Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

chương 149: dị biến giữa biển (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Aoi Tetsu

Mặc dù với khoa học kỹ thuật hiện đại nhảy xuống biển cũng không có nguy hiểm quá lớn, thế nhưng cân nhắc đến tính khả thi phát sinh bất ngờ, Bạch gia vẫn bố trí đội cứu viện biển sâu tại du thuyền và xung quanh biển. Cho nên khi máu bị phát hiện trong nháy mắt, tất cả đội cứu viện biển sâu bắt đầu hành động.

Bạch nãi nãi yếu ớt mà dựa vào Bạch gia gia, trong miệng không ngừng mà lẩm bẩm ông trời phù hộ.

Bạch Lữ Thị thì trước tiên đi ra duy trì trật tự. Tham gia lễ cưới ngoại trừ đám người Kim Vũ Trụ, Hà Kỳ Hữu Cô, đều là nhân sĩ trải qua sóng to gió lớn, vô luận chuyển tâm tư gì, trên mặt đều là thuần một sắc lo lắng.

“Tìm được rồi!”

Đội cứu viện biển sâu đang vớt hô to một tiếng, đem lực chú ý của tất cả mọi người đều hấp dẫn tới.

Một cái lưới kim loại từ từ di động ra mặt biển, Bạch Anh Tước một tay vẫn ôm chặt Quan Miên, một tay dùng sức mà lấy mũ bảo hiểm xuống.”Bác sĩ đâu?” Hai mắt anh sung huyết, thần sắc ác liệt không thể nhìn gần!

Đội cứu viện biển sâu trang bị bác sĩ riêng, bác sĩ gia đình của Bạch gia cũng trong số khách mời uống rượu mừng, cho nên Quan Miên vừa lên thuyền, liền được đưa lên cáng, đưa vào phòng nghỉ ngơi.

Kim Vũ Trụ muốn theo sau, lại bị Nhị đường ca cản lại.

“Chúng ta ở chỗ này chờ tin tức đi.” Sắc mặt hắn nghiêm nghị, ánh mắt đảo qua khách mời ở đây thật nhanh.

Kim Vũ Trụ buồn bực nện hướng bên cạnh.

Loảng xoảng!

Lọ hoa bị đánh nát.

Nhị đường ca giật mình nhìn cậu ta, “Cậu không sao chứ? Không đau chứ?”

Kim Vũ Trụ xoa tay, vẻ mặt đau khổ nói: “Không cần nhắc nhở tôi.”

Hà Kỳ Hữu Cô lôi kéo Tinh Phi Ngân, lo lắng nói: “Không biết Mộng Xuân hiện tại thế nào rồi?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh an ủi cậu ta nói: “Yên tâm đi. Quan Miên cát nhân thiên tướng (), không có việc gì.”

() cát nhân thiên tướng: heaven helps a good man ông trời luôn phù hộ, giúp đỡ người tốt giống với Ở hiền gặp lành ấy

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Thôi được, tại sao xảy ra chuyện bất trắc? Chẳng lẽ nơi này có cá mập?”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Bạch gia cử hành lễ cưới, nhất định sẽ tăng mạnh biện pháp an toàn. Cho dù có cá mập lớn…” Hắn liếc mắt nhìn Tinh Phi Ngân một cái, không nói tiếp.

Hà Kỳ Hữu Cô nhỏ giọng hỏi Tinh Phi Ngân nói: “Hắn là có ý tứ gì?”

Tinh Phi Ngân nói: “Ngoại trừ người trong cuộc, ai cũng không biết đến cùng chuyện gì xảy ra. Không cần phải đoán.”

Bạch Lữ Thị rất nhanh từ phòng nghỉ ngơi đi ra, tạ lỗi với những vị khách đang vươn cổ (hóng chuyện đấy =)))), “Cảm ơn các vị nể mặt tham gia lễ cưới của Anh Tước nhà ta và Quan Miên, bởi Anh Tước và Quan Miên không có kinh nghiệm lặn xuống nước, cho nên đã xảy ra bất ngờ nho nhỏ, cũng may người không có gì đáng ngại, chỉ là tạm thời cần nghỉ ngơi, cho nên chỉ có thể hôm nào lại hướng các vị bồi tội.”

Khách khứa dồn dập tiến lên quan tâm, sau khi nghe được bà xác định tuyệt đối không có việc gì lần nữa, mới lục tục ngồi trên xe không quỹ khứ hồi Bạch gia chuẩn bị rời khỏi du thuyền.

Kim Vũ Trụ không chờ Nhị đường ca mở miệng đã nói: “Trước khi chưa nhìn thấy Quan Miên hoàn hảo không chút tổn hại, nói cái gì tôi cũng sẽ không đi. Đừng nói cái gì con gái đã gả ra ngoài như nước đã đổ ra, con gái xuất giá còn có lại mặt () nhá.”

() lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới (Theo QT)

Nhị đường ca nói: “Kỳ thực, tôi chỉ là muốn hỏi một chút cậu muốn cùng tôi đi lên xem một chút hay không.”

Kim Vũ Trụ kinh ngạc nói: “Có thể sao?”

Nhị đường ca nói: “Cậu cũng nói Quan Miên là nước cậu đã đổ ra. Cậu xem như là người nhà mẹ đẻ của cậu ấy, đi lên xem một chút cũng rất cần thiết.”

Vừa nghe cậu ta có thể đi lên, Hà Kỳ Hữu Cô lập tức cũng la hét muốn cùng đi.

Nhị đường ca bất đắc dĩ đáp ứng.

Đám người Bạch Thảo Bao cùng Thể Hồ Thanh Tỉnh tuy rằng cũng rất muốn đi, nhưng mà bọn hắn đầu tiên không được coi là người nhà mẹ đẻ của Quan Miên, thứ hai không có da mặt dày của Hà Kỳ Hữu Cô, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn ba người bọn hắn theo cầu thang biến mất ở chỗ rẽ.

Bất quá cho dù lên lầu, muốn gặp Quan Miên cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Nhóm người Bạch nãi nãi Bạch gia gia Đại bá mẫu Nhị bá mẫu nhà họ Bạch vân vân đều đứng ở trong hành lang, như từng vị môn thần (thần giữ cửa). Nhị đường ca vừa nhìn thấy bọn họ liền ủ rũ.

“Con lên đây xem náo nhiệt gì?” Nhị bá mẫu trong lòng đang vô cùng hoảng loạn vừa nhìn thấy nhi tử của mình, lập tức chán ghét mà phất tay nói, “Còn không đi xuống chào hỏi khách khứa?”

Nhị đường ca đem Kim Vũ Trụ đẩy ra, “Cậu ta là người thân của Quan Miên, dù sao vẫn phải để cho cậu ta nhìn cậu ấy đi.”

Đối với danh hiệu thân nhân Quan Miên, Kim Vũ Trụ thản nhiên nhận, “A Miên không sao chứ?”

Quan hệ của Kim Vũ Trụ và Quan Miên lúc trước Bạch Anh Tước có chút đề cập tới, cho nên sắc mặt Nhị bá mẫu giãn ra nói: “Không nguy hiểm tính mạng.”

Kim Vũ Trụ lại sợ hết hồn, “Không nguy hiểm tính mạng có phải là nói còn có cái nguy hiểm khác?”

Vừa vặn cửa phòng nghỉ ngơi mở ra, bác sĩ gia đình đi ra, nhìn thấy bọn Kim Vũ Trụ do dự một chút, quay đầu nhìn về phía Bạch gia gia.

Bạch gia gia hỏi: “Thế nào?”

Bác sĩ gia đình nói: “Đã thoát khỏi nguy hiểm.”

Kim Vũ Trụ vội hỏi: “Vậy có mất tay thiếu chân hay không?”

Bác sĩ gia đình nói: “Yên tâm, chỉ là mất máu quá nhiều.”

Kim Vũ Trụ vừa nghe càng gấp, “Tổn thương nơi nào mất máu quá nhiều?”

Bác sĩ gia đình nói: “Đứt đoạn mất hai cái xương sườn, một cái đâm vào lá phổi…”

Kim Vũ Trụ nghe được mặt mũi trắng bệch.

Bác sĩ gia đình mỉm cười nói: “Không cần lo lắng. Kỹ thuật nano của nước ta trên thế giới đi tiên phong, tại phương diện chữa trị gan, vẫn tương đối có địa vị. Chỉ phải an dưỡng thật tốt, khoảng một tuần lễ có thể xuống giường.”

Kim Vũ Trụ nói: “Thế nhưng đoạn xương sườn đâm phổi cậu ấy hẳn là không phải không có kinh nghiệm lặn xuống nước thao tác không phù hợp tạo thành đi?”

Bạch gia gia nói: “Nguyên nhân cụ thể cậu có thể chờ Quan Miên tỉnh rồi lại nói.”

Kim Vũ Trụ còn muốn nói điều gì, liền bị Hà Kỳ Hữu Cô cùng Nhị đường ca mỗi người một tay mang xuống.

Bọn họ đi rồi, nhóm người Bạch gia gia mới đẩy cửa vào phòng.

Quan Miên đeo dụng cụ hô hấp nhỏ loại nhỏ, lẳng lặng mà nằm ở trên giường kết hôn đỏ au. Bạch Anh Tước ngồi ở bên cạnh cậu, tay nắm thật chặt tay cậu.

Bác si đội cứu viện và bác sĩ gia đình liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thức thời mà đóng cửa lại từ bên ngoài.

Chờ sau khi người ngoài trong phòng đều đi hết, Bạch gia gia mới mở miệng nói: “Anh Tước, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Trong mắt Bạch Anh Tước loé ra một tia sát khí nồng nặc, “Là pháo mẹ con liên hoàn mini.”

Mọi người Bạch gia cùng nhau chấn động.

Bạch nãi nãi giật mình che miệng.

Đại bá mẫu còn hít vào một ngụm khí lạnh.

Pháo mẹ con liên hoàn mini là vũ khí được sát thủ cùng kẻ ám sát ưu ái nhất thế giới hiện nay. Hình thể nó khá nhỏ tiện bề mang theo, lại vừa uy lực mạnh mẽ, có thể bắn ra hai quả đạn pháo một trước một sau. Quả thứ nhất là pháo mẹ, lực trùng kích (lực đánh vào) cực mạnh, quả thứ hai là pháo con, lực xuyên thấu cực mạnh. Trên căn bản, người bình thường gặp phải loại đạn pháo này ở khoảng cách gần, chết không nghi ngờ.

Đường Nhị cô cô nói: “Đây thực sự là ông trời phù hộ! Các con đều không việc gì.”

Bạch Anh Tước vuốt đồng hồ trên tay nói: “Phải cám ơn đồng hồ đeo tay bà cố nội đưa cho chúng ta. Thời điểm đối phương nã pháo, con và Quan Miên đều dùng g phòng hộ, bất quá lực xuyên thấu của pháo mẹ con quá mạnh, đạn pháo con vẫn xuyên qua g phòng hộ. Quan Miên vì bảo vệ con, đã trúng một phát.”

Đường Nhị cô cô lạnh lùng nói: “Không biết là cái người mắt không mở nào lại chọn cái ngày xúi quẩy này! Món nợ này, chúng ta nhất định phải tính.”

Nhị bá bá liếc mắt nhìn Bạch gia gia một cái, thấp giọng nói: “Dám vào lúc này động thủ, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.”

Đại bá bá gật đầu nói: “Chúng ta an bài không ít nhân thủ ở phụ cận, còn có hai chiếc tàu ngầm tuần tra. Đối phương có thể thâm nhập vào, nhất định nắm giữ nhân mạch cường đại và bối cảnh.”

Đường Nhị cô cô nói: “Người bình thường khó tìm, có bối cảnh có nhân mạch lại không qua được Bạch gia chúng ta càng không phải dễ tìm hơn?”

Nhị bá bá hỏi Bạch Anh Tước: “Các con gần đây có đắc tội người nào hay không?”

Ánh mắt Bạch Anh Tước lóe lóe, “Trong lĩnh vực kinh doanh khó tránh khỏi có đối thủ.”

Bạch gia gia nói: “Có thể là vì kế hoạch thành không trung hay chăng?”

Bạch Anh Tước nói: “Không thể xác định.”

Bạch gia gia gật gật đầu nói: “Cẩn thận một chút là được.” Ông dừng một chút, liền nhàn nhạt nói, “Nhưng là người nhà họ Bạch chúng ta, tuyệt đối không thể để cho người ta đến bắt nạt!”

Bạch Anh Tước nắm tay Quan Miên, dùng môi cọ cọ, hạ thấp giọng, gằn từng chữ một: “Đương nhiên.”

Lễ cưới của Bạch Anh Tước vốn đã bị chú ý, huống chi đột nhiên nháo ra một chuyện lớn như vậy. Cứ việc Bạch Lữ Thị nói là bất ngờ, mà ai nấy đều thấy được cái này có thể là bất ngờ, mà tuyệt đối không phải một việc bất ngờ bình thường.

Dùng thế lực Bạch gia và sự coi trọng với lễ cưới này, muốn phát sinh tràng diện bất ngờ lớn như vậy tuyệt đối cần an bài tỉ mỉ một phen.

Du Hải Ba xem trên ti vi, một màn Bạch Anh Tước và Quan Miên được vớt lên, khóe miệng hơi hơi nâng lên.

Đàm Chinh nói: “Ngài dường như rất vui vẻ?”

Du Hải Ba nói: “Kẻ thù của ta thương tâm, ta đương nhiên sẽ vui vẻ.”

Đàm Chinh nói: “Là ngài làm sao?”

Du Hải Ba tắt TV, chậm rãi quay đầu, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn lại hắn nói: “Cái này cũng là ta muốn hỏi cậu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio