Lời nói của An Cách Nhĩ thành công làm Oss dừng lại, không hề động đậy mà mở to hai mắt nhìn, “Luân hồi chi môn?”
Mạc Phi nhìn đồ án được vẽ bằng máu, nói, “Một trong những bùa chú trong truyền thuyết sao?”
“Đều là gạt người thôi.” An Cách Nhĩ nhún vai, nói, “Tại sao lại tồn tại địa ngục, tại sao lại có thiên đường, phần lớn đều do mọi người không phục nhưng lại bất lực.”
Oss cùng Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục nghe An Cách Nhĩ giảng giải.
Nhưng An Cách Nhĩ không nói tiếp mà ngồi chổm hổm xuống nhìn bộ hài cốt, nói, “Bây giờ phát hiện di hài của cổ nhân, hơn nữa còn đầy đủ, hẳn là sẽ kêu người ngân đỉnh sơn đi?”
“Hình như là vậy đó?” Mạc Phi nói, “Căn cứ theo nơi phát hiện người tiền sử để đặt tên, giống như người vượn Bắc Kinh.”
“Oss, tôi hỏi anh.” An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn Oss, “Nếu hôm nay là đại án khiếp sợ nhất trên đời, anh phá được, có phải sẽ bị người cướp công lao không?”
Oss chớp mắt mấy cái, cười gượng hai tiếng, nói, “Cậu là nói văn phòng chính trị? Khó tránh khỏi a.”
“Lúc trước có mấy án kiện được đưa tin, tôi có xem qua, phần lớn đều nhắc tới cảnh cục linh tinh, lại không nhắc tới anh, anh không để ý sao?” An Cách Nhĩ lại hỏi.
Oss nhún nhún vai, “Có sao đâu, làm việc thôi mà, tan ca tôi cũng không để ý tới, huống chi còn có tiền thưởng.”
“Vậy tại sao anh lại làm cảnh sát?” An Cách Nhĩ hỏi.
Oss nghĩ nghĩ, nói, “Đây là một công việc rất tốt, đương nhiên, cũng vì tinh thần trọng nghĩa a, cũng có nhiều thành tựu nữa.”
An Cách Nhĩ cười cười, “Anh rất thành thật.”
Oss đứng bên trong bùa chú, cảm thấy hơi mệt, liền ngồi xổm xuống nghỉ ngơi một lát, nâng cằm hỏi, “An Cách Nhĩ, cậu hỏi vậy thì liên quan gì tới vụ án?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Mục tiêu của mỗi người không giống nhau, trình độ chấp nhất cũng khác nhau, nói cách khác, có người chỉ coi mục tiêu và lý tưởng là một phần trong cuộc sống, mà có người lại đem mục tiêu và lý tưởng là toàn bộ cuộc sống, thậm chí là ý nghĩa để sống.”
Oss sờ đầu, nói, “An Cách Nhĩ, chủ đề đâu, chủ đề a?”
“Nói đơn giản, anh cà lơ phất phơ làm cảnh sát, làm tới đội trưởng cũng đã thỏa mãn lắm rồi, người ngoài nhìn vào thấy anh rất may mắn.” An Cách Nhĩ cười cười.
Oss nhếch môi cười gượng.
“Nhưng mặc khác, nếu anh là một người phi thường dũng mãnh làm đội trưởng, cho dù cố gắng bao nhiêu so với bây giờ hơn gấp mấy vạn lần, cũng chỉ có thể làm đội trưởng, anh sẽ oán niệm, cảm thấy bản thân không may mắn, đúng không?” An Cách Nhĩ đứng lên, theo đường cũ bước ra khỏi bùa chú, nói, “Sự thật chứng minh, chấp nhất quá trình so với chấp nhất kết cục khoái hoạt hơn nhiều.” Nói xong vươn tay vỗ vỗ Mạc Phi, nói, “Mạc Phi, chúng ta ra ngoài xem, nhóm cảnh viên không chừng đã có phát hiện.”
Mạc Phi gật gật đầu, cùng An Cách Nhĩ bước ra ngoài.
“Chờ tôi một chút!” Oss chạy theo.
Ra khỏi khu nhà màu trắng, ba người liền nhìn thấy cảnh viên chạy từ phía sau núi ra, nhìn thấy An Cách Nhĩ bọn họ lập tức phất phất tay, ý bảo bọn họ qua đây.
Mọi người bước tới, Oss hỏi, “Thế nào?”
Cảnh viên cau mày nói, “Đội trưởng, chúng tôi mang theo cảnh khuyển, ở dưới chân núi tìm được một người.” Nói xong liền dẫn bọn họ xuống núi.
“Chỉ tìm được một người?” Oss sốt ruột hỏi An Cách Nhĩ, “Không phải nói còn một người bị hại sao, chẳng lẽ đã bị giết?”
An Cách Nhĩ không nói lời nào, bước xuống núi.
Xuống núi, bọn họ thấy cảnh viên dẫn theo cảnh khuyển, đứng trước cửa một phòng ở giống như lều trại.
“Sao lại thế này?” Oss bước lên trước hỏi.
“Đội trưởng, ở bên trong.” Một cảnh viên chỉ chỉ bên trong phòng, Oss hồ nghi đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng bên trong lều làm Oss nhíu mày, đầu tiên hắn ngửi thấy một mùi máu tươi nồng đậm. Bên trong có rất nhiều dụng cụ điện tử với văn kiện bày tán loạn, chính giữa là một chiếc giường lò xo giản dị, trên chăn đều là máu, có một lão nhân sắc mặt trắng xám dựa trên giường, trên tay cắm một ống dẫn, Oss nhìn thoáng qua thấy có một túi máu… Người này đang truyền máu?
Lại nhìn bộ dáng người nọ, Oss càng mặt nhăn mày nhíu, trên giường là một lão nhân khoảng tuổi, tuy rằng dáng người gầy nhưng thoạt nhìn rất cao lớn, tóc xám trắng… Người đầy vết máu.
Làm cho người ta cảm thấy khó chịu chính là trên người hắn có rất nhiều vết dao, trong hốc mắt chảy rất nhiều máu… Mà mắt thì đã mất một con.
“Đó là người bị hại?” Oss kinh hãi, lập tức phân phó, “Gọi điện thoại kêu xe cấp cứu!”
Nam nhân trên giường nhanh chóng gật đầu, đột nhiên thấy An Cách Nhĩ nói, “Không cần.”
Tất cả mọi người sửng sốt, xoay mặt nhìn hắn, An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Hắn trừ bỏ là người bị hại ra, cũng chính là hung thủ… Đương nhiên, người công nhân sửa ống nước với Dương Nhạc, là bị hắn hại, mà hắn, còn bị chính bản thân hại.”
Oss giật mình nhìn An Cách Nhĩ, An Cách nhĩ mỉm cười, nói, “Oss, anh làm giùm người ta đi, đem di hài cổ nhân rửa sạch sẽ, đem đi cất. Sau đó dùng đất lấp đi bùa chú, rồi thông tri cho truyền thông, có một sinh viên khoa lịch sử tên là Dương Nhạc tìm được một di hài cổ nhân, sau đó… bị lão sư tàn nhẫn sát hại.”
“Không được! Là ta!” Lão đầu kia nghe xong, đột nhiên giãy dụa ngồi xuống, hô to, “Là ta! Là ta phát hiện ra!”
“Vậy sao.” An Cách Nhĩ cười cười, “Vậy ai biến ông thành cái dạng này?”
“Là… là Elmo Kos () sống lại!” Lão nhân sốt ruột nói, “Là linh hồn tà ác oán giận!”
() Đây là ta tạm dịch lại vì tên tiếng Trung rất dài với đọc không hay.
An Cách Nhĩ cười lạnh lắc đầu, nói với Oss, “Lục soát quần áo hắn, hẳn là có chứng minh thư, còn có…” Nói xong, An Cách Nhĩ nhìn xung quanh phòng, vuốt cằm nhìn Mạc Phi, “Mạc Phi, tìm một thứ có thể phát ra âm thanh, rất nhanh và tiện… Ân, một loại máy móc.”
“Ách…” Mạc Phi tựa hồ đã hiểu, bắt đầu đi lục soát, cuối cùng tìm được một cây bút ghi âm, sau đó tìm được một microphone và một cái loa bên cạnh máy tính.
Cầm cái loa lên nhìn nhìn, Mạc Phi cắm cây bút ghi âm vào… Sau đó, lại nghiên cứu chốt mở của cây bút, đè xuống một cái… Mọi người chợt nghe thấy thanh âm phát ra từ cái loa, truyền tới một tiếng dã thú rống lên làm người ta sợ hãi.
“Chính là loại âm thanh này.” Mạc Phi nói với An Cách Nhĩ, “Đêm hôm đó lúc Dương Nhạc gọi điện tới, tôi chính là nghe thấy tiếng này.”
An Cách Nhĩ giơ khóe miệng lên mỉm cười, lão nhân bị trong thương nằm trên giường, sắc mặt đã muốn tái nhợt.
Oss tìm được một bóp tiền trong túi hắn, lấy ra chứng minh thư, lão nhân tên là Trần Mậu, là giáo sư khoa lịch sử của một trường đại học nào đó, Oss hỏi hắn, “Ông thật sự là thầy của Dương Nhạc, tất cả mọi chuyện sao lại thành thế này?”
“Ông có biết tại sao Dương Nhạc hôm đó gọi cho tôi không?” Không đợi Trần Mậu mở miệng, An Cách Nhĩ liền hỏi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không giải thích được xoay mặt nhìn hắn.
“Dương Nhạc trước đây vẫn luôn nghiên cứu về Elmo Kos.” An Cách Nhĩ nói, “Elmo Kos là một người tồn tại tương đối thần bí trong lịch sử loài người, bọn họ tồn tại trong một giai đoạn tiến hóa quan trọng của loài người, bọn họ sùng bái vật tổ, ăn thịt người là tập tính của bọn họ, bùa chú là văn tự của bọn họ… Mỗi lần ăn thịt người, bọn họ đều vẽ một bùa chú, chính là loại luân hồn chi môn. Bọn họ nghĩ, nếu ăn thân thể kẻ thù, mới có thể thông qua nghi thức này, để có được sức mạnh của người quá cố, cái này đối với người cuối đời mà nói, quả thật chính là một nền văn minh có trí tuệ không thể giải thích được. Chỉ tiếc, sự tồn tại của bọn họ vẫn chỉ là một ô trống, cũng không có gì chứng minh. Dương Nhạc lúc trước đã từng nói với tôi, cô tin chắc người Elmo Kos từng sinh sống ở ngân đỉnh sơn, muốn đào bới nghiên cứu, nhưng thầy của cô không tin, cảm thấy những lời nói của cô là vô căn cứ.” Nói xong, liếc mắt nhìn Trần Mậu trên giường, “Người đó chính là ông?”
Trần Mậu không nói, cắn chặt khớp hàm.
“An Cách Nhĩ!” Oss khó hiểu hỏi, “Cậu nói người công nhân bị giết kia chính là do kẻ ăn thịt người giết?”
An Cách Nhĩ gật gật đầu, nói, “Kẻ ăn thịt người chỉ là giả dối mà thôi, phải là sau khi Dương Nhạc phát hiện di hài của Elmo Kos, hưng phấn gọi điện thoại cho hắn, muốn tìm hắn giúp cô đào bới.”
“Sau đó hắn vì muốn độc chiếm mà sát hại Dương Nhạc?” Mạc Phi hỏi.
“A… Dương Nhạc là một sinh viên vô cùng dễ chịu và đơn thuần, tôi phỏng chừng Dương Nhạc nói thế này với lão sư, ‘Lão sư, em phát hiện ra di hài của người Elmo Kos, thầy nói xem, em có khi nào được thưởng không? Lịch sử có khi nào sẽ ghi tên em vào sổ sách?’ ” An Cách Nhĩ hỏi Trần Mậu, “Mà điểm này lại kích thích ông… Thành quả nghiên cứu của Dương Nhạc, còn có phát hiện của cô, tương lai tất nhiên sẽ rất sáng lạn, cô có thể nhận được tất cả quang vinh, còn được xưng là thiên tài, đây cũng là thứ ông chấp nhất nửa đời, mà vẫn không hề có được.”
Biểu tình trên mặt Trần Mậu bắt đầu vặn vẹo.
An Cách Nhĩ lại nói tiếp, “Ông trong lúc cùng cô đào hài cốt, bảo cô giữ bí mật, đừng nói cho bất kỳ ai biết, về phương diện khác, ông nhìn lén vở ghi nghiên cứu của cô, bắt đầu hiểu biết về người Elmo Kos, vui sướng phát hiện hai đặc tính bùa chú với ăn thịt người, còn có cái gọi là luân hồi chi môn, cùng với nghi thức thần bí để người Elmo Kos sống lại… Nghi thức này tôi có ấn tượng khắc sâu, bởi vì Dương Nhạc đã từng nói qua với tôi.”
“Cho nên liền tạo ra trò khôi hài ăn thịt người?” Mạc Phi nhíu mày, “Ông giết những người đó, tạo ra những biểu hiện giả dối về sự tồn tại của kẻ ăn thịt người, chính là để chứng minh nền văn minh thần bí của người Elmo Kos tồn tại, còn sưu tầm nội tạng, sau đó bày ra nghi thức kia?”
Oss cau mày, nói với cảnh viên ngoài cửa, “Phái người tới lấy dấu răng ông ta, đem về đối chiếu với dấu răng trên xương cốt!”
“Không cần…” Không đợi cảnh viên bước tới, Trần Mậu đã chậm rãi mở miệng, cười lạnh một tiếng, nhìn nhìn An Cách Nhĩ, nói, “Tôi còn tưởng rằng, Dương Nhạc gọi điện báo cảnh sát, hoặc là gọi cho người nhà… Không nghĩ tới, nó lại gọi cho cậu.”
“Ông cố ý chờ cô ta bấm số điện thoại gọi đi mới sát hại?” Oss hỏi, “Bởi vì có đoạn tiếng dã thú gầm, lúc sau có thể nói là do ác ma ăn?”
“Nếu để cho con nhỏ đó độc chiếm loại phát hiện này sẽ rất tiên nghi cho nó… Thế giới này rất không công bằng!” Trần Mậu có chút phẫn hận nói, “Tôi đã nghĩ ra kế hoạch tuyệt diệu này, trước đó tôi giết chết một tên lang thang, ném hắn vào đống rác, cầm đi dạ dày của hắn, sau đó còn giết chết một người qua đường, dựa theo phương pháp trước đó, lấy phổi của hắn… Cuối cùng, tôi tìm tới tên công nhân sửa ống nước. Lấy ruột của hắn, Dương Nhạc viết về nghi thức luân hồi chi môn rất chi tiết, trái tim, gan, mắt trái, bả vai, xương quai xanh, đều phải lấy từ một người con gái trẻ tuổi… Dương Nhạc chính là lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên mắt phải là của tôi!” Trần Mậu lúc nói chuyện còn mang theo ý cười, “Cho dù các ngươi chứng minh được là ta giết người, ta cũng sẽ được ghi vào sổ sách lịch sử, là ta! Là ta phát hiện ra người Elmo Kos, ta chỉ bị vong linh người Elmo Kos bám vào người!” Mặt khác tất cả mọi người đều nhíu mày, người này, đích xác giống như bị huyết tinh của người Elmo Kos bám vào.
“Ông bởi vì biết mình sẽ mất rất nhiều máu, cho nên đã chuẩn bị sẵn một túi truyền máu cùng các trang bị cần thiết, vậy mới có thể giữ được tánh mạng, sau đó nghĩ biện pháp để bọn tôi phát hiện ra ông, cũng dẫn chúng tôi tới phòng nghiên cứu, có thể bừa bãi nói văn hóa thần bí của người Elmo Kos sống lại.” Oss nhìn hắn, “Quan trọng nhất, phát hiện những thứ này là ông, học trò là làm việc cho ông, tất cả những phát hiện của cô đều thuộc về ông… Vinh dự và người Elmo Kos đều thuộc về ông?”
Trần Mậu nở nụ cười, “Các ngươi không thể đem ta hủy diệt theo lịch sử, Elmo Kos là của ta!”
“Hung khí của ông đâu?” Oss nhíu mày, để cảnh viên tới khống chế hắn, “Vì cái danh dự chó thí đó, ông sẵn sàng giết chết rất nhiều người?”
“Phải là cái này đi?” Mạc Phi từ cửa sổ lấy được một cái kéo làm vườn.
“Cái này dùng để cắt tứ chi.” Oss gật gật đầu, “Mặt cắt nguyên vẹn bóng loáng, chính là cái này!” Nói xong, thân thủ vỗ vỗ Trần Mậu, nói, “Tôi nói cho mà biết, tôi cam đoan với ông ảnh chụp còn có tên ở trên đó của ông vĩnh viễn sẽ không bao giờ được lên mặt báo, vinh dự này, còn có cái bộ xương khô cái gì El cái gì mo đó, chỉ thuộc về cô gái kia, trên sách lịch sử, cũng sẽ không có tên ông.” Nói xong, kêu cảnh viên đem tên Trần Mậu đang điên cuồng giãy dụa la hét kéo ra ngoài, đóng cửa lại áp giải đi.
Oss thở dài, lắc đầu, vỗ vỗ bả vai An Cách Nhĩ, chiếu theo lời nói của hắn xử lý tiếp, trước khi đi đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu lại hỏi, “Đúng rồi An Cách Nhĩ, quái vật chúng tôi nhìn thấy trong cống thoát nước là ai?”
An Cách Nhĩ lắc đầu, thản nhiên nói, “Vẫn không phát hiện ra trước khi hắn ăn người sống phát sinh sự tình gì, hắn có thể chính là con quái vật sống ở cống thoát nước, về phần bộ hài cốt kia, điều tra thân phận xong rồi tính sau.”
Oss nghĩ nghĩ, gật gật đầu, xoay người rời đi.
An Cách Nhĩ bước ra khỏi phòng, đứng giữa rừng núi, chậm rãi hướng dưới chân núi bước tới, Mạc Phi đuổi theo, cùng hắn sánh vai, hỏi, “An Cách Nhĩ?”
“Ân?” An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn hắn, vẻ mặt bình thản.
“Dương Nhạc đã chết, cậu có buồn không?” Mạc Phi thấp giọng hỏi.
“Tàm tạm.” An Cách Nhĩ thành thật trả lời.
Mạc Phi có chút giật mình nhìn hắn, chỉ thấy An Cách Nhĩ thản nhiên nói, “Tôi với cô ấy cũng không tính là thân, chỉ nói chuyện qua một lần cũng không tính là người xa lạ, bất quá cô ấy chết thật không đáng, làm cho người ta cảm thấy thật đáng tiếc.”
Mạc Phi lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, thở dài lắc lắc đầu, thân thủ đặt lên vai An Cách Nhĩ, nói, “Tôi nói này An Cách Nhĩ.”
“Ân?” An Cách Nhĩ vốn đang cúi đầu, lại phải ngẩng đầu nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi đối diện với hắn, “Có đôi khi, đau buồn cũng không cần lý do.”
An Cách Nhĩ mở lớn hai mắt.
“Đau buồn, cao hứng, chán ghét, thích thú… Tất cả, đều không cần thiết phải có lý do.” Mạc Phi lắc lắc bờ vai hắn, cười nói, “Tôi nhìn thấy một con chó ven đường bị lạnh mà chết, tôi cũng sẽ rất buồn, chuyện này rất bình thường.”
An Cách Nhĩ trầm mặc một hồi, gật gật đầu, “Ân, tôi buồn.”
Mạc Phi nhìn hắn, An Cách Nhĩ cũng nhìn lại, bổ sung, “Còn rất buồn.”
Mạc Phi lại nhìn hắn, An Cách Nhĩ cũng nhìn tiếp, sau đó cúi đầu, “Rất khó vượt qua.”
Mạc Phi lắc lắc đầu, đứng phía trước An Cách Nhĩ, hỏi, “Muốn cõng không?”
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu.
Sau đó, Mạc Phi đưa lưng cho An Cách Nhĩ, lảo đảo bước về phía trước, An Cách Nhĩ dùng đầu ngón tay đảo một vòng quanh ót Mạc Phi, tựa hồ suy nghĩ cái gì.
Mạc Phi quay đầu lại nhìn, nói, “Tối nay ăn cái gì lạt lạt nha, hai ngày nữa Oss sẽ tới nói cho cậu biết Trần Mậu bị xử bắn, sau đó chúng ta có thể quang minh chính đại đi viếng mộ Dương Nhạc.”
An Cách Nhĩ rụt ngón tay về, dùng hai tay ôm cổ Mạc Phi, quai hàm tựa lên vai hắn gật gật đầu, “Ân.”
Tối đó, lúc hai người chuẩn bị đi ngủ, An Cách Nhĩ đột nhiên đẩy đẩy Mạc Phi, còn thành thật nói, “Mạc Phi, tôi hình như hết buồn rồi.”
Mạc Phi gật gật đầu, tắt đèn đi ngủ.