Trong diễn đàn, cậu gặp được mấy sinh sản giả bậc cao, đối phương đã kéo cậu vào một diễn đàn nhỏ của sinh sản giả. Sau khi nghe xong những hoang mang của cậu, liền trực tiếp dạy cậu làm sao tiễn đi đêm đầu tiên của mình.
Vài người mồm năm miệng mười, có người nói phải có tình thú bên trong, không ai có thể từ chối được những vật gợi cảm.
Có người nói buổi tối lừa hắn tới rồi bá vương ngạnh thượng cung.
Còn có người nói lên quang võng mua thuốc X, không tin hắn không chạm vào.
Dù sao đều không ngoại lệ, quan điểm đều là chỉ cần thành công viên phòng, có con, liền có được đảm bảo an toàn. Bởi vì linh chiến sĩ sẽ không bán sinh sản giả đang có con của mình, hơn nữa dựa vào số liệu thống kê cho thấy, hơn % sinh sản giả có con của mình thì sẽ không bị bán đi.
Đan Kỳ lại lấy vở ra ghi một lần nữa, ghi hết cả ba trang giấy. Cậu quyết định ngày mai thử lại, hy vọng sẽ không bị hắn từ chối. Tuy rằng cậu rất sợ quá trình kia, nhưng nghĩ tới chuyện bị bán trao tay, đối mặt với tương lai không rõ, Đan Kỳ càng sợ hơn.
Cậu cắn ngón tay, Đan Kỳ muốn khóc.
Thần Tướng người ở nơi nào?Muốn ăn cá kho tộ do người tự tay làm.
Sáng sớm hôm sau Đan Kỳ tưới nước cho mầm rau chân vịt, nhìn tình huống sinh trưởng hôm nay của nó. Cậu cũng khởi động hệ thống cameras ở trong lều, bởi vì cậu phát hiện máy ảnh có một loại thấu kính có thể ghi lại quá trình phát triển của thực vật. Chỉ cần đẩy nhanh tốc độ của nó lên là có thể nhìn thấy hoàn toàn quá trình phát triển của rau chân vịt.
Tinh linh cỏ cây yên tĩnh cả đêm liền dò đầu nhỏ ra nói: “Chủ nhân, ngài có ổn không?”
Tinh thần Đan Kì không tốt lắm nói: “Cậu vẫn kêu tôi là A Kỳ đi….”
Cái xưng hồ chủ nhân này tự dưng khiến người ta cảm thấy không an toàn.
Tinh linh cỏ cây muốn an ủi cậu, nhưng nó chỉ là một gốc cây không có thật thể, nó cũng không hiểu được đồng cảm là gì. Vì thế khe khẽ thở dài nói: “A Kỳ, tương lai còn dài!”
Đan Kỳ cũng thở dài theo: “Ai biết tương lai sẽ như thế nào!”
Tối hôm qua cậu tò mò nên có tra xét một ít thông tin của Kình Trạch, sau khi tra xong cả người cậu cảm thấy không khoẻ. Nhân dân tinh tế đánh giá Kình Trạch có ba loại, một loại là máu lạnh vô tình, một loại là cực kỳ bạo lực, loại cuối cùng là chém giết thẳng tay. Ngoại trừ những thứ này ra thì còn một nhãn gián mới nổi lên gần đây đó là dã tâm bừng bừng.
Người nam nhân này, đánh nhau rất tàn nhẫn ai thấy cũng phải run cầm cập. Tất cả những hàng xóm xung quanh đại lục Kình Thiên, đặc biệt là tộc Chim nổi danh là cướp vũ trụ, cùng với trùng tộc nổi danh với bệnh thích hoạt động, tất cả đều bị hắn dọn dẹp cho dễ bảo. Cũng may là tộc Thú và tộc Lân đều ở xa, nếu không khẳng định sẽ bị đánh ngã.
Cậu còn nhìn thoáng quá bản thể của gia tộc Kình Thiên, quả thực chính là…. Đàn ông đội trời đạp đất! Sau lưng còn có mười mấy cái xúc tua to như miệng chén, làm cậu nhịn không được tê dại toàn thân. Nếu bị thứ này cuốn lấy, khẳng định khó có thể chạy thoát.
Không hổ là gia tộc Kình Thiên, không chỉ có nhất trụ kình thiên, lại còn có tua cuốn phát mệt!
Đan Kỳ lo lắng nói: “Tiểu Đằng, tôi cảm thấy…. Tôi phải nghĩ cách tích cóp tiền. Chi phí chuộc thân cho tôi hơi cao, là tỷ, tỷ có phải rất khó kiếm phải không?”
Tinh linh cỏ cây không muốn đả kích lòng tự tin của cậu, hiện giờ nhân dân tinh tế mỗi tháng thu vào vạn ngàn điểm tín dụng. Nếu là tầng lớp bậc trung, một năm sẽ thu vào hai ba trăm vạn. Nếu trong nhà có công ty hoặc là một phú hào thì một năm thu vào cũng khoảng hai ba trăm vạn hoặc là hơn trăm triệu.
Trong sáu gia tộc lớn ở tinh tế có tiền nhất chính là Trùng tộc, bởi vì bọn họ có mỏ quặng. Nhưng hình như bọn họ không có khái niệm đổi tiền, chỉ ham thích dùng đá quý xây cung điện. Còn nghèo nhất chính là tộc Lân Lân Uyên và một tộc Thú ở vùng man hoang.
Tính ra gia tộc Kình Thiên xếp hàng thứ hai, Hoa Hạ xếp hàng thứ ba. Ở giữa thì có tộc Lân Lâm Uyên và tộc Chim Lăng Phong. Sau đó hai bên đánh nhau túi bụi, chiến loạn giằng co mười mấy năm.
Muốn kiếm tiền cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Người thống trị vì để dễ dàng thống trị đã kiểm soát một số nguồn tài nguyên hữu hạn trong tay một số người. Đương nhiên ít nhất mặt ngoài cũng coi như là công bằng, và cũng có những người biết cách làm giàu sau một đêm. Nhưng nhìn chung họ đều là kiếm đủ ăn, nhiều lắm thì có thể là khá giả một chút. Đối với những nhà thuộc diện rất nghèo, thì quốc gia sẽ hỗ trợ một tháng điểm tín dụng, cũng đủ ăn cơm thuê nhà.
Hơn nữa chế độ của đại lục Kình Thiên rất tốt. Nhưng Đan Kỳ muốn kiếm tiền thì phải nghiên cứu một chút.
Vì thế sau khi cậu tưới xong rau chân vịt liền đeo quang não vào, định lên quảng trường internet xem một chút, xem có cách gì có thể nhanh chóng kiếm ra tiền hay không.
Sau khi đội quang não xong, Đan Kỳ liền rời vào một đường phố náo nhiệt. Những người ở cùng vị trí là những cư dân mạng trong cùng phân khúc ID. Mọi người đi dạo trên phố chỉ lo ghé vào các cửa hàng khác nhau. Những cửa hàng này ngẫu nhiên xuất hiện trên phố, bởi vì muốn gia tăng mức độ xuất hiện, cũng yêu cần phải bỏ tiền mở cửa.
Đan Kỳ tuỳ tiện đi vào một cửa hàng, cửa hàng này buôn bán châu báu, bên trong có các loại đá quý rực rỡ muôn màu. Đan Kỳ nhìn ra được những viên đá quý ở đây không bằng cái rương kia của cậu. Lúc ra cửa còn nhìn thấy một tấm bảng treo ở cửa ghi: thu châu báu cũ.
Trước mắt Đan Kỳ sáng ngời, có thể chọn mấy thứ trong cái rương kia đi bán được không? Cứ như vậy trong tay mình không phải là đã có tiền rồi sao? Cho dù là làm buôn bán, mở cửa hàng, hay là làm bất cứ chuyện gì, đều cần phải có vốn!
Vì thế cậu bỗng nhiên lại nghĩ tới mình có phải cũng có thể mở một cửa hàng hay không, bán rau dưa chẳng hạn?
Đôi mắt Đan Kỳ lại sáng như sao: “Đúng vậy! Bán rau dưa cũng có thể kiếm ra tiền!”
Nghĩ tới đây Đan Kì lại tìm hiểu những điều kiện phải có để mở cửa hàng. Trong đó có một điều kiện là phải có phân đoạn id cao cấp. Cậu không biết cách đo phân đoạn ID, cậu đã kiểm tra nó theo hướng dẫn của tiêu chuẩn mở cửa hàng trực tuyến, và kết quả là phân đoạn id của cậu đạt yêu cầu. Theo lời nhắc nhở, cậu có thể mở một cửa hàng cấp , đây là cấp tiêu chuẩn.
Vì thế Đan Kỳ dựa vào nhắc nhở, từng bước điền tư liệu xin mở cửa hàng.
Bước đầu tiên chính là điền địa chỉ cửa hàng, loại cửa hàng tiêu chuẩn như của cậu chỉ có thể lựa chọn hai vị trí. Một là đặt dưới gia viên công khai của mình, hai là ngã tư bình thương. Sự khác nhau của hai cái này chính là cái đầu thì dễ quản lý, tuyên truyền và bán hàng hoá có thể làm chung với nhau. Cái sau thì lượng người xem sẽ nhiều hơn, nhưng phải giao một khoảng tiền thuê nhà.
Đan Kỳ lựa chọn đặt ở dưới gia viên công khai của mình, bởi vì gia viên cũng sát đường. Dựa vào sự quan sát của cậu, quảng trường trước gia viên cũng rất đông đúc. Bởi vì id của cậu nằm ở phân khúc có nhiều nghệ sĩ minh tinh, cho nên có rất nhiều người trẻ tuổi lui tới tranh nhau tặng hoa, gửi quà cho nghệ sĩ của bọn họ.
Có lượng người đông đúc thì sẽ có đường làm ăn, rau dưa ăn ngon như vậy, Đan Kỳ không tin mình không bán được.
Bước thứ hai là điền thông tin cá nhân, vì thế cậu liền điền tên và thân phận của Đông Phương Kỳ, cũng điền luôn số tài khoản của cậu ta vào. Thuận tiền kiểm tra điểm tín dụng trong tài khoản của cậu ta, quả nhiên điểm tín dụng bằng không.
Bởi vì là kẻ thất bại bị gia tộc từ bỏ, tài sản cần phải thanh lý. Hơn nữa vì phòng ngừa bọn họ tích cóp đủ tiền chuộc thân nhanh chóng, ngay cả tiền / trong tiền bán mình, cũng sẽ được quy thành hiện vật ngang giá mới có thể mang về nhà chồng. Ví dụ như tỷ kia của Đan Kỳ, bởi vì điểm tín dụng quá nhiều, cho nên hiệp hội sinh sản giả tạm thời ghi dưới danh nghĩa của Đan Kỳ, nếu ngày nào đó cậu dưỡng lão hoặc là chuộc thân thì tỷ này sẽ trả lại cho cậu.
Khi tới bước thứ ba hệ thống nhắc nhở cậu: “Thật xin lỗi tiên sinh, điểm tín dụng của ngài bằng không. Điểm tín dụng tối thiểu để mở shop online là một vạn điểm tin dụng, mong ngài nhanh chóng nạp đủ điểm tín dụng, để tránh shop online bị huỷ bỏ. Nếu như bị huỷ bỏ sẽ ảnh hưởng tới đợt xin thứ hai của ngài.”
Đan Kỳ hơi nhụt chí, cậu không thể để shop online bị huỷ bỏ được. Vì thế cậu thoát mạng, đi tới cái rương ở góc phòng tìm được một cái vòng cổ. Đây là một cái vòng cổ có đá quý màu xanh lục, và mặt dây chuyền có hình trái tim nhìn rất đẹp. Nếu đem nó thế chấp hoặc là bán đi, hẳn là có thể bán được không ít tiền? Nếu Kình Trạch đã đưa những châu báu này cho mình, vậy chúng nó đã trở thành tài sản cá nhân của mình. Xử lý như thế nào đương nhiên là do mình định đoạt!
Vì thế Đan Kỳ dùng camera ba chiều chụp lại một bức hình vòng cổ ba chiều, rồi gửi vào trong kho gia viên nhà mình. Lại mở ra lịch sử tìm thấy shop online mà mình vừa mới đi qua, lúc này shop online đang buôn bán rất bận rộn, khả năng là do quảng cáo trên quảng trường có tác dụng.
Đan Kỳ nhìn trái nhìn phải, đi tới cửa hàng nhận thu châu báu. Một tiểu thư xinh đẹp đi ra đón tiếp cậu, cũng cười rất lễ phép với cậu nói: “Vị tiên sinh này, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài sao?”
Đan Kỳ hơi do dự hỏi: “Ở nơi này của cô….. nhận mua châu báu phải không?”
Đối phương cười cười nói: “Đúng vậy, xin hỏi ngài có mang theo hình ảnh ba chiều không ạ?” Hiện giờ ở tinh tế hình ảnh ba chiều đã được sử dụng rộng rãi, chẳng những có thể quay được hình ảnh ba chiều của vật phẩm, ngay cả bản chất của nó cũng có thể phân tích trên hình ảnh ba chiều. Chỉ cần đưa hình ảnh cho đối phương, đối phương có thể lấy ra tham số của vật phẩm châu báu đó.
Đan Kỳ lấy hình ảnh ba chiều từ trong kho gia viên ra, sau đó lại gửi hình ảnh tới phần phân tích chất lượng của đá quý. Các số liệu nhanh chóng nhảy ra. Tiểu thư phục vụ sợ ngây người, cô xoa xoa đôi mắt hỏi: “Tiên sinh, ngài xác định là muốn bán chuỗi hạt này sao?”
Đan Kỳ gật đầu nói: “Xác định, có vấn đề gì sao tiểu thư?”
Người phục vụ cười cười nói: “Không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn nói chuỗi hạt này của ngài ít nhất phải có giá vạn điểm tín dụng, là loại đá quý rất quý giá. Nó đạt tới trình độ sưu tập và có tỷ lệ đánh giá rất cao. Nếu ngài xác định muốn bán, chúng tôi sẽ tính phí khấu hao là %, tức là ngài chỉ có thể nhận được % giá trị thấp nhất của trang sức. Đây là quy định chung cho việc tái chế trang sức cũ, trước khi tái chế, chúng tôi sẽ giải thích cho ngài.”
Đan Kỳ không biết mình chỉ tùy tiện lấy một cái vòng cổ mà lại có giá trị như vậy, đây là vật không lấp lánh nhất trong rương. Nói vậy những châu báu khác không phải là rất có giá trị hay sao? Đan Kỳ hơi do dự, muốn suy nghĩ lại có nên bán hay không. Nhưng nếu không bán đi, mình sẽ không có tiền vốn. Không có tiền vốn thì vĩnh viễn không thể mở được cửa hàng. Chỉ cần dũng cảm bán nó đi thì sẽ có hy vọng tích cóp đủ tiền chuộc thân.
Cậu đồng ý cuộc sống mỗi ngày đều sợ hãi mình sẽ bán đi bất cứ lúc nào sao? Đáp án đương nhiên là không muốn!
Vì thế Đan Kỳ cắn răng nói: “Đúng vậy tiểu thư, tôi đồng ý bán.”
Ánh mắt của người phục vụ lộ ra vài phấn tiếc nuối, cô liền nghĩ Đan Kỳ là tiểu thiếu gia của gia đình sa sút.
Tiểu thư phục vụ đã nhanh chóng dẫn Đan Kỳ tới phòng giao dịch. Sau khi ký hợp đồng mua bán rồi tặng cậu một vật kỷ niệm nhỏ, sau khi trừ đi khấu hao thì vạn điểm tín dụng đã được chuyển vào tài khoản của cậu.
Trong suốt quá trình này Đan Kỳ rất là hồi hộp, sợ sẽ lộ ra cái gì đó. Cho tới khi cậu cầm được hợp đồng điện từ và đi ra khỏi sảnh giao dịch, nghe thấy thông tin nhắc nhở về số điểm tín dụng của mình, cả người Đan Kỳ mới hưng phấn.
“Có tiền có tiền! Tiểu Đằng, chúng ta có tiền!”
Nhánh cây của tinh linh cỏ cây xuất hiện trên đầu cậu, cũng vui vẻ cùng cậu: “Chúng ta có phải là có thể mở cửa hàng rồi hay không?”
Đan Kỳ nói: “Chúng ta mở cửa hàng trước, sau đó sẽ đăng những video mà chúng ta đã quay lên tường, chờ rau chân vịt của chúng ta trưởng thành, là có thể bán ra thị trường rồi!”
Tinh linh cỏ cây nói: “Chúng ta nhanh đi mở cửa hàng thôi!”
Đan Kỳ gật đầu liền mở ra gia viên của mình, tiếp tục điền thông tin của bước thứ ba xin mở shop online do lần trước có vấn đề về tài chính xảy ra. Lúc này đã có tiền đảm bảo, shop online thực nhanh đã được xét duyệt. Đan Kỳ lại điền một ít thông tin cá nhân trên shop online, như vậy là có thể khai trương buôn bán bất cứ lúc nào.
Tuy rằng cửa hàng đã xin xong, nhưng trong lòng Đan Kỳ vẫn rất lo lắng. Hiện giờ cậu hoàn toàn không có lối thoát, công việc duy nhất chính là trồng rau, cậu không muốn đả kích Tiểu Đằng, liền tiện tay đăng mấy video mình trồng rau lên trên tường công khai. Đều là những video ngắn vài phút, có thể thay phiên nhau trình chiếu ra ngoài.
Sau khi đăng lên xong, Đan Kỳ cũng không quan tâm tới nó liền rời khỏi gia viên.
Thế giới internet thật mới mẻ, Đan Kỳ mang tinh linh cỏ cây đi dạo khắp nơi. Sau khi đi dạo khắp nơi, bọn họ đi tới một cái cổng rất là khí thế, nhìn lên bảng hiệu phía trên cửa, bên trên viết ba chữ rồng bay phượng múa: Linh Võ Khu.