Vừa bắt đầu chơi, lại nhận khiêu chiến.
Tội Lỗi Quá Xá nhìn cậu chằm chằm, kiểu nhìn của một vị phụ huynh dành cho thằng con định bỏ học nhà mình.
Quan Miên né tránh ánh mắt nóng bỏng của cậu ta, “Mỗi người mỗi chí.”
“Anh rõ ràng không chí lớn.” Tội Lỗi Quá Xá tận tình khuyên bảo, “Thăng cấp trong Mộng Đại Lục chậm lắm. Sau khi em nhập học, còn ai chăm sóc cho anh, còn ai kéo anh, còn ai quan tâm anh được như em không? Chẳng lẽ anh không nhận ra em đang lót sẵn con đường cho anh hay sao? Trước ngồi lên chiếc ghế phân hội trưởng, sau trở thành nguyên lão, con đường tương lai bằng phẳng huy hoàng biết nhường nào!”
Quan Miên do dự hỏi: “Cậu từng cân nhắc qua việc nhập học sớm chưa?”
“…” Tội Lỗi Quá Xá oán hận nói, “Anh có biết làm phân hội trưởng được lợi lộc gì không? Vật phẩm hội viên cống nạp sẽ ưu tiên cho anh chọn trước, còn có thể tổ chức đội dẫn mình luyện cấp, hơn nữa mỗi tháng Công hội Tinh Nguyệt đều có phát lương. Đây là công việc béo bở ra sao chứ, anh hiểu không hả? Béo chảy mỡ luôn í, rõ chưa anh hai?”
“Cậu đang vạch trần sự hủ bại của nội bộ công hội mình sao?” Quan Miên nói, “Hay cậu định cùng tôi thành lập ủy ban kỷ luật?”
Tội Lỗi Quá Xá vuốt mặt, “Anh còn vô vị hơn cả hội trưởng.”
Quan Miên khoanh tay nói: “Thế nên cậu đang xem tôi như cái bóng của Tinh Phi Ngân?”
Tội Lỗi Quá Xá ngây ngẩn, “Mắc chi anh lại nghĩ vậy?”
Quan Miên liếc xéo cậu ta, tay giơ lên, huơ huơ như đang chào, “Buột miệng thôi. Tôi bận, đi trước.”
Tội Lỗi Quá Xá dõi theo bóng lưng nhỏ dần của Quan Miên, nửa ngày sau mới phì cười, “Xí, ngày ngày nhìn bản mặt lạnh tanh kia người ta đã sắp chịu hết nổi, làm gì có chuyện tìm thêm nhân bản của anh í để tự rước bực vào thân.”
“Chắc… không đâu nhỉ.”
Quan Miên nhớ Lòng Son Chiếu Sử Xanh từng nhắc đến thực chiến bèn thoát khỏi Mộng Đại Lục, đăng nhập vào thế giới thực chiến, chọn hình thức tinh chiến, sau đó được truyền tống vào phòng chờ.
Phòng chờ là một khoang thuyền vũ trụ vô cùng tân tiến, ngắm từ bên trong thì có hình tròn, chung quanh trang bị bốn cửa sổ, qua đó có thể nhìn thấy không gian đen thẳm điểm xuyến vài ánh sao nhấp nháy lung linh bên ngoài.
Giữa khoang thuyền đặt một quả cầu thủy tinh, chiếu lên tin tức của game thủ ba trăm sáu mươi độ.
Trong khoang không chỉ có mỗi mình cậu mà còn hai người chơi khác.
Bọn họ đã chọn xong quần áo chiến đấu, thong thả diện lên người.
“Cậu không mặc à?” Một trong hai người hỏi Quan Miên.
Quan Miên bước qua, chọn bộ trang phục nhẹ nhất.
“Đừng nói lần đầu cậu chơi nha?” Người nọ hỏi.
Quan Miên đáp: “Ừ.”
Người nọ nhỏ tiếng rủa thầm, sau đó giật lấy quần áo trong tay Quan Miên vứt đi, chọn lại bộ khác vừa nặng vừa dày cho cậu, “Lúc chiến đấu, thỉnh thoảng chúng ta sẽ chuyển hóa năng lượng do hệ thống cung cấp để duy trì sinh thái thành hỏa lực, trừ phi sức chịu đựng của cậu rất đỉnh, không thì mặc bộ ban nãy là chết mẹ rồi.”
Quan Miên phát hiện nói tục trong thực chiến sẽ không bị phạt.
Người đứng cạnh gã chỉnh đốn lại quần áo, “Chốc nữa tao phụ trách hỏa lực.”
“Mày lại giành với tao!” Người nọ tức tối càm ràm, sau đó quay sang bảo Quan Miên: “Vậy cậu phụ trách điều khiển hệ thống đi!”
Quan Miên nói: “Được.”
Thấy cậu trả lời dứt khoát như vậy, người nọ tự dưng sinh lòng lo lắng, “Nè, không phải cậu lần đầu chơi hả?”
Quan Miên đáp: “Ừ.”
“Cậu biết điều khiển hệ thống là làm gì không?” Người nọ hỏi.
Quan Miên đáp: “Không biết.”
Người nọ suýt ngất, “Thế mà cậu dám trả lời chắc như đinh đóng cột?”
Quan Miên nói: “Ai cũng có lần đầu.” Cậu bắt đầu mặc quần áo.
Người nọ đầu hàng, liếc xéo Quan Miên, “Nhưng tôi không muốn bóc tem cho cậu.”
Chờ Quan Miên thay xong quần áo, người nọ chìa tay ra, “Tôi là Lão K, hắn là Lão Mã. Còn cậu?”
“Lão Xuân.”
“…”
Lão Mã thấy mọi người đều đã chuẩn bị đâu vào đấy bèn ấn “Chuẩn bị” trên quả cầu thủy tinh.
Lão K cùng Quan Miên làm theo.
Sau đó, quả cầu thủy tinh nhấp nháy sáng lên, các máy bay chiến đấu loại nhỏ dần dần xuất hiện.
Lão K và Lão Mã ngầm trao đổi bằng mắt.
“Chọn Thắng Lợi nhé?” Lão K hỏi.
Lão Mã đáp: “Chiếc đó lực công kích mạnh nhưng phòng ngự kém lắm.”
Lão K nói: “Đánh nhanh rút gọn.”
Lão Mã nói: “Có lính mới, không ổn đâu.”
Lão K liếc Quan Miên, trầm ngâm nói: “Hay chọn Tinh Anh? Công thủ cân bằng. Nhưng thao tác hệ thống quá rườm rà, sức đẩy không tốt, lúc quẹo bị giảm hơn năm mươi phần trăm tốc độ.”
Lão Mã nói: “Dùng ‘con cua’ đi.”
Lão K cau mày, “Lại ‘cua’? Chơi ngán tận cổ.”
Lão Mã nói: “Xem như dẫn người mới chơi thử.”
Lão K nói “Được, nghe lời mày.”
Hai người thản nhiên bàn bạc với nhau, không hỏi ý kiến Quan Miên mà tự chọn một chiếc máy bay chiến đấu trông hệt như con cua.
[Hệ thống] Lựa chọn hình thức chiến đấu thứ nhất:
Giáp lá cà.
Đấu tay đôi.
Lão Mã chọn giáp lá cà.
[Hệ thống] Lựa chọn hình thứ chiến đấu thứ hai:
Ngẫu nhiên.
Tuyên chiến.
Bị động.
Lão Mã chọn ngẫu nhiên.
Trong nháy mắt, ba người được truyền tống vào buồng điều khiển.
Lão K nhanh chóng chiếm vị trí lái chủ, bật nguồn điện. “Máy bay này nhìn chẳng khác gì cua nhưng tính năng phòng ngự rất tốt. Lát nữa cậu nhớ phải chú ý số liệu của hệ thống duy trì sinh thái, hệ thống trọng lực, hệ thống vận hành, khả năng chuyển hóa cung cấp hỏa lực, báo cáo tổn hại thân máy bay là được rồi.”
Lão Mã nhìn Quan Miên ngồi vào vị trí điều khiển, gã nói: “Cậu có thể mở bảng điều khiển ra xem, trong đó có sách hướng dẫn.”
Quan Miên lôi bảng điều khiển đến trước mặt, quả nhiên hộp thư vừa nhận được tin nhắn mới của hệ thống.
Cậu mở tin nhắn thì nhìn thấy cách sử dụng máy bay Ước Mơ.
Đây là lần đầu Quan Miên tham gia tinh chiến nên hệ thống tự động bố trí cậu vào tổ ba người trong khu tân thủ.
Quan Miên linh hoạt bật công tắc, ba biển báo đồng thời sáng lên, các hệ thống từ từ khởi động. Cậu dựa theo sách hướng dẫn cung cấp, lần mò cách sử dụng máy bay.
Lão K và Lão Mã đánh đã quen tay, chuẩn bị xong xuôi bèn bắt đầu tám nhảm.
Thời gian dần dần trôi qua.
Lão K và Lão Mã hơi mất kiên nhẫn, thi thoảng nhìn sang Quan Miên.
Quan Miên đang nghiên cứu đến cách chuyển hóa năng lượng để cung cấp hỏa lực. Máy bay Ước Mơ có hai loại hỏa lực – Đạn lần theo dấu vết và vòng chấn động, nếu so về công kích, nó yếu hơn những loại máy bay khác. Song tính năng g phòng hộ của nó lại đạt cấp G, cao nhất trong số máy bay chiến loại nhỏ, thậm chí sánh ngang với các máy bay loại trung.
Tút tút.
Biển báo trước mặt Lão K thông báo phát hiện kẻ địch. Gã lên tinh thần, nhanh tay đeo lên kính bảo hộ laser, mở hệ thống phòng ngự, “Trên mặt phẳng, góc bốn mươi bảy độ bên trái có kẻ địch tiếp cận.”
Lão Mã nói với Quan Miên: “Kiểm soát hệ thống duy trì sinh thái cho tốt, khi cần thiết có thể giảm thiểu vận hành của hệ thống trọng lực.”
Quan Miên gật đầu.
Máy bay đột nhiên vọt lên như tên bắn.
“Phóng đạn lần theo dấu vết.” Lão Mã ấn nút “Bắn”.
Nhưng chính vào lúc đạn bắn ra, thân máy bay chợt chấn động mạnh.
Lão Mã vừa định mở miệng thì nghe Quan Miên lên tiếng trước: “Lồng phòng hộ cánh trái tổn thương hai bảy phần trăm, động cơ vận hành bình thường.”
Lão K nói: “Đã bắn đạn lần theo dấu vết, mục tiêu cách chúng ta năm trăm sáu mươi triệu kí lô mét, sắp chạm trán rồi.”
Đúng như dự đoán.
Lão Mã vừa bắn xong viên đạn lần theo dấu vết thứ tư đã nhìn thấy một chiếc máy bay giống hệt con tôm đang đứng sắp đâm vào bọn họ.
“Vòng chấn động.” Lão Mã mới nói xong, máy bay lại rung lắc thêm lần nữa – Đây là lần thứ sáu máy bay của họ chao đảo kể từ khi khai chiến đến giờ. So về công kích, bọn họ dang dưới cơ đối thủ.
Chuông báo động vang lên.
Quan Miên nói: “Hệ thống trọng lực bị phá hỏng, hai phút năm mươi giây sau chúng ta sẽ rơi vào trạng thái không trọng lượng.”
Lão K nói: “Trên giày của cậu có thiết bị dính vào mặt đất, ghế ngồi có dây an toàn.”
Quan Miên nói: “Cảm ơn cho hay.”
Máy bay bị đụng hai lần liên tiếp.
Lão K đột nhiên ngoặt lại trăm tám mươi độ.
Lão Mã thừa cơ điều chỉnh góc bắn của đạn lần theo dấu vết. Tuy đạn lần theo dấu vết có công năng dò ra mục tiêu, nhưng góc bắn lớn nhỏ sẽ mang lại hiệu quả thời gian trúng đích khác nhau.
Chuông cảnh báo càng lúc càng dồn dập.
Quan Miên nói: “Hệ thống cung cấp năng lượng gặp trục trặc, một máy cung cấp năng lượng báo hỏng.”
“Dùng năng lượng còn lại dồn hết vào động cơ sức đẩy đi.” Lão K nói.
“Không!” Lão Mã nói, “Cho vòng chấn động ấy.”
Hai người không nói thêm câu nào, song lời nói ban nãy đều thể hiện sự kiên quyết đến cố chấp.
Quan Miên bình tĩnh nhấn nút, cả khoang máy bay chợt rơi vào trạng thái không trọng lượng.
“Cung cấp năng lượng cho vòng chấn động, hoàn tất. Cung cấp năng lượng cho động cơ, hoàn tất. Hủy bỏ năng lượng cung cấp cho hệ thống trọng lực trước thời hạn.”
Lão K và Lão Mã không hề mở miệng, nhưng mép cả hai đều nhoẻn lên một cách hài lòng.
Vỏ cua đương nhiên cứng hơn vỏ tôm.
Trong khi Ước Mơ mất đi trọng lượng và một máy cung cấp năng lượng, tình trạng của chú tôm kia càng nguy cấp hơn. Cuối cùng, dưới đợt tập kích liên hoàn của đạn lần theo dấu vết và vòng chấn động, tôm biển nổ tan xác.
“Yes!”
“Ha ha…”
Lão K và Lão Mã đập tay chúc mừng thắng lợi.
Lão K tháo kính xuống, nói với Quan Miên: “Ma mới như cậu làm không tệ chút nào.”
Quan Miên nói: “Ma cũ như anh cũng tạm chấp nhận được.”
Nụ cười của Lão K sượng ngắc.
Quan Miên nói: “Thao tác của anh rất không hợp với máy bay chiến đấu.”
Lão K nghiêng đầu, cười nhạt, “Đừng ra vẻ như mình hiểu biết lắm đấy, tân thủ gà qué!”
Quan Miên hỏi: “Đây không phải là khu tân thủ sao?”
Lão K vặn lại: “Lẽ nào cậu không nhận ra anh mày là tay kỳ cựu trà trộn vào đám người mới?”
Quan Miên đáp: “Bởi vì cuộc sống trong khu lão luyện quá thảm?”
Lão K biến sắc.
Lão Mã chợt ngắt lời: “Thôi, thắng một trận là khá lắm rồi, bọn mình ra ngoài trước đi. Lẩn quẩn ở đây nhỡ lại gặp phải máy bay khác, rơi vào trạng thái chiến đấu thì khỏi rút luôn.” Ba người đã lựa chọn hình thức giáp lá cà, chỉ cần có game thủ khác tham chiến, cả bọn sẽ phải tiếp tục cuộc chơi.
Lão K không thèm hé răng, trực tiếp chọn “Rút” trên bảng điều khiển.
Ba người trở lại phòng chờ.
Bầu không khí đã thay đổi một cách khó tả.
Lão K nói với Lão Mã: “Tao ra trước, lát vào. Còn mày?”
Lão Mã liếc Quan Miên, gã nói: “Tao đi với mày.”
Lão K hài lòng gật đầu, đang định đăng xuất thì bắt gặp quả cầu thủy tinh thình lình phát ra tin nhắn:
“Đội của Ám Hắc Đại Công khiêu chiến với đội của Mộng Xuân Không Tỉnh!
Tiếp nhận khiêu chiến? Có/ Không.”