Tóc Mây Thêm Hương

chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy nhiên những ngày tháng yên lành của kinh thành cũng chỉ là khoảng lặng tạm thời.

Bắc địa vẫn còn có hai châu chưa thu phục. Đáng tiếc ngày vào thu nông dân bận rộn, cũng không phải là thời tiết tốt để dụng binh. Hơn nữa nội tình của Đại Ngụy chưa ổn, biên quan không nên xảy ra chiến sự nữa, thu phục hai châu này cũng chỉ có thể chậm dần một chút.

Cũng may người Thiết Phất đã bị đánh cho dời về phương bắc, bây giờ bắc địa tương đối yên ổn, những mục dân kia cũng có thể an tâm sống qua ngày, đến con dê đưa vào trong cung cũng cực kỳ béo tốt.

Tông Hoàng hậu bị giam trong Phật đường hơn một tháng, kèm theo còn phải ăn chay, bây giờ thật vất vả mới ra ngoài, lại ăn được dê đen đặc sản của Lương châu, lập tức cảm thấy khóe mắt cay cay.

Bà nuốt thịt dê trong miệng xuống, phát ra tiếng cảm khái đối với con dâu và nữ nhi ăn cơm cùng mình: "Người người đều thích đến kinh thành, nhưng kinh thành có gì tốt? Vẫn là không bằng Lương châu của chúng ta, thịt ở quê nhà cũng thơm, khi đó trò chuyện cùng các phu nhân các phủ, đánh bài một chút, cũng không cần câu nệ cái gì... Àiii, lúc nào chúng ta lại có thể về lại Lương châu..."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lạc Vân và Hàn Dao đều cắm đầu ăn cơm, mới có thể nhịn lại không bật cười.

Bởi vì lúc này Tông Hoàng hậu ca thán, giống y như đúc giọng điệu nhớ nhung kinh thành khi bà còn ở Lương châu.

Lạc Vân cúi đầu nhịn rồi nhịn, mãi cho đến khi nhịn được nụ cười trên mặt, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: "Mẫu thân thích ăn thì ăn nhiều một chút, còn có mấy con dê sống từ quê quán đưa tới, được nhốt lại nuôi. Chờ vào đông tuyết rơi, bắt chảo nóng lên nhúng thịt ăn mới ngon."

Tông Hoàng hậu lại thở dài một hơi nói: "Vậy thì tốt quá, cũng không biết đầu bếp trong cung có thể pha ra vị nước sốt cay của Lương châu hay không... Hình phạt này của ta, cũng coi là án oan. Việc này chứng minh, Tuấn quốc công phu nhân kia quả thực không phải người tốt lành gì, còn không biết xấu hổ mà nhảy sông? Cũng không sợ ô uế nước sông sao, làm hại ta bỗng nhiên phải ăn chay, đợi nhìn thấy phụ hoàng các con, nhất định phải luận đạo một phen thật kỹ."

Lần này không cần Lạc Vân khuyên, Hàn Dao nói chuyện trước, nàng vừa gắp thịt cho mẫu hậu vừa nói: "Mẫu hậu tốt của con, người cũng đừng đi trêu chọc phụ hoàng nữa. Trước kia cửa phủ chúng ta nhỏ hẹp, người và phụ hoàng đóng cửa lại ầm ĩ với nhau, cũng không ai biết. Nhưng bây giờ đây là hoàng cung đại nội, phụ hoàng cũng là cửu ngũ chí tôn, việc lớn việc nhỏ gì người cũng đi phiền phụ hoàng, chẳng phải là tự tìm khó chịu cho mình sao?"

Tông Hoàng hậu trừng nữ nhi một chút, nhưng cũng biết nàng nói có lý, không khỏi thở dài một hơi lần nữa, yếu ớt nói: "Chu ma ma giảng bài cho ta, ta đã nghe đến no rồi, còn cần nha đầu như con đến dạy bảo ta?"

Nói đến đây, bà dường như nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Lạc Vân, giả vờ giống như lơ đãng hỏi: "Tính ra, chúng ta tới kinh thành lâu như vậy, không biết nhà mẹ đẻ con có người tới yết kiến hay không?"

Lạc Vân trung thực trả lời: "Phụ thân con thoạt đầu tránh né chiến loạn về quê nhà, hình như mấy ngày trước đây mới hồi kinh, nhưng mà con không có rảnh rỗi gặp ông ấy."

Tông Hoàng hậu nghe xong, lập tức dạy dỗ: "Bây giờ con mang mang thai, trong cung tĩnh tâm dưỡng thai, có gì mà bận bịu? Vậy mà sĩ diện nói không rảnh thăm phụ thân mình! Cho dù bây giờ con là Thái tử phi cao quý, thế nhưng vẫn là nữ nhi của người ta, không thể không hiếu thuận. Khi nào rảnh rỗi, con kêu phụ thân con vào cung, bản cung cũng phải nhìn thông gia một chút, chu toàn cấp bậc lễ nghĩa."

Lạc Vân có chút nghĩ nghĩ, liền đoán được nguyên nhân bà bà đột nhiên nóng lòng nhắc nhở thân tình thân gia.

Gần đây người Tông gia cũng vào kinh đòi sắc phong.

Dù sao nữ nhi trong nhà có tiền đồ, trở thành Hoàng hậu một nước, Tông gia bọn hắn cũng trong một đêm từ tội thần từ quan biến thành nhà ngoại hiển hách một thời, tự nhiên cũng gấp gáp kiếm chút chỗ tốt.

Nhưng lúc ấy Tông Hoàng hậu bị phạt ở Phật đường tu thân, không thấy được mặt.

Bây giờ mặc dù bà đã ra ngoài, chắc cũng biết rõ cảm nhận của Bệ hạ đối với Tông gia, dù sao lúc trước vì chắn lỗ thủng cho nhạc phụ, người cả nhà đã phải tiết kiệm sống rất vất vả.

Nếu chỉ lấy phong hiệu cho Tông gia, Tông thị có chút khó mà nói ra ngoài miệng. Thế nhưng nếu như kéo theo một nhà phụ thân của con dâu, Bệ hạ cũng không thể không cho Thái tử mà ông yêu thương chút thể diện được?

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đến lúc đó, Tông gia và Tô gia cùng nhau lấy phong hào, cũng không tính nặng bên này nhẹ bên kia.

Lạc Vân suy nghĩ rõ dự định của Tông Hoàng hậu, liền mở miệng nói ra: "Mẫu hậu chắc không biết cách làm người của phụ thân con, ngược lại là có chút tương tự với.....tổ phụ của Tông gia, nhìn thấy tiền tài thì quên lo trước lo sau, hoàn toàn không cân nhắc đến sự khó xử của nhi nữ. Con quả thực là cố ý sĩ diện, từ từ gặp ông ấy cũng để cho trong lòng của ông ấy có tính toán. Mặc dù bây giờ Lâm Phong là Thái tử cao quý, nhưng cũng phải chú ý lời nói của mình, để không bị quan ngự sử bắt được sai lầm. Nếu phụ thân cho rằng ông ấy là nhà ngoại cao quý, có thể muốn gì được nấy, làm ra một vài chuyện để cho con khó đối phó được, để cho phụ hoàng cùng Thái tử mang tiếng xấu, con là người đầu tiên không thể tha cho ông ấy."

Tông Hoàng hậu nghe lời này, gương mặt âm thầm nóng lên. Mặc dù con dâu mở miệng chỉ ra bản tính tham tiền của Tông Khánh phụ thân bà, nhưng bà lại không tiện tức giận.

Bởi vì Lạc Vân người ta mắng luôn cả phụ thân của mình, hơn nữa Lạc Vân nói lại là sự thật, ngay cả chính Tông vương phi đều phải thừa nhận, nếu bàn về độ tham tài, Tông Khánh xem như là nhân tài kiệt xuất trong đó.

Lạc Vân làm bộ không thấy bà bà bối rối, lại tiếp tục nói ra: "Bây giờ Thái tử đang trợ giúp phụ hoàng phổ biến chính sách cải cách ruộng đất mới, rất nhiều thân hào chủ đất nắm đất đai trong tay đều muốn cầu tình để cho mình nhận chút đặc quyền. Thật không may điền sản ruộng đất dưới danh nghĩa của phụ thân con cũng không ít, lúc này con gặp, nếu như ông ấy mở miệng cầu xin, con đồng ý hay không đồng ý đều không đúng, không bằng mượn cớ không gặp, chờ qua trận này rồi nói."

Lạc Vân nói ngay thẳng như vậy, kỳ thật chính là muốn châm biếm một chút vị bà bà này của nàng.

So với điền sản ruộng đất của Tông gia, điền sản ruộng đất của Tô Hồng Mông chẳng qua là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Dựa vào nhân phẩm của Tông Khánh, trước kia tất nhiên cũng sẽ không báo cáo đúng số mẫu ruộng đồng, bây giờ ông ấy dẫn nhi tử vội vàng muốn tới gặp Tông Hoàng hậu, chỉ sợ là muốn cầu Tông Hoàng hậu đặc xá thuế ruộng.

Bây giờ vì chuyện quân điền mà Bệ hạ và đám thế gia đều đã đấu đến thâm cả mắt. Các thế gia quý tộc cũ trong triều đều muốn bắt lấy thóp của Thái tử cùng Bệ hạ.

Nếu trong lúc quan trọng như vậy, nếu Hoàng hậu nhắc lại yêu cầu vô lý như thế, tất nhiên Bệ hạ sẽ không đồng ý, lại ồn ào dấy lên ân oán nhiều năm của đôi phu thê, cuối cùng Tông thị không có chút ưu thế nào để nói chỉ có thể lại đi Phật đường ăn chay.

Nhưng mà nàng làm con dâu, có mấy lời cũng chỉ có thể điểm đến đó là dừng, có nghe hay không, tất cả dựa vào bà bà rồi.

Hôm đó sau khi Lạc Vân cùng Hàn Dao đi ra, Thịnh ma ma cầm mấy bộ y phục hỏi Hoàng hậu, buổi chiều lúc triệu kiến lão gia Tông gia, Hoàng hậu dự định mặc bộ nào.

Tông Hoàng hậu tâm phiền ý loạn xoa xoa chuỗi hạt phật trong bàn tay, ngẫm lại lời con dâu mới vừa nói, cuối cùng phiền chán đến phất phất tay nói: "Kêu cung nhân đi truyền lời, cứ nói ta nhiễm phong hàn trong Phật đường, bệnh có chút nặng, không nên gặp khách, để bọn họ tạm trở về trước, khi nào có thể gặp, ta lại tuyên triệu bọn họ!"

Thịnh ma ma nghe xong, chần chờ nói: "Cái này... không tốt lắm đâu? Tông lão gia đã đợi người thật lâu, mãi mới chờ đến lúc người ra khỏi Phật đường, nghe lời của Tông đại gia nói, gần đây lão nhân gia nhớ nữ nhi đến sốt ruột, thân thể cũng không được tốt..."

Tông Hoàng hậu vừa trừng mắt: "Ngươi cũng biết ta vừa ra khỏi Phật đường, chẳng lẽ còn phải bồi ta đi vào lại? Để ngươi truyền lời thì đi nhanh chút, làm gì nói nhảm nhiều như vậy!"

Nhìn Tông Hoàng hậu tức giận, Thịnh ma ma không dám nói nữa, đáng tiếc bà ta nhận mấy chục lượng bạc của phụ tử Tông gia kia, xem ra lần này là không giúp đỡ được gì rồi.

Sau khi Tông Hoàng hậu nhìn Thịnh ma ma cúi đầu lui ra, nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, lại là yếu ớt thở dài: "Vẫn là Lương châu tốt, muốn gặp ai thì gặp người đó..."

Mà lời Lạc Vân nhắc nhở Tông Hoàng hậu, cũng bị Hàn Dao truyền đến để Bệ hạ biết.

Ông đang đánh cờ với Hàn Lâm Phong mới vừa từ nông thôn trở về.

Bệ hạ buông một quân cờ xuống, dùng giọng điệu thanh thản nói ra: "Tông gia mang người đến đòi thưởng, trẫm vốn dĩ còn đau đầu chuyện mẫu thân con lại muốn vì chuyện của Tông gia sẽ đến ầm ĩ với ta, không nghĩ tới bị mấy câu nhẹ nhàng của thê tử con khuyên trở về."

Hàn Lâm Phong cũng mỉm cười trả lời: "Này đâu phải là công lao của Lạc Vân, rõ ràng là long uy của phụ hoàng, mẫu hậu tự nhiên cũng phải cố kỵ đến ý nghĩ của người."

Hàn Nghị khoát tay áo, buồn bã nói: "Kỳ thật ta cũng biết cho tới nay, để mẫu thân con thiệt thòi quá nhiều. Một nữ tử kiêu ngạo của kinh thành như nàng, đến nơi nghèo nàn như Lương châu, trong lòng có thể không tủi thân sao? Hôm đó lúc gặp nàng từ Phật đường ra thỉnh an ta, trên mặt dường như gầy đi rất nhiều, cũng là phu thê kết tóc với nhau, trong lòng ta cũng không chịu nổi. Chỉ cần nàng biết tiến lùi, chẳng lẽ trẫm sẽ cố ý gây khổ sở cho nàng sao? Tốt xấu gì nàng cũng sinh thêm cho trẫm một đôi nhi nữ, không có công lao, cũng có khổ lao."

Từ sau khi vào kinh thành, hậu cung Hàn Nghị thêm vào vô số giai lệ. Mặc dù ông có giả vờ giả vịt, trấn an thế gia, nhưng bản chất của nam nhân, ông cũng thực sự trầm mê trong những đóa hoa kia rất lâu.

Chỉ là bắt đầu mới mẻ, rồi lại cảm nhận được sự trống rỗng sau khi phóng túng. Nhìn từng nữ tử kiều diễm tuổi trẻ, lại có thể mặt không đổi sắc nói đến tình yêu tương tư đối với một người đã qua trung niên như ông, mặc dù dễ nghe, nhưng dù sao có chút cảm giác không hài hòa.

Hàn Nghị không giống với những Hoàng trữ được nuôi trong cung từ nhỏ, không hề có sự tự tin từ trong bụng mẹ, cho rằng mỹ nhân trong thiên hạ đều yêu mình.

Ông là từ chỗ thấp bò lên, cũng rõ ràng trọng lượng của mình, nhìn hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Mặc dù hưởng thụ giai nhân kiều mị, thế nhưng biết rõ trong lòng những mỹ nhân này đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua là ái mộ danh hiệu "Bệ hạ", lấy chút chỗ tốt cho gia tộc mình thôi.

So với những kẻ cố gắng lấy lòng nịnh nọt này, thê tử kết tóc có đôi khi chẳng qua là cay nghiệt nói năng ngay thẳng một chút, nhưng đều mang theo mấy phần chân thành, không làm bộ làm tịch.

Hiểu rõ điểm ấy, Bệ hạ âm thầm phân phó tổng quản đại nội, những nữ tử đã được sủng hạnh qua đều ban cho chén thuốc tránh thai.

Dòng dõi ông không nhiều, nhưng cũng coi như thành tài.

Hàn Nghị cũng không muốn tăng thêm độ khó cho đại nhi tử mình sau này khi đăng cơ. Về phần hôn sự của tiểu nhi tử, hắn cũng quyết định không cưới nữ tử thế gia, mà là tiểu tôn nữ của một vị đức cao vọng trọng trong triều – chính là lão hàn lâm Trịnh Bá Dật đại nhân.

Vào lúc cung yến, hắn từng gặp nữ tử này, làm người khiêm tốn mà còn biết giấu nghề, rõ ràng tài năng câu thơ đều phía trên nữ tử khác, lại cố ý để chút sơ hở, không đi đè thấp người khác để đề cao chính mình.

Tài học của tiểu nhi tử của ông như nửa bình nước, lắc lư không ngừng, gả cho hắn một tài nữ chân chính, mới có thể để cho nhị nhi tử thấy rõ năng lực của chính mình.

Hàn Tiêu từ chối cho ý kiến đối với sự sắp xếp của Bệ hạ, từ sau khi hắn trở thành hoàng tử, người chung quanh tán thưởng tài học của hắn đột nhiên tăng lên không ít, đến thi tập hắn cũng bắt đầu được khắc bản in ấn thâu đêm trong nhà in ở kinh thành, trong lúc nhất thời trở thành tác phẩm sánh vai với kiệt tác của thi nhân tiền triều.

Sau khi nghe nói vị hôn thê của mình là tôn nữ của đại nho Trịnh Bá Dật mà hắn vẫn kính ngưỡng, tiểu hoàng tử miễn cưỡng gật đầu tỏ ý vẻ bề ngoài của Trịnh tiểu thư cũng được, cửa hôn sự này liền được định ra.

Sau đó, lúc tiểu hoàng tử gặp Trịnh tiểu thư tại tiệc trà xã giao, còn cố ý mang theo thi tập của mình giao cho Trịnh tiểu thư xin ý kiến chỉ giáo.

Trịnh tiểu thư làm người khiêm tốn, không khen ngợi đánh giá tác phẩm của Hoàng tử, mà mang thi tập kia giao cho tổ phụ mình nhìn xem.

Kết quả Trịnh Bá Dật lão tiên sinh không hề cho hoàng tử thể diện, cầm lấy cây bút nhỏ ghi lời phê bình cho môn sinh, viết xoẹt xoẹt mấy lượt, khoanh tròn hết những sai lầm của lời trích dẫn kinh điển, và còn có chỗ không mượt mà của câu thơ trong thi tập ra.

Kết thúc, lão tiên sinh căn dặn tiểu hoàng từ bằng lời nói thấm thía ở trang giấy cuối cùng, tuyệt đối không thể đánh mất ý định của bản thân trong lời tán thưởng của mọi người, trên con đường cầu học, hắn còn chưa tìm đạt được đâu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio