Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Em Gái Mất Tích dễ hơn Hoàng Tử Mất Tích rất nhiều. Dưới sự dẫn dắt của Tội Lỗi Quá Xá, Quan Miên chỉ hỏi hai NPC là thuận lợi tìm được cô ta tại một căn nhà gỗ trong rừng rậm. Bên cạnh cô ta có ba NPC nam, xem ra là bỏ nhà theo trai.
Cô em Fiona Charlotte viết thư báo bình an giao cho Quan Miên, cẩn thận dặn cậu tuyệt đối không được tiết lộ hành tung của mình.
Lúc nhận nhiệm vụ, Quan Miên phát hiện lần này không chỉ có phần thưởng cùng kim tệ mà còn kèm thêm tin tức từ hệ thống: “Fiona Charlotte cho bạn năm mươi kim để giữ kín bí mật, nhận hay không?”
Quan Miên chọn nhận.
Tội Lỗi Quá Xá đột nhiên nói: “Í, em nhớ rồi. Nếu cô ta hối lộ, anh đừng bao giờ nhận nha!”
“…” Ngón tay Quan Miên vẫn đang đặt trên bảng điều khiển.
“Bởi sau khi từ chối, cô nàng sẽ vì kính trọng mà tặng anh dây chuyền vàng đáng giá hai trăm kim, có thể đem đổi thành tiền.” Tội Lỗi Quá Xá nói đã đời mới phát hiện biểu cảm của Quan Miên vô cùng, vô cùng… bí hiểm!
Quan Miên nói: “Báo tôi biết rồi cậu có đền tiền không đây?”
Tội Lỗi Quá Xá xụ mặt, “Chuyện đó… Anh xem, sắp tới cuối tháng rồi kìa.”
Quan Miên nói: “Đúng, cho nên đừng kéo qua tháng sau.”
Tội Lỗi Quá Xá gượng cười, nói: “Không thì em dùng thân trâu ngựa để trả nợ nhé, em kéo anh, bảo đảm kinh nghiệm nhiều gấp mấy lần hoàn thành nhiệm vụ.”
“Được.” Quan Miên dứt khoát trả lời.
Lúc Tội Lỗi Quá Xá đang mừng thầm việc Quan Miên đột nhiên trở nên dễ thương lượng, Quan Miên thản nhiên tiếp: “Thật ra vốn chẳng phải lỗi của cậu, không đền cũng được.”
Tội Lỗi Quá Xá: “…” Câu này anh phải nói sớm chứ!
Lời nói ra như nước đã đổ đi.
Tội Lỗi Quá Xá chấp nhận số phận, dẫn Quan Miên về hang động luyện cấp hôm qua, vừa định bắt đầu lại nghe Quan Miên lên tiếng: “Đến giờ ăn.”
Tội Lỗi Quá Xá rụt tay về, “Anh có thể nói sớm một chút mà.” Nếu nói sớm, cậu đã dạo thêm vài vòng chứ tội gì phải ở đây ngắm quái nửa tiếng đồng hồ.
“Hồi nãy chưa tới giờ.” Quan Miên nói.
Tội Lỗi Quá Xá nhìn cậu, quyết tâm tìm ra dấu vết bỡn cợt mình nhưng lại thất bại hoàn toàn, Quan Miên vẫn nghiêm túc đến không thể nào nghiêm túc hơn được nữa.
“Được, em cũng đi ăn cơm, nửa tiếng sau gặp.”
Hai người cùng đăng xuất.
Quan Miên tính thời gian, ăn cơm, lướt web vừa đúng nửa tiếng đồng hồ.
Tội Lỗi Quá Xá vẫn chưa lên, chung quanh có ba đội đang đánh quái. Quan Miên liếc qua thì thấy mấy gương mặt quen thuộc.
Hai đội gửi lời mời cho cậu nhưng Quan Miên đều từ chối. Mình cậu đánh cả tiếng đồng hồ còn chẳng bằng Tội Lỗi Quá Xá đánh mười phút, tội gì phải phí thời gian.
Mười phút lại trôi qua, Tội Lỗi Quá Xá cuối cùng cũng lên. Vừa online, cậu đã vội vã chắp tay, liều mạng lạy lục Quan Miên, “Xin lỗi xin lỗi.”
Quan Miên nói: “Đây không phải di thể.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Tại em gặp chút tình huống đặc biệt nên mới lên trễ.”
Quan Miên hỏi: “Không phải có thứ gọi là máy đo chu kỳ kinh nguyệt sao? Tính sai à?”
Tội Lỗi Quá Xá đen mặt, “Em lên account lớn mà thôi.”
“Ồ.” Quan Miên không mấy để ý.
Tội Lỗi Quá Xá rất muốn túm vai cậu, gắng sức lay lay mà rằng, người ta lên account lớn thiệt chứ bộ!
Quan Miên nói: “Lao động đi.”
Với thái độ tỉnh queo của Quan Miên, Tội Lỗi Quá Xá đã chẳng còn hơi sức để ói máu nữa. Cậu ta lấy gậy ma pháp ra đánh quái.
Bởi cấp cậu ta rất cao, mấy quái nhỏ loại này cơ bản một gậy một em, hại việc làm ăn của ba đội quanh họ xuống dốc không phanh.
Hai trong ba đội đờ ra chốc lát rồi bỏ đi, chỉ còn đội ngũ bốn người dán mắt vào anh em bọn họ.
Quan Miên nhận được lời mời tổ đội, đang định từ chối thì thấy hai cô nàng đi về phía mình, cười mím chi nói: “Anh hai, tổ cùng đi nha. Nhiều người đánh nhanh hơn mà.”
Tội Lỗi Quá Xá cất gậy, rón rén đến sau lưng Quan Miên, dùng âm lượng tối thiểu thì thầm: “Hỏi mấy ẻm quan hệ thế nào với hai tay kia!”
Quan Miên mặt không biểu tình nói: “Bạn tôi rất nhỏ tiếng hỏi hai cô quan hệ thế nào với hai người kia?”
“…” Tội Lỗi Quá Xá quay đầu vào tường.
Người đẹp chớp mắt, tủm tỉm cười đáp: “Đồng đội í.”
Hai game thủ nam cũng xán tới, “À, chúng tôi tình cờ gặp mặt rồi chơi cùng.”
Quan Miên ngoảnh lại hỏi Tội Lỗi Quá Xá: “Muốn hỏi mẫu người lý tưởng của họ luôn không?”
ĐầuTội Lỗi Quá Xá vẫn quay vào tường, tay càng xua lấy xua để.
Quan Miên nói: “Bạn tôi bảo cậu ấy thích gái đã có bạn trai, hai người các cô phải cố gắng lên.”
Mặt hai cô nàng thoáng cái sượng trân.
Hai người nam đỡ hơn tí xíu, hấp tấp kéo bạn mình sang chỗ khác.
Quan Miên nói với lưng của Tội Lỗi Quá Xá: “Họ đã bỏ đi.”
Tội Lỗi Quá Xá lập tức quay lại, thở dài nói: “Sao lại để họ đi chứ?”
Quan Miên đáp: “Chẳng phải cậu xua tay bảo họ đi à?”
Tội Lỗi Quá Xá quằn quại, “Ý em là câu hỏi của anh rất hay, nhất định phải hỏi cơ!”
Quan Miên nói: “Dùng một động tác đơn giản để biểu đạt câu phức tạp như vậy, cậu hơi bị tự kỷ rồi đó.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Anh biết không, con gái chơi Mộng Đại Lục hiếm lắm í, gái đẹp càng ít, gặp được một người đã khó gần chết.”
Quan Miên nói: “Cậu có thể bảo Tinh Phi Ngân giả gái.”
Tội Lỗi Quá Xá nhảy dựng lên, “Liên quan gì đến anh í?”
“Trong những người tôi gặp qua, chỉ có cậu ta hợp giả gái.” Quan Miên nói. Ám Hắc Đại Công tuy cũng rất tuấn tú nhưng đường nét quá góc cạnh, thiếu độ cong mềm mại.
Tội Lỗi Quá Xá vô thức nói: “Anh í là con trai.”
Quan Miên lấy làm khó hiểu nhìn cậu ta, “Tôi nói cậu ta ẻo lả hồi nào.”
“Nhưng anh nói anh í…”
“Mặt mũi rất đẹp.”
“…Này thì đúng.”
Tội Lỗi Quá Xá ngẩng lên, trong đầu bất ngờ xuất hiện hình ảnh trai giả gái của Tinh Phi Ngân. Tuy gương mặt của cậu ta rất rõ ràng, nhưng đem gương mặt đó chuyển thành phiên bản nữ lại khó vô cùng. Nhất là ban nãy giúp cậu ta thoa son môi, Tội Lỗi Quá Xá như cảm nhận được ánh mắt sắc bén của đối phương bắn về phía mình.
Quan Miên nói: “Cậu có thể vừa lao động vừa bổ não.”
“Ai nói em đang bổ não?” Tội Lỗi Quá Xá dùng đánh lan quét sạch cả đám quái lớn.
Quan Miên hỏi: “Đừng nói cậu không tô son cho Tinh Phi Ngân?”
Tội Lỗi Quá Xá: “…”
Dưới sự hỗ trợ trâu bò nhưng không kém phần mùi mẫn của Tội Lỗi Quá Xá, Quan Miên cuối cùng tích đủ kinh nghiệm để học kỹ năng cuối cùng của hắc ám tế tự – Manh Nhãn Chú.
Liên tục vật lộn với quái mấy ngày liền, giờ đây Tội Lỗi Quá Xá gặp quái là thấy muốn ói, cho nên đợi Quan Miên học xong kỹ năng liền vội kéo cậu đi du lịch giải khuây.
Quan Miên sao cũng được, để làm quen với kỹ năng thì nơi nào chẳng giống nhau.
Hồ Huyễn Cảnh (Cảnh Tượng Huyền Ảo) được xưng là một trong tám thắng cảnh đặc sắc nhất của Mộng Đại Lục, số phiếu gần nhất với quần đảo Trân Châu trong cuộc bầu chọn trên diễn đàn, đứng hàng thứ hai.
Nhưng cảnh đẹp như vậy không phải ai cũng có thể thưởng thức.
Tựa như hiện tại, tuy Tội Lỗi Quá Xá đang đứng bên hồ, tuy cậu ta có thể cảm thụ làn gió tươi mát lướt qua từng cơn, tuy bên tai cậu ta ríu rít tiếng chim gọi bầy, nhưng trước mắt cậu ta lại là màu đen thăm thẳm.
Tội Lỗi Quá Xá bất đắc dĩ hỏi: “Anh định thí nghiệm bao lâu nữa?”
Quan Miên nói: “Thử qua ba trăm, sáu mươi, chín mươi độ rồi, giờ thử trăm tám mươi độ.”
Tội Lỗi Quá Xá thắc mắc: “Khác gì nhau đâu? Chẳng phải đều là Manh Nhãn Chú ư?”
Quan Miên đáp: “Tôi chỉ muốn thử xem góc nào dùng thuận tay hơn.”
“Vậy à?” Tội Lỗi Quá Xá nghi ngờ vặn lại, “Sao em cứ có cảm giác mình bị chơi khăm ấy nhỉ?”
“Ảo giác.”
Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Một trăm tám mươi độ xong tới bao nhiêu độ?”
“Một trăm bảy mươi chín phẩy chín độ.”
“…” Tội Lỗi Quá Xá xác định ngay và luôn, mình bị chơi rồi!
Quan Miên nghiêm túc giải thích: “Lúc cao thủ so chiêu, những chi tiết nhỏ là mấu chốt thắng thua!”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Hình như anh mới cấp .”
Quan Miên đáp: “Cậu chuẩn bị dẫn tôi luyện cấp?”
“Cấp là khá lắm í!”
May sao Tội Lỗi Quá Xá chịu khổ chưa được bao lâu thì Quan Miên đã bị một tờ giấy từ Phồn Tinh Hữu Độ gọi về. Nhờ chuyện này, quan điểm của Tội Lỗi Quá Xá về Phồn Tinh Hữu Độ cải thiện ít nhiều. Trước khi Quan Miên đi, Tội Lỗi Quá Xá kéo tay cậu, ân cần dặn dò: “Làm vật thí nghiệm này nọ là sở trường của Phồn Tinh Hữu Độ! Anh nhất định không được buông tha cho ổng, nhất định phải tập luyện với ổng cho rành!”
Quan Miên chỉ cười mà rằng: “Nhưng anh ta không bảo tôi chọi NPC.”
Tội Lỗi Quá Xá triệu hồi sư tử, ủ ê xuống đài.
Đến cánh rừng rậm rạp Phồn Tinh Hữu Độ luyện tập, Quan Miên phát hiện hôm nay rất đầy đủ, Minh Nguyệt Vô Ảnh đã chờ sẵn ở đó.
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Luyện phối hợp cũng kha khá, giờ chúng ta bắt đầu nghiên cứu chiến thuật và sách lược nhé.”
Gia Cát Động Minh nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Theo em thấy, lúc tham gia cứ để em đi thu thập tình báo.”
Vô Song hỏi: “Mày định lấy tin thế nào?”
Gia Cát Động Minh che miệng cười duyên, “Mày hổng biết tao có nhiều bồ lắm à?”
“…” Vô Song nói, “Tao không hề muốn biết.”
Phồn Tinh Hữu Độ quay sang Minh Nguyệt Vô Ảnh, ánh mắt dịu dàng, “Có tin gì không?”
Minh Nguyệt Vô Ảnh đáp: “Ám Hắc Đại Công đăng ký.”
Nghe bốn chữ này, vẻ hài hước của tất cả đều biến mất.
Bị Thịt Rỗng làu bàu: “Ám Hắc Đại Công chẳng phải đã rút khỏi Mộng Đại Lục sao?”
Phồn Tinh Hữu Độ cười nói: “Anh ta quay về nhất định có lý do.”
Vô Song cau mày hỏi: “Có khi nào vì anh không?”
Phồn Tinh Hữu Độ lắc đầu đáp: “Ngoài mấy đứa, Phi Ngân và Tội Lỗi Quá Xá, còn ai biết chuyện anh trở về đâu?”
Bị Thịt Rỗng đột nhiên xoay sang Quan Miên, “Chẳng phải anh thân với Ám Hắc Đại Công lắm ư? Anh biết tại sao hắn về không?”
Quan Miên thản nhiên trả lời: “Tôi cả việc mình thân với Ám Hắc Đại Công còn không biết thì mắc chi lại biết nguyên nhân anh ta quay về?”
Bị Thịt Rỗng không tin, “Thôi đi cha, không quen mà mua nguyên trang báo tìm anh?”
Quan Miên nói: “Quen mà phải đăng báo tìm người?”
Bị Thịt Rỗng nghẹn họng.