Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

chương 12-4: kẻ bắt cóc đáng sợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“An Cách Nhĩ… Bàn nửa ngày cũng không có manh mối gì hết.” Oss vò đầu bứt tóc.

“Oss, tôi thấy anh bắt tay điều tra đống chuột đó đi, vậy thực tế hơn.” An Cách Nhĩ nói.

“Chuột?” Oss sờ cằm nghĩ nghĩ, “Ân, đúng vậy, chứa nhiều chuột như vậy không phải chuyện dễ dàng.”

“Còn nữa,” An Cách Nhĩ nói, “Ân… Anh tra lại mấy vụ mất tích gần đây, tôi cảm thấy, người bị hắn hại vẫn còn. Mặt khác, hung thủ cố ý ráp thành giáo đường gửi tới cảnh cục, hẳn là có mục đích khác.”

“Cảm giác giống như khiêu khích cảnh sát.” Mạc Phi nói.

“Ân…” An Cách Nhĩ nhíu mày, “Hẳn là… không thể đi.”

“Tại sao?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ nhíu mày, không nói.

Lúc này, Oss đã ra ngoài phân phó cảnh viên đi điều tra manh mối, đặc biệt là về đàn chuột.

An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt cằm, tựa hồ đang suy nghĩ.

“An Cách Nhĩ, sao vậy?” Mạc Phi hỏi hắn.

“Ân…” An Cách Nhĩ cúi đầu không nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Nghĩ tới chút chuyện thôi.”

“Chuyện gì?” Mạc Phi hỏi. “Đúng rồi, lúc nãy cậu nói hung thủ không phải khiêu khích cảnh sát… Vậy là cái gì?”

An Cách Nhĩ nhún vai, “Anh nghĩ đi, bình thường bị khiêu khích có hai loại cảnh sát, một loại là vô cùng giỏi có khả năng dũng mãnh phi thường… Chính là cái loại từng xuất hiện trên TV.”

“Giống như SCI?” Mạc Phi hỏi.

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Loại thứ hai chính là đặc biệt vô dụng, thường xuyên mắc sai lầm.”

Mạc Phi gật gật đầu, “Ra thế.”

“Chính là, trước khiêu khích và sau khiêu khích vô cùng khác nhau!” An Cách Nhĩ nói, “Trước khiêu khích cơ bản đều giết người vô tội, sau khi khiêu khích phần lớn đều mở rộng chính nghĩa cực đoan đi giết người xấu. Chung quy là thế!”

“Chính xác!” Mạc Phi gật đầu, “Dựa theo án tử này, toàn bộ đều giết người vô tội.”

“Đúng thế.” An Cách Nhĩ nhấc mi, “Nói cách khác, nếu hung thủ muốn khiêu khích vậy chẳng lẽ đi khiêu khích Oss? Oss có gì mà khiêu khích?”

Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ một bộ dáng hoàn toàn không hiểu, cười cười lắc đầu, “Cái này đúng là có chút khó nói.”

“Ân.” An Cách Nhĩ cảm khái, “Cái này giống như mê cung vô cùng huyền bí.”

“Sau đó?” Mạc Phi hỏi, “Chúng ta ở đây chờ sao?”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, “Cũng không có đầu mối gì, về nhà trước đi, ở cảnh cục cũng không được thoải mái lắm.”

“Ân.” Mạc Phi sốt ruột muốn về. Hắn muốn làm tiếp chuyện hồi sáng, Mạc Phi mượn chìa khóa xe của Oss bước xuống lầu, nói với An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu ra cửa chờ tôi, tôi đi lấy xe!” Nói xong, phóng đi thật nhanh.

An Cách Nhĩ khẽ lắc đầu, trong lòng không hiểu Mạc Phi gấp gáp cái gì. Quay lại nhìn Oss bận rộn, An Cách Nhĩ cũng xuống lầu ra cửa chờ.

Mạc Phi bay nhanh ra bãi đậu xe, vừa định vào xe lái đi, hắn đột nhiên thấy trước mặt không xa có người đang bưng một cái thùng rất vất vả.

Mạc Phi thấy rõ diện mạo của người kia, liền bước tới hỏi, “Có cần giúp không?”

“Nga!” Người nọ cao hứng, “Vậy thì còn gì bằng!”

“Để tôi giúp cho.” Mạc Phi vươn tay nhận lấy cái thùng, cảm thấy cái thùng rất nặng, vừa mới mở cốp xe, Mạc Phi liền cảm thấy bên hông tê rần. Một trận đau đớn truyền khắp toàn thân, bên tai nghe một thanh âm rất kì lạ.

Mạc Phi trước khi mất đi ý thức, hắn biết cái kia là súng điện.

Trước mắt Mạc Phi tối sầm, thùng trên tay cũng rớt xuống, té lăn ra một bên.

Người nọ ngồi xổm xuống, quan sát Mạc Phi một chút, hắc hắc cười vài tiếng, “Xương của ngươi hẳn là sẽ làm được một giáo đường rất đẹp, nhỉ?” Nói xong, kéo Mạc Phi dậy, bỏ vào trong cốp xe, đóng nắp lại, lái xe đi.

An Cách Nhĩ đứng ngoài cửa chờ một lúc lâu cũng không thấy Mạc Phi.

“Sao còn chưa ra?” An Cách Nhĩ xoay người, bước vào bãi đỗ xe, “Mạc Phi?”

An Cách Nhĩ càng đi càng cảm thấy thiếu thiếu… Đúng rồi, sao không có ai trông? Thanh chắn màu vàng sao lại mở… Không đúng lắm.

Bước tới phòng bảo vệ, An Cách Nhĩ nhìn vào bên trong, lập tức nhíu mày — Bên trong có một cảnh vệ đang ngã trên mặt đất, hai mắt mở to, đã tắt thở, trên yết hầu có một vết cắt, máu không ngừng chảy.

An Cách Nhĩ mặt nhăn mày nhíu, vươn tay lấy điện thoại của cảnh vệ gọi cho Oss, sau đó hắn một mình bước vào trong bãi đỗ xe.

Ánh sáng hôn ám, An Cách Nhĩ liếc mắt một cái liền thấy xe của Oss, mà Mạc Phi lại không có ở đây.

Bước tới bên cạnh, An Cách Nhĩ thấy cách đó không xa, trên mặt đất có một cái thùng, hắn bước tới mở ra… Bên trong có mấy tảng đá, còn có — một đống xương cốt.

An Cách Nhĩ biết, Mạc Phi tuyệt đối không có khả năng biến thành đống xương này trong thời gian ngắn như vậy, nhưng mà, trong lòng vẫn không nhịn được hoảng lên, cảm giác này hắn chưa từng trải qua. Hắn cầm lên một thanh xương, trên đó có rất nhiều vết cắn nhỏ, y hệt với loại dùng để ráp giáo đường, Mạc Phi đã bị hung thủ kia bắt đi.

“An Cách Nhĩ!” Oss mang người chạy tới, vừa nhìn thấy cái thùng liền nhíu mày, “Cái tên đó điên rồi sao? Dám giết người của cảnh cục.”

Biểu tình An Cách Nhĩ ngưng trọng, cúi đầu nhìn thùng xương.

“An Cách Nhĩ.” Oss hỏi, “Sao vậy?”

“Mạc Phi bị hắn bắt rồi.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói, “Mới vừa rồi.”

“Cái gì?” Oss há to miệng.

“Mang người đi, giết chết, đưa cho chuột gặm. Chúng ta chỉ có vài tiếng, phải cứu Mạc Phi ra.” An Cách Nhĩ nói, “Oss, mang theo người của anh, còn có xe cứu thương, theo tôi.” An Cách Nhĩ ném thanh xương vào thùng, bước tới phòng bảo vệ, Oss phát hiện camera cũng bị phá hư.

An Cách Nhĩ trầm ngâm một lát, “Oss, gọi điện thoại.”

Oss sửng sốt, lấy điện thoại ra, “Gọi cho ai?”

“Gọi cho Cửu Dật, nói hắn mang theo Eliza còn có Ace theo chúng ta đi, sau đó, anh gọi cho một người.” Thanh âm An Cách Nhĩ đột nhiên trầm xuống.

Oss hỏi, “Ai?”

Mạc Phi cảm thấy đầu mình nặng kinh khủng, phần eo truyền tới đau nhức, chậm rãi tỉnh dậy. Hắn lắc lắc đầu, ánh sáng trước mặt rất mờ mịt, tựa hồ có màu vàng, còn đang chớp chớp. Bên tai truyền đến tiếng sàn sạt.

Loại thanh âm này hắn rất quen thuộc, là tiếng bút sát trên mặt giấy, lúc An Cách Nhĩ vẽ hắn thường xuyên nghe thấy thanh âm này. Vừa nghĩ tới An Cách Nhĩ, Mạc Phi cắn răng, khiến bản thân tỉnh táo lại, điều đầu tiên hắn cảm giác được, chính là bản thân bị cột trên ghế, không thể cử động.

Mạc Phi rốt cuộc cũng hoàn toàn thanh tỉnh, giương mắt nhìn bốn phía, hắn thấy mình bị giam trong một căn phòng, bốn vách tường được treo đầy tranh, trên mặt đất cũng có rất nhiều, trên tranh được vẽ rất nhiều nhân vật, động vật với đủ hình thái. Mạc Phi nhất thời có chút hỗn loạn, cảm thấy có phải mình đã về nhà hay không, lại tưởng tượng một chút, không đúng a, trong phòng làm việc của An Cách Nhĩ đều vẽ Mạc Phi hắn, lâu rồi đâu có vẽ cái khác.

Nhìn rõ được hơn một chút, Mạc Phi ngẩng đầu, hắn thấy góc trước mặt rất sáng sủa, có một người đang ngồi dựa vào tường, hắn mặc quần áo rất dày, cúi đầu, đang vẽ tranh, bộ dáng rất chuyên chú.

Mạc Phi hơi giãy dụa, không động đậy, cúi đầu mới phát hiện ghế đã bị đóng đinh vào sàn, ngẩng đầu lên, người đang vẽ tranh đã dừng tay.

Mạc Phi có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm người nọ.

Người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên.

Sau khi thấy diện mạo của người kia, Mạc Phi thầm hít một hơi… Người nọ nhìn thật khủng bố, khuôn mặt trắng xanh trơn nhẵn, hốc mắt cực sâu.

Mạc Phi hơi hơi cân nhắc, đây là do bị bỏng tạo thành, trong nháy mắt hắn nhớ tới lời An Cách Nhĩ, đây là nghệ thuật gia nhận không ra người, đảo mắt nhìn xung quanh, hắn thấy cách đó không xa có mấy tòa giáo đường chưa được ráp xong… So với hai cái ở cảnh cục giống nhau như đúc.

Mạc Phi hít một hơi, lập tức ý thức được mình bị ai bắt.

“Ngươi tỉnh rồi?” Lúc này, đằng sau truyền đến một thanh âm, Mạc Phi sửng sốt, chuyện vừa nãy liền hiện lên trước mắt, hắn lập tức hiểu ra, hung thủ thật sự là ai — An Cách Nhĩ nói đúng! Mạc Phi nghĩ tới đây đột nhiên bật cười, An Cách Nhĩ có khi nào nói sai?!

“Bà chính là hung thủ?” Mạc Phi xoay đầu lại hỏi, “Sao phải làm vậy? Bà chẳng phải là cảnh sát sao?”

Người nọ khẽ cười, “Ngươi sai rồi, ta không phải cảnh sát… Ta là pháp y!” Đang nói chuyện, người nọ cũng tới bên bàn đốt lên cây đèn cồn, nhẹ nhàng nướng con dao giải phẫu trong tay. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt bà, khuôn mặt nguyên bản rất bình thường nháy mắt lại hiện ra vẻ dữ tợn, hung bạo. Chính là vị pháp y An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi gặp sáng nay — Vương pháp y!

“Sao bà phải làm vậy?” Mạc Phi dùng hết khí lực muốn thoát ra, nhưng hắn cảm thấy dây thừng đã muốn buộc chặt vào da thịt, không có cách nào thoát.

“Khỏi cần cố gắng làm chi.” Vương pháp y cười cười, “Ta trói ngươi rất chặt, không có cách nào thoát đâu.”

Thấy Mạc Phi khẩn trương nhìn con dao trong tay mình, Vương pháp y nở nụ cười, “Không cần sợ, con dao này không dùng để đối phó ngươi…” Khi nói chuyện, bà lấy một miếng thịt bò vẫn còn đang rướm máu ở trên bàn, dùng dao cắt một miếng, nhét vào miệng, cười nói, “Con dao này vừa mới cắt yết hầu của cảnh vệ, phải khử độc.”

Mạc Phi đột nhiên cảm thấy buồn nôn, hắn nghĩ nghĩ, nhíu mày nói, “Bà khiêu khích cảnh cục không phải nhắm vào Oss mà là An Cách Nhĩ?”

“Hắc hắc.” Vương pháp y nở nụ cười, gật đầu, “Ngươi thật sự tương đối thông minh, ta rất thích cái đầu của ngươi, chờ ta giết ngươi xong, ta sẽ chặt đầu ngươi xuống đem đi cất giữ. Ta cũng thích khuôn mặt ngươi, An Cách Nhĩ đẹp như vậy nhưng không hấp dẫn được phụ nữ, nhưng ngươi lại rất có hương vị đàn ông.”

Mạc Phi nhíu mày, nhìn người đang vẽ tranh, “Vậy hắn là ai?”

“Nga… Một người bạn.” Vương pháp y mỉm cười, “Một người bạn rất tài năng.”

Lúc đang nói chuyện, bà mở ra một cánh cửa, Mạc Phi liền nhìn thấy một lồng sắt rất lớn, bên trong có hàng ngàn con chuột chen chúc nhau, toàn thân nhất thời phát lạnh.

An Cách Nhĩ đứng trước cửa vào cống thoát nước.

Oss hỏi, “An Cách Nhĩ, sao cậu lại xác định ở đây? Nơi này lúc trước tôi đã từng tới, không phát hiện gì đặc biệt a, ngoại trừ người ngoài hành tinh kia.”

“Còn có bạch cốt đi?” An Cách Nhĩ hỏi.

Oss sửng sốt, “Bạch cốt…”

“Bạch cốt này cũng không phải chân tướng gì, chỉ là linh cảm về nguồn gốc sự tình thôi.” Noi xong, gật đầu với Cửu Dật, Cửu Dật thả Eliza xuống đất, Ace cùng Eliza bước vào cống thoát nước. An Cách Nhĩ cùng Cửu Dật, còn có Hạ Tề, Hạ Phàm, Oss mang theo rất nhiều cảnh sát, đi theo chúng nó, bước vào trong

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio