Chương ()
Toàn Vũ Trụ Em Ngây Thơ Nhất
Tác giả: Trọng Hi
Edit: Vân Anh
"À" Lý Du gật đầu: "Chính là tiếp tục chọc ông ấy"
Trình Phỉ Phỉ phồng má, đôi mắt đen nhướng lên, nhìn chằm chằm Lý Du dáng vẻ ấu trĩ chết người, ai muốn cùng anh chơi loại trò chơi này chứ.
"Lý Du. Cậu không hòa thuận với ba mình thì cũng đừng kéo tôi vào, tôi không thích loại chuyện này" Trình Phỉ Phỉ và anh không phải một đôi. Cô cũng không thích Lý Du, Vì vậy, không thể nào đến nhà anh gặp người lớn.
Lý Du không cảm thấy xấu hổ, nhưng cô cảm thấy!
Anh chỉ muốn chọc giận ba Lý, còn Trình Phỉ Phỉ phải chứng kiến phụ tử họ cải nhau. Cảnh tượng này thực sự rất xấu hổ.
"Trình Phỉ..." Thiếu niên hơi nâng vai lên nhúc nhích nhắc nhở cô tại sao anh lại bị thương thành ra thế này.
Trình Phỉ Phỉ Phỉ vẫn không thể tiếp nhận loại chuyện này, cô cảm thấy có chút áy náy. Miệng ấp a ấp úng: "Tôi không làm.... Cho tôi làm chuyện khác được không?"
Lý Du nhìn xéo cô gái nhỏ bên cạnh. Đầu đang gục xuống. Anh chán chường hỏi: "Cậu làm được gì?"
Trẻ con, ít nói, thậm chí còn không biết làm việc nhà...
Trình Phỉ Phỉ: "Tôi...Tôi....." Cô thậm chí còn không biết chuyên môn của mình là gì.
"À" Lý Du nhìn cô, tay chạm vào cằm, bộ dạng suy nghĩ vài giây nghiên túc nói: "Hình như ngoại trừ lấy thân báo đáp ra thì cậu thực sự không làm được gì"
Trình Phỉ Phỉ nhớ tới cảnh mình ngu ngốc cởϊ áσ trước mặt anh. Nói muốn trao thân. Tay nhỏ xoa mặt nói: "Cậu.... Cậu đừng nhắc tới nữa..."
"Mai cậu về cùng tôi ăn bữa cơm. Trong thời gian đó không cần nói gì cả. Vậy được không?"
Trình Phỉ Phỉ bĩu môi muốn từ chối lần nữa. Nhưng ánh mắt Lý Du trở nên kiên định. Tựa hồ muốn cô đồng ý. Thiếu nữ mềm lòng đành chấp nhận: "Vậy thì tôi đi là được..."
"còn biết nghe lời" Lý Du như người anh đang khen em gái. Thậm chí còn đưa tay xoa xoa tóc mái trên trán đối phương.
Cheng Feifei tương đối ít nói và không đùa giỡn với các bạn cùng lứa tuổi, tự nhiên, không ai đủ nghịch ngợm để xoa tóc cho cô ấy. Hôm qua ở bệnh viện, hôm nay Lí Vị Ương cũng xoa xoa vài lần. Lý Vị Ương bỏ tay xuống, nói: “Trở về đi.”
Trình Phỉ Phỉ tương đối ít nói, thậm chí không đùa giỡn cùng bạn bè. Đương nhiên chẳng ai đủ nghịch ngợm trừa Lý Du Hôm qua ở bệnh viện, bữa nay anh lại xoa thêm vài lần nữa.
Lý Du bỏ tay xuống nói: "về nhà thôi"
Trình Phỉ Phỉ có chút mất hứng gật đầu.
Anh khó hiểu: "sao bày ra vẻ mặt này?"
Vẻ mặt dục cầu bất mãng lộ ra
Trình Phỉ Phỉ cũng cảm thấy cô có chút biếи ŧɦái, vừa rồi lòng bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng xoa trúng trán cô. Thật sự thoải mái còn muốn Lý Du xoa thêm vài lần nữa. Trình Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng trẻo, khớp xương rõ ràng thon dài của anh....
Mặt như mất sức sống...
"Trình Phỉ" Lý Du gọi
Cô định thần lại cúi đầu làm dáng vẻ thường ngày.
Nhìn cô gái nhỏ không biết giải thích sao.
"Ngẩng đầu lên, đừng có suốt ngày cúi ngầm xuống" Lý Du hơi bất mãn "Tôi cũng chưa bắt nạt cậu. Lúc nào cũng cúi như vậy thật không phép tắc"
"Ừm" Cô ngẩng mặt lên. Tầm mắt rơi vào ngực anh, ngước lên xíu nữa bắt gặp nụ cười hiếm hoi của ai kia.
Bầu không khí có sự thay đổi nhẹ nhưng không ảnh hưởng gì.
"Về nhà thôi" Lý Du tiếp tục đi.
Trình Phỉ Phỉ lon ton chạy theo tiếp lời: "Ừm"
--
Sáng hôm sau là thứ bảy không cần đến trường. Trình Phỉ Phỉ ngồi vào bàn học, Lý Du một bên nằm trên giường đọc truyện tranh thiếu nữ, thỉnh thoảng bình luận về thứ ngốc bạch ngọt này: "Chậc chậc chậc.... Thảo nào ta duy của cậu lập dị như thế, là học từ cái này ra à?"
"Đừng xem nữa" Trình Phỉ Phỉ đang nghiên cứu bài giải cả tiếng đồng hồ chưa ra, Lý Du cứ nhiều lần lãi nhãi. Buộc cô phải rời khỏi chổ đến cạnh giường lấy lại quyển truyện tranh thiếu nữ trong tay anh.
"Không có gì làm rất nhàm chán" Lý Du đoạt lại cuốn truyện nhàn nhạt nói.
"Chậc chậc... Nữ chính này giống cậu đúng là đồ ngốc..." Lý Du cứ lật hai trang lại bồi thêm một câu.
Trình Phỉ Phỉ nhăn mặt, sau đó quay lại ngồi vào bàn học. Cô mới không thèm để ý tên đó nữa.
---------------
Do một chương khoảng mấy chữ, dạo này lịch học online đầy nên mình chia nhỏ ra làm sẽ nhẹ hơn.