Thời điểm xe trở lại phòng tranh đã là mười hai giờ đêm, Mạc Phi đem xe đậu trước cửa, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, người nọ vẫn duy trì phong thái tao nhã không phòng bị, lẳng lặng dựa trên ghế ngủ. Mạc Phi nhẹ nhàng đẩy hắn, nhưng An Cách Nhĩ không có tỉnh, xem ra là đã ngủ say.
Mạc Phi sờ sờ mũi, lấy chìa khóa trong túi hắn ra, xuống xe mở cửa phòng tranh, bật đèn lên, sau đó trở lại cởi dây an toàn cho An Cách Nhĩ, ôm người xuống xe, dùng chân đóng cửa lại, vào nhà.
Ở trong phòng tranh lượn vài vòng, Mạc Phi ôm An Cách Nhĩ đang ngủ không chút nhúc nhích lên lầu hai, trên lầu có mấy gian phòng, một gian có giường, đại khái chính là phòng ngủ. Mạc Phi đặt An Cách Nhĩ lên giường, ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt có một cửa sổ, ngọn đèn bên ngoài tỏa sáng cảnh đêm, giống như từ trên đỉnh núi nhìn xuống toàn bộ thành phố.
Đầu tiên là bị cảnh đêm xinh đẹp hấp dẫn, sau đó Mạc Phi lại có chút buồn bực, phòng tranh này chỉ có hai tầng sao có thể nhìn thấy cảnh đêm?
Mạc Phi đi tới, muốn đem cửa sổ mở ra mới phát hiện nguyên lai là dùng vải làm màn, ở trên vẽ một bức tranh sơn dầu, cảnh đêm hoàn mỹ kia dĩ nhiên là một bức tranh. Mạc Phi lắc đầu, cảm thấy mình không có buồn ngủ, vẫn là ngọn đèn hôn ám trong phòng làm cho bức tranh trước mặt thoạt nhìn dị thường chân thực, chính mình thế nhưng muốn mở cửa sổ ra, cảm thụ một chút gió đêm thanh sảng ở bên ngoài.
Đột nhiên có chút ngạc nhiên muốn biết phong cảnh bên ngoài có cái dạng gì, Mạc Phi với tay tới bức màn, “Xoát” một tiếng, tấm màn giống như bức màn sân khấu tách ra làm hai, Mạc Phi sửng sốt… Chỉ thấy phía sau cửa sổ là cảnh đêm giống như bức tranh lúc nãy, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh thổi đến làm cho Mạc Phi sinh ra một loại cảm giác run rẩy không hiểu tại sao, nhìn xuống phía dưới, nguyên lai phòng tranh này ở trên núi, ở độ nghiêng này vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh đêm ở thành phố S.
Mạc Phi lẳng lặng hưởng thụ gió đêm nhìn trong chốc lát, bức họa vừa nãy, chỉ cảm thấy thường thường không có gì lạ, nhiều nhất chính là cảnh đêm thành phố sáng lạn phồn hoa mà thôi, nháy mắt lại trở nên rung động lòng người.
Đóng cửa sổ kéo màn lại, Mạc Phi nhẹ nhàng đi ra cửa, đóng cửa phòng lại.
Lầu hai còn có hai phòng, gian phòng cách vách chứa rất nhiều bức tranh cùng tài liệu, Mạc Phi nhìn nhìn, cảm thấy đại khái về sau đây là phòng của mình đi. Lại đi sang phòng kế bên nhìn một chút, phòng đó phi thường lớn, thoạt nhìn giống phòng vẽ. Bên trong có rất nhiều giá vẽ, còn có họa bố () để đầy trên đất, thuốc màu… Ở trên giá vẽ có một bức tranh phong cảnh đang vẽ dở dang, đó là một bức tranh về nông trường… Một nửa đang bỏ trống bình thường chân thật, Mạc Phi rốt cuộc sâu sắc cảm nhận được ý cảnh.
() Loại vải dùng để vẽ tranh sơn dầu.
Ra khỏi phòng làm việc, Mạc Phi xuống lầu, nhìn quanh bốn phía, sau đó ngửa mặt lên, phát hiện trên trần nhà có một bức họa… Theo chiếc đèn chiếu chùm vừa lúc là hình mặt trời, xung quanh được rất nhiều thiên sứ vây quanh với các biểu tình cùng tư thái rất đáng yêu, vươn cánh bốn phía mây bay lượn lờ.
Mạc Phi nằm xuống sàn nhà, tay chân vươn ra nhìn bức tranh, cảm giác ánh sáng chiếu lên người không hề nóng mà mang theo một tia ấm áp, thanh thản đi vào giấc ngủ.
…
Mạc Phi ngày hôm sau bị tiếng đàn dương cầm du dương đánh thức, hậu quả của việc ngủ trên sàn nhà chính là xương sống cùng thắt lưng đau nhức, Mạc Phi vất vả đứng lên, bóp bóp cổ, giật giật thắt lưng, cảm giác vẫn còn đau, cũng may đây là sàn gỗ không phải xi măng. Theo thanh âm chạy lên lầu, mở cửa phòng làm việc của An Cách Nhĩ, kéo màn ra, bên ngoài có một sân thượng, ở giữa đặt một cây đàn dương cầm màu đen, An Cách Nhĩ đang đánh đàn. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Mạc Phi chính là… để đàn dương cầm ngoài này lúc trời mưa thì phải làm sao? Đi tới ban công, mới phát hiện có mái che mưa, trong lòng nghĩ bản thân suy nghĩ dư thừa, Mạc Phi lắc lắc đầu, nói với An Cách Nhĩ, “Sớm.”
An Cách Nhĩ dừng tay, xoay mặt nhìn Mạc Phi, gật đầu, “Sớm.”
“Cậu có ăn sáng không?” Mạc Phi hỏi hắn, “Gần đây có quán ăn hay siêu thị gì không?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, gật đầu, “Ăn… Không biết.” Lại nghĩ nghĩ, bổ sung, “Hóa đơn cùng tiền đều ở trong ngăn kéo ở tủ gần cửa.”
Mạc Phi há hốc mồm, bắt đầu hoài nghi về cuộc sống trước đây của người nọ.
An Cách Nhĩ vẫn như cũ nhàn nhã nói với Mạc Phi, “Đi siêu thị mua một số đồ dùng cho mình, giường với mấy gia cụ cần thiết, thuận tiện mua thêm sô pha để ở phòng khách, lúc về nhớ lấy báo, còn có, tôi muốn ăn táo.” Nói xong, tiếp tục đánh đàn.
Mạc Phi đi đến nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, cảm thấy thần thanh khí sảng, chạy xuống lầu một, mở ra ngăn kéo, thấy ở bên trong đầy tiền, cũng có rất nhiều hóa đơn. Mạc Phi lắc đầu, lấy ra một ít tiền, nghĩ nghĩ, sau đó hắn dạo một vòng quanh nhà, phát hiện có nhà bếp, bất quá bên trong tủ lạnh đều trống không, ngay cả một bịch muối cũng không có. Mạc Phi lại mở ngăn kéo lấy thêm tiền, đẩy cửa ra khỏi nhà.
Đi ra khỏi cửa, phát hiện có mấy sạp bán đồ ăn sáng, đứng trước sạp nhà người ta sửng sốt trong chốc lát, Mạc Phi mua cho mình hai cái bánh rán, sau đó chạy tới giao lộ vào quán bán bánh mì, mua hồng trà với bánh mì cho An Cách Nhĩ, trở về nhà, ở trước cửa phòng tranh có hòm thư, lấy ra mấy tờ báo cũng vài bức thư. Mạc Phi vào nhà, đem thức ăn để trên bàn, hướng trên lầu hô một tiếng, “An Cách Nhĩ, điểm tâm với báo tôi để trên bàn!” Nói xong, ngậm bánh rán xuất môn.
Một giờ sau, Mạc Phi mang bao lớn bao nhỏ trở về, thấy An Cách Nhĩ đang ngồi xem báo, bữa sáng trên bàn đã ăn xong rồi.
Mạc Phi đem một túi đưa cho hắn, “Táo.”
An Cách Nhĩ lấy ra một trái, muốn bỏ vào miệng cắn.
“A!” Mạc Phi một phen la lên, “Cậu không rửa sao?”
An Cách Nhĩ chớp mắt mấy cái, Mạc Phi có chút bất đắc dĩ đem phân loại đồ đạc, đồ ăn đều cầm tới nhà bếp. An Cách Nhĩ tò mò bỏ tờ báo xuống đứng lên, đi theo vào.
Mạc Phi lấy trái táo rửa sạch sau đó đưa cho An Cách Nhĩ, rồi đem nguyên liệu nấu ăn bỏ vào tủ lạnh, mở tủ ra đặt dầu ăn, muối, nước tương, dấm chua vào, lấy ra dụng cụ vệ sinh mới mua, bắt đầu dọn dẹp nhà bếp.
An Cách Nhĩ vừa ăn táo vừa nhìn Mạc Phi, Mạc Phi lau lau bồn rửa chén, ngại hắn vướng bận kéo hắn sang bên trái. Một lát sau, Mạc Phi lại kéo hắn sang chỗ khác, sau đó chê An Cách Nhĩ vướng bận nên đuổi hắn ra ngoài.
An Cách Nhĩ dạo một vòng trong phòng tranh không có việc gì làm, an vị ở trên ghế, bắt đầu phác họa.
Mạc Phi dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, sau đó tiếp tục dọn dẹp phòng tranh, bởi vì không có ai xử lý, cho nên trên khung ảnh, mặt kính đều đọng một tầng bụi, Mạc Phi lau sạch mấy bức tranh, đem An Cách Nhĩ ngồi trên ghế đuổi lên lầu. An Cách Nhĩ đứng trên cầu thang, tiếp tục vẽ.
Mạc Phi sau khi lau sạch phòng tranh, bắt đầu lau tới cầu thang, lau tới trên lầu, đem An Cách Nhĩ nhốt vào phòng vẽ. Tiếp theo bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ cùng phòng trữ đồ vật, đem phòng mình sửa lại một chút, An Cách Nhĩ ở trong phòng vẽ đã phác họa xong bức tranh mới, đem bức họa sửa lại một chút, bắt đầu lên màu.
Lại qua một thời gian, bên ngoài truyền đến thanh âm còi xe, gia cụ mà Mạc Phi mua đã tới, Mạc Phi lúc này đã dọn xong phòng hắn, đem đồ đạc lên, đuổi người vận chuyển đi, Mạc Phi tiếp tục dọn phòng. Vội trước vội sau cũng đến khoảng ba giờ, Mạc Phi dọn xong, mà toàn bộ căn nhà cũng rực rỡ hẳn lên. Lấy mấy bình hoa đã khô héo ở trước cửa bỏ đi, Mạc Phi đem mấy bình vừa mới mua ở ven đường đặt vào, sau đó quét dọn trước cửa thuận tiện lau luôn xe.
Chạng vạng, An Cách Nhĩ cuối cùng cũng vẽ xong, bị mùi thơm của thức ăn hấp dẫn, ra khỏi phòng, chỉ thấy ngoài phòng là một không gian sạch sẽ giống như một lần nữa sáng lên, cầu thang cùng tay vịn đều sáng bóng, xuống lầu, nghe được thanh âm kỳ quái, thì ra là thanh âm từ TV nhỏ để trên ngăn tủ, đang phát tin tức, mà trên bàn thì có mấy món ăn đang nóng hầm hập.
An Cách Nhĩ bước tới, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, với tay xé một miếng thịt gà, ngửi ngửi sau đó bỏ vào miệng… Mùi vị không tệ.
Mạc Phi mang mâm đồ ăn cuối cùng bước ra, nói, “Ăn cơm không?”
An Cách Nhĩ ngồi xuống, gật đầu.
Mạc Phi xới cơm, cũng ngồi xuống bắt đầu ăn.
An Cách Nhĩ giương mắt đánh giá, trên tóc Mạc Phi còn có chút bọt nước, chắc là vừa mới tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, áo sơmi trắng cùng quần bò, từng ngụm từng ngụm ăn cơm, xem ra là mệt sắp chết rồi.
“Anh thực tài giỏi.” An Cách Nhĩ nói.
Mạc Phi nhìn hắn trong chốc lát, nuốt đồ ăn xuống, nói, “Cái này xem như là bản năng sinh tồn đi?”
An Cách Nhĩ cười cười tiếp tục ăn cơm.
“Đúng rồi.” Mạc Phi ngậm đôi đũa lấy điều khiển TV nói, “Án tử tối hôm qua TV có đưa tin, hình như nói là mua bán động vật quý hiếm trái phép gì đó.” Vừa nói vừa bấm chuyển kênh, tìm tin tức.
An Cách Nhĩ xem chốc lát, lắc đầu nói, “Buôn lậu động vật quý hiếm sao?”
Mạc Phi ăn cơm xong bắt đầu ăn canh, nói, “Buôn lậu thì có lợi ích gì?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Thằn lằn Komodo trừ bỏ đẹp ra thì trên thực tế cái gì cũng không xài được.”
Mạc Phi đối với hai chữ “xinh đẹp” dùng để hình dung con bò sát xấu xí kia bảo trì ý kiến, nhìn nhìn thần sắc An Cách Nhĩ, nói, “Cậu nghĩ sao về buôn lậu động vật?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Ai biết được, dù sao cũng chỉ là có người ra giá muốn mua một con bò sát ăn thịt nguy hiểm có nọc độc.”
Cơm nước xong, Mạc Phi dọn dẹp bàn ăn, rót cho An Cách Nhĩ một tách hồng trà, đến bên cạnh ngồi xuống.
An Cách Nhĩ vừa lòng uống trà, nói, “Anh thật sự có thể làm.”
Mạc Phi dở khóc dở cười, nói, “Còn có gì phải làm? Đúng rồi, tại sao không có người đến mua tranh? Phòng tranh này làm ăn không tốt sao?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Rất tốt, một tháng có thể bán đi mấy bức.”
Mạc Phi cảm thấy làm ăn rất ảm đạm, bất quá An Cách Nhĩ hình như rất có tiền.
Lúc này, trước cửa có một chiếc xe dừng lại, có một nam nhân mặc áo sơmi hoa lá từ trên xe bước xuống, lảo đảo bước đến trước cửa, đẩy cửa ra – là đội trưởng ngày hôm qua, Oss.
“Oa!” Oss nhìn bốn phía, cười nói, “Nơi này rốt cuộc giống chỗ cho người ở rồi.”
Mạc Phi đứng lên mời hắn ngồi, rót cho hắn một chén trà, đặt ở bên bàn, nói với An Cách Nhĩ, “Tôi về phòng một lát.”
An Cách Nhĩ chỉ chỉ sô pha mới mua bên cạnh, nói, “Anh ở đây cũng được.”
Mạc Phi cũng không nói gì, ngồi xuống sô pha, cầm báo lên xem.
“Đây là thù lao của cậu.” Oss đưa phong bì cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ gật gật đầu, ý bảo hắn đặt lên bàn.
Mạc Phi ngẩng đầu nhìn, dựa theo độ dày mà nói thù lao rất nhiều nha, thì ra là thế, khó trách An Cách Nhĩ nhìn giàu như vậy, nguyên lai đó là cách thứ nhất hắn kiếm tiền, nói không chừng còn là chủ yếu.
“Hai người kia khai báo so với cậu nói không sai biệt lắm.” Oss nói, “Suy đoán của cậu vẫn vậy, chuẩn đến làm người ta giật mình a, tôi thấy cục trưởng muốn mời cậu tới làm đội trưởng rồi, như thế có thể phát tiền lương ít hơn một chút.”
An Cách Nhĩ tựa vào ghế, vừa tán gẫu cùng Oss vừa xem thư sáng nay nhận được.
“Đi mua máy tính đi.” Oss có chút bất đắc dĩ nhìn An Cách Nhĩ, “Bây giờ ai còn đọc thư?”
An Cách Nhĩ thấy trong đó có một phong thư, không hề gì hỏi Oss, “Thẩm vấn phạm nhân thế nào? Có hỏi ra mua thằn lằn làm gì không?”
“Bọn họ cũng chỉ là trung gian thôi, nghe nói có người bỏ ra mấy ngàn vạn đến mua.” Oss nói.
An Cách Nhĩ gật gật đầu, lực chú ý bị nội dung lá thư trong tay hấp dẫn… Lúc lật sang trang thứ hai, có một bức ảnh rớt xuống, vừa lúc rơi xuống chân Mạc Phi. Mạc Phi xoay người nhặt lên, thấy trên ảnh chụp là một chậu hoa, hoặc nói là, nhìn thoáng thì là một chậu hoa, nhưng nếu nhìn kỹ, Mạc Phi không khỏi nhíu mày. Chỉ thấy chậu hoa kia được cắm năm đóa “hoa”, mỗi một đóa đều dùng cây đũa xuyên qua mắt kim ngư. Năm đóa hoa là năm con kim ngư bất đồng nhan sắc, đuôi cá tán thật to, không hiểu được, so với hoa càng diêm dúa lòe loẹt hơn, lại lộ ra một mùi vị hôi tanh.