Lại Hoa Cường nhanh chóng mang mấy con dao nhỏ tới, chia cho Đan Kỳ và mấy đứa học sinh mỗi người một cây. Đan Kỳ lại đưa ra yêu cầu cần một cái muỗng nhỏ, các bạn học liền tự mình đi lấy một cái muỗng trở về.
Chờ mọi người lại tụ lại một lần nữa, Đan Kỳ lấy ra một quả cà chua, đặt nó lên hộp vừa thao tác vừa giới thiệu: “Đầu tiên là bổ dọc quả cà chua ra làm đôi. Như vậy mọi người có thể thấy được, bên trong nó có rất nhiều hạt giống. Nhưng những hạt này đều ở trong nước keo, chỉ cần lấy một cái muỗng múc chúng nó ra là được.”
Sau khi lấy hạt giống ra sau, Đan Kỳ lại kêu viện trưởng Lại lấy cho cậu nửa chậu nước, dùng nước loại bỏ cặn bên ngoài, sau đó dùng vải bọc hạt lại, rửa lại vài lần. Như vậy có thể rửa đi lớp keo bên ngoài hạt. Lại mở vải bố ra, phơi dưới ánh mặt trời là có thể mang đi sử dụng.
Quá trình rất đơn giản, nhưng các bạn học lại cảm thấy rất mới lạ. Bọn họ nhìn những hạt giống nhỏ như kiến trên băng gạc, phát ra tiếng cảm thán: “Hạt giống nhỏ như vậy, lại có thể mọc ra một trái lớn như vậy, thật là thần kỳ!”
Viện sĩ Lại cầm một chén cà chua đã móc hạt ăn cực kỳ vui vẻ, vừa ăn vừa nói với các bạn học bên cạnh: “Mọi người nhớ ghi cẩn thận một chút, sửa sang lại tư liệu thật tốt, sau khi học kỳ này kết thúc, sẽ có rất nhiều thứ cần kiểm tra.”
Các bạn học sinh sôi nổi gật đầu, một đám đều trông mong nhìn chén trên tay thầy mình.
Viện sĩ Lại giấu chén ra sau lưng nói: “Haiz…. nơi đó còn có rất nhiều, tự mình đi mà lấy! Thầy Đan của các cậu nói, bỏ đi những hạt giống này thì vỏ liền vô dụng, dù sao cũng bỏ đi, lấy mà ăn.”
Các bạn học sinh xúm lại thi nhau đoạt những vỏ cà chua không hạt. Đan Kỳ ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn bọn họ. Bên tai lại vang lên thanh âm nhắc nhở: “Chúc mừng chủ nhân, lại cứu vớt thành công một loại thực vật, đạt được một quả chín. Mời ngài hái quả chín, nhận khen thưởng tương ứng!”
Đan Kỳ im lặng nhảy nhót một phen, lập tức đi vào khu gieo trồng của mình, bắt đầu nhận khen thưởng từ trái cây mới.
Cậu nhờ người dựng một cái lều làm khu ươm cây, ở bên trong cậu sẽ ươm những cây non mới. Đương nhiên ma thực thực vật cũng được trồng vào lúc này. Khu vực này nằm dưới phòng nghỉ của cậu, cậu thậm chí có thể trực tiếp dùng thang máy đi thẳng xuống lều ươm giống.
Sau khi đi vào lêu ươm giống, Đan Kỳ hái xuống trái chín ở trên dây leo kia. Tinh linh cỏ cây lại nhắc nhở lần nữa: “Chúc mừng chủ nhân, ngài lại đạt được một loại ma thực nữa, tên của nó là ma thực cà chua, thuộc tính: công kích.”
Mặt mày Đan Kỳ toàn là hưng phấn, rốt cuộc đã có thực vật công kích!
Sau khi cậu gieo cây ma thực cà chua kia xong, lập tức có thuộc tính liên quan truyền vào trong thế giới tinh thần của cậu:
Tên: Ma Thực cà chua.
Thuộc tính: Công kích
Chỉ số: Gây sát thương điểm cho kẻ thù.
Phương pháp sử dụng: chiêu gọi trong chiến đấu.
Đan Kỳ rất tò mò, gây tổn thương điểm là thương tổn như thế nào? Giá trị thương tổn có phải giống như của Linh Chiến Sĩ hay không? Làm sao mà biết được giá trị thương tổn của đối phương nhiều hay ít? Một đống vấn đề xuất hiện trong đầu Đan Kỳ, nhưng lại không có đáp án. Cậu chỉ có thể hỏi tinh linh cỏ cây: “Tiểu Đằng, gây sát thương điểm, là thương tổn như thế nào? Giá trị thương tổn của Linh Chiến Sĩ là bao nhiêu phần trăm?”
Tinh linh cỏ cây cũng không giấu cậu, trực tiếp nói: “Giá trị thương tổn của Linh Chiến Sĩ là không giống nhau, cho nên không có cách nào để tính được phần trăm giá trị thương tổn của Linh Chiến Sĩ. Nếu chủ nhân muốn biết, vậy thì đi diễn võ trường thử xem.”
Đan Kỳ hiểu rõ, mắt sáng ngời nói: “Đúng vậy! Tôi có thể đi diễn võ trường thử một chút!”
Nghĩ tới đây, Đan Kỳ lập tức ấn thang máy lên lầu. Cậu muốn thử xem sao, cùng mang theo hai loại ma thực một công kích một phòng ngự, có thể thắng được hay không.
Thời gian mất đi linh thạch quá lâu, cậu cũng đã quên cảm giác đứng trên Diễn Võ Trường là như thế nào. Có liên quan với ký ức của Đông Phương Kỳ và cảm giác nóng lòng muốn thử trong cơ thể, Đan Kỳ lập tức đội quang não lên đi vào khu diễn võ.
Gần đây khu diễn võ thật náo nhiệt, bởi vì cuộc thi võ thuật giữa các đại lục đã bắt đầu cho đăng kí. Sáu gia tộc lớn sẽ tổ chức thi đấu trong từng gia tộc, trận thi đấu trong gia tộc này sẽ diễn ra trong vòng nửa năm, trong nửa năm mỗi gia tộc sẽ chọn ra mười cao thủ. Sau khi chọn ra mười cao thủ xong, lại tập hợp cao thủ lại với nhau, tiến hành thi đấu chung kết.
Chiến đấu trong gia tộc sẽ được cử hành một tháng sau, mọi người đang mài gươm chuẩn bị lâm trận. Cho nên hiện giờ diễn võ trường lớn lớn bé bé đều chật ních, mọi người đều muốn lấy được thành tích tốt trong tranh tài gia tộc. Bởi vì chỉ cần tham gia thi đấu, là có thể đạt được khen thưởng vật tư tương ứng. Ví dụ như dụng cụ phòng ngự tốt, hoặc là thuốc giảm bớt thương tổn.
Đan Kỳ tùy tiện tìm một Diễn Võ Trường, sau khi báo danh. Hệ thống thể hiện thân phân của cậu không phải là linh chiến sĩ, thế nhưng Diễn Võ Trường cấp thấp cũng không quan tâm bạn có phải là Linh Chiến Sĩ hay không, chỉ quan trọng là tham dự, chỉ cần giao phí báo danh mười điểm tín dụng, liền có thể cạnh tranh với người có cùng cấp độ trên Diễn Võ Trường.
Đan Kỳ giao phí báo danh, điểm đánh tùy hệ thống sắp xếp.
Cậu lần đầu tiên đi vào Diễn Võ Trường cấp thấp như vậy, cảm giác giống như đang chơi trò chơi, còn rất thú vị. Rất nhanh đếm ngược đã kết thúc, hệ thống sắp xếp cho cậu một người có dáng người cường tráng mập mạp.
Đối phương vừa thấy cậu, trong mắt toàn là mỉa mai, huýt sáo về phía cậu, giọng nói ngả ngớn: “Lại là một tiểu mĩ nhân, sinh sản giả, thật là không tồi. Tiểu mỹ nhân, nếu thua có đồng ý về nhà cùng tôi hay không?”
Đan Kỳ đang kiểm tra cấp bậc của đối phương, có thể tiến vào loại Diễn Võ Trường này, đều là Linh Chiến Sĩ cấp thấp. Đan Kỳ nhíu mày, vẫn không có cách nào xem được điểm sát thương của hắn.
Đối phương thấy cậu không nói lời nào, liền thấy không thú vị nói: “Được, trọng tài, mau bắt đầu đi! Tốc chiến tốc thắng.”
Lúc này trong hệ thống vang lên tiếng trọng tài: “Hai vị tuyển thủ chú ý, một khi chiến đấu, tình huống chiến đấu của hai vị sẽ được phát sóng trực tiếp ở diễn đàn linh võ. Những phần thưởng hai vị nhận được, hệ thống sẽ tính một nửa phí phục vụ. Xin hỏi, hai vị đã sẵn sàng chưa?”
Linh chiến sĩ cường tráng ở đối diện giơ tay làm ra kí hiệu OK, Đan Kỳ cũng gật đầu nói: “Chuẩn bị xong.”
Thanh âm trọng tài lại vang lên lần nữa: “Được, vậy chuẩn bị, , , … bắt đầu!”
Hệ thống phát ra tiếng nhắc nhở lần nữa, hai người tiến vào trạng thái chiến đấu. Đối phương bắt đầu đề phòng Đan Kỳ, một màn thần kì xuất hiện trước mắt Đan Kỳ. Chỉ thấy trên đầu đối thủ xuất hiện một loạt số liệu tương ứng:
Nhân vật mục tiêu: Linh Chiến Sĩ cấp F (cấp thấp nhất)
Điểm thương tật: điểm.
Điểm sát thương tối đa: điểm.
Giá trị gia tăng: không có.
Rốt cuộc cậu đã biết cách nhìn thấy điểm sát thương của đối thủ như thế nào, Linh Chiến Sĩ cấp thấp nhất chỉ có một ngàn điểm máu. Nói cách khác, nếu bản thân không phạm sai lầm, chỉ cần để cho ma thực cà chua đánh hắn ba lần, thanh máu của hắn có khả năng thấy đáy. Mà hắn đánh mình một cái….
Lúc này Đan Kỳ mới nhớ ra xem thuộc tính của mình:
Bản thân: Sinh sản giả bình thường.
Điểm thương tật:
Điểm sát thương tối đa:
Giá trị gia tăng: chiêu gọi ma thực.
Đan Kỳ cực kỳ bất đắc dĩ, ý này là mình tuyệt đối không thể bị đối phương tấn công, nếu không liền sẽ bị một đấm mất mạng. Đan Kỳ nhẹ nhàng xoa ngực, để an toàn, sau khi cậu tránh thoát sóng công kích đầu tiên của đối phương, liền bắt đầu kêu gọi ma thực rau chân vịt. Phải xây dựng một tầng phòng ngự cho mình trước rồi nói sau, như vậy là có thể giảm % điểm công kích của đối phương. Nói cách khác, nếu đối phương đánh trúng mình, cậu chỉ cần còn dư điểm là được. Khi đó điểm máu của cậu, cũng đủ cậu đánh ba lần.
Đối phương thấy Đan Kỳ vậy mà tránh thoát được công kích của hắn, ánh mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên, hai tay nắm chặt hai cái xô lớn, cười nhạo nói: “Vật nhỏ, khá thông minh. Nhưng Diễn Võ Trường lớn như vậy, tôi thật sự muốn xem xem cậu có thể trốn được bao nhiêu lần!” Vừa dứt lời, nắm tay hắn lại đánh về phía Đan Kỳ.
Đan Kỳ đã nhìn ra, đối phương cũng chỉ có công kích vật lý, Linh Chiến Sĩ như vậy là không có tiền đồ nhất. Cho nên tuổi tác hắn không nhỏ, cũng chỉ có ở cấp F. Cho dù luyện cả đời, cũng không thể lấy được thành tích A+.
Một nắm đấm lao tới đây, trong nháy mắt Đan Kỳ gọi ma thực rau chân vịt ra. Khi né tránh, vòng bảo vệ của rau chân vịt mở ra, một vòng phòng hộ màu xanh lục xuất hiện trước mắt Đan Kỳ.
Trong phòng phát sóng trực tiếp liên tục có người vào xem, đối phương vừa mới phát ra một tiếng hò hét, liền bị động tác của Đan Kỳ làm kinh ngạc, gân cổ lên gào: “Ngọa tào? Đây là kịch bản gì? Phi linh vật sao? Sao còn có…. một cây rong biển lớn như vậy?”
Linh Chiến Sĩ đứng đối diện cao to như bò Tây Tạng cũng ngơ ngác, vẻ mặt hắn ngạc nhiên nhìn cây rong biển lớn kia hỏi: “Đây…. Rong biển mà cũng có thể biến thành chiến sủng sao? Ta sẽ giải quyết cây rong biển này trước rồi lại nói tiếp!” Nói xong hắn thực nhanh đấm một đấm về phía ma thực rau chân vịt, nhưng mà sau khi đấm một đấm, chẳng những không làm tổn thương rau chân vịt, mà lực sát thương của đấm này cũng bị giảm xuống không ít.
Lúc này mọi người bắt đầu tiến vào phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng nhiều, Đan Kỳ nhíu mày, liền kéo một mảnh lá rau chân vịt làm mặt nạ, cũng không muốn bị người khác nhận ra. Dù sao gương mặt này của Đông Phương Kỳ, vẫn có rất nhiều người nhận ra.
Linh Chiến Sĩ đối diện nhíu mày: “Tiểu tử, chiến sủng của cậu rốt cuộc là cái gì?”
Đan Kỳ nghĩ nghĩ nói: “Hệ thực vật.” Nói xong cậu lại kêu gọi ma thực cà chua, cũng sử dụng kỹ năng công kích “huyết sắc lãng mạn” duy nhất của ma thực cà chua tấn công đối phương.
Chỉ nghe rầm một tiếng, một quả cà chua chín lao về phía Linh Chiến Sĩ cường tráng kia. Máu trên đỉnh đầu đối phương liền bị giảm xuống điểm!
Trong mắt Đan Kỳ hơi hơi lộ ra hưng phấn nói: “Tới đây!”
Linh Chiến Sĩ kia bị đánh ngốc, hơi hoài nghi cuộc sống: “Mẹ nó cái này là cái quỷ gì? Không phải, cậu không phải là sinh sản giả sao? Sao lại có thể chiêu gọi chiến sủng?” Chiến sủng của Linh Chiến Sĩ rất hiếm thấy, ví dụ như Kình Trạch, ngoài năng lực chiến đấu cực mạnh của Kình Trạch, nghe nói Kình Trạch còn có một chiến sủng rất mạnh.
Chỉ là trong danh sách chiến sủng, trước nay chưa hề có loại rong biển này, còn nữa cái cây kia…. múa may lá cây xinh đẹp, còn có trái cây đỏ rực vẫy gọi.
Cái cây kì quái kia vậy mà còn có thể tự mình phóng ra trái cây, một đập này vậy mà còn rất đau.
Linh Chiến Sĩ che lại vết thương trên tay trái, tiếp tục tấn công về phía Đan Kỳ. Sau đó hắn phát hiện, hai cây ký quái trước mắt hắn khiến hắn không thể tiến lên nửa bước. Chỉ cần vừa bước lên, hoặc là nắm đấm bị cái cây rong biển kia phá giải, hoặc là bị trái cây màu đỏ kia đập cho cả mặt toàn là đồ ngọt. Nếu hắn tránh trái tránh phải, cũng không thể tránh thoát hai vật thể kỳ quái này.
Khi trái cây thứ tư đập vào trên người và thể hiện hiệu quả kỹ năng của nó, Linh Chiến Sĩ đã tự động rời khỏi.
Âm thanh thắng lợi vang lên trên Diễn Võ Trường, khi hệ thống phát huy chương cho phòng phát sóng trực tiếp của Đan Kỳ, hai ba con mèo nhỏ đi tới quan sát thi đấu cũng sợ ngây người.