Trong miệng của dân gian, một người con gái xinh đẹp thường có một nốt ruồi son trên gương mặt.
Trong mắt của con người hiện nay, những người có nốt son đỏ chính là những người đã để lại ấn tượng sâu sắc với một ai đó.
Còn trong lòng của Lạc Tư Yên, Hoắc Cẩn Hành chính là chu sa chí khắc cốt ghi tâm của cô. Là nốt chu sa ẩn hiện trên cổ tay trái, nếu muốn loại bỏ thì sẽ chết đi.
Kiếp trước, Lạc Tư Yên không yêu Hoắc Cẩn Hành nhiều như vậy, cô cũng chẳng yêu ai đến tâm tê phế liệt giống thế. (*) Chỉ cho đến khi anh rời khỏi nhân thế nhưng vẫn một mực bảo vệ cô, cho đến khi cô nhắm mắt mở mắt lần nữa nhìn thấy bầu trời cao xa vời vợi. Lạc Tư Yên mới hiểu được thế nào là tình cảm sâu đậm và thấu triệt cái cảm giác yêu là gì, thương là sao.
Tất cả, chính là Hoắc Cẩn Hành.
(*) Tâm tê phế liệt/Tê tâm liệt phế: Nghĩa là ám chỉ sự đau khổ tột cùng khi trải qua hay vướng vào một việc nào đó có ảnh hưởng lớn đến bản thân.
"Yên Yên, bài này khó quá đi mất."
Bạn cùng bạn của cô - Lộ Na, là một cô gái bình thường nhưng tốt bụng. Kiếp trước cô ấy là một nhân viên bình thường trong công ty của Hoắc Cẩn Hành, nhưng do làm ở quầy lễ tân và thường giúp đỡ mọi người pha trà rót nước nên Lạc Tư Yên có ấn tượng về cô ấy. Sau này, lúc Hoắc Cẩn Hành phá sản bỏ trốn, Lộ Na đã dúi vào tay Lạc Tư Yên một số tiền nhỏ. Số tiền ấy rất nhỏ, cũng chẳng làm được gì cả, nhưng đối với Lạc Tư Yên và Hoắc Cẩn Hành khi ấy chính là mấy bữa cơm no.
Lộ Na bảo ngày xưa Lạc Tư Yên từng giúp cô vào được công ty Hoắc thị, nên cô ấy mới có được một cuộc sống bình thường, chút tiền tiết kiệm kia chỉ là báo đáp đơn giản mà thôi.
Kỳ thực, đến tận bây giờ Lạc Tư Yên vẫn chưa biết mình rốt cuộc đã giúp đỡ Lộ Na ở điểm nào.
Thật không ngờ ở kiếp này, sau khi nhảy cóc cô lại vào được cùng một lớp với Lộ Na, lại còn ngồi chung một bàn.
"Đưa tớ xem thử."
Lạc Tư Yên cầm lấy đề toán trên tay Lộ Na, ngẫm nghĩ một lúc, câu này đúng là khó thật, nhưng Lạc Tư Yên vẫn có thể làm được. Dù sao thì toán vốn là một môn mà cô khá tự tin, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì năm nay cô sẽ lôi kéo Hoắc Cẩn Hành cùng tham gia vào đội tuyển toán. Cô biết rõ, anh rất thích toán học, đầu óc cũng rất nhanh, đó giờ anh luôn nhạy cảm với những con số nên việc học toán đúng thật sự là thiên tài. Nhưng do tâm lý bất ổn, nên anh dần bỏ bê việc học của mình, Lạc Tư Yên tin rằng chỉ cần có người ở bên cổ vũ để anh lại lần nữa mở sách ra, thành tích chắc chắn sẽ khác.
Vừa nghĩ đến Hoắc Cẩn Hành, Lạc Tư Yên bất tri bất giác liền mỉm cười. Nụ cười ấy tuy không quá đậm, nhưng sáng lán rõ ràng, làm cho Lộ Na hơi ngơ ngác chẳng hiểu vì sao.
Lộ Na đang muốn hỏi, thì đã nghe Lạc Tư Yên nói.
"Bài này tớ giải được, tớ thử một chút rồi sẽ giảng cho cậu."
Cô nàng vui thay, liền quàng tay qua bá cổ Lạc Tư Yên cười ha hả.
"Đúng là tiểu công chúa của lớp chúng ta mà. Yên Yên là tuyệt nhất."
Lạc Tư Yên không nói gì nữa, chỉ tiếp tục chăm chỉ giải đề. Và còn, chăm chỉ nhớ đến Hoắc Cẩn Hành.
Nhớ đến khuôn mặt tinh xảo như tạc tượng kia, trong lòng Lạc Tư Yên không tránh khỏi phấn khích đến mức kích động, run rẩy. Một lát nữa đến buổi trưa là cô lại có thể cùng anh gặp mặt rồi. Lúc đó, cô sẽ lựa lời nói với anh về việc mình sẽ cố gắng để sau kỳ thi giữa kỳ có thể xin chuyển vào lớp một cùng với anh.
"Na Na, cậu muốn giữa kỳ chuyển qua lớp một không?"
"Cậu nghĩ tớ có thể sao?"
Lạc Tư Yên quay ngoắt sang, nắm tay Lộ Na hứa đầy chắc nịch.
"Tớ phụ đạo cho cậu, chúng ta cùng cố gắng để chuyển qua bên đó được không?"
Lộ Na ngẫm nghĩ một hồi lâu. Lớp một vốn là lớp đặc biệt, có sức cạnh tranh cực kỳ cao. Đó cũng là lớp có nhiều thành viên nhất trong trường, bình thường một lớp sẽ có khoảng bốn mươi người, nhưng ở lớp một sẽ có đến năm mươi người bởi vì cơ chế của lớp này là top năm mươi bạn học sinh đứng đầu trong các kỳ thi chọn lọc của trường. Các bạn học sinh ở lớp một luôn có được những ưu đãi đặc biệt từ thầy cô và mọi người, ở trong đó cũng sẽ có một môi trường học tập cực kỳ tốt cho những ai muốn thi vào những trường đại học tốt.
Mặc dù là cùng một trường học, nhưng sự chênh lệch giữa lớp một và lớp hai thật sự rất rõ ràng, càng về sau thì sự chênh lệch ấy lại càng lớn.
Lộ Na nghĩ, vốn dĩ gia đình cô quá đỗi bình thường, nhan sắc của cô bình thường, học lực cũng không phải thật sự ưu tú mà chỉ là chấp nhận được thôi. Nếu như lần này nhờ Lạc Tư Yên giúp đỡ mà được vào lớp một, chứng tỏ cô có thêm bước đệm để cố gắng thêm nữa, vươn tay gần hơn đến cánh cửa của những đại học lớn. Chỉ có như vậy, cô mới thay đổi được vận mệnh nghèo đói của mình mà thôi.
Lộ Na do dự, rồi cũng mạnh mẽ gật đầu. Huống hồ gì, trong lớp một cũng có người cô đã để mắt từ lâu.
"Tốt, ngày mai tớ đem cho cậu một sấp đề."
Thật tình, lớp một vẫn luôn an ổn các thành viên ấy từ năm lớp mười đến giờ nên Lạc Tư Yên không muốn mình vốn dĩ đã nổi vì nhảy cóc lớp lại càng nổi hơn nữa. Cô muốn cô thật bình thường, càng bình thường sẽ càng dễ đến gần với Hoắc Cẩn Hành hơn. Vì thế mà lôi kéo Lộ Na đi cùng chính mình. Hơn nữa, việc giảng dạy cho ai đó cũng là một phương pháp tốt để giúp bản thân ôn tập lại kiến thức đã qua.
Nói chuyện một hồi, cả hai lại vùi đầu vào giải đề. Mặc dù chỉ mới vào học vài ngày, nhưng bọn họ đều là những người đã tìm hiểu trước kiến thức từ trong hè, cộng thêm tiến độ học tập nhanh chóng của trường, nên bây giờ đã có thể giải phần lớn đề thi giữa kỳ rồi. Đề giữa kỳ luôn là thầy cô trong trường ra, nên ôn tập cũng không có nặng nề lắm.
Một tiết tự học trôi qua, không có giáo viên nào vào lớp dạy. Đến tiết tiếp theo là tiết Ngữ văn, Lạc Tư Yên nhanh chóng dẹp gọn đề toán sang một bên mà chăm chú nghe giảng. Trái ngược với những bạn học có vẻ sắp lăn ra bàn để ngủ, thì Lạc Tư Yên lại hưng phấn hơn bất kỳ ai. Môn Ngữ văn chính là môn sở trường của cô, Lạc Tư Yên vẫn còn nhớ kiếp trước thi đại học cô chính là thủ khoa môn văn của cả nước vì thế một kiếp này làm lại ít nhất cũng không thể để vụt mất danh hiệu của kiếp trước.
Kết thúc tiết văn, chính là giờ nghỉ trưa. Lạc Tư Yên như thường biến mất như chớp sau cánh cửa phòng học.
"Anh trai, anh trai."
Lạc Tư Yên vừa đến sân thượng, vẫn như cũ thấy Hoắc Cẩn Hành yên lặng ngồi ở đó ngốc nghếch hệt như một đứa trẻ.
Chừng một lít nắng đổ lên sân thượng, nhảy múa trên gương mặt Hoắc Cẩn Hành tinh tế và linh động.
"Anh trai, anh đẹp quá."
Hoắc Cẩn Hành nhìn cô vẫn một mực im lặng. Anh cũng muốn nói rằng cô cũng rất đẹp.