa ngồi vững, bị mất thăng bằng đột ngột thì vội quàng tay ôm chặt eo Tinh Phi Ngân, nửa đu nửa ngồi bay thẳng lên không.

Quan Miên dõi theo một lúc rồi nhìn chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng bèn quyết định tìm cho mình một đội nhỏ.

Không thể không nói Công hội Hắc Diệu Thạch hiện nay chính là công hội bị tấn công mạnh mẽ nhất.

Số người bu trên vùng trời của họ gần bằng số bên Tinh Nguyệt và Đế Diệu cộng lại.

Sau một trận hoan hô vang dội, cột đá nền tảng vĩ đại của Công hội Hắc Diệu Thạch oanh liệt đổ xuống. Những người tham gia công thành đều nhìn quân đoàn Liệt Nhật bằng ánh mắt hâm mộ. Ban nãy là người của họ ra đòn cuối cùng.

Công hội Sa Mạc và Công hội Tơ Mềm đứng bên cạnh quân đoàn Liệt Nhật, vẻ mặt khó lòng đoán ra họ đang nghĩ gì.

Nhưng sau làn sóng hoan hô là… Im lặng. Im lặng như tờ.

Cột đá nền tảng đã bị hủy nhưng không nghe bất cứ thông báo nào từ hệ thống.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Game lag rồi à?”

“Có phải bug không nhỉ? Mau tìm GM hỏi xem!”

“…”

Cả đám huyên náo ồn ào.

Diệu Minh đứng trên nóc nhà cách đó không xa, ung dung nhìn đám người công thành lúng túng nhao nhao.

Sự bình tĩnh của Khách Ngoài Hành Tinh cuối cùng cũng mất đi, gã gọi thú cưỡi toan bỏ đi nhưng lại nghe Diệu Minh từ tốn nói: “Kịch mới xong có nửa vở, giờ đi hơi sớm đấy.”

Khách Ngoài Hành Tinh ngồi trên lưng thú, mắt dán chặt vào bóng lưng kiêu ngạo của người nọ và lạnh giọng bảo: “Cùng lắm không đánh hạ được thành thôi! Anh còn muốn cái gì?”

“Không đánh hạ được thành…” Diệu Minh xoay đầu lại, nói bằng giọng khinh thường: “Tôi muốn bỏ đi một chữ.”

“Không đánh hạ thành?”

Diệu Minh đáp: “Chữ thứ nhất.”

“Đánh hạ được thành?” Khách Ngoài Hành Tinh ngẩn ra nhưng lập tức biến sắc, “Anh muốn chiếm được thành thị của Nhất Trụ Kình Thiên?”

Diệu Minh nhếch mép.

Khách Ngoài Hành Tinh lấy tiểu tinh linh ra nhấc bút toan viết thư, nhưng do dự một chút lại nhét vào túi, cưỡi thú bay thẳng lên trời.

Chín giờ một phút.

Một nửa thời gian đã trôi qua.

Những cuộc tấn công càng dày đặc.

Quan Miên cùng đội nhỏ lâm thời của mình cùng nhau nhìn lên trời, phe công thành đã bắt đầu giáng đòn xuống đất. Trong những đợt rung chuyển, đường xá bắt đầu xuất hiện ổ gà. Rõ ràng có người đã nghĩ ra chuyện cột đá bị chôn dưới đất.

Công hội Tinh Nguyệt trả đòn.

Cuộc chiến dần đi đến hồi căng thẳng.

Quan Miên triệu hồi dơi bay lên trời, xông thẳng vào công hội tấn công hăng nhất.

Tốc độ của cậu không phải quá nhanh nhưng thắng ở chỗ vòng vèo. Trước khi đến trước mặt công hội đó, cậu đều tránh sau lưng để những người khác hứng đòn hộ. Theo góc nhìn của hội trưởng công hội đó chỉ có thể nhìn thấy một chéo áo thoắt ẩn thoắt hiện.

Đến khi gã nhìn rõ được mặt Quan Miên thì Manh Nhãn Chú của cậu đã giáng xuống đầu gã, trong nháy mắt che mất tầm nhìn của gã.

Hội viên chung quanh bủa lại giúp đỡ, gần như bao vây Quan Miên.

Dơi của Quan Miên bỗng hạ xuống như đang rơi tự do.

Những người khác vội vàng đuổi theo.

Quan Miên vừa chỉ huy dơi lao xuống vừa quan sát động tĩnh của những công hội khác. Bọn họ vẫn đang đập đường, tìm không thấy cột đá làm họ bực mình vô cùng, chỉ có thể không ngừng đập phá, đập phá…

Theo họ thì dù sao cũng có quá nhiều người phá cùng, sau này Công hội Tinh Nguyệt muốn tính sổ cũng không tìm ra hết được. Con người đều như thế cả, khi làm việc xấu mà có đồng bọn sẽ gan dạ hơn rất nhiều.

Nhìn thấy dơi của mình sắp đâm sầm xuống đất, Quan Miên tính chuẩn góc độ và cự ly bẻ ngoặt lao vút qua hướng khác.

Những người đuổi theo phía sau không thắng kịp, nhoáng thấy trước mắt trắng lóa, sau đó đường nét của cung điện hồi sinh dần dần hiện lên.

Thừa lúc sự chú ý đều tập trung lên đội ngũ truy đuổi, Quan Miên vội vàng bỏ trốn, bay thẳng lên hướng ngược lại. Do hướng cậu bay tới nằm ngay dưới hội trưởng ban nãy, cũng chính là góc mù của gã, đến khi Quan Miên đánh vào thú cưỡi của gã, gã mới phát hiện ra. Thân là hội trưởng, gã cũng là người được chọn trong cả trăm kẻ, gã né tránh không chút bối rối rồi dùng cầu lửa phản kích.

Nhưng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau. Gã tránh được Quan Miên nhưng không tránh được Tội Lỗi Quá Xá ngay phía sau lưng. Tuy là quang minh tế tự nhưng dưới sự bồi dưỡng của Tinh Phi Ngân, cậu ta ra đòn còn hiểm hơn cả vong linh pháp sư.

Vị hội trưởng đó còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm của ánh mặt trời và mùa xuân thì đã bị một luồng sáng trắng tiễn về cung điện hồi sinh gánh chịu cái giá rét của ngày đông.

Tội Lỗi Quá Xá đến bên cạnh Quan Miên và cười hì hì: “Vào lúc mấu chốt có phải cảm thấy hình bóng của em trở nên cao cả một cách đặc biệt không anh?”

Quan Miên đáp: “Phải, chắn hết ánh sáng luôn.”

Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ hỏi: “Anh không nói câu nào dễ nghe được hả?”

Quan Miên hỏi: “Sonata ánh trăng?”

Tội Lỗi Quá Xá: “…”

Vô Song từ hướng nào đó bay sang, “Đừng có thừ ra ở đó, làm việc đi!”

Tội Lỗi Quá Xá làm mặt mếu mào gào thét: “A Song! Sau ngày anh hoàn lương xong thì càng lúc càng giống bà chủ nợ đó.”

Vô Song bay đi giải quyết thêm một người rồi mới quay lại trả lời: “Còn lải nhải anh cho tắt họng luôn đấy.”

Tội Lỗi Quá Xá che mặt hỏi: “Ý anh là không nỡ nghe tiếng người ta khóc sao?”

Vô Song gọi vói sang Tinh Phi Ngân: “Em bắt đồng bọn của em về đi kìa!”

Tinh Phi Ngân hờ hững liếc Tội Lỗi Quá Xá một cái, “Em quen rồi.”

Quan Miên bổn cũ soạn lại, dẫn dắt cho hỏa lực của một công hội tập trung vào công hội khác rồi bỏ chạy. “Chúng ta cố gây ra nội chiến giữa họ.” Cậu bay vòng quanh bên đám Tinh Phi Ngân và nói. Trong lúc đánh thành, những người cùng công hội không thể làm bị thương nhau. Đây là lợi thế lớn của bên phủ thành, vì phe tấn công thường có nhiều công hội, bất cẩn một tí là đánh nhầm người ngay, nhất là khi dùng quần công, nhưng phe giữ thành không cần để ý chuyện này.

Nhưng kế hoạch của Quan Miên chỉ gây ra được rối loạn quy mô nhỏ, được một lúc thì không ai mắc bẫy nữa. Có điều vậy cũng hay, để tránh đánh nhầm phe mình, thế công của các công hội cũng giảm đi không ít.

Tội Lỗi Quá Xá hổn hển hỏi: “Còn bao lâu nữa vậy?”

Quan Miên: “Nửa tiếng.”

Tội Lỗi Quá Xá than: “Ngày dài như năm trời hỡi.”

Phe tấn công Công hội Đế Diệu cũng cảm thấy ngày dài như năm. Hai công hội kia còn có quá trình vờn nhau như mèo và chuột, còn Đế Diệu vừa lên là đánh ngay trực diện, không hề có chút thời gian nghỉ ngơi. Từ đầu đến giờ phe công thành đều là chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu…

Cuối cùng cả đám cũng hiểu biệt danh tiếng cuồng chiến của Ám Hắc Đại Công từ đâu ra. Đánh nhau cả tiếng đồng hồ, đa số đều cảm thấy mỏi mệt, còn Ám Hắc Đại Công vẫn như đầu trận, càng đánh càng hăng.

Nên biết chiến đấu cường độ cao kiểu này không chỉ cần sức bền như marathon mà còn phải giữ được tỉnh táo, sức phán đoán và lòng kiên trì. Mọi người đều là người chơi, chơi game chỉ để giải trí, rất khó để thích ứng với kiểu chiến đấu cường độ cao này. Thân thể của họ tuy không di chuyển bước nào trong game nhưng thần kinh đã xoắn hết lại, sợi nào sợi nấy căng cứng chỉ như chỉ chờ đứt.

Đương nhiên nếu có phần thưởng tương ứng cũng sẽ kích thích được ý chí phát huy vượt mức một chút, nhưng vấn đề là từ lúc bắt đầu đến giờ đã qua ba phần tư thời gian, dãy đá dài đằng đẵng mới chỉ ngã có bốn cột ở hai đầu. Những cột còn lại kiên cố không thua gì Vạn Lý Trường Thành.

“Bố mày không chơi nữa!”

Không biết là tiếng của ai la lên, sau đó liền tiêu sái logout.

Những người còn lại vô cùng ai oán. Logout thì logout đi, ai thèm cản, làm gì mà bày trò oanh liệt dữ vậy. Lẽ nào không biết bệnh này là truyền nhiễm sao?

Sau đó, hội viên Công hội Đế Diệu cảm thấy áp lực giảm hẳn.

Nếu bảo sức tấn công Tinh Nguyệt là từ yếu đến mạnh, Đế Diệu là từ mạnh đến yếu, thì với Hắc Diệu Thạch là lúc nào cũng mạnh.

Sau khi hỏi biết kết quả hệ thống không phải có bug, phe công thành lên tham khảo báo chí thấy được đường lối của Tinh Nguyệt và Đế Diệu mới vỡ lẽ, hóa ra cột đá có thể giấu đi, mà còn không chỉ có một.

Vì vậy phe công thành bắt đầu điên cuồng.

Từng phút từng giây trôi qua, rốt cuộc cũng bước vào giờ đồng hồ cuối cùng.

Diệu Minh bình tĩnh nhìn thành thị bị phá hoại quá nửa mà nhếch mép cười lạnh.

Nhất Trụ Kình Thiên trấn giữ trong đại bản doanh của Công hội Nhất Trụ Kình Thiên, mắt không dời khỏi báo theo dõi tin tức chiến đấu, đồng thời nghe hội viên báo cáo tình hình các công hội khác.

Trước mắt mà nói tình trạng của Công hội Nhất Trụ Kình Thiên là đỡ nhất, phe tấn công chỉ có vài công hội nhỏ lẻ tẻ, sau khi phát hiện không có cơ hội chiến thắng đều lục tục bỏ đi. Vì vậy một tiếng trước anh ta đã phái một bộ phận hội viên sang công hội khác xem có kiếm chác được gì không.

Một huyết tinh linh thình lình bay vào.

Sau khi mở ra, Nhất Trụ Kình Thiên biến sắc. Thư do Vạn Thọ Vô Cương gửi đến. Vạn Thọ Vô Cương được anh ta cử đi kiếm chác, Vạn Thọ Vô Cương báo rằng, tất cả những người bọn họ phái đi bao gồm cả Khách Ngoài Hành Tinh đều bị đánh lén các kiểu rồi giải quyết không còn một mống, sau đó tất cả tập trung trong cung điện hồi sinh. Vừa ra khỏi đó là sẽ bị giết, không ít người đã chết đến trên ba lần. Những người chặn ngay cửa cung điện hồi sinh có cả Đế Diệu, Hắc Diệu Thạch và còn rất nhiều công hội nhỏ khác. Dẫn đội là Lòng Son Chiếu Sử Xanh, trên cơ bản không hề có cơ hội thoát ra ngoài. Khách Ngoài Hành Tinh dặn anh ta phải coi chừng Diệu Minh phản công.

Ban đầu Nhất Trụ Kình Thiên giận run cả người, nhưng sau đó ngẫm nghĩ rồi lấy lại bình tĩnh, hừ giọng bảo: “Họ tưởng chỉ có họ biết giấu cột đá đi sao?”

Trùm Bất Tử chạy vào bảo: “Tới rồi!”

Nhất Trụ Kình Thiên cưỡi thú bay đến trước cửa thành.

Phe công thành vốn chỉ tấn công lác đác nay bỗng như hợp thành một người khổng lồ điên cuồng phát động công kích.

Cùng lúc đó, những người mới đến đã vượt qua lưới điện, ùn ùn xông vào như thiên binh thiên tướng.

Nhất Trụ Kình Thiên nhìn chằm chằm vào kẻ dẫn đầu, hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: “Vua Sa Mạc!”

Vua Sa Mạc vẫy tay chào hỏi: “Người anh em, tôi dẫn người đến giúp anh đây.”

“Xéo!” Nếu lúc này mà còn tin lời anh ta thì tự Nhất Trụ Kình Thiên cũng phải thấy mình ngốc. Anh ta muốn xông lên nhưng Trùm Bất Tử còn nhanh hơn. Thân là cao thủ đứng đầu của Công hội Nhất Trụ Kình Thiên, từng cử chỉ của gã đều toát ra phong thái của cao thủ hàng đầu, “Cả đời này tôi ghét nhất những kẻ tiểu nhân phản bội bạn bè!”

Vua Sa Mạc nói: “Thà làm kẻ lật lọng cũng phải báo mối thù bị hãm hại, bị bắn lén sau lưng!”

Trùm Bất Tử vừa tấn công anh ta vừa nói: “Chẳng phải anh bất hòa với Diệu Minh sao?”

Vua Sa Mạc đáp: “Tôi bất hòa với Diệu Minh là do tôi đuổi giết anh ta. Tôi ghét Nhất Trụ Kình Thiên là vì anh ta lợi dụng tôi. Nếu cậu là tôi… Cậu ghét ai hơn?”

Trùm Bất Tử không đáp mà lo tấn công.

Nhất Trụ Kình Thiên tức thì có tức nhưng vẫn yên lòng. Dù sao cả thành thị to đùng thế này, muốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi tìm thấy cột đá nền tảng nào phải chuyện dễ. Nhưng sau đó anh ta phát hiện mình lầm rồi. Bởi vì mục đích của đối phương vốn chẳng phải chiếm thành, mà là…

Hủy thành!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio