Bởi vì Đan Kỳ kêu gọi chiến sủng ở Diễn Võ Trường đều đã được ngụy trang, cho nên ở trong mắt mọi người, chiến sủng mà Đan Kỳ kêu gọi đều là những chiến sủng mà Linh Chiến Sĩ bình thường hay kêu gọi.
Nhưng không giống bình thường là Đan Kỳ có thể gọi ra hai con chiến sủng, mà những Linh Chiến Sĩ khác chỉ có thể gọi ra một con. Ngay cả chiến sủng của Kình Trạch cũng chỉ có một con Kinh Sư mà thôi.
Người xem trong Diễn Võ Trường nháy mắt trở nên chật ních, mọi người cảm thấy rất hứng thú với hắc mã đột nhiên xuất hiện này.
Liên tiếp thắng ba trận, trong đó Linh Chiến Sĩ cao nhất là cấp C, ở trên khán đài Lăng Phong Hàn và Lâm Uyên Kỳ khi bị truyền tống ra khỏi Diễn Võ Trường vẫn còn ở trong trạng thái mơ màng.
Ba trận đấu võ đã là cực hạn với Đan Kỳ, cậu lau mồ hôi trên trán, vẫy vẫy Lăng Phong Hàn và Lâm Uyên Kỳ nói: “Thế nào? Hai trận vừa rồi của tôi ổn lắm phải không?”
Hai người như mới vừa ở trong mộng tỉnh lại, vẻ mặt không thể tin được nhìn Đan Kỳ. Tính cách của Lâm Uyên Kỳ hơi hoạt bát một chút, anh ta giữ chặt Đan Kỳ không biết hỏi như thế nào: “Này….. sao có thể? Hiện giờ cậu đang mang thai đúng không? Đã bốn tháng rồi đúng không? Nhưng…. vì sao vẫn còn tiếp tục đấu võ chứ?”
Khi Lăng Phong Hàn xem Đan Kỳ thi đấu vẫn luôn suy nghĩ gì đó, lúc này đấu võ kết thúc, anh nói với Đan Kỳ nói: “Do cậu gieo trồng những loại ma thực đó sao? Nếu tôi đoán không sai, dáng vẻ những chiến sủng của cậu cũng không phải là dáng vẻ thật của chúng nó?”
Vẻ mặt Đan Kỳ ngạc nhiên nhìn về phía Lăng Phong Hàn, giơ ngón cái lên với anh nói: “Tiểu Lông Chim anh không hổ là đã từng làm tộc trưởng của một tộc, đúng là như vậy. Tôi chỉ muốn thử xem thông qua huyết khế hai người có thể kêu gọi ma thực hay không. Nếu được vậy thì sinh sản giả chúng ta sẽ giống với Linh Chiến Sĩ có thể chiến đấu.”
Nghe được những lời này Lăng Phong Hàn và Lâm Uyên Cầm bỗng nhiên dâng lên nhiệt huyết.
Ba người lần lượt offline, Đan Kỳ tháo thiết bị thực tế ảo xuống hỏi: “Lúc này hai người đã hiểu vì sao tôi lại nhiệt tình mời hai người tới đây như vậy rồi chứ? Hiện giờ địa vị của sinh sản giả ở tinh tế quá thấp, nếu chúng ta có thể mở rộng thuật khống linh, nói không chừng có thể thay đổi tình trạng hiện giờ.”
Có đôi khi sinh sản giả cũng không muốn phụ thuộc vào Linh Chiến Sĩ, nhưng năng lực của bọn họ quá thấp. Vai không thể khiêng, tay không thể nâng, đến cả công việc cũng không thể tìm được. Cho dù là giá trị vũ lực hay là giá trị sức lực đều thấp hơn cả người bình thường.
Nhưng bọn họ có một chỗ tốt, chính là trời sinh đã mẫn cảm với những sự vật trên thế gian này.
Mà khống linh yêu cầu cảm giác rất nhạy bén.
Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phòng Hàn cảm kích nhìn Đan Kỳ, đặc biệt là Lăng Phong Hàn. Anh cũng giống như Đan Kỳ, là từ chỗ cao ngã xuống. Tuy rằng anh bị lừa, mà Đan Kỳ thì bị hãm hại. Nhưng hai người đều có sự không cam lòng, tuy rằng đã chấp nhận hiện thực nhưng vẫn khó nguôi ngoai.
Lăng Phong Hàn nhịn không được bước lên ôm lấy Đan Kỳ nói: “Cho dù có thành công hay không, tôi cũng cảm ơn cậu đã cho tôi một hy vọng.”
Đan Kỳ hơi ngại cong mắt nói: “Kỳ thật tôi cũng có lòng riêng, hiện giờ tộc Chim biến thành như vậy, nguyên nhân là do thiếu một người lãnh đạo chính trực. Tôi ở trên diễn đàn tìm hiểu qua Lăng Phong Hàn, chẳng những người tộc Chim khen ngợi anh, ngay cả người của tộc Lân cũng tỏ vẻ nếu là Lăng Phong Hàn, hai tộc Chim Lân sẽ không thay đổi thành tình trạng hiện giờ. Nếu thật sự thành công, tôi hy vọng anh có thể đánh bại Lăng Phong Sương, lấy về thứ thuộc về bản thân mình.” Ngay cả bản thân mình, nếu có một ngày năng lực của mình đạt tới đỉnh cao, nhất định sẽ đi khiêu chiến với Đông Phương Y, đem những gì mà y nợ mình lấy về toàn bộ.
Lăng Phong Hàn vươn tay phải ra với cậu, hai người cứ như vậy nắm chặt tay, Lăng Phong Hàn gật đầu nói: “Tôi sẽ!”
Ý tưởng của Lâm Uyên Kỳ đơn giản hơn, anh ta muốn trở về chiến trường, ra sức bảo vệ tộc Lân.
Mục đích của mọi người dù sao cũng giống nhau, cho nên ba người liền bắt đầu khóa học đầu tiên gieo trồng ma thực.
Ngay từ đầu Đan Kỳ chia cho mỗi người ba hạt ma thực rau chân vịt và ba hạt ma thực cà chua ươm vào bát ươm giống, cũng nhỏ vào ba giọt máu của mình. Sau khi máu dung nhập vào ánh sáng xanh của ma thực, bắt đầu chăm sóc bọn nó giống như thực vật bình thường. Ngoại trừ mỗi ngày nhỏ một giọt máu vào trên hạt giống, tất cả trình tự đều giống với gieo trồng thực vật bình thường.
Cho tới khi nảy mầm, Đan Kỳ để cho bọn họ thử thực hành liên hệ với ma thực. Thử liên tục mười mấy lần, đều không hề thành công.
Đan Kỳ cảm thấy chắc là khế ước vẫn chưa có hiệu lực, liền để cho bọn họ tiếp tục lấy máu tẩm bổ cho ma thực mỗi ngày.
Trong mấy ngày này cây cải dầu của Đan Kỳ đã thu hoạch. Cậu đăng ảnh chụp và video vào tường gia viên nhà mình, mọi người đều sôi nổi nói: Đùa à, đây rõ ràng là một loại cây cảnh! Vì sao lại muốn lấy ăn!
Đúng vậy đúng vậy! Hoa cải dầu xinh đẹp như vậy, sao có thể lấy ăn cơ chứ?
Tôi cũng rất thích hoa cải dầu! Quả thật giống như cảnh tiên vậy!
Xin hỏi nơi này có cung cấp nơi vẽ tranh thực vật không? Tôi là học sinh khoa mỹ thuật, nơi này quả thật rất thích hợp vẽ tranh!
……
Đan Kỳ vừa cười tủm tỉm vừa nhìn những bình luận này, vừa nhận khen thưởng từ ma thực mới. Khen thưởng mới giống như dự đoán của Đan Kỳ, quả nhiên là ma thực hệ trị liệu.
Tên: Ma thực cây cải dầu.
Thuộc tính: Trị liệu.
Chỉ số: Tự động sử dụng cho bên ta, khôi phục điểm sinh mạng, thời gian khôi phục năm phút.
Phương pháp sử dụng: kêu gọi trong chiến đấu.
Đan Kỳ nháy mắt thở nhẹ ra một hơi, cậu muốn thử chiến đấu với những Linh Chiến Sĩ cấp cao hơn.
Lúc trước bởi vì chỉ có phòng ngự và công kích, cũng không có trị liệu, cho nên cậu không dám khiêu chiến Linh Chiến Sĩ cấp rất cao. Hiện giờ có trị liệu, cho dù bị thương cũng sẽ dựa vào trị liệu để thêm máu cho bản thân, còn lo lắng cái gì nữa?
Đan Kỳ quyết định có thể khiêu chiến từ cấp C trở lên.
Đầu tiên cậu đi lều ươm giống xem Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn, mấy ngày nay không cần phải nói hai người bọn họ rất tích cực. Trong một ngày mất hơn phân nửa thời gian để quan sát ma thực, nhưng rất kỳ lạ, ma thực của Đan Kỳ đều là gieo một cái liền trưởng thành, nhưng tốc độ sinh trưởng của bọn họ lại rất chậm. Đã vài ngày mà chỉ mọc ra được vài cái lá.
Nếu không phải hình dáng của lá không khác ma thực lắm, Đan Kỳ thật sự lo lắng là đã thất bại rồi.
Cũng may qua thêm mấy ngày, tốc độ sinh trưởng của ma thực tăng lên rõ ràng. Khi Lăng Phong Hàn thử liên hệ với nó, thế nhưng đã có tinh thần hơi dao động. Anh kích động khiến cả mặt đỏ bừng, kéo Đan Kỳ đi kiểm tra thành quả của anh.
Đan Kỳ quan sát một lát, phát hiện anh đã có được một chút liên kết tinh thần với ma thực. Thế nhưng để đạt được tới trình độ kêu gọi, còn cần phải luyện tập nhiều hơn.
Lâm Uyên Kỳ cũng không chậm trễ, anh ta lặp lại liên lạc tình cảm với ma thực, trải qua mấy ngày cố gắng, cũng coi như tìm được một ít quy luật. Tuy rằng còn chưa thể giống Lăng Phong Hàn, có được tiến bộ rõ ràng, nhưng cũng chứng minh anh ta có thiên phú kêu gọi ma thực.
Đan Kỳ vẫn luôn cho rằng, nếu sinh sản giả cấp cao trong thời gian ngắn có thể hiểu được thuật kêu gọi ma thực, nếu vậy cho dù sinh sản giả cấp thấp dù tốn nhiều thời gian hơn, cũng nhất định có cơ sở thành công. Cho dù không phải sinh sản giả nào cũng thành công kêu gọi, ít nhất cũng cho bọn họ một chút hy vọng.
Đan Kỳ nói với bọn họ: “Thi đấu khu vực của trận đấu võ chung kết đã bắt đầu rồi, tôi đã điền vào đơn đăng ký, các anh nhớ ủng hộ tôi một chút.”
Hai người hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua nhau, mới rốt cuộc nhớ ra Chung Cực Chi Chiến mỗi năm tổ chức một lần. Tại khu vực Hoa Hạ, trận đấu chung kết đã khai chiến. Tộc Chim và tộc Lân tạm thời ngưng chiến, và ba ngày sau cũng sẽ chính thức tiến vào trạng thái thi đấu. Tộc Thú thậm chí đã thi đấu được một nửa, Đông Phương Y vẫn dữ vựng đầu bảng, nghe nói đã là quán quân của vòng bán kết.
Lăng Phong Hàn cũng từng là tuyển thủ quán quân khu vực, tuy rằng xếp hạng không cao như Đông Phương Kỳ, nhưng cũng xếp trước hai mươi. Trong mắt hoàn toàn là khao khát nói với Đan Kỳ: “Thật tốt, vào thời điểm này sang năm, tôi sẽ báo danh tham gia thi đấu cùng cậu.”
Đan Kỳ vỗ vỗ bờ vai của anh nói: “Được, sang năm, anh, tôi, Tiểu Bọt Biển, còn có Nhuyễn Nhuyễn, chùng ta cùng nhau! Đến lúc đó, chúng ta ôm bốn vị trí đầu tiên!”
Lâm Uyên Kỳ còn ở bên cạnh quan sát ma thực cà chua của mình, nghe vậy liền cười nói: “Dã tâm của Đan Kỳ không nhỏ! Cậu đặt nam nhân nhà cậu ở chỗ nào rồi hả?”
Mỗi người đều biết Kình Trạch chính là cao thủ số một toàn bộ tinh tế. Cho dù là phương diện gì cũng đều là cao thủ số một.
Lúc này Đan Kỳ mới ý thức được mình đã vài ngày không gặp Kình Trạch. Vốn dĩ cậu nghĩ nói chuyện một lát rồi mang theo ba cây ma thực mới của mình đi đánh một trận, nhưng giờ nghĩ tới Kình Trạch liền quyết định đêm nay trở về một chuyến.
Hai này nay Kình Trạch cũng tương đối yên tĩnh, không biết đang bận cái gì.
Cậu tự mình đi khu vực gieo trồng hái mấy quả cà chua, mấy cây rau chân vịt mập mạp, còn có mấy cây cải dầu mập mạp, định về nhà làm mấy món cơm nhà cho Kình Trạch.
Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn còn đang nghiên cứu thuật khống linh của bọn họ, hai người thình thoảng chia sẻ một ít kinh nghiệm của bản thân, đa số thời gian đều nghiên cứu ba cây ma thực của mình. Ma thực đã cao được một thước, bát ươm giống không thể chứa được nữa, bọn họ liền dời ma thực tới miếng đất mà Đan Kỳ đã phân cho bọn họ.
Bọn họ đều đồng ý quyết định không thể lập tức tiến hành kêu gọi cả ba cây ma thực, nếu có một gốc cây không thành công thì thành công cốc. Cứ thử kêu gọi một cây trước, có lẽ có thể tìm được đột phá.
Khi bọn họ bàn bạc hăng say, thì Đan Kỳ đã cưỡi phi thuyền trở về vương cung của đại lục Kình Thiên.
Kình Trạch còn đang ở trong phòng làm việc, Đan Kỳ gửi tin nhắn cho hắn: chờ anh ăn cơm chiều.
Sau khi gửi tin tức xong, Đan Kỳ liền vào phòng bếp nhỏ bận rộn. Tuy rằng tới vương cung đã bốn tháng, Đan Kỳ vẫn không quen ở tại tiền viện của Kình Trạch, mỗi lần trở về đều ở trong hậu viện của mình.
Cậu làm bốn món đồ ăn và một canh, người hầu cố ý đi qua phòng bếp nhỏ rất nhiều lần, đều muốn nhìn xem vị thiếu phu nhân này làm như thế nào mà có thể khiến mùi thơm của rau dưa bay khắp sân hấp dẫn mỗi người tới đây.
Đan Kỳ cũng không giấu giếm gì cả, thỉnh thoảng sẽ chỉ cho đám người hầu một chút, cũng dặn dò bọn họ: “Khi tôi không có ở đây, mọi người có thể thử làm cho Kình Trạch nếm thử.”
Thanh âm của Kình Trạch lại vang lên từ phía sau cậu: “Làm sao bây giờ? Tôi chỉ muốn ăn đồ ăn em làm thôi!”
Đan Kỳ quay đầu lại, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng dựa vào khung cửa phòng bếp nhỏ. Không phải hắn không muốn đứng thẳng, mà là nếu hắn đứng thẳng, phòng bếp nhỏ này sẽ không chứa được hắn. Cửa hậu viện so với cửa tiền viện thì lùn hơn một chút, khiến cho Kình Trạch vừa đi tới liền hơi có chút chật chội.
Mặt Đan Kỳ hồng lên, nghĩ thầm Thần Tướng người như vậy là phạm quy, sao lại càng ngày càng hay nói những lời âu yếm thế?
Mà lúc này trong bụng cậu cũng truyền tới từng trận cử động.
Đan Kỳ che bụng, lầm bầm nói: “Tiểu bạch tuộc lại bắt đầu nổi loạn….”