Tóc Công Chúa

chương 61: 61: bạn mới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đàm Cận dùng chìa khóa mở cửa phòng.

Sau khi vào nhà, bà tiện tay ném túi xách lên sô pha, sau đó mở tủ lạnh ra lấy ra một bịch sữa.

Hạ Tang từ từ đi vào trong, trong lòng có chút khẩn trương, ngại ngùng nhìn Đàm Cận.

Đàm Cận không nói cái gì cả, lấy một ly sữa ấm mang ra, để trên bàn, sau đó ngồi xuống, bày ra dáng vẻ tâm sự với con gái…

“Tiểu Tang, hôm nay ở văn phòng, có phải bởi vì con lo lắng cho mẹ nên mới cố ý nói như thế không?”

Hạ Tang hé môi, không trả lời.

“Tiểu Tang, con không cần sợ, cho dù mẹ không có công việc này, cũng nhất định nghĩ ra biện pháp khiến con tránh xa Kỳ Tiêu, nếu cậu ta thật sự quấy rầy con, nhất định con phải nói cho mẹ biết! Cho dù nhà họ có tiền thì làm sao, mẹ không tin thế giới này không có công lý!”

Hạ Tang nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc này của mẹ mình, đáy mắt cũng dần chua sót.

Trước kia, cô thật sự rất chán ghét dáng vẻ nghiêm túc, lời nói nghiêm khắc của mẹ mình, nhưng mà mẹ cô bây giờ, ngược lại khiến cô có cảm giác được an ủi, vô cùng an tâm.

Mặc kệ mẹ có hung dữ với cô như thế nào, nhưng cuối cùng bà vẫn là mẹ cô, hai người họ sống nương tựa lẫn nhau.

Nguyên nhân chính là như thế, Hạ Tang càng không thể nào nói rõ chân tướng cho bà biết được, cô không thể để sự nghiệp mẹ cô vất vả cả đời lại bị hủy hoại trong chốc lát như thế.

Ánh mắt cô thay đổi, nhìn ly sữa trên tay, dùng giọng nói bình thản nói: “Mẹ, mẹ có biết con rất ghét uống sữa không.”

“Tiểu Tang…”

“Con chán ghét uống sữa, chán ghét học violin, thật ra con cũng có chút chán ghét học tập.”

Hạ Tang bưng ly sữa lên, cố gắng uống một chút, sau đó hung hăng lau lớp nhũ trắng trên khóe môi, trút hết nổi lòng nói: “Con không phải đứa con gái ngoan mà mẹ vẫn luôn nghĩ, đứa con gái kia chỉ xuất hiện trong tưởng tượng của mẹ thôi, cho nên, mẹ nên chấp nhận sự thật đi.”

Đàm Cận lắc đầu, toàn thân run lên, không chấp nhận lời nói của Hạ Tang: “Hạ Tang, không thể nói thế được! Con là đứa nhỏ do một tay mẹ nuôi dưỡng, con vô cùng vĩ đại!”

“Mẹ, con chính là kết quả của việc dạy dỗ thất bại của mẹ, mẹ dạy dỗ ra một quái thai rồi, nếu mẹ muốn một người vĩ đại, vậy mẹ chấp nhận con của bây giờ à.”

Nói xong, Hạ Tang không hề để ý đến vẻ mặt Đàm Cận có bao nhiêu khó coi, cô xoay người trở về phòng mình.

Đàm Cận đuổi theo đến cạnh cửa, dùng sức vỗ mạnh vào cửa phòng, vô cùng thất vọng quát lớn: “Được, được… Tất cả đều là sai lầm của mẹ! Đi, con muốn tự do, mẹ mặc kệ con, tùy con muốn quậy cái gì đấy thì quậy, mẹ không quản nữa!”

Hạ Tang dựa vào cửa phòng, chịu đựng nổi đau đớn, sợ hãi trong lòng, mãi đến khi thấy mẹ mình trở về phòng mình, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô biết, Đàm Cận là người coi trọng sự nghiệp hơn gia đình mình, cho nên mới dạy dỗ cô, đào tạo cô thành một giai cấp tri thức… Cũng là một thành tựu khác của sự nghiệp.

Hạ Tang không quá coi trọng tương lai mình có trở thành tầng lớp tri thức không, nhưng bây giờ cô chỉ quan tâm đến những người bên cạnh mình thôi.

Cô mở tủ ra lấy vòng cổ hình chiếc lá của Chu Cầm đưa cho cô, đặt dưới ánh trăng, tỉ mỉ nhìn nó.

Vòng cổ hơi lạnh phát ra chút ánh sáng dịu dàng, giống hệt như anh.

Bên ngoài lạnh lùng, kiên định, nhưng trong lòng lại cất chứa sự dịu dàng.

“A Đằng, ai biết được, nếu không có anh, chắc là em thật sự sẽ lạc đường, trở thành một quái thai mất rồi.”

Cô nhét vòng cô vào trong áo của mình…

“Em sẽ bảo vệ anh, bảo vệ mẹ.”

Lớp thể dục buổi chiều, Hạ Tang đi đến phòng học nhảy, tìm Hứa Thiến mồ hôi rơi như mưa, đứng lẫn trong nhóm người tập nhảy.

Sau khi Hứa Thiến biết được ý đồ của Hạ Tang, thì vô cùng kinh ngạc: “Cậu muốn gia nhập vào đội cổ động viên?”

“Ừm.”

“Mẹ cậu đồng ý sao?”

“Mặc kệ bà ấy.”

“Bà ấy mà biết cậu đến đây, chỉ sợ sẽ trực tiếp giải tán nhóm cổ động viên đi mất.” Hứa Thiến lắc đầu: “Tôi không thể đồng ý được.”

Giọng Hạ Tang lại vô cùng bình tĩnh nói: “Hứa Thiến, cậu thiếu tôi một ân tình.

Lần đó nếu không phải tôi giúp cậu, cậu chắc chắn sẽ bị Kỳ Tiêu đánh, còn có thể mất mặt trước mặt các bạn học trong trường.”

“Không cho cậu nhắc lại lịch sử đen tối đó!” Hứa Thiến kích động đưa tay lên che miệng Hạ Tang: “Tôi không phải không cho cậu gia nhập, nhưng mà với khí chất của cậu không hợp với đội cổ động viên chúng tôi.”

“Không sao cả, tôi có thể thay đổi.”

Hứa Thiến chỉ chỉ mấy cô gái trong phòng vũ đạo: “Nếu như cậu trở thành các cô ấy, đoán chắc là mẹ cậu sẽ tức chết.”

Mấy cô gái trong nhóm cổ động viên, có thể nói là loại học sinh khiến Đàm Cận đau đầu nhất, tâm tư không đặt trên việc học, mỗi ngày đều mặc đồ hiệu, so đo với nhau, còn không tuân thủ nội quy trường học, nhuộm tóc, bấm khuyên tai, xăm hình…”

“Hỏi đề bạn học” trong trường học loại người nào cũng có, nhưng mà học sinh trong trường số một Nam Khê được quản lý vô cùng nghiêm khắc, trên cơ bản đều để ngăn chặn các học sinh không vi phạm nội quy.

Mấy người trong đội cổ động… Là trường học muốn quản nhưng chẳng quản được, thật sự làm cho các giáo viên đau đầu không thôi.

“Yên tâm, tôi sẽ hòa nhập vào các cậu.”

Hứa Thiến đối với quyết định gia nhập vào đội cổ động này của Hạ Tang bỗng nhiên có chút nghi ngờ: “Không phải là mẹ cậu phái cậu đến để “mai phục” chúng tôi chứ.”

“Cậu cảm thấy tôi là người sẽ làm loại chuyện này sao?”

“Vậy cậu cũng phải cho tôi một lý lẽ chứ.”

“Đi ra ngoài nói.”

Hạ Tang lôi kéo Hứa Thiến đi đến ngoài vườn hoa ngoài phòng học, chỗ này không có người, cô dán sát vào tai cô ta nói vài câu, Hứa Thiến kinh ngạc nhìn cô: “Cậu muốn làm Kỳ Tiêu chán ghét cậu sao?”

Cô gật đầu: “Đúng thế.”

“Cậu có biết Kỳ Tiêu ghét nhất là nhóm nữ sinh trong đội cổ động, cho nên muốn đến gia nhập với chúng tôi.” Hứa Thiến ôm lấy cánh tay, cười nói: “Vòng tròn này của cậu đi hơi lớn.”

“Cậu còn có biện pháp nào tốt hơn sao?”

Hứa Thiến nhớ lại ngày ấy mạo hiểm trước mặt Kỳ Tiêu, giống như cũng không có biện pháp nào tốt, trước kia cô ta rất hâm mộ Hạ Tang, bây giờ cô ta cũng nhìn thấy rõ thái độ làm người của cậu ta, thậm chí còn có chút đồng tình với Hạ Tang.

“Bị cái loại người biế.n thái thế thích, thật sự quá thảm…”

Cô ta tắm tắc thở dài: “Biện pháp này của cậu, tuy rằng có hơi quanh co, nhưng nói không chừng sẽ có ít đấy.

Ai biết đều nói thẩm mỹ của Kỳ Tiêu mấy trăm năm chưa từng thay đổi, cậu ta quen bạn gái cũng đều là nữ sinh ngoan ngoãn, thành tích tốt, thanh thuần lại thiện lương.”

Trước kia, Hứa Thiến có trà xanh thế nài, cũng đều có nguyên nhân không thành công.

Hứa Thiến là dạng cô gái thẳng thắn, càn rỡ… Sẽ không hợp với khẩu vị của Kỳ Tiêu.

“Nhưng mà, Kỳ Tiêu cũng chẳng phải tên ngốc.” Hứa Thiến nói: “Cậu đột nhiên “biến hóa” nhiều thế, chắc chắn cậu ta sẽ nghi ngờ.”

“Tôi sẽ cẩn thận, Kỳ Tiêu cũng chẳng thông minh.”

Không chỉ có không thông minh, có đôi khi còn có chút ngu ngốc.

Hứa Thiến đối với kế hoạch “thay đổi” của Hạ Tang, thì vô cùng hứng thú, lôi kéo cô đến giữa các cô gái cổ động viên khác: “Đi, chúng ta có việc làm, ha ha ha, cùng nhau suy nghĩ, cùng nhau thay đổi nữ sinh ngoan ngoãn.”

Cả nhóm vây quanh bắt đầu đánh giá Hạ Tang, giật nhẹ tóc của cô, sờ sờ mặt của cô: “Cậu muốn trở thành cái dạng gì thế?”

Hạ Tang nghĩ ngĩ: “Có thể khiến mấy người già hộc máu chết.”

Câu trả lời này kíc.h thích hứng thú của mấy cô ấy, lôi kéo Hạ Tang vào cuộc thảo luận…

“Nhuộm tóc có thích không.”

“Da trắng như thế, hay là xăm hình đi.”

“Bấm lỗ tai cũng phải làm.”

“Quần áo của cậu thật sự giống hệt học sinh ngoan, có nề nếp ghê, cuối tuần cùng đi dạo phố mua quần áo đi.”

“Trang điểm cậu biết không?”

Hạ Tang lắc đầu: “Tôi có thể học.”

“Kỹ thuật trang điểm của Hứa Thiến rất tốt, để cô ấy dạy cho cậu.”

Hứa Tiến khoát tay: “Tiểu Case.”

Hạ Tang nhìn mấy cô gái đang thẳng thắn nói chuyện này, tâm tình bỗng nhiên rất vui sướng.

Trước kia cô rất hâm mộ các cô ấy, cảm thấy các cô ấy có phong thái tự do, cùng với sự im lặng của cô thì đã hình thành hai phong cách đối lập của tuổi thanh xuân.

Khi đó Hạ Tang không biết mình muốn trở thành kiểu người gì, không biết mình thích cái gì, cho nên luôn hâm mộ những người không giống cô.

Chủ là lúc cô thật sự muốn “thay đổi” bản thân mình, lại là bất đắc dĩ như thế.

Hạ Tang đã tìm được phương hướng rồi, cũng bắt đầu thích violin, thích kéo violin cho người kia nghe.

Người kia khiến cho cô biết, cô chính là một Hạ Tang độc nhất vô nhị, không cần phải hâm mộ người khác.

Hạ Tang phải bảo vệ cho họ, không tiếc phải trả giá bất cứ thứ gì.

Hứa Thiến và Hạ Tang cùng nhau ra khỏi cổng, bởi vì Hạ Tang nói muốn mời cô ta uống trà sữa, muốn cảm ơn.

Trong cửa hàng trà sữa, cô mua một ly trà sữa khoai môn ấm đưa đến cho Hứa Thiến, Hứa Thiến hút một gơi, không chút để ý mà ngồi đánh giá cô.

Mặc kệ là dáng vẻ hay là khuôn mặt, vẫn luôn có khí chất, nhìn thấy sự nhã nhặn, tốt đẹp thế này, khiến cho người ta có cảm giác muốn tìm hiểu, có dụ.c vọng đến gần.

Đại khái chắc là tác dụng của dịu dàng đi.

Trước kia, Hứa Thiến đối với cô gái trước mặt này rất lạnh nhạt, nhưng sau khi tiếp xúc với Hạ Tang, cô càng phát hiện ra mình muốn đến gần Hạ Tang.

“Hạ Tang, cậu biết không, tôi vẫn luôn rất hâm mộ cậu.”

“Cậu hâm mộ tôi?” Hạ Tang hơi kinh ngạc: “Trước kia tôi còn hâm mộ cậu đấy.”

“Tôi có cái gì để cậu hâm mộ tôi chứ.” Hứa Thiến vén tóc lên: “Ngoại trừ chuyện lớn lên sinh đẹp hơn cậu còn có gì khác.”

Hạ Tang cười: “Cái này tôi không thể thừa nhận.”

“Dù sao thành tích cậu rất tốt, nhân duyên rất tốt, dạy dỗ tốt, thầy cô cũng thích cậu…” Hứa Thiến hút một hơi, buồn bã nói: “Mọi thứ đều tốt, hầu như đều hoàn mỹ.”

“Bạn bè của cậu nhiều hơn tôi.” Hạ Tang nói: “Cậu chính là nữ thần đấy.”

“Tôi thì tính là nữ thần cái gì.” Hứa Thiến liếc mắt nhìn Hạ Tang một cái: “Nói thật, tôi cảm thấy cậu mới chính là nữ thần chân chính.

Cậu không biết đấy, trong nhóm bạn học đều rất thích cậu, khối chúng ta có mấy cô gái, luôn rất muốn quen biết với cậu đấy.”

Hạ Tang không biết nên nói thế nào, chỉ cúi đầu uống trà sữa.

Trước kia, cô rất hâm mộ Hứa Thiến, không nghĩ tới chuyện Hứa Thiến cũng rất hâm mộ cô.

Mỗi người đều muốn thành một người tốt khác, lại quên mất bản thân của mình, chính là người tốt nhất.

“Chúng ta có thể làm bạn bè không?” Hạ Tang hỏi Hứa Thiến.

“Hoàn toàn không thành vấn đề.” Hứa Thiến giơ ly trà sữa lên, chạm vào ly của Hạ Tang: “Chuyện cũ trước kia đều xóa bỏ hết, đánh mắng nhau đều xóa bỏ hết, sau này chính là bạn tốt…”

“Tớ chưa từng đánh mắng cậu đâu.” Hạ Tang nói: “Là cậu đánh mắng tớ đấy.”

“Ai da! Không nói nữa.” Hứa Thiến chuyển đề tài: “Ngày mai đi dạo phố, thay đổi kiểu tóc đi, tớ sẽ thay đổi cậu hoàn toàn.”

“Các cậu kiềm chế một chút, tớ không muốn trở thành quá lố thế đâu đấy.”

“Cậu muốn khiến cho Kỳ Tiêu ghét cậu, đương nhiên phải thay đổi hoàn toàn vẻ ngoài rồi!”

Hạ Tang lắc lắc đầu: “Tớ mới suy nghĩ một chút, nếu thay đổi vẻ ngoài không, sẽ không có tác dụng lớn, ngược lại có chút giống với cố ý.”

“Ý cậu là…”

Hạ Tang đưa ngón tay nâng cằm cô ấy lên: “Cậu xem, cậu so với tớ xinh đẹp vạn lần thế, nhưng cậu ta lại chẳng thích cậu.”

Hứa Thiến nghe thế thì dở khóc dở cười, không biết Hạ Tang là khen cô xinh đẹp hay đang chửi cậu ta: “Cậu quả thực so với tớ xinh hơn vạn lần.”

“Cho nên, bên trong mới quan trọng nhất.” Hạ Tang nói: “Hút thuốc, uống rượu, uốn tóc đều là vẻ ngoài.”

“Có lý, thật ra tớ hiều được, Kỳ Tiêu thật ra thích nhất chính là người có tính cách nhã nhặn, lịch sự.” Hứa Thiến ôm tay, giống như quân sư mà nghĩ nghĩ nói: “Cho nên cậu phải thay đổi tính cách, phải đổi sang sáng sủa, hoạt bát hơn?”

“Không, không phải sáng sủa hoạt bát, cô gái sáng sủa không thiếu, sẽ không khiến người ta đặc biệt phản cảm.

Mà tớ… Phải khiến cậu ta chịu không nổi, cảm thấy mỗi lần nhìn là mỗi lần ghê tởm.”

Hứa Thiến hoang mang nhìn cô: “Ý của cậu là?”

Hạ Tang yên lặng nói: “Tớ phải trở thành trà xanh hệt như cậu ấy.”

Hứa Thiến: “…”

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio