Thành rực ánh lửa, cùng đánh hỏa thần.
Thấy sang bắt quàng làm họ là chuyện thường ngày ở huyện.
Quan Miên lên làm nguyên lão tài vụ mới hai ngày, game thủ muốn mời cậu nhập đội cùng chơi nhiều như nước triều, đợt này vừa rút đợt khác lại dâng. Bị Thịt Rỗng ban đầu đỏ mắt ganh tỵ với khí thế của Quan Miên, sau đó dứt khoát lợi dụng quách quan hệ giữa hai người mà mặt dày mày dạn tổ ké.
“Cuộc sống ngồi mát ăn bát vàng, hưởng sái bóng mát của đại thụ thiệt sướng quá mà.” Sau khi theo cậu cả buổi chiều, Bị Thịt Rỗng cảm khái thốt lên, “Tối tiếp tục, không gặp không về nha anh.”
Quan Miên nói: “Đếm ngược chỉ còn hơn hai tiếng.”
Bị Thịt Rỗng chợt tỉnh ra, “À phải, nhiệm vụ xây thành sắp công bố rồi. Không biết nhiệm vụ xây thành lần này là gì nhỉ, chẳng biết có phải đánh lệnh xây thành không.”
Quan Miên hỏi: “Lệnh xây thành là cái gì?”
Bị Thịt Rỗng đáp: “Chính là giấy chứng nhận được phép xây dựng thành thị. Cầm chứng nhận đó đến cơ quan hành chính xin phép mới được kiến lập thành phố.”
Quan Miên chợt hiểu ra, “Không phải ai cũng được xây thành sao?”
Khóe miệng Bị Thịt Rỗng hơi nhoẻn lên, “Đương nhiên không phải. Nếu ai cũng được xây thành thì bản đồ Mộng Đại Lục có lớn cỡ nào chăng nữa cũng không đủ cho game thủ chơi đâu.” Thấy Quan Miên lôi bảng điều khiển ra, Bị Thịt Rỗng khó tránh hiếu kỳ, tò mò hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Logout ăn cơm.”
“…Cơm tối anh ăn trễ một phút đồng hồ thì chết hả?” Bị Thịt Rỗng luôn cảm thấy Quan Miên hệt như cô bé Lọ Lem cứ đến giờ là biến mất.
Quan Miên đáp: “Không. Nhưng sẽ đói.”
Bị Thịt Rỗng: “…” Trong dạ dày của anh ta chắc chắn có cài đồng hồ báo thức.
Quan Miên sáu rưỡi lên mạng cảm thấy bầu không khí rõ ràng khác hẳn.
Các công hội lớn nhao nhao thông báo gọi người đầy báo chí.
Cậu tới tổng bộ Công hội Tinh Nguyệt, phát hiện ai nấy cũng đang hăm he xắn áo chuẩn bị đại triển thân thủ.
Tinh Phi Ngân và Phồn Tinh Hữu Độ cùng có mặt trấn giữ tổng bộ công hội.
Thấy Quan Miên xuất hiện, Tinh Phi Ngân tiện tay quẳng cho cậu một phong thư.
Quan Miên nhận lấy mở ra xem. Tuy chữ là của Tinh Phi Ngân song giọng điệu vừa đọc đã biết thuộc về Tội Lỗi Quá Xá: “Ôi ôi ôi! Nhiệm vụ xây thành đó nha, híc, sao nó lại xuất hiện sớm như vậy chứ! Người ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong mà! Biết sớm đợt thi vừa rồi dù gian lận cũng phải qua được. Mộng Xuân à, lần này anh phải thiệt tỉnh táo đó, nhất định phải góp sức đó! Lúc em lên mạng lại nhất định phải xây cho xong thành rồi nha! Khó lắm tên rờ rờ Phồn Tinh Hữu Độ mới chịu nhả đại quyền quản lý tài chính, anh nhớ đừng bao giờ chùn tay. Nhất định phải liều mạng ôm chặt bồn cầu, mặc cho hắn ta kéo thế nào cũng không buông!”
Khó cho Tinh Phi Ngân, ngoài việc chuyển lời còn phải vẽ thêm một cái mặt khóc to tướng ở cuối bức thư.
Quan Miên cất thư vào, “Phương pháp cổ vũ tinh thần này rất đặc biệt.”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Tuy vẫn chưa biết nhiệm vụ xây thành là gì nhưng nghe nói bên hoạt động bên công ty game rất hoành tráng.”
Vô Song hỏi: “Còn sao được nữa? Chính là đánh lệnh bài xây thành thôi.”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Cùng là lệnh xây thành nhưng độ khó nhiệm vụ khác nhau thì kết quả cũng sẽ khác nhau.”
Vô Song nói: “Bọn mình đông thế này em không tin đánh không nổi.”
Tinh Phi Ngân nói: “Em đã dặn dò các phân hội chú ý.”
Vô Song kéo bảng điều khiển ra xem, “Còn một tiếng nữa.”
Đây là một tiếng khốn khổ nhất.
Số người login vào Mộng Đại Lục lập một kỷ lục mới, nhiều gấp năm lần ngày khai trương game.
Những người có mặt đều dán mắt vào đồng hồ đếm ngược trên bảng điều khiển:
::.
::.
::.
[Hệ thống] Nhiệm vụ xây thành: Hỏa thần Mugla công kích thủ đô Vanrell của Đế quốc Kanding! Hoàng đế đế quốc Ciro I phát lệnh triệu tập tiêu diệt! Hoan nghênh người chơi gia nhập.
Toàn Mộng Đại Lục im lặng.
Người trong tổng bộ Công hội Tinh Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau.
Vô Song là người đầu tiên tỉnh lại, “Cái quái gì thế này? Đánh thần?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Quá rõ ràng, Mộng Đại Lục đã tăng độ khó xây thành.”
Vô Song nói: “Vậy nhỡ đánh không qua thì sao? Người ta là thần cơ mà!”
Trước đó không lâu Lưu Tinh Chi Chiến chỉ nhả ra một bộ trang bị cấp thánh, cấp thánh mà thôi! Cả Mộng Đại Lục dưới tình huống một món thần khí còn chẳng có lại phải đánh thần?!
Bị Thịt Rỗng hỏi: “Có khi nào ông thần kia thật ra là tên một món ăn không ha?”
“Em nói coi?” Vô Song trừng cậu ta.
Năm xưa lúc Mộng Đại Lục làm công tác tuyên truyền, đánh thần chính là một trong những điểm ăn khách nhất. Nếu thần thật sự là món ăn thì Mộng Đại Lục sụp luôn là vừa.
Quan Miên nói: “Game không thể giao cho chúng ta một nhiệm vụ bất khả thi.” Trừ phi công ty muốn tự sát.
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Phải. Tuy trước mắt thực lực chúng ta kém thần rất xa nhưng cũng không phải không có khả năng giết được hắn.”
Vô Song hỏi: “Khả năng nào?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Luân xa chiến. Chả phải hoan nghênh tất cả game thủ gia nhập sao?”
Vô Song lập tức tỉnh ra.
Người chơi có thể chết đi sống lại còn thần thì không, đồng nghĩa với việc phải mài chết.
Tinh Phi Ngân nói: “Nhưng thần chỉ có một.”
Không khí thoắt cái căng thẳng hẳn lên.
Quái chỉ có một con, vậy tức là lệnh bài xây thành cũng chỉ có một tấm. Công hội Tinh Nguyệt tuy rất mạnh nhưng Vanrell là địa bàn của Đế Diệu, địa lợi chính là ưu thế của họ. Hơn nữa đánh lệnh bài xây thành rất hên xui, có lúc đánh đã đời chín mươi chín phần trăm rồi nhưng người cuối cùng không phải là bạn thì lệnh bài xây thành sẽ không thuộc về bạn.
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Nhiệm vụ không nói phải giết hỏa thần mới lấy được lệnh bài xây thành.”
Vô Song hỏi: “Nếu không thì sao?”
Phồn Tinh Hữu Độ trả lời: “Căn cứ theo cách tính điểm của Lưu Tinh Chi Chiến, rất có khả năng lệnh bài cũng sẽ dựa vào chỉ số tổn thương khi công kích thần.”
Vô Song hai mắt sáng rỡ, chà xát bàn tay và nói: “Lần trước hội trưởng không có mặt để đám Lòng Son giành được kèo trên, lần này này nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Dặn phân hội trưởng quản lý hội viên cho tốt, chuẩn bị công thành.”
Bị Thịt Rỗng ngơ ngác hỏi: “Không phải đánh lệnh bài xây thành hả?”
Quan Miên nói: “Công hội Đế Diệu nhất định sẽ phái người bảo vệ Vanrell.”
Vô Song hỏi: “Chứng cứ đâu?”
Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: “Nội chiến lúc này không sáng suốt lắm đâu.”
Phồn Tinh Hữu Độ hòa nhã cười với cô nàng, đoạn bảo: “Với Ám Hắc Đại Công mà nói thì người chơi mới là đối thủ của anh ta.”
Phồn Tinh Hữu Độ quả thật chính là đối thủ hiểu rõ Ám Hắc Đại Công nhất.
Hội viên truyền tống đến Vanrell từ Baute chẳng mấy chốc đều trở về cung điện đầu thai. “Trận truyền tống toàn người của Đế Diệu.”
Gia Cát Động Minh kinh ngạc hỏi: “Trong thành chẳng phải không được PK sao?”
Người nọ trả lời: “Vanrell không còn là khu an toàn nữa rồi. Cơ mà hình như hỏa thần cũng đã xuất hiện, chỗ hoàng cung toàn lửa là lửa.”
Vô Song nhìn sang Phồn Tinh Hữu Độ và Tinh Phi Ngân.
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Nếu hỏa thần đã xuất hiện, tinh anh của Đế Diệu chắc chắc đóng tại hoàng cung. Tôi trước tiên dẫn một đội đột kích đi từ trận truyền tống, Vô Song, em dẫn người vào từ cửa thành.”
Vô Song đáp: “Được.” Tuy anh ta rất muốn tham gia đội đột kích nhưng trong những trường hợp thế này, anh ta xưa nay chưa từng trái lệnh Phồn Tinh Hữu Độ.
Thân làm nguyên lão, Quan Miên được chia vào tổ của Vô Song.
Vô Song với cậu chỉ có một yêu cầu, “Cẩn thận tí xíu, đừng chết nhanh quá.”
“…”
Công hội Tinh Nguyệt lần này số người online ước khoảng sáu ngàn, nếu sáu người một tổ sẽ có khoảng hơn một ngàn tổ. Bị Thịt Rỗng thân làm phân hội trưởng không thể không mua một chiếc kèn ma pháp, vừa cưỡi thú bay trên trời vừa rống.
Vô Song bay ở hàng đầu rống lớn tiếng nhất: “Vào trong từng tổ một! Nhỡ bị tách khỏi tổ cứ cùng hội viên gần đó lập thành tổ mới! Vào được thành trước hết phải chi viện lão đại cùng hội trưởng!”
Quan Miên vốn theo Vô Song nhưng cậu chỉ có hai chân, chạy quá chậm nên chẳng bao lâu đã tụt lại phía sau. Đợi cậu tới được cửa thành thì chỉ nhìn thấy thú cưỡi ngập trời, kỹ năng cùng ánh sáng trắng đan xen lóe lên.
Những phân hội trưởng Công hội Tinh Nguyệt đều liều mạng rống một cách kích động.
Vô số game thủ thuộc công hội khác hoặc chưa gia nhập công hội cũng xông vào góp vui hoặc thừa cơ len lỏi vào trong, cuộc diện hỗn loạn như thế kỷ đại chiến.
Quan Miên loáng thoáng nghe thấy có người trước mặt la lên: “Vào rồi vào rồi!” Người chung quanh lập tức kích động hẳn lên, hô hoán tru tréo bảo xông vào trong.
Một lúc sau, người ở cửa thành Vanrell vơi hẳn, chẳng biết chết nhiều hơn hay vào được thành nhiều hơn.
Quan Miên im lặng đứng ngay cửa thành đợi khoảng nửa tiếng, xác định đa phần đều đã tiến vào, thủ vệ của Đế Diệu cũng không còn nghiêm ngặt như ban đầu mới theo bước vài người vừa hồi sinh lẻn vào trong.
Lúc này đây Vanrell đã không còn là Vanrell lúc xưa.
Bầu trời hừng hực ánh lửa đỏ rực.
Hoàng cung biến thành phế tích, một người đàn ông quần áo đỏ chói, tóc tai bù xù trôi giữa không trung vừa gầm rú vừa vung tay không ngừng, lửa đỏ từng đóm rơi trúng muôn vạn nẻo đường trong thành.
Vanrell, thành thị đệ nhất của đế quốc, thủ đô phồn hoa của đế quốc, nay đã hoàn toàn chìm trong biển lửa.