Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

chương 51: chiến quả lưu tinh (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Muôn người tranh đoạt, một đội giật cúp.

Sau ngày Lưu Tinh Chi Chiến kết thúc, tất cả game thủ đều mòn mỏi trông mong Lòng Son Chiếu Sử Xanh mặc trang phục cấp thánh trình diễn một vòng để mọi người mở rộng tầm mắt. Thế nhưng bọn họ ngày nhớ đêm mong trông đến bạc cả tóc mà Lòng Son Chiếu Sử Xanh mặc trên người vẫn là bộ trang phục không chính hiệu tự tay gom góp.

Vì vậy rất nhiều đã người nổi nóng, mượn báo chí nhao nhao lên án Lòng Son Chiếu Sử Xanh lãng phí của trời.

Bởi kháng nghị thật sự quá dữ dội, ngay cả nội bộ Công hội Đế Diệu cũng nảy sinh bất hòa, cuối cùng Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đành đứng ra làm đại biểu, thay mặt chính phủ dẹp yên sự tình. Lòng Son Chiếu Sử Xanh không mặc chẳng phải bởi anh ta không muốn mặc mà do hệ thống tặng chính là trang phục nữ, anh ta không cách nào mặc lên người.

Lời giải thích vừa được công khai lập tức thu hút càng nhiều nghị luận.

Game thủ X cho rằng Lòng Son Chiếu Sử Xanh rất có khả năng là nữ, còn đại thần hệ thống do bất cẩn co giật một phen đã biến “cô nàng” thành đàn ông, tạo thành vị nhân yêu đầu tiên và cũng là duy nhất của làng game. Cũng bởi thế mà hệ thống mới thưởng cho anh ta bộ trang phục cấp thánh giành cho nữ.

Game thủ Y cho rằng đa phần do lễ tình nhân Mộng Đại Lục sắp đến, hệ thống cố ý tặng trang phục nữ để người thắng tặng cho người trong mộng bày tỏ tình yêu.

Game thủ Z cho rằng bên trên chỉ là nói xằng nói bậy. Hệ thống cung cấp thật ra không phải trang phục nữ, tối đa cũng chỉ có thiết kế mang nhiều hơi hướm nữ tính nên mới bị nhầm thành trang phục nữ. Thật ra là trang phục nam nữ đều dùng được!

Lời vừa phát biểu đã có rất nhiều game thủ đồng tình, mãnh liệt hy vọng Lòng Son Chiếu Sử Xanh có thể vận nó ra thành dạo một vòng.

Kêu gào của quần chúng thật sự quá lớn khiến thông cáo tổ đội trên báo đều bị dồn vào xó xỉnh nào đó, cả ngày vang dội tiếng hô hoán yêu cầu Lòng Son Chiếu Sử Xanh ra mặt trình diễn thời trang. Công hội Đế Diệu bị đẩy lên hứng mũi chịu sào.

Bởi vậy hai vị đầu sỏ của Công hội Đế Diệu phải tiến hành một hội nghị bí mật.

“Em thấy chuyện này không thể cứ tiếp tục như vậy.”

“Bọn mình phải tìm biện pháp thỏa đáng.”

“Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Bọn mình không thể kích thích sự căm phẫn của nhân dân đâu.”

“…Tốt xấu gì anh cũng nói một câu đi chớ.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhấc chân, bất mãn đạp đạp Lòng Son Chiếu Sử Xang đang gật gà gật gù bên cửa sổ.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh hé mắt ra, “Chẳng phải anh đã tặng cho cậu rồi sao?”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Không được, anh mới là đội trưởng của bọn em. Tất cả thành viên trong đội đều cảm thấy trang bị kia chỉ có anh mới có tư cách lấy!” Đùa nhau à, bọn họ đều là nam, ai mà mặc chứ!

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Thế cứ quẳng vào kho nuôi nấm đi.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta dí báo vào mặt anh ta, “Anh không thấy dư luận ngoài đó nói thế nào hả? Bọn họ đều hô hào anh mặc quần áo vào rồi dạo vài vòng.”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh cau mày hỏi: “Trước giờ anh không mặc quần áo ư?”

“Không giống mà. Này là cấp thánh í, là vinh quang của đội mình. Sao anh nỡ lòng đối xử tệ bạc với nó như thế?”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh bắt đầu mất kiên nhẫn, “Sớm biết thua Phồn Tinh Hữu Độ quách cho rồi.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hất cằm bảo: “Tên Phồn Tinh Hữu Độ mặt mũi nhỏ xinh mặc vào chắc không đến nỗi tệ.”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Anh ta có thể tặng Minh Nguyệt Vô Ảnh.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Thế thôi để em mặc còn được hơn.”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi: “Tặng Đại Công thì sao?”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta trợn mắt, “Anh dám có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy?! Cơ mà, độ khó thực thi có cao quá không?” Cậu ta bắt đầu nghiêm túc cân nhắc khả năng này.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh lại chuẩn bị gà gật tiếp.

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đột nhiên một cước giẫm lên giày anh ta, “Anh thấy Mộng Xuân Không Tỉnh có thể có cách không?”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh rút giày khỏi chân gấu của ai kia, rút vào ghế tiếp tục ngủ.

Quan Miên nhìn Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta từ trên trời giáng xuống, quay đầu tiếp tục đánh quái.

“Bận quá nhỉ.” Cậu ta vừa tìm được một câu gợi chuyện không tệ thì đã nhận được lời mời tổ đội.

Quan Miên nói: “Click đồng ý.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ngẫm nghĩ rồi chọn đại đồng ý, “Tôi có việc muốn thương lượng với anh. Là thế này, chẳng phải bọn tôi trong Lưu Tinh Chi Chiến thắng được một bộ trang bị cấp thánh ư? Bọn tôi muốn cho Đại Công nhưng lại sợ anh ấy quá kỹ tính, không chịu nhận, anh có biện pháp gì không?”

“Giải quyết lũ quái kia đi.” Quan Miên chỉ vào sau lưng cậu ta.

“Hả?” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ngoảnh lại nhìn thử, đều là quái nhỏ cấp bèn vung tay giải quyết gọn gàng.

Quan Miên lại chỉ sang hướng khác.

“…”

Một buổi chiều trôi qua. Kinh nghiệm của Quan Miên tăng vọt. Cậu hài lòng nói: “Không hổ là đội quán quân.”

“Nào có nào có.” Tuy không dễ gì được nghe Quan Miên khen ngợi nhưng Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta vẫn chưa quên mục đích của mình, “Về chuyện Đại Công mặc trang phục, anh thấy…”

“Cậu quen anh ta bao lâu rồi?”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thoáng ngẫm nghĩ, “Chắc là… Hơn ba năm? Sao?”

Quan Miên nói: “Tôi mới quen anh ta một tháng.”

“…”

“Tôi đi ăn cơm đây. Cảm ơn kéo tôi đánh quái. Bye bye.”

“…”

Ăn xong cơm tối vào mạng, Quan Miên đột nhiên nhớ tới cái tin tức mà đã bị chuyện trang bị cấp thánh và Công hội Đế Diệu đá vào xó xỉnh:

[Lễ tình nhân của Mộng Đại Lục, ngày lễ của mọi người.]

Mặc kệ có người yêu hay không bạn đều có quyền đón nhận lễ vật lễ tình nhân.

Có lẽ bạn đang cần một đóa hoa hồng chín trăm chín mươi chín kim để chúc phúc tình yêu thiên trường địa cửu.

Có lẽ bạn đang cần một đóa hoa hồng chín trăm chín mươi chín kim để tăng điểm kinh nghiệm.

Bất luận thế nào chắc chắn không lỗ vốn.

Còn chờ gì nữa, mau đến thương thành của hệ thống ăn mừng ngày lễ mỗi năm một lần này đi.

Tọa độ…

Quan Miên nhẩm tính, điểm kinh nghiệm có thể giúp cậu thăng liền năm cấp, thật sự là mê hoặc rất lớn. Cậu rút thư của mình ra. Do Mộng Đại Lục không có hệ thống “Bạn thân” nên nếu muốn biết bạn thân của mình là ai thì chỉ đành xem lượng thư qua lại thường ngày.

Quan Miên đếm thử, phát hiện từ nhiều đến ít bao gồm Tội Lỗi Quá Xá, Bản Chất Minh Mẫn, Phồn Tinh Hữu Độ, Ám Hắc Đại Công, Chim To Không Do Cha, Bị Thịt Rỗng… Hai, ba bức như Tinh Phi Ngân xem như không tính.

Tội Lỗi Quá Xá đang nhập học, Phồn Tinh Hữu Độ, Ám Hắc Đại Công có thể xếp vào hàng ngũ không tính, Bị Thịt Rỗng có bạn gái, Chim To Không Do Cha hiếm khi lên mạng. Như vậy xem ra chỉ còn…

Bản Chất Minh Mẫn.

Bản Chất Minh Mẫn nhận được thư của Quan Miên, bên trong chỉ có sáu chữ: “Có việc quan trọng cần bàn.”

Anh ta nghĩ lại mấy chuyện gần đây, hình như không có gì đáng lo. Thế giới an bình, quốc gia an ổn, ra vào an toàn, cuộc sống an tâm. Nếu nhất định phải nói có gì không “an” thì chính là trên mặt tự dưng nổi một cái mụn, hơn nữa còn có xu thế đỏ lên khiến anh ta hơi hơi rầu rĩ.

Nhưng mụn vốn chẳng có quan hệ gì với Mộng Xuân Không Tỉnh mới phải, bởi lẽ anh ta rất thản nhiên đến chỗ hẹn cũ: Loca Scarlett.

Quan Miên vừa mở miệng đã hỏi ngay: “Anh có bao nhiêu tiền?”

Bản Chất Minh Mẫn ngẩn ra, “Sáu mươi mấy nhỉ.”

Quan Miên cau mày.

Bản Chất Minh Mẫn dè dặt hỏi: “Thiếu tiền bọn vay nặng lãi?”

Quan Miên nói: “Tôi chỉ có hơn một trăm kim tệ.”

Bản Chất ngơ ngác hỏi: “…Cho nên?”

Quan Miên tiếp: “Tiền của chúng ta không đủ mua hoa hồng.”

Bản Chất Minh Mẫn rốt cuộc vỡ lẽ, “Cậu định mua hoa hồng? A! Cậu tìm được bà xã rồi ư? Chuẩn bị dùng hoa hồng tỏ tình?” Trong mắt anh ta chợt tràn đầy hâm mộ cùng đố kỵ.

Quan Miên nói: “Nói thiệt thì, là anh đó.”

Bản Chất Minh Mẫn đem lời này rà qua não bộ mấy lần mới kinh ngạc la lên: “Hả?”

“Tặng hoa nhận hoa được nhận điểm kinh nghiệm.” Quan Miên nói.

Bản Chất Minh Mẫn bừng tỉnh đại ngộ, “Cậu lần sau nói chuyện làm ơn nói thẳng vào trọng điểm được không, tim tôi không tốt, hoảng sợ một phen thế này nữa là lên tây thiên thỉnh kinh luôn đó.”

Quan Miên nói: “Anh thuộc tuổi khỉ, tuổi heo hay tuổi ngựa?”

Bản Chất Minh Mẫn lần này nghe hiểu, “Tôi thuộc Sa Tăng.”

“Tôi giành không lại hắn.”

“Hả?”

Quan Miên vặn lại: “Không phải anh thuộc về Sa Tăng sao?”

Bản Chất Minh Mẫn chà chà cánh tay, “Lời đùa này chẳng buồn cười tí nào.”

Quan Miên nói: “Tôi đi luyện cấp.”

Nhìn cậu chuẩn bị co giò bỏ đi, Bản Chất Minh Mẫn đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Tôi nhớ cậu từng kể Tội Lỗi Quá Xá tặng cậu một quả trứng dơi, sao cậu không dùng?”

Quan Miên đáp: “Nó là trứng dơi biến dị, cấp mới dùng được.”

Bản Chất Minh mẫn nói: “Ê, nếu cậu thật sự muốn mua hoa hồng thì chúng ta có thể gom tiền.”

Quan Miên dừng bước.

Bản Chất Minh Mẫn nói: “Kim tệ trong game và tiền trong hiện thực có thể trao đổi, chúng ta có thể dùng tiền thật đổi kim tệ. Chín trăm chín mươi chín kim là khoảng… một vạn tệ.” Quả nhiên là công ty lòng dạ đen tối!

Quan Miên lắc đầu bảo: “Vậy ngốc quá rồi.”

“…” Bản Chất Minh Mẫn tự dưng lẽo đẽo theo sau, “Cậu kéo tôi luyện cấp nhé.”

Quan Miên hỏi: “Giờ anh cấp mấy?”

“. Còn cậu?”

“.”

“Vậy…”

“Anh dẫn tôi luyện cấp đi.”

“…”

Bởi lễ tình nhân của Mộng Đại Lục đã bắt đầu, sự chú ý của game thủ chuyển khỏi vụ trang bị cấp thánh.

Báo chí không còn những tin gây rối giễu cợt mà đổi thành tràn ngập thư tình. Nơi nơi “Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau”, chốn chốn “Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,”… (trích “Thước Kiều Tiên” của Tần Quán)

Lúc Quan Miên cùng Bản Chất Minh Mẫn đang trong chế độ làm việc cứ nhìn thấy trên trời không ngừng lóe lên đủ loại pháo hoa rực rỡ, đa phần đều có hình trái tim.

Sau khi kết thúc thời gian công tác, Bản Chất Minh Mẫn bảo: “Hôm nay tôi mệt quá, chiều tối không lên mạng đâu. Cậu có muốn nghỉ ngơi luôn không?” Những hình ảnh hoa hòe kia với một chàng trai độc thân mà nói là vô cùng mang tính đả kích tinh thần.

Quan Miên nói: “Tôi muốn luyện cấp.” Từ sau Lưu Tinh Chi Chiến, luyện cấp đã trở thành nhiệm vụ chủ yếu của cậu.

Bản Chất Minh Mẫn không nói thêm gì mà chỉ thâm thúy vỗ vai Quan Miên.

Dám cô đơn lẻ bóng đi lại trên đường vào lễ tình nhân mới là dũng sĩ chân chính!

Quan Miên lại chẳng có cảm xúc gì. Tiếc nuối duy nhất của cậu chính là không thể tặng hoa nhận kinh nghiệm.

Đến chiều cơm nước xong xuôi, Quan Miên vừa lên mạng đã nhìn thấy một đóa hoa hồng từ trên trời rơi xuống, đáp vào ngực mình.

Hương hoa tươi mát phả vào mũi khiến Quan Miên ngẩn người, cúi đầu nhìn tấm thiệp hồng phấn khéo léo giấu mình giữa những nụ hồng e ấp.

Rút nhẹ tấm thiệp, Quan Miên lại nhìn thấy vô số trái tim nho nhỏ hồng hồng bay ra khắp nơi.

Nội dung thiệp rất đơn giản ngắn gọn, chỉ có hai chữ rồng bay phượng múa: “Tước gia.”

[Hệ thống] Nhận hay không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio