Tác giả: Trọng Hi
Edit: Vân Anh
"Bạn gái!"
Ba Lý hoài nghi nhìn hai người, cảm xúc tức giận lấn áp: "Con còn nhỏ. Bạn quen bạn gái làm gì?"
Ông thuộc dạng gia trưởng nghiêm khắc, còn Lý Du thì đang ở tuổi nổi loạn nên thành ra suốt ngày đối đầu nhau.
Anh hỏi ngược lại: "Lý Đình có người yêu, sao con không được?"
Lý Đình định cư nước ngoài cùng mẹ. Ba Lý từ lâu đã không quản được cô nàng, Vì vậy tất cả kiểm soát đều dồn lên đầu Lý Du. Hai ba con luôn cãi nhau dù chuyện lớn hay nhỏ. Tới cùng tách ra ở riêng.
Trình Phỉ Phỉ suy nghĩ tương đối thẳng, vẫn không hiểu từ bao giờ mình biến thành bạn gái Lý Du? Hôm qua cô chỉ nói với anh những lời của mẹ Trình, hình như chưa đề cặp đến chuyện hai người hẹn hò?
Cô vẫn đang động não rốt cuộc hôm qua mình bỏ lở câu nói nào.
"Phỉ Phỉ, chúng ta về" Lý Du lười tranh cãi với ba Lý, ngồi dậy khỏi giường. Cầm lấy áo ở bàn bên cạnh. Nắm tay Trình Phỉ Phỉ rời khỏi phòng bệnh.
Cô gái nhỏ mơ hồ. Không rõ tình huống. Ngoan ngoãn theo sau Lý Du.
Đi được đoạn ngắn anh vẫn tay trong tay với Trình Phỉ Phỉ. Trên hành lang giọng lạnh lùng như thường lệ: "Trình Phỉ, Vừa rồi tôi giận ba, cậu đừng xem là thật."
Trong lúc rời khỏi. Cô đã suy nghĩ đến việc mình là Lý Du thành người yêu sẽ ra sao. tưởng tượng cô được nhận vào Nhất trung. Lý Du sẽ đạp xe còn cô ngồi yên sau. Cùng nhau dùng bữa trưa trong nhà ăn, Ngắm hoàng hôn ở trường. Tới tối nắm tay nhau tan học....
Nghe anh đính chính lại. Hai má Trình Phỉ Phỉ phồng lên giận dỗi: "không có chuyện tôi xem là thật!"
Trời ơi, cô đang suy nghĩ gì đây, cô không thích Lý Du!!
Tiết trời tháng ba gió phương nam thổi vào. Anh đứng trên hành lang bệnh viện, nửa thân trên không đồ. Rùng mình một cái.
Trình Phỉ Phỉ nhìn thiếu niên đẹp trai đang giận dỗi cha mình, trông cực kỳ trẻ con.
Mẹ Lý khắp người đều tỏa ra khí chất. Nhan sắc thuộc bậc cao. Chị em Lý Đình đều thừa hưởng từ bà. Nhất là Lý Du. Anh có làn da trắng, thường xuyên tham gia các môn thể thao như bóng rổ taewondo. Dáng người hiện tại cao gầy đầy quyến rũ.
Nếu là các nữ sinh khác sẽ la lên đầy phấn khích, chắc mỗi Trình Phỉ Phỉ Cho rằng anh phản cảm.
Bất cứ ai không mặc quần áo nơi ở công cộng đều là biếи ŧɦái!
"Lý Du cậu ăn mặc như vậy không lạnh?" Trình Phỉ Phỉ trong vô thức kéo khóa đồng phục lên tới cổ để giữ ấm.
Thiếu niên đang bị thương ở tay. Cử động mặc áo rất bất tiện: "Cậu, giúp tôi"
"um....."
Bậc thềm trước cửa bệnh viện, Trình Phỉ Phỉ đứng cao hơn Lý Du hai bậc. Cô hiện tại cao gần bằng thiếu niên. Trên tay anh là chiếc hoodie và đồng phục mùa đông. cánh tay đau không kịp giơ lên mặc hoodie. Trình Phỉ Phỉ trực tiếp nắm lấy đồng phục. Giúp anh mặc vào cẩn thận. Kéo khóa lên cổ.
Trình Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Lý Du. Cô chưa bao giờ nhìn khuôn mặt anh gần đến vậy. Lông mày đậm ngay ngắn. Mi đen dài...
Lần đầu tiên khoảng cách gần như vậy...
Đôi mắt nhìn cô như đang xuyên thấu...
Hai người cứ vậy đối mặt trong nửa phút. Chân Trình Phỉ Phỉ truyền tới cơn đau. Thân người loang choạng. Cũng may Lý Du phản ứng nhanh. Đưa tay trái ra kịp đỡ lấy.
Lý Du: "Không sao chứ?"
"Không sao ..." Trình Phỉ Phỉ nhìn anh lắc đầu.
"Trình Phỉ. Đừng nói là cậu thích tôi?"
Lý Du nhớ tới cô gái nhỏ nhìn mình bằng ánh mắt mê muội, Từ bé đã có không ít người thích anh. Loại ánh mắt này đã gặp quá nhiều. Cũng không lạ gì khi Trình Phỉ Phỉ bị hoài nghi như vậy.
Cứu mạng a, Tên cuồng tự luyến này! Vừa nảy anh thừa nhận với ba Lý rằng cô là bạn gái mình, giờ còn nghĩ Trình Phỉ Phỉ thích anh!
Da mặt gì mà dày vậy????
Tiếc là cô chỉ dám nghĩ. Cái gan nhỏ này không dám dỗi ai kia, vội vàng phủ nha: "Không nha.... Không hề...Không có"
"Không thì tốt, dù sao tôi cũng không thích loại con nít ấu trĩ, Nếu Lý Đình mà biết cậu gặp chuyện trước mặt tôi, phỏng chừng bay từ nước ngoài về ngũ mã phanh thây em trai mình."
Khóe miệng Trình Phỉ Phỉ giật giật
Ba Lý thanh toán hóa đơn viện phí xong. Thoáng thấy hai người đứng ngay bậc thềm trước cửa bệnh viện. Lý Du nhìn ông.
Anh nhanh chóng ôm Trình Phỉ Phỉ vào lòng. Một tay vỗ nhẹ vào lưng cô. Dịu dàng nói: "Đừng sợ, Phỉ Phỉ, anh đây sẽ bảo vệ em."
Trình Phỉ Phỉ xấu hổ, chuyện quái đang xảy ra?
"Khụ,khụ"
Tiếng ho khan bên cạnh. Cô muốn rời khỏi cái ôm thiếu niên để xem là ai. Cánh tay không bị thương của Lý Du càng siết chặc. Không để cô thoát ra. Vẫn chất giọng dịu dàng: "Phỉ Phỉ, ngoan, đừng sọ"
"Lý Du, ba không quan tâm bạn gái con là ai. Nhưng con bé vẫn còn nhỏ. Con phải biết chuyện gì nên làm và không nên làm" Ba Lý nhượng bộ. Ông dù gì cũng còn rất trẻ, bản thân cũng hiểu thiếu niên độ tuổi này bốc đồng. Không thấu hồng trần (Chưa trải sự đời). Ông không muốn con trai mình gây ra chuyện không cứu vãn nổi
"Không nhờ ba lo nhiều thứ đến vậy"
"Lý Du, nếu con còn để ngoài tai lời nói nữa có tin ba tống cổ con ra nước ngoài. Sau này cũng không gặp được bạn gái được không"
Lý Du cười thầm trong lòng. Anh đợi câu nói này lâu rồi. Rất mau có thể cùng mẹ và Lý Đình đoàn tụ.
"Phỉ Phỉ, đi Thôi.... " Thiếu niên cúi đầu, áp mặt vào sát má cô gái nhỏ, đứng từ góc độ ba Lý, anh đang hôn Trình Phỉ Phỉ.
Ông nắm chặt tay, gân xanh nổi lên từng sợi: "Con..... "
Trình Phỉ Phỉ không muốn dính vào cuộc chiến cha con nhà này, nhưng tình trạng hiện tại đang bị động. Bản thân không biết giải thích sao cho ba Lý hiểu.
"Lão già này không nhìn nổi nữa! " ba Lý cầm chìa khóa đi thẳng đến bãi đậu xe.
"Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ" Mẹ Trình tìm kiếm con gái trong sảnh, vừa ra khỏi bệnh viện bà thấy Lý Du đang ôm Trình Phỉ Phỉ:
"Phỉ Phỉ. Ngoài này gió lớn lắm. Sao lại ra đây, mẹ tìm con nảy giờ."
"Con... Lý Du.... " Cô không biết nên giải thích ra sao
Lúc Trình Phỉ Phỉ ngất xỉu, mẹ Trình nghe cảnh sát nói lại rằng hai đứa trẻ gặp phải kẻ xấu, là thiếu niên bảo vệ cô gái nhỏ chứ không phải anh là người bị hại. Để biết cặn kẽ phải để cả hai giải thích rõ.
Mẹ Trình thật lòng biết ơn: "Lý Du cảm ơn con đã cứu Phỉ Phỉ
Lý Du lễ phép: "Chỉ là chuyện nhỏ, không gì to tác"
"Lý Du ba con đâu, dì định đến cảm tạ thật tốt"
"Công ty ba con có việc gấp, ông ấy đi trước rồi"
Trình Phỉ Phỉ than thở trong lòng: là tức đến điên rời đi.
Mẹ Trình nghĩ Lý Du sống gần nhà họ: "Vậy dì kêu một chiếc taxi chúng ta cùng về"
"Không cần đâu, con sống ở phía tây Giang Mai. Xa nơi này lắm. Với lại con tự về được. "
" con đi trước" Lý Du bồi thêm một câu.
"Vậy thì về cẩn thận. Cảm ơn con. Hôm nào rảnh đến nhà dì chơi" mẹ Trình tạm biệt
Lý Du gật đầu: "Vâng"
mẹ Trình đi trước. Trình Phỉ Phỉ di theo, Lo lắng quay đầu nhìn Lý Du. Đúng lúc thiếu niên vẫn nhìn theo hướng cô, mỉm cười, để cô an tâm.
"Mẹ...." Trình Phỉ Phỉ rụt rè.
Bà quay lại hỏi: "Sao vậy con gái? "
Cô ngập ngừng nói "Con không về, con muốn đi chung với Lý Du, cậu ấy vừa cải nhau với ba mình, lại sống một mình, con rất lo
Tối nay anh vì cứu cô mà bị thương, hiện giờ để Lý Du về một mình. Lòng bức rức. Nghĩ đến tay phải người nọ bị thương làm gì cũng bất tiện, bản thân nảy ra ý muốn chăm sóc anh.
Mỗi nhà "bổn khó niệm kinh" Bà không rõ gia đình Lý Du. Cũng không biết tại sao anh cải nhau với ba, mặc dù muốn con gái và Lý Du là một đôi, nhưng việc để hai đứa nhỏ chung một phòng vào đêm khua, quả thật không thỏa đáng: "Phỉ Phỉ, mẹ biết con lo cho Lý Du. Như con gái đến nhà con trai ngủ qua đêm không hợp lẻ thường. "
Trình Phỉ Phỉ cúi đầu không nói gì.
Lý Du từng cứu con gái bà, Trình Mẹ cũng đau xót khi biết anh không được lo lắng kĩ: "Mẹ tính như vầy. Để Lý Du ở nhà chúng ra dưỡng thương. Thằng bé ở phòng con. Con thì ngủ chung với mẹ, được không? "
Trình Phỉ Phỉ vui mừng gật đầu:"Con đi nói với Lý Du, để cậu ấy chuẩn bị đồ"
"vậy con đi phụ thằng bé, mẹ về sửa soạn lại chổ ở"
Trình Phỉ Phỉ tạm biệt mẹ mình, cô quay về nơi Lý Du đang đứng
"Còn chuyện gì nữa? " Lý Du khó hiểu.
Trình Phỉ Phỉ đáp: "Tôi nói với mẹ cậu không ai chăm sóc nên bà ấy bảo cậu đến nhà tôi tịnh dưỡng mấy ngày"
"Gà mẹ!" Thiếu niên vương tay xoa trên tóc của Trình Phỉ Phỉ. Sau đó quay người rời đi.
"Nè, cậu có đến nhà tôi không? Đi đi mà, đi đi" Trình Phỉ Phỉ ở sau lưng nói với anh
"Giúp tôi thu dọn đồ rồi đến đó!"
Lúc Trình Phỉ Phỉ tỉnh lại. Lý Du đã băng bó vết thương, cô không rõ thương tích của anh. Lý Du luôn miệng nói không nghiêm trọng. Mai có thể đi học bình thường. Chỉ cần lấy ít quần áo và đồng phục. Trình Phỉ Phỉ nhanh chóng tuân mệnh, ngoài ra còn lấy ít sách vở và bài tập ngoại khóa.
Trình Phỉ Phỉ nhìn căn nhà lộn xộn của Lý Du. Khác xa với lần trước cô đến. Hẳn là mới chuyển tới? "Thế này mà cậu sống đươc?"
Cô có chút không thuận mắt nói.
Lý Du hỏi ngược lại: "Sao không sống được?"
Thôi bỏ đi, không nói nhiều, dù sao cô cũng không ở đây.
"Trình Phỉ"
“Hả?”
"Rảnh thì giúp tôi dọn nhà"
Cô nâng mặt lên nhìn anh: "?"
Lý Du nhất nhẹ vai phải ý chỉ mình bị thương không làm được nhiều việc.
Trình Phỉ Phỉ xấu hổ nói: "Nhưng mà... Tôi không biết làm việc nhà!"
Lý Du mím môi có chút ghét bỏ: "Tôi nhìn ra được"
"......"