Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

chương 70: nói rõ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhà hàng tầng cao nhất của cao ốc Tần Việt, không kinh doanh với bên ngoài.

Ở đây chỉ tiếp đãi số khách hộ nội bộ rất lớn, vẫn duy trì tính bí mật cực cao. Tề Dã thật lâu trước đây cũng chỉ đại biểu Tề gia tới đây một lần mà thôi. Khi cậu bước vào nhà hàng cao cấp đã lâu không đến, kéo tới chớp mắt không chỉ là từng đến, còn có một loại bầu không khí không ăn nhập.

Rời khỏi chính là rời khỏi, cậu Tề Dã cùng thế giới truy danh trục lợi nãy đã không liên quan nữa, lúc này đây chỉ tới làm kết thúc.

Bầu không khí an tĩnh cao nhã, khách nhân đang ngồi mỉm cười ưu nhã nói chuyện, nghệ sĩ dương cầm diễn tấu khúc nhạc uyển chuyển thâm ý. Toàn bộ đối với cậu mà nói như là sự vật của thế giới khác.

Bất quá, Tề Dã rất nhanh chỉnh đốn tốt tâm tình, đi theo chỉ dẫn của nhân viên đến vị trí hẹn.

“Này, có phải người nọ nhìn rất quen mắt hay không?” Trên một bên quầy rượu, có khách nhân hưu nhàn nhìn Tề Dã.

“Đây không phải đại thiếu Tề gia sao, mấy năm trước tôi đã thấy hắn.”

“Hắn tới nơi này làm gì?”

Người xung quanh nghị luận Tề Dã không có nghe thấy, đương nhiên nếu nghe được cũng sẽ không quan tâm. Trong mắt cậu hiện tại chỉ có một người, đang ngồi ở bên bàn, nam nhân dù bận vẫn ung dung nếm rượu đỏ.

Tần Diễm.

Cậu cùng nam nhân này thật sự có nhiều gút mắc, vô luận là trong trò chơi, hay hiện thực.

Tần Diễm xoay người lại, nhìn Tề Dã.

“Cậu rốt cục cũng tới.” Hắn cầm chén rượu nhấp một ngụm tựa như chào mừng.

Tề Dã ngồi xuống, sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi mới lên tiếng.

“Có rất nhiều chuyện, tôi muốn nghiêm túc nói với cậu một chút.”

“Thật khéo.” Tần Diễm mỉm cười. “Tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu. Vậy cậu nói trước đi.”

Thấy hắn trực tiếp như thế, Tề Dã ngược lại không biết nên mở miệng từ đâu. Cậu lúc này đây, chủ yếu là muốn thuyết phục Tần Diễm phóng cho Tề gia một con ngựa, không cần nhiều lắm, chỉ cần không đem Tề gia làm đến sơn cùng thủy tận là được. Thế nhưng cậu lấy vốn gì để ra giá với Tần Diễm đây?

Lợi ích, giá trị thương nghiệp, ảnh hưởng xã hội? Nhưng nhân tố này thảo luận với Tần Diễm chỉ sợ không thể thực hiện được, lúc nam nhân này quyết định dứt khoát hẳn hoi cải cách, đã sớm lo lắng tất cả hậu hoạn rồi.

Thế nhưng không nói những thứ này, mà bảo Tề Dã dựa vào cảm tình để thương lượng, cậu thật sự không nói ra được.

“Xem ra cậu còn chưa nghĩ rõ.” Tần Diễm rất săn sóc nói. “Vậy để tôi nói trước là được rồi.”

“Đầu tiên, tôi muốn hỏi cậu vài vấn đề.” Đặt ly xuống, Tần Diễm hai tay giao chéo, thẳng tắp nhìn người ngồi đối diện. “Năm đó vì sao cậu rời Tề gia?”

Tề Dã thiêu mi. “Vấn đề này không liên quan tới mục đích gặp mặt ngày hôm nay của chúng ta đi.”

“Có liên quan.” Tần Diễm chắc chắn nói. “Chí ít với tôi mà nói, thập phần quan trọng.”

Hắn nhìn dáng vẻ Tề Dã không phải rất muốn trả lời, khẽ cười nói. “Đương nhiên, cậu cũng có quyền lợi không trả lời, thế nhưng thương lượng tiếp cũng không cần rồi.”

“Có ý gì?” Tề Dã tận lực khắc chế tâm tình của mình, bình tĩnh nói.

“Chúng ta đều là đến các cầu sở nhu, nếu như cậu không cách nào thỏa mãn yêu cầu của tôi, vì sao tôi phải thỏa mãn yêu cầu của cậu?” Tần Diễm buông tay giao chéo nhau, gọi nhân viên phục vụ tới.

“Cho vị tiên sinh này thêm rượu.”

Nhìn rượu đỏ được nhân viên rót thêm, dịch thể màu đỏ phảng phất biến thành suy nghĩ đổ xuống.

Tề Dã lắng tâm tình mình, mới nói.

“Đó là vì tôi bị Tề gia đuổi khỏi cửa.”

“Nguyên nhân gì?”

Tề Dã nhìn nam nhân đối diện kiên nhẫn truy vấn.

“Gièm pha, tôi yêu một người không nên yêu.”

Bởi vì cậu yêu một người đồng tính, còn vọng tưởng bạch đầu giai lão với đối phương, cho nên tuổi còn trẻ cậu đã bị trừng phạt.

Thời gian đó Tề Dã mới hiểu được, thế giới rất lớn, cho dù bạn có quyền lợi cũng không thể muốn thế nào là có thể thế đấy. Đồng dạng, cậu trốn ra khỏi lồng giam khiến người ta hít thở không thông đi.

“Bởi vì nguyên nhân trong gia đình, hắn đoạn tuyệt quan hệ với tôi, mà tôi cũng rời khỏi Tề gia.”

Thẳng đến hôm nay, Tề Dã nhớ tới thời gian lòng mình tràn đầy chua xót cùng nặng nề kia.

Lưng chịu khiêu chiến trong nhà đè nặng, cõi lòng đầy mệt mỏi trở lại nơi ở thì chỉ nhìn thấy gian nhà trống trơn cùng một tờ giấy nhắn lại.

Thật xin lỗi.

Ba chữ không mang theo lý do này, chôn vùi một phần cảm tình lúc ban đầu của Tề Dã, cũng khiến cậu hiểu rõ hơn nữa yêu cũng chỉ là chống đỡ thời gian cùng áp lực.

Nhìn Tề Dã trầm mặc không nói, Tần Diễm lặng lẽ buộc chặt cánh tay, tận lực không cho người khác nghe ra dị dạng trong giọng của mình.

“Cậu còn yêu hắn không?”

Vấn đề này khiến Tề Dã yên lặng hồi lâu, hầu như lúc tâm Tần Diễm nhanh chóng nhảy ra trong ngực, mới nghe được người đối diện trả lời một tiếng.

“Không yêu.”

Tề Dã nói. Cảm tình không đánh lại thời gian, việc trải qua thời trẻ tuổi khiến cậu triệt để hiểu rõ điều này,

“Vậy cậu nghĩ hắn còn yêu cậu không?”

Vấn đề này của Tần Diễm khiến Tề Dã cười ra tiếng, cậu chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí không muốn trả lời.

Bởi vì đáp án thực sự quá rõ ràng rồi, rõ ràng làm cho người ta cảm thấy thương tâm.

Tần Diễm dừng một chút, hắn nhìn hoang vu cùng coi thường trong mắt Tề Dã, đột nhiên cảm thấy mình có phải làm sai hay không? Không nên dùng loại phương pháp này bức đối phương, không nên vạch vết thương của cậu.

Loại cảm giác hối hận này càng ngày càng nghiêm trọng trong lòng hắn, hầu như sắp khiến hắn không thở nổi. Lúc này, Tần Diễm chỉ nghĩ tới một biện pháp.

“Tôi yêu em.”

Ai cũng không nghĩ tới đột nhiên Tần Diễm sẽ nói như vậy, thậm chí bao gồm bản thân hắn.

Lúc nói ra những lời này, tất cả bước đi ban đầu đều bị cắt đứt, toàn bộ kế hoạch cũng không thành hình.

Thấy kinh ngạc trong mắt Tề Dã, người nói rõ ảo não nói.

“Tôi biết hiện tại không phải thời điểm nói, nhưng thực sự không nhịn được nữa. Vừa rồi, chỉ phút chốc, tôi nghĩ để em biết trên đời này còn có người yêu em, chính là tôi.” Có thể còn có người khác ái mộ cậu đi, nhưng Tần Diễm bỏ qua toàn bộ.

“Câu trả lời của em thế nào?”

Cho dù sớm có dự cảm mơ hồ, Tề Dã cũng hoàn tới không ngờ tới việc này sẽ đến đột nhiên như thế. Kỳ thực, chỉ dựa vào trình độ lưu ý của Ly Hỏa đối với Diệp Vô Truy trong trò chơi, cậu đã sớm có cảm giác, dù sao cậu cũng thật sự trì độn như vậy.

Chỉ là không nghĩ tới, Tần Diễm sẽ chọn nói ra vào lúc này.

Lúc này nên nói như thế nào? Trong lòng quấn quýt với mọi chuyện, Tề Dã mở miệng, nhưng phát không ra tiếng.

“Chờ một chút! Em đừng trả lời.” Người ngăn cản cậu là Tần Diễm, nam nhân luôn luôn trầm ổn này hiện tại có vẻ hơi nổi giận.

“Tôi vốn chuẩn bị một đống lớn lợi thế, không nghĩ tới hiện tại tất cả đều không dùng được. Thật buồn cười, tôi còn định bàn luận như làm ăn, thực hiện tình cảm tôi đối với em.” Tần Diễm che mặt, cười khổ. “Nhưng vừa rồi tôi mới phát hiện, đây căn bản là không có khả năng.”

“Lúc đối mặt với em, tôi căn bản không cách nào lãnh tĩnh được.”

“Tần Diễm…”

“Em biết kế hoạch ban đầu của tôi không?” Như cam chịu, Tần Diễm thú nhận toàn bộ. “Lợi dụng cảm tình còn sót lại của em với Tề gia, khiến em tới gặp tôi, lại phóng cho Tề gia một con ngựa yêu cầu là em ở lại bên người tôi. Tôi thậm chí nghĩ, nếu như em không có tình cảm với tôi, dù mượn việc này để em ở lại bên người tôi cũng tốt.”

“Nhưng cho tới bây giờ tôi mới phát hiện, điều đó không có khả năng! Tôi căn bản không thể chịu đựng được em từ chối tôi, cũng không cách nào tiếp thu em bị ép buộc ở bên người tôi. Ngay bây giờ, tôi sợ nghe được câu trả lời của em, vô cùng sợ.”

Tề Dã yên lặng không nói gì, cậu lần đầu tiên nhìn thấy Tần Diễm không có tự tin như vậy.

Cho dù là trò chơi hay hiện thực, nam nhân này luôn cho cậu cảm giác thành thạo. Nhưng mà, bây giờ lại lộ ra một mặt khiếp đảm, bởi vì cậu.

Cậu có thể cảm thụ được, tình cảm nhiệt liệt phát ra từ thân người đối diện. Một ngọn lửa bao nhiêu năm rồi xông vào trong lòng cậu, cực nóng đến gần như cậu bị bỏng.

“Tôi không muốn em vì bị uy hiếp mới ở lại bên người tôi.” Tần Diễm ngẩng đầu, tựa hồ khôi phục lãnh tĩnh trước sau như một.

“Chuyện Tề gia, tôi sẽ để lại một đường sống, có thể sống sót hay không phải nhìn chính bọn họ.” Tần Diễm từ chỗ ngồi đứng dậy. “Em không cần vì vậy mà mang lòng hổ thẹn, em đã tự do rồi.”

“Cậu đi đâu?” Nhìn nam nhân rời đi, Tề Dã nhịn không được hỏi.

“Đi yên lặng một chút.” Tần Diễm nói. “Ở chỗ này nữa, tôi sợ không khống chế được bản thân.”

“…”

Không lên tiếng giữ lại nữa, Tề Dã ngồi tại chỗ nhìn người nọ rời đi. Chuyện ngày hôm nay, với cậu mà nói cũng là trùng kích không nhỏ, cậu vốn tưởng rằng Tần Diễm sẽ mượn việc này đưa ra nhiều yêu cầu, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý tốt.

Không nghĩ tới, dĩ nhiên là kết quả như vậy.

Tôi yêu em.

Câu nói kia tựa hồ còn vọng bên tai, xuyên thủng màng tai cậu.

Buổi tối, Tiếu Hoa Sinh thấy Tề Dã bình yên vô sự trở về, kinh ngạc trừng lớn mắt.

“Cậu, cậu không sao chứ?”

Ánh mắt như laser bắn phá trên dưới, Tiếu Hoa Sinh muốn nhìn ra một tia vết tích từ trên người Tề Dã. Thế nhưng hắn thất vọng rồi.

“Nói chuyện thất bại rồi? Hắn không chịu buông tha Tề gia?”

Tề Dã lắc đầu.

“Hắn đáp ứng phóng một đường.”

“Vậy còn cậu? Cậu đáp ứng yêu cầu gì của hắn?” Tiếu Hoa Sinh trọng điểm bắn quét bộ vị phía sau nào đó của Tề Dã. “Chết tiệt, cậu sẽ không thất thân, thất thân…”

“Ai da! Đau!”

Tề Dã đánh một cái trên gáy hắn.

“Tớ cái gì cũng chưa thất! Bảo vệ tốt cái mông của chính cậu đi!” Đầu đã bị người nào đó cướp đi còn một mảnh hồ đồ.

“Chờ một chút! Tần Diễm không phải làm không công chứ? Hắn sẽ tốt bụng như vậy?”

Tốt bụng?

Tề Dã cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng lời nói lúc đó của Tần Diễm lại hiện lên trước mắt. Người làm ăn, quyết định không đem cảm tình của mình kéo đến lợi ích cùng âm mưu. Có thể hắn vốn muốn làm như vậy, thế nhưng cuối cùng lại buông tha.

Bất quá, cũng không phải buông tha toàn bộ.

Đêm đó, Tề Dã nhận được một tin tức đến từ Tần Diễm.

“Lời tối nay, ba ngày sau, tôi chờ em trả lời.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio