Tóc Công Chúa

chương 3: 3: dịu dàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Minh Tiêu nhai kẹo cao su quay lại phòng điều khiển phía sau sân chơi.

Trên các kệ xung quanh phòng điều khiển treo đủ loại trang phục và đạo cụ để đóng giả thành NPC* quỷ.

Hai, ba người đàn ông lười biếng đang nằm bò trước máy vi tính theo dõi, cúi đầu chơi game trên điện thoại di động.

*NPC: là nhân vật mà người chơi không điều khiển được trong các trò chơi.

Nhiệm vụ của NPC là hỗ trợ người chơi trong cách thức chơi, cung cấp nhiệm vụ trong trò chơi, cũng như những tính năng trong trò chơi.

“Làm việc đi!” Minh Tiêu đi tới, đạp cho Tóc Vàng ở gần đó một phát: “Còn chơi hả? Nhìn tinh thần làm việc của anh Cầm đi!”

Tóc Vàng quay đầu lại, nhìn thấy một ma nữ tóc dài đang đu trên khung cửa chật hẹp bằng một tay, đang lên xà.

“Đệch! Anh Cầm à, anh có thể đừng hù họa nhân viên làm việc ngay giữa ban ngày ban mặt không?!”

Ma nữ tóc dài từ từ trèo xuống, tháo tóc giả, lộ ra khuôn mặt đẹp trai đến rung động lòng người.

Minh Tiêu nói: “Các cậu có thời gian đùa giỡn chơi game, chi bằng luyện lực cánh tay một chút như Chu Cầm đi.

Đều xuất thân từ trường thể dục, người ta đóng giả quỷ có thể bò lên trên trần nhà nên mới kiếm được nhiều, thế mà các cậu còn có mặt mũi mà than vãn tiền lương ít.”

“Có thể so được cái này chắc.”

Tóc Vàng cười nói: “Huấn luyện viên của bọn em đã nói rồi, anh Cầm là vận động viên quý báu của quốc gia, lực cánh tay này của anh ấy, úp bóng vào rổ thì trực tiếp úp lật luôn bảng bóng rổ.”

Chu Cầm vặn chai nước khoáng rồi uống một hớp, chế giễu nói: “Không liên quan gì tới lực cánh tay hết, lao động chân tay của đầu bảng thì chủ yếu là dựa vào lực eo.”

“Ha ha ha ha, thật ra thì em rất muốn mở mang kiến thức một chút đấy.”

“Đêm nay tắm rửa sạch sẽ một chút.”

Minh Tiêu lườm: “Hai cậu gay trong gay suốt ngày nói lời dâm dê gì thế, khách đã vào rồi, tất cả lên tinh thần cho tôi.”

“Được được được, nghe bà chủ hết!”

Tóc Vàng lập tức ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn màn hình giám sát, một lúc lâu sau, lại nói: “Anh Cầm này, cô gái kia… có phải người vừa gặp ở siêu thị ngày hôm qua không?”

Ánh mắt lạnh lùng cứng rắn của Chu Cầm thoáng quét qua màn hình, anh nhận ra cô gái trong màn hình nhìn xuyên bóng tối.

Cô đang đi trong bóng tối, cảnh giác quan sát xung quanh giống như con nai con, dường như bị dọa sợ quá rồi, cũng may có một nam sinh cao lớn vẫn luôn đi cạnh cô.

Không hiểu sao, cổ họng Chu Cầm có chút khô khan, anh thản nhiên ngửa đầu uống thêm nửa chai nước nữa: “Là cô ấy.”

Thấy Chu Cầm nhìn cô một lúc lâu, bây giờ mới đáp lại, Tóc Vàng cười một cách sâu xa: “Anh Cầm, hiếm thấy nha, anh mà lại có thể nhớ rõ hôm qua có gặp một cô gái à? Người đẹp Tống gì gì lúc trước ấy nhỉ, quấn chặt theo đuổi anh suốt ba tháng, anh còn chẳng nhớ nổi dáng vẻ của người ta cơ mà.”

Chu Cầm cũng không biết tại sao mình lại nhớ cô gái này, đường nét trên mặt xinh đẹp lanh lợi kia giống như cái bóng vô hình bủa vây lấy anh.

Hôm qua vừa mới trêu chọc người ta, ban nãy ở dưới tầng cũng không nhịn được tính nóng nảy mà khiến cô giật mình.

Lát nữa, anh vẫn còn phải dọa cô.

Đây là thứ duyên phận gì chứ.

Minh Tiêu tò mò hỏi: “Sao các cậu lại biết nhóm khách này?”

“Hôm qua ở cửa hàng tiện lợi đấy, cô bé kia nhìn thấy đồng phục học sinh của Trung học số 13 chúng em, mà cứ như nhìn thấy quỷ ấy.”

Minh Tiêu liếc mắt: “Ai bảo bình thường các cậu làm nhiều chuyện xấu xa, danh tiếng xấu như vậy đó.”

“Danh tiếng của trung học số 13 toàn bị đám Ngô Kiệt kia bôi xấu ấy, bọn em chính là thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa đấy.” Tóc Vàng cười nói: “Nhưng coi như cũng bồi thường cho sợ hãi rồi, anh Cầm còn bỏ tiền đền hai bịch băng vệ sinh cho người ta đó.”

Minh Tiêu nghe vậy thì suýt nữa nuốt luôn cả kẹo cao su: “Chu Cầm, cậu có bệnh à? Người khác mời con gái uống trà sữa, thế mà cậu lại mời con gái dùng băng vệ sinh á?”

Chu Cầm xách mái tóc giả dài thườn thượt, lười biếng uể oải đứng dựa vào tường, khóe miệng mang theo ý cười: “Ông đây thích.”

Tóc Vàng nhìn Kỳ Tiêu và Hạ Tang trong màn hình giám sát, hóng hớt hỏi: “Hai người này, là một cặp à? Trông có vẻ rất xứng đôi đấy, đã lâu không gặp một cặp bổ mắt như vậy.”

Minh Tiêu thổi bong bóng bằng kẹo cao su, nói: “Vừa nãy cậu không thấy đâu, lúc chia vai diễn ấy, có một cô gái khác còn làm trà xanh đẳng cấp sách giáo khoa đấy.

Rõ ràng anh chàng đẹp trai cao ráo kia thích cô bé để mái bằng ở bên cạnh, thế mà cô ta lại mặt dày không biết xấu hổ muốn đi đôi với cậu ta.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, dĩ nhiên là cậu ấy từ chối cô ta rồi.”

Minh Tiêu thoải mái nói: “Anh chàng đẹp trai cao ráo kia tính tình không tệ, chống cự được cám dỗ, không hề ăn trong bát nhìn trong nồi.”

“Đây không phải là lựa chọn bình thường à, sao lại còn liên qua tới tính tình chứ?”

Minh Tiêu khinh bỉ nói: “Cái gì mà lựa chọn bình thường, đối mặt với cám dỗ, đàn ông thường không chịu nổi thử thách, tìm bừa một lý do đường đường chính chính rồi chấm mút cả hai bên, nhất là ở trong hoàn cảnh tối đen thui như thế này.”

“Vậy thì chị đúng là có định kiến với cánh đồng bào đàn ông chúng em rồi.”

Tóc Vàng chỉ vào Chu Cầm: “Chị đã thấy anh Cầm mắc sai lầm bao giờ chưa, được người đẹp của Trung học số 1 điên cuồng theo đuổi suốt ba tháng, còn không thèm chớp mắt một cái nào luôn!”

“Cậu ta á?”

Minh Tiêu lườm qua, cười nói: “Trong mắt anh Cầm của cậu chỉ có tiền thôi, chẳng có cái gì mê người như tiền tươi thóc thật, trong mắt cậu ta thì chứa nổi dạng con gái gì chứ.”

Trong khi nói chuyện, Minh Tiêu nhìn về phía Chu Cầm.

Ánh mắt anh như thể dính vào màn hình giám sát, nhìn tới lơ đễnh.

Chị ấy đi tới, đưa tay quơ quơ trước mắt anh: “Tình huống đã xem qua mấy trăm lần rồi, hấp dẫn như vậy sao?”

Rốt cuộc Chu Cầm đã dời mắt đi, đội tóc giả lên, uể oải nói: “Em đi chuẩn bị.”

...

Bên trong mật thất âm u, rõ ràng Hứa Thiến đã bớt phóng túng hơn rất nhiều rồi, trông tâm trạng có vẻ không được tốt.

Mặc dù không còn nũng nịu lung tung nữa, nhưng tiếng hét chói tai vẫn vang lên không ngừng như trước, lúc kinh lúc rống luôn khiến đồng đội bị dọa cho giật mình.

Mấy chàng trai trong đội bóng rổ cũng đều chỉ đảm đương việc tạo nên bầu không khí sợ hãi cho nhóm, còn toàn bộ khâu giải mã đều dựa vào Hạ Tang.

Cô băn khoăn liếc một vòng lớp học bỏ hoang, nghiêm túc so sánh tên còn trống trên bảng đen, lại cầm đèn nến nhỏ soi tên của mỗi người trên từng bàn, sau đó phân tích: “Nhiệm vụ ở giai đoạn này, chắc là muốn chúng ta gắn các chức vụ trong lớp với tên của từng bạn học cho phù hợp, sau đó viết lên trên bảng đen.”

Cậu chàng mập mạp đeo mắt kính cười nói: “Hạ Tang không hổ là học sinh xuất sắc mà, đảm đương bộ não của cả đội, việc giải mã dựa hết vào cậu nhé.”

Kỳ Tiêu tán thưởng nhìn cô gái bên cạnh mình, kiêu ngạo nói: “Hạ Tang rất giỏi trong việc tư duy suy luận.”

“Đúng vậy, Hạ Tang thật sự rất giỏi, vào loại mật thất khủng bố này mà chẳng sợ chút nào, còn có thế có suy nghĩ giải mã bí ẩn.” Hứa Thiến nũng nịu nói: “Không giống như tớ, đúng là sắp bị hù chết rồi, trong đầu toàn là hồ dính.”

“Ha ha ha.” Tên mập mạp Từ Minh đeo mắt kính bắt đầu đùa giỡn mà không làm ảnh hướng tới toàn cục: “Thế mới nói, con gái ban tự nhiên, không sợ gì hết.”

Hạ Tang không để ý tới lời ngầm trào phúng của Hứa Thiến, cô cầm phấn lên, chỉ huy Kỳ Tiêu, nói: “Cậu nhìn giúp tôi một chút, lớp phó học tập và lớp phó lần lượt là ai?"

Kỳ Tiêu nghe lời liếc nhìn danh sách nhiệm vụ công việc trên bàn học, nói: “Lớp phó là Lâm Nhất Thiên, lớp phó học tập là Trâu Tiểu Hồng…”

Hạ Tang viết tên của Lâm Nhất Thiên và Trâu Tiểu Hồng lên bảng đen.

Rất nhanh sau đó, một phần cốt truyện được kích hoạt, radio bên trong phòng phát ra giọng nói trầm lắng của người chủ trì bên ngoài sân chơi——

“Chúc mừng người chơi đã hoàn thành sơ đồ quan hệ nhân vật, bây giờ cửa phòng dụng cụ thể dục đã được mở ra.

Tiếp theo, mời từng người chia nhau đi ra cửa phòng, xuyên qua hành lang, đến phòng dụng cụ thể dục lấy thẻ manh mối.”

Mọi người bỗng chốc cảm thấy hồi hộp trong lòng, biết nhiệm vụ đơn lẻ đã sắp bắt đầu rồi.

“Chú ý, sau khi người đi lấy thẻ manh mối về thì người khác mới có thể đi.

Chỉ có nhân vật là đi nhóm đôi mới được phép đi hai người.”

Dựa theo kinh nghiệm bình thường mọi người đi chơi mật thất khủng bố thì chắc chắn đợt nhiệm vụ đơn lẻ này sẽ có NPC đi ra dọa người.

Hứa Thiến không lấy được kiểu nhân vật cặp đôi với Kỳ Tiêu, vì thế, bây giờ bắt đầu ăn vạ: “Dù sao thì tớ không đi! Có nói gì thì tớ cũng không đi!”

Kỳ Tiêu nhìn Hạ Tang chẳng nói lời nào ở bên cạnh một cái, dùng bộ đàm hỏi người chủ trì: “Có thể để cho hai bạn nữ không cần làm nhiệm vụ đơn lẻ không?”

Giọng người chủ trì phát ra từ dòng điện nhiễu nhì nhùng trong bộ đàm: “Không được.”

Mọi người nhìn Hạ Tang, lại nhìn Hứa Thiến một chút.

Kỳ Tiêu nói với Hứa Thiến: “Trước khi đến đã nói rõ là trò chơi này sẽ phải đi lẻ một mình, cậu cũng đồng ý rồi.

Nếu như lúc này không đi, chúng ta chỉ có thể kết thúc trò chơi trước thời hạn mà thôi, mọi người coi như phí tiền.”

Hứa Thiến quan sát hành lang tối om om đưa tay không nhìn được năm ngón, lẩm bẩm nói: “Sao tôi biết được là đáng sợ như vậy chứ, dù sao tôi tuyệt đối sẽ không đi ra một mình đâu, trừ khi Hạ Tang đổi nhân vật với tôi.”

Thế là ánh mắt của mọi người lại rơi vào trên người Hạ Tang.

Hạ Tang cũng không phải người có tính tình dễ dàng thỏa hiệp, lập tức nói: “Trước đó đã quyết định nhóm cặp đôi rồi, sau khi xác định nhân vật thì nhiệm vụ ẩn của từng người cũng không giống nhau.

Nếu như bây giờ đổi nhân vật, nhiệm vụ ẩn sẽ bị lộ cho người kia, cuối cùng làm sao lùng bắt được nữa?”

Hứa Thiến nói: “Ôi ôi, mạch não của học sinh xuất sắc đúng là chẳng giống với chúng ta chút nào, loại trò chơi này, mọi người chơi vui là được, ai lại thật sự coi như bài tập về nhà, đi làm một cách tử tế nề nếp chứ?”

“Nếu như mọi người đều tùy tiện vui đùa một chút, vậy thì không qua cửa được đâu.” Hạ Tang không có mục đích gì khác, hôm nay là vì chơi mật thất nên cô mới tới, dĩ nhiên cô phải nghiêm túc rồi.

“Nói đứng đắn nghiêm túc như vậy, còn không phải là vì cậu cũng không dám đi làm một mình sao.” Hứa Thiến bĩu môi, nửa đùa nửa thật: “Vả lại, người yêu mới có thể đi nhóm đôi, hai người là người yêu à?”

“...”

Dĩ nhiên không phải.

Thứ nhất còn chưa tới mức đó; thứ hai, nếu như mẹ cô biết chuyện này, tuần tới bà sẽ cấp tốc mời bố mẹ Kỳ Tiêu tới phòng giáo vụ “uống trà tán gẫu” ngay.

Cô không thể để cho phiền phức quấn thân mình.

Hứa Thiến đưa thẻ nhân vật của mình tới trước mặt Hạ Tang, uy hiếp nói: “Có đổi hay không, nói một câu đi, không đổi thì sẽ xác định hai người đang ở bên nhau.”

Kỳ Tiêu thấy cô ta kiêu căng như vậy thì lửa giận của bốc lên, nói: “Nếu không chơi được thì đừng chơi nữa.”

Nhưng Hạ Tang lại móc thẻ nhân vật từ trong túi của Kỳ Tiêu ra, đưa cho Từ Minh mập, nói: “Từ Minh, cậu lập nhóm đôi với Hứa Thiến đi lấy manh mối đi.”

Từ Minh nghe vậy thì như sắp được đại xá, vừa nãy cậu ta vẫn luôn lo lắng làm nhiệm vụ một mình thì không qua được, bây giờ lấy được thẻ cặp đôi, cậu ta nặng nề thở phào nhẹ nhõm: “Được được được! Tốt quá rồi, Hứa Thiến, chúng ta lập nhóm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu!”

Hứa Thiến liếc mắt.

Thật ra thì cô ta càng muốn đi làm nhiệm vụ với Kỳ Tiêu hơn.

Nhưng Hạ Tang khó chơi như vậy, cô ta cũng chỉ có thể từ bỏ.

Từ Minh dẫn Hứa Thiến ra khỏi phòng, trong chốc lát, trong hành lang tối om như mực truyền đến tiếng hét chói tai liên tục của hai người——

“Á! Đậu xanh rau má a a a!”

“Đây là cái quái gì vậy?!”

“A a a a a! Đi ra! Đi ra a a a a!”

Mọi người nghe mà kinh hồn bạt vía.

Đúng vào lúc này, Kỳ Tiêu sán lại gần tai Hạ Tang, nhỏ giọng hỏi: “Sợ không?”

Hạ Tang cảm nhận được hơi thở ấm áp của thiếu niên khuếch đại rơi vào tai mình nên cách xa ra một chút, nói: “Có hơi hơi.”

Thật ra thì cô sợ muốn chết, chẳng qua là không muốn biểu hiện quá khoa trương như Hứa Thiến mà thôi.

"Nếu như sợ, chúng ta có thể lập tức bảo dừng lại, không chơi nữa.”

Hạ Tang lập tức nói: “Vậy không được.”

Mọi người đều bỏ tiền tới chơi mật thất, nếu như bởi vì cô mà không thể đi tiếp cốt truyện, mọi người mất hứng ra về, bất kể thế nào Hạ Tang cũng không làm được.

Cô nói với Kỳ Tiêu: “Dù sao chỉ cần nghĩ NPC đều là nhân viên làm việc, vậy thì sẽ không sợ nữa.”

“Ừ.”

Khoảng năm phút sau, Từ Minh và Hứa Thiến mới chật vật chạy quay lại.

Từ Minh bị sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, Hứa Thiến trực tiếp sợ đến mức sắp khóc rồi.

Kỳ Tiêu hỏi: “Lâu như vậy à? Đường rất xa sao?”

“Hành lang tối lắm, chẳng nhìn thấy cái gì, chỉ có thể mò mẫm đi về phía trước.”

Từ Minh tựa cơ thể mập mạp vào vách tường, che ngực thở hồng hộc: “NPC nhà bọn họ, quá đặc biệt! Tôi chưa từng thấy mặt hàng này bao giờ...!Cứ như tự mang hiệu ứng đặc biệt vậy! Móa, dọa người ta sợ vỡ mật mất!”

“Quỷ trông như thế nào?"

Kỳ Tiêu còn muốn hỏi nhiều hơn, nhưng Hứa Thiến lại đảo mắt nhìn Hạ Tang, cố ý nói: “Các cậu tự ra ngoài xem đi, tiết lộ kịch bản thì còn gì vui nữa.”

Tiếp theo là đến lượt Hạ Tang ra ngoài.

Cô nhìn một mảnh đen như mực ngoài cửa, phản ứng bản năng của cơ thể chính là cứng đờ, điên cuồng chống cự đi ra cửa.

Bên ngoài cũng tối quá đi mất!

Sau lưng, Kỳ Tiêu khích lệ nói: “Tiểu Tang, đừng sợ, NPC đều là nhân viên làm việc, sẽ không làm tổn thương cậu đâu.”

Hạ Tang gật đầu một cái, đi ra ngoài.

Cửa bị Hứa Thiến đóng lại, một chút ánh sáng yếu ớt cuối cùng trong phòng cũng đã biến mất, trong khoảnh khắc cô đã bị bóng tối vô biên vô tận trong hành lang cắn nuốt.

Tim Hạ Tang điên cuồng đập thình thịch thình thịch loạn xạ, cô lại đi bốn năm bước về phía trước, xung quanh yên lặng đến nỗi chỉ còn lại tiếng hô hấp của cô.

Cô nhớ lại cảnh tượng hồi bé bị mẹ nhốt xuống phòng tối nhỏ ngầm dưới đất bởi vì không làm văn.

Phòng tối nhỏ tối ơi là tối, trong bóng tối, không biết có quái thú gì đang ẩn núp chờ cơ hội.

Hồi bé Hạ Tang bị dọa đến mức bật khóc hu hu rất to.

Quỷ không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là bóng tối vô biên vô tận cùng với...!cô độc.

Bởi vì mẹ nói, người thành công sẽ luôn luôn cô độc, mà bà lại hi vọng cô sẽ thành công, trở thành tầng lớp tinh anh nổi bật nhất của xã hội.

Cô phải mặc áo giáp, vượt mọi chông gai, giống như một dũng sĩ cô độc.

Hạ Tang ôm đầu gối, ngồi xổm xuống, không dám tiếp tục đi tới chỗ sâu hơn trong bóng tối nữa, ác mộng trong phòng tối nhỏ lập tức bao phủ lấy cô trong nháy mắt.

Cô không muốn… không muốn trở thành dũng sĩ như vậy.

Đúng vào lúc này, ánh đèn hành lang bắt đầu lập lòe lúc sáng lúc tối.

Hạ Tang ngước mắt lên, chỉ thấy một "ma nữ tóc dài" mặc áo dài trắng toát, tóc xõa lộn xộn che kín mặt, đi kèm với ánh đèn lập lòe lúc sáng lúc tối.

Ma nữ đó lúc thì treo ở trên trần nhà, lúc thì nằm ở trên tường bên trái, lúc thì lại nhảy tót lên trên tường bên phải.

Theo ánh đèn lập lòe lúc sáng lúc tối, thứ đó cách cô càng ngày càng gần.

Hạ Tang trợn mắt há mồm nhìn thứ đó, cảm giác đến thở cũng sắp hít thở không thông.

Nhưng mà, cô thay đổi suy nghĩ một chút, đây chỉ là một nhân viên làm việc mà thôi.

Đúng vậy, nhân viên làm việc! Không có gì phải sợ hết!

Cô không ngừng làm biện pháp tâm lý cho mình, so sánh với bóng tối dài đằng đẵng vô biên vô tận, cô tình nguyện ở bên nhân viên làm việc NPC còn hơn.

Vì vậy, chính vào một giây tiếp theo khi ánh đèn sáng lên, khi "ma nữ" muốn dí sát mặt cô một cái, Hạ Tang bỗng nhiên nắm lấy tay của thứ đó.

Bàn tay to lớn mà ấm áp, lòng bàn tay có vết chai dày, không hề mềm mại, ngược lại có chút thô to.

Nhưng… dẫu sao cũng có nhiệt độ, chắc chắn là tay con người!

Cô tạm thở phào nhẹ nhõm, xin xỏ: “Chị gái à, chị có thể đi đến sát vách lấy thẻ manh mối với em một chút không, bên trong tối quá, em chẳng nhìn thấy cái gì hết.”

Anh thử giãy một cái, vì vậy mười ngón tay của cô gái nhỏ đan chặt vào tay anh.

“...”

Trong phòng giám sát, Tóc Vàng nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt.

Cảnh tượng ma nữ dần dần tiến đến dí sát mặt này là nổi tiếng nhất ở quán Bảy Đêm Tra Án của bọn họ, được người ta khen ngợi là cảnh tượng làm nên tên tuổi.

Toàn bộ thành phố Nam Khê này, không có một quán mật thất khủng bố nào có thể mời được NPC đóng giả làm quỷ có khả năng vượt nóc băng tường giỏi được như vậy.

Chu Cầm chắc chắn là át chủ bài của bọn họ.

Thế mà bây giờ, NPC át chủ bài của bọn họ, lại bị một cô gái nhỏ dắt tay, cưỡng ép lôi vào trong căn phòng tối tăm.

"Móa! Đây là tình huống gì thế?” Tóc Vàng ngồi thẳng người, kinh ngạc nhìn hết thảy xảy ra trên màn hình giám sát, có chút không kịp phản ứng lại.

Cậu ta cầm bộ đàm lên, điều chỉnh sang tần số ở bên tai Chu Cầm: “Anh Cầm, anh phải hù dọa cậu ấy mà, sao lại… đi theo cậu ấy rồi?"

Chu Cầm cảm giác tay cô gái siết chặt lại, năm đầu ngón tay hút chặt lấy anh tựa như miếng hút chân không vậy, kéo thế nào cũng không buông...

Anh cũng chưa bao giờ gặp loại chuyện này, nhưng là một NPC chuyên nghiệp, anh lại không thể mở miệng nói chuyện, bởi sẽ ảnh hưởng đến độ nhập vai của người chơi.

Anh chỉ có thể để mặc cho cô gái nắm chặt tay mình, đi tới phòng dụng cụ thể dục, cầm thẻ manh mối đang đặt trên bàn.

Trên đường trở về, Hạ Tang dùng giọng điệu bàn bạc để nói với Chu Cầm: “Chị ơi, bây giờ em vẫn chưa thể thả chị đi được, nếu không, chắc chắn chị sẽ dọa sợ em từ phía sau, nói không chừng còn muốn đuổi theo em nữa.”

“...”

Nói xong, cô dùng sức nắm chặt lấy tay anh.

“...”

Chu Cầm cảm giác, có lẽ mình đã bị cô “bắt giữ” làm con tin rồi.

Anh chỉ có thể chiều theo cô, đi xuyên qua hành lang dài chật hẹp tăm tối, đi tới cạnh cửa phòng.

Kỳ Tiêu lập tức mở cửa phòng ra, một giây tiếp theo, Hạ Tang cảm giác lòng bàn tay bỗng chốc bị buông lỏng.

Cô quay đầu lại, ma nữ tóc dài đã một lần nữa biến mất ở trong bóng tối, chẳng nhìn thấy cái gì nữa.

Kỳ Tiêu lo lắng hỏi thăm: “Sao thế?! Đáng sợ không, không nghe thấy cậu hét lên, tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi chứ!”

Hạ Tang lắc đầu, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay, nói: “Chị ma nữ tóc dài đó, thật ra cũng không dọa người đâu, mà siêu dịu dàng luôn.”

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio