Tiếp tục hay không, đưa ra quyết định.
Quan Miên lại cắm ổ cứng vào và mở ra xem, phát hiện hơn hai ngàn bốn trăm thư mục đã tăng lên thành mười sáu tỷ thư mục, những thư mục giải xong cũng trống rỗng, không thể không làm lại lần nữa.
Số lượng thư mục gia tăng đồng nghĩa với việc số câu đố cũng gia tăng, may mà Bạch Anh Tước đi siêu thị nên Quan Miên mới thả lỏng đôi chút, tư duy rõ ràng hơn nhiều khiến cho tốc độ giải đố nhanh hơn đáng kể. Nhưng vẫn có đôi khi trả lời sai, mà mỗi lần sai một câu là phải bắt đầu lại từ đầu, vô cùng nghiêm ngặt.
Lúc Quan Miên cuối cùng cũng hoàn thành, sắc trời bên ngoài đã đen hẳn, chỉ còn ánh sáng tờ mờ phát ra từ màn hình máy tính.
Cậu bật đèn lên, phát hiện sắp chín giờ rồi nhưng Bạch Anh Tước vẫn chưa xuất hiện.
Lẽ nào xảy ra chuyện gì?
Quan Miên trong lòng quặn lại, lập tức gọi cho anh ngay.
Mới đổ chuông một lần đã có người bắt máy, “Ừa?” Tiếng của anh có vẻ lười nhác.
Quan Miên vội hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Bạch Anh Tước im lặng chốc lát rồi đáp: “Trên lầu.”
Quan Miên nói: “…Anh không sao chứ?”
Bạch Anh Tước hình như tỉnh táo hơn hẳn, “Ồ, muộn thế này rồi cơ à. Hồi nãy từ siêu thị về thấy hơi mệt nên nằm trên sô pha thiếp đi một lúc. Em ăn gì chưa?”
“Chưa.”
“Em đợi tí xíu, anh xuống ngay đây.” Rồi cúp điện thoại.
Quan Miên gác điện thoại rồi quay lại trước máy tính. Bạch Anh Tước tuyệt đối không phải loại người mệt mỏi là sẽ bất chấp tất cả đánh một giấc không biết trời trăng. Bị bệnh rồi ư? Hay bị đả kích chuyện gì đó? Chẳng lẽ là… cố ý cho cậu không gian riêng tư?
Cậu nhìn màn hình, nhanh chóng mở thư mục cuối cùng còn lại sau bao nhiêu thử thách.
Trong thư mục có một văn bản. Hình ảnh quen thuộc y như trong quá khứ.
Quan Miên nhấp mở ra. Bên trong là bản biểu vô vàn những con số rối mù, ký hiệu, chữ đủ các thứ tiếng.
Quả nhiên!
Quan Miên nhìn kích cỡ tập tin. Nếu cậu không lầm, đây chính là một trong những văn bản cậu cùng Kim Vũ Trụ vô tình phát hiện năm xưa. Với quan hệ của Cốc Thi Vận và Du Hải Ba, đây có lẽ là bản của Du Thị.
Chuông cửa vang lên.
Quan Miên vô thức tắt văn bản đi, sau đó rút ổ cứng ra.
Bạch Anh Tước giơ thịt bò lên rồi bước vào, nụ cười của anh vẫn tươi rói như bình thường, “Xin lỗi, để em đợi lâu. Anh đã gọi buffet hải sản, sẽ tới trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Vào giờ này gọi mang đến nhà hay hơn, khỏi phải xếp hàng.”
Quan Miên mượn tư thế đứng dậy để tránh đi ánh nhìn chăm chú của anh, “Tôi giúp anh.”
“Không cần, anh làm nhanh lắm.” Bạch Anh Tước lấy chai rượu vang từ trong tủ ra, “Em mở rượu chờ anh.”
Quan Miên nhận lấy chai rượu, phát hiện trên chai có thắt sợi dây, và một đầu của sợi dây là thứ gì nhỏ nhỏ sáng bóng. Cậu cầm lên xem thử, hóa ra là một chiếc nhẫn nam thiết kế đơn giản. “Bây giờ mấy người bán rượu đều dùng cách hào phóng này để xúc tiến doanh thu sao?” Cậu đi xuống gần nhà bếp, đứng dựa vào khung cửa và chậm rãi hỏi.
Bạch Anh Tước hình như đang cười, “Ừ, với hàng ế hơn hai mươi năm thì cũng không xem là hào phóng lắm đâu.”
Quan Miên huơ huơ chiếc nhẫn, “Anh chỉ mua một chai?”
Bạch Anh Tước đang đưa lưng về phía cậu, anh giương tay trái lên, chiếc nhẫn sáng loáng đang nằm vững chắc trên ngón áp út của anh.
“Rượu thì sao?” Quan Miên hỏi.
Anh không đáp mà chỉ quay lại nhìn cậu và mỉm cười, không phải là nụ cười bá đạo lúc mới gặp nhau, mà là nụ cười tràn ngập dịu dàng ấm áp.
Những ngờ vực và hoài nghi dường như tiêu tan tất cả trong nụ cười của anh. Quan Miên hít sâu vào một hơi, tháo chiếc nhẫn khỏi sợi dây và đeo vào ngón áp út của mình, sau đó mở chai rượu bỏ đi.
Bạch Anh Tước dõi theo bóng lưng của cậu, nụ cười càng vui vẻ hơn.
Với Bạch Anh Tước bây giờ, chuẩn bị beefsteak là chuyện vô cùng quen tay. Anh biết mình chỉ nấu được mỗi món đó nên bèn thay đổi cách chế biến, lúc thì thêm chút nước trái cây, lúc lại cho vào chút gia vị lạ, biến tấu đến mức miếng thịt bò chính gốc mất luôn cả vị thịt bò.
Lúc anh bưng beefsteak lên, buffet hải sản cũng đã mang tới và xếp đầy cả bàn.
Bạch Anh Tước lại lấy từ trong túi ra pháo hoa điện tử kiểu nhỏ đặt mỗi bên bàn một cây, sau đó mở lên cho nổ. Ảo ảnh pháo hoa bắn lên không trung sau đó từ từ rơi xuống, xếp thành hình trái tim hết lần này đến lần khác.
Quan Miên rót rượu.
Bạch Anh Tước lắc nhẹ ly rượu, “Mừng một trăm chín mươi chín ngày.”
Quan Miên nâng ly chạm nhẹ và ly của anh, “Mừng một trăm chín mươi chín ngày.”
“Là em nói đấy nhé.” Bạch Anh Tước đợi cậu nhấp một ngụm rượu mới nói, “Phải dài lâu (đồng âm với ).”
Quan Miên cười khẽ hỏi: “Anh thế này chả phải giống con nít ngoéo tay lắm sao?”
Bạch Anh Tước đáp: “Từ nhỏ tới lớn mỗi lần anh ngoéo tay đều rất nghiêm túc.”
Quan Miên hỏi: “Anh từng ngoéo tay bao nhiêu lần?”
Bạch Anh Tước đáp: “Dùng rượu đỏ và nhẫn là lần đầu tiên.”
Quan Miên đặt ly xuống, cúi đầu như muốn né tránh và cầm dao nĩa lên, “Thịt bò nguội rồi.”
Trong mắt Bạch Anh Tước hơi thoáng qua chút bất đắc dĩ, đặt ly rượu xuống rồi cùng dùng thịt bò với cậu.
Bầu không khí hơi ngượng ngùng khiến trong lòng Quan Miên sinh ra chút áy náy. Cậu biết là do cậu né tránh, vì vậy chủ động mở miệng đánh tan bầu không khí im lặng, “Anh thích ăn thịt bò lắm à?”
Tay cắt thịt bò của Bạch Anh Tước thoáng ngừng lại, “Tập đoàn Thịnh An thật ra là sản nghiệp của ông ngoại anh, mẹ anh là người thừa kế duy nhất, vì vậy trong ký ức của anh, mẹ lúc nào cũng bận. Lần duy nhất có thời gian ở chung với anh là vào ngày sinh nhật của anh, mẹ sẽ tự tay làm beefsteak cho anh ăn.”
Quan Miên ngậm thịt bò chầm chậm nhai kỹ. Vào lúc này mà nói xin lỗi vì gợi lên chuyện đau lòng của anh thì quá khách sáo, nhưng an ủi người khác quả thật không phải sở trường của Quan Miên.
Bạch Anh Tước ngước mắt cười bảo: “Trước đây chỉ khi tâm trạng vui vẻ anh mới xuống bếp làm thịt bò.”
Quan Miên hỏi: “Còn bây giờ?”
“Bây giờ phát hiện hóa ra muốn tâm trạng vui vẽ thật ra dễ lắm. ” Bạch Anh Tước ngoắc ngoắc cậu, “Một cộng một bằng hai là được rồi.”
Quan Miên nói: “Sao anh biết một cộng một bằng hai, có lẽ vẫn bằng một thì sao.”
Bạch Anh Tước nói: “Nếu hai số một đều là số dương, vậy nhất định sẽ bằng hai.”
Quan Miên nói: “Sao anh biết nhất định sẽ là số dương.”
Bạch Anh Tước ngẩn ra, ý cười nơi mắt chầm chậm biến mất. Anh nhìn sang chỗ khác, cười nhạt nói: “Thử cà ri cua của quán này đi, là món sở trường của quán đó.”
Quan Miên rũ mắt.
Không thể nào từ chối, lại không thể nào chấp nhận hoàn toàn, thử tin tưởng, lại chẳng thể không nghi ngờ, khiến cho quan hệ giữa hai người…
Đi vào tình trạng hỏng bét.
Cậu đặt dao xuống, ngón tay nhẹ xoa lên huyệt thái dương, “Xin lỗi.”
Bạch Anh Tước mỉm cười: “tng trùng và trứng gặp nhau tạo ra một cá thể độc lập duy nhất. Muốn một cá thể độc lập hoàn chỉnh chấp nhận một cá thể độc lập hoàn chỉnh khác cần có thời gian.”
Quan Miên chầm chậm ngẩng đầu lên. Đây là lần đầu tiên trong tối hôm nay cậu nhìn anh.
Bạch Anh Tước đặt dao xuống, “Nếu em có tâm sự, anh không ngại làm người lắng nghe.”
Quan Miên nói: “Thật ra giữa người và người với nhau, rào cản khó vượt qua nhất chính là tín nhiệm.”
Bạch Anh Tước nói: “Rào cản của mỗi người mỗi khác.”
Quan Miên hỏi: “Của anh là gì?”
Bạch Anh Tước nói: “Tự do và ràng buộc. Nhưng mà gần đây anh phát hiện rào cản của anh có dấu hiệu lung lay.” Anh nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt trong sáng của anh đánh tan phòng tuyến cảnh cáo cuối cùng do lý trí dựng nên.
Dù có là chuyên viên phân tích số liệu cao cấp thì cậu vẫn chỉ là một con người.
Bản chất của con người là dùng tình cảm giải quyết vấn đề, bởi thế nên mới phải học cách kiềm chế.
Đây là lời thầy của cậu từng nói với cậu. Cậu từng cho rằng câu này đúng vô cùng, còn lấy nó làm kim chỉ nam nhắc nhở bản thân, nhưng giờ phút này đây, cậu chợt hiểu ra vì sao thầy mình lại lặp đi lặp lại cùng một câu. Bởi vì vẫn sẽ có người cố ý quên đi.
Như cậu hiện tại.
Quan Miên hớp một ngụm rượu, “Có người nhờ tôi giao một thứ cho anh.”
Bạch Anh Tước nhướng mày.
Quan Miên đi đến trước máy vi tính, bật máy lên, cắm ổ cứng vào là mở văn bản ấy ra.
Bạch Anh Tước đứng bên cạnh cậu, đợi khi cậu ra hiệu mới nhìn vào màn hình, sau đó nhướng mày nói: “Đây là…”
“Cốc Thi Vận giao cho anh.” Quan Miên nói.
Mắt Bạch Anh Tước thoáng lóe lên, anh quay đầu nhìn cậu.
Quan Miên gật đầu nói: “Chị ta nói nếu tôi có thể mở ra thì xem trước cũng được. Vậy nên tôi dùng phần mềm giải loại code trăm triệu dùng để khóa thư mục rồi.”
Bạch Anh Tước cười nói: “Không ngờ em còn là cao thủ máy tính.” Code trăm triệu với nhiều người mà nói là danh từ rất xa lạ, chỉ khi học cách hack máy tính mới biết download phần mềm để giải.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Mắt Quang Miên lóe lên. Dù cậu biết mình đã hạ quyết định rồi nhưng cậu không muốn kéo Kim Vũ Trụ xuống nước theo. Kim Vũ Trụ tháng này ra tù, cậu nghĩ trước khi hắn ra ngoài, cậu có lẽ đủ khả năng lọc sạch vũng nước này. Còn nếu không được, cậu sẽ tìm cách báo với Kim Vũ Trụ để hắn rời đi.