Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

chương 62: đánh lén thôn trang (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vu oan giá họa, kẻ cắp già mồm.

Ngoài Tinh Phi Ngân và Lòng Son Chiếu Sử Xanh, ba cái đầu kia lập tức chụm lại. Vạn Thọ Vô Cương rướn cổ nửa ngày vẫn chẳng thấy gì, cuối cùng nhịn hết nổi đành bước lên nhìn một cách lộ liễu.

Nếu đã được đăng trên trang đầu thì hai tấm ảnh cùng có góc chụp rất khéo, trên cơ bản cảnh tan hoang của hai thôn trang sau cuộc tập kích đều được chụp lại hoàn chỉnh.

Đàn em theo các đại ca đến dự ai có báo thì lấy báo ra xem, không có thì xem nhờ người bên cạnh.

Toàn lều im lặng vô cùng.

Vì vậy tiếng chân giẫm lên cầu thang tràn đầy căm phẫn của Nhất Trụ Kình Thiên trong lúc này vang lên đặc biệt rõ ràng.

“Mọi người đang bàn bạc gì đấy?” Vừa bước vào, Nhất Trụ Kình Thiên đã chen vào chỗ của Vạn Thọ Vô Cương, “Đang xem gì vậy?”

Diệu Minh trả lời: “Xem báo.”

Nhất Trụ Kình Thiên trợn mắt nhìn anh ta, “Giờ này cậu còn có tâm trạng xem báo? Thế cần tôi chuẩn bị cho mấy người hạt dưa cắn để khỏi buồn miệng không?”

Diệu Minh đáp: “Không xem báo làm sao biết thủ phạm là ai?” Từ hai bức hình, anh ta dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn Nhất Trụ Kình Thiên cũng pha thêm vài phần ẩn ý.

Nhất Trụ Kình Thiên ngạc nhiên hỏi: “Trên báo có phân tích sao?” Anh ta giật lấy báo rồi soàn soạt lật tìm.

Quan Miên ngáp một cái rồi trở về chỗ ngồi ban đầu.

“À há! Tìm thấy nè!” Nhất Trụ Kình Thiên lớn tiếng đọc lên: “Này nhé, ‘Công hội Sa Mạc đánh lén hạ gục hai thôn, củng cố vị trí thứ ba.’ Đúng vậy, giải quyết xong công hội của tôi và lão đại Diệu Minh chẳng phải Công hội Sa Mạc sẽ chẳng còn thấp thỏm như ngồi trên đống lửa ư? Vị trí thứ ba ngồi sướng không? Vui chưa? Hả dạ chưa?”

Vua Sa Mạc cũng nhìn ra chút manh mối từ hai bức ảnh, nghe vậy bèn khinh thường nói: “Sướng, vui, hả dạ lắm. Nhất là được xem thằng hề nào đó không trộm được gà còn mất nắm gạo.”

Nhất Trụ Kình Thiên giậm chân quát: “Mày gọi ai là thằng hề?!”

Vua Sa Mạc đáp: “Anh cảm thấy tôi nói ai thì chính là kẻ ấy.”

Nhất Trụ Kình Thiên cả giận bảo: “Đồ con rùa hèn hạ dám làm không dám chịu, đúng là rùa chúa của loài rùa!”

Vua Sa Mạc nói: “Anh cứ lôi hết mười tám đời tổ tông của thủ phạm ra chửi quách luôn đi.”

Nhất Trụ Kình Thiên hỏi: “Mày muốn dụ cho ông ngồi tù nữa hả? Mày tưởng ông ngốc vậy sao?”

Vua Sa Mạc đáp: “Có phải chưa ngồi bao giờ đâu, ban nãy chả phải mới từ đó về à.”

“Ông…” Nhất Trụ Kình Thiên hung hăng trừng Vua Sa Mạc.

Thấy hai người càng cãi càng như trẻ con, Diệu Minh đành đứng ra khuyên can: “Chúng ta hãy nghe Mộng Xuân nói hết đã.”

Nhất Trụ Kinh Thiên ngờ vực hỏi: “Mộng Xuân là ai?”

Người ngồi cạnh Quan Miên dùng khuỷu tay thúc cậu vì Quan Miên lại ngủ gật.

Quan Miên mơ màng mở mắt.

Diệu Minh hỏi: “Ban nãy cậu nói hết chưa?”

Quan Miên hoài nghi hỏi lại: “Chẳng phải tôi nói xong rồi sao?”

Vạn Thọ Vô Cương chịu hết nổi phải chen lời: “Hồi nãy bạn chỉ bảo chúng tôi xem hình thôi. Xỉu, đừng nói bạn định kêu chúng tôi chơi tìm điểm giống nhau trong hình nha? Hai tấm ảnh khác nhau quá trời, hay ho gì mà chơi?”

Quan Miên nhún vai đáp: “Chẳng phải đằng ấy đã biết chơi thế nào rồi ư?”

Nhất Trụ Kình Thiên biến sắc, thoắt cái im lặng hẳn đi.

Vạn Thọ Vô Cương cau mày nói: “Cái gì tôi biết chơi thế nào? Tôi biết gì đâu.”

Quan Miên hỏi: “Chẳng phải đằng ấy vừa nói ra rồi sao?”

Vạn Thọ Vô Cương ngẫm lại một phen nhưng vẫn ù ù cạc cạc nói: “Xỉu. Bạn nói chuyện bớt quanh co chút giùm cái, mới rồi nói nhiều câu như vậy ai biết bạn ám chỉ câu nào?”

“Hai tấm ảnh khác nhau quá trời.” Một giọng nói khoan thai vang lên từ vòng khán giả ngoài cùng.

Quan Miên ngạc nhiên nhìn sang.

Người nọ gấp báo lại, để lộ một gương mặt đẹp đến mê hoặc.

“Đại Công!” Nhiều người kinh ngạc la lên.

Dù hội trưởng hiện nay của Đế Diệu là Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhưng lãnh tụ tinh thần của họ trước giờ luôn là Ám Hắc Đại Công. Sự khác biệt giữa hai người chính là Công hội Đế Diệu có thể đổi hội trưởng nhưng không thể nào mất đi Ám Hắc Đại Công.

Tình huống này khá tương tự như Công hội Tinh Nguyệt – Cũng hội trưởng là Tinh Phi Ngân nhưng lãnh tụ tinh thần vẫn là Phồn Tinh Hữu Độ. Thế nhưng hai người này hơi khác nhau một chút – Phồn Tinh Hữu Độ trong công hội có địa vị cao như vậy đa phần đều vì năm xưa chỉ mình anh ta đủ sức tranh tài với Ám Hắc Đại Công. Nói cách khác, sự tồn tại của anh ta hoàn toàn gắn với sự tồn tại của Ám Hắc Đại Công ở Đế Diệu. Một khi Tinh Phi Ngân chứng minh mình đủ năng lực đối đầu cùng Ám Hắc Đại Công, địa vị của Phồn Tinh Hữu Độ rất có khả năng sẽ bị thay thế.

Tuy thời đại Ám Hắc Đại Công oai phong một cỏi đã qua nhưng sức ảnh hưởng của anh vẫn không hề suy suyễn. Hội viên Công hội Đế Diệu, bao gồm Lòng Son Chiếu Sử Xanh, vẫn theo thói quen nghe anh răm rắp.

Bởi lẽ sự xuất hiện của anh khiến đa số người có mặt đều lấy làm kinh ngạc. Dù sao chuyện của Công hội Nhất Trụ Kình Thiên và Hắc Diệu Thạch thật ra chưa nghiêm trọng đến mức anh phải ra mặt. Phàm là những người hiểu rõ Ám Hắc Đại Công năm xưa đều biết, có thể khiến anh nảy sinh hứng thú trong game chỉ có chiến đấu. Vậy mà anh lại xuất hiện ở đây…

Lẽ nào Ám Hắc Đại Công định thừa cơ thọc gậy bánh xe, kích cho mọi người tàn sát khốc liệt?

Nhớ tới bản chất hiếu chiến của Ám Hắc Đại Công, tất cả những người có mặt thầm thấy căng thẳng.

Ám Hắc Đại Công giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc.

Quan Miên: “Anh tới à?”

Ám Hắc Đại Công bỏ chân đang gác trên ghế xuống rồi nói: “Qua đây ngồi.”

Quan Miên cau mày.

Ám Hắc Đại Công mỉm cười hỏi: “Chẳng phải đằng ấy bảo tôi tới luôn sao?”

Mí mắt không ngừng sụp xuống, Quan Miên chỉ mong có người đứng ra làm nốt nhiệm vụ hộ mình, vì vậy cậu không buồn nghĩ ngợi mà bước qua, dựa vào tường tiếp tục giấc ngủ dang dở.

Ám Hắc Đại Công chẳng thèm đếm xỉa ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, anh từ tốn hỏi: “Năng lực phòng ngự của tám game thủ sinh hoạt và sáu game thủ sinh hoạt bên nào cao hơn?”

Diệu Minh đáp: “Nếu là game thủ thuần sinh hoạt thì chắc không khác là bao.”

Ám Hắc Đại Công lại nói: “Nhưng hậu quả hai công hội gánh chịu lại không giống nhau.”

Nghe anh nói như vậy, những người vốn đang mải mê thưởng thức góc chụp và “cảnh đẹp” hoang tàn lại tập trung tìm kiếm điểm khác nhau giữa hai tấm ảnh.

Nếu Ám Hắc Đại Công đã mở miệng, Lòng Son Chiếu Sử Xanh cũng không thể không nói tiếng nào. Anh ta lên tiếng giải thích: “Công hội Hắc Diệu Thạch bị hủy nền móng.”

Những người khác xem lại, quả nhiên bộ phận nhà cửa bên trên vẫn còn nguyên vẹn song phần dưới thì đổ nát tan hoang.

“Nhất Trụ Kình Thiên bị hủy bên trên.” Vua Sa Mạc không chịu thua kém mà tiếp lời.

“Ồ…” Những người khác chợt vỡ lẽ.

Nhìn Nhất Trụ Kình Thiên vẫn im lặng nãy giờ, Diệu Minh nói: “Hội trưởng Nhất Trụ Kình Thiên không nói gì sao?”

Nhất Trụ Kình Thiên quát: “Nói? Nói cái gì? Tại sao thằng đó chấm trúng tầng trên của bọn tôi mà lại chọn tầng dưới của các người à? Làm sao tôi biết? Cậu cứ đi hỏi Vua Sa Mạc còn hay hơn.”

Vua Sa Mạc cười lạnh nói: “Hỏi tôi cái gì? Lúc mấy người đánh đánh giết giết tôi còn đang ngủ đấy! Ai biết xảy ra chuyện gì mà hỏi?”

Vạn Thọ Vô Cương lúc này mới hiểu ra và hỏi: “Ý là cách đối phương phá hủy thôn trang của công hội chúng tôi và của Công hội Hắc Diệu Thạch khác nhau ư?”

Vua Sa Mạc nói: “Lúc chưa nói ra thì giả ngu giả khờ kiếm lòng thương hại, huỵch toẹt rồi vẫn tiếp tục ra vẻ ngây thơ kiếm lại mặt mũi, đúng là cách kiếm lời mất mặt nhất trên đời.”

Vạn Thọ Vô Cương bị anh ta xỉa xói đến mặt thoạt trắng thoạt xanh, “Anh không nói chuyện đàng hoàng tử tế được hả?”

“Không. Tôi ức chế vì bị đổ oan bấy lâu, khó khăn lắm mới được đổi vai, tôi phải nói trả tới cùng!” Vua Sa Mạc vắt chân ngồi rung đùi.

Vạn Thọ Vô Cương quay sang Ám Hắc Đại Công: “Tôi không biết các anh nghĩ thế nào nhưng tôi lại cảm thấy hôm qua đánh lén chúng tôi và Hắc Diệu Thạch là hai nhóm người khác nhau.”

Vua Sa Mạc ha hả cười nói: “Thôi cậu cứ đi làm biên kịch quách cho rồi! Tình thế như vậy mà vẫn xoay sở được cơ đấy.”

Vạn Thọ Vô Cương nói: “Tại sao không có khả năng đó chứ? Biết đâu nhóm đầu đánh lén thôn của Hắc Diệu Thạch xong mệt quá nên đổi sang nhóm khác đánh chúng tôi!”

Nhất Trụ Kình Thiên nói: “Cũng có thể có người sau khi biết Hắc Diệu Thạch bị đánh lén bèn phỏng theo mà tấn công thôn trang chúng tôi nhằm giá họa chuyện Hắc Diệu Thạch!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio