An Cách Nhĩ cũng không ở nhà chờ tin tức, mà muốn cùng Mạc Phi ra ngoài, “Chúng ta ra ngoài một lát đi?”
Mạc Phi tự nhiên sẽ gật đầu đồng ý, cùng An Cách Nhĩ ra ngoài, còn mang theo cả Ace.
“Chúng ta đi đâu?” Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ bước không nhanh không chậm, liền hỏi, “Không có kế hoạch à?”
An Cách Nhĩ vươn tay, theo thói quen sờ sau cổ Mạc Phi, “Tôi rất ghét vụ án phải tính thời gian, càng chậm, nạn nhân càng có thể bị hại, vô hình tạo thành một áp lực rất lớn, tôi rất ghét áp lực.”
“Ân, phần lớn những vụ lúc lúc trước của chúng ta đều tìm được hung thủ rất nhanh, đây là lần đầu tiên đụng phải dạng này.” Mạc Phi cũng không thích ứng, “Oss nhất định đang rất khẩn trương, sợ sẽ phát hiện thi thể.”
An Cách Nhĩ khẽ cười, lắc đầu, “Chưa hẳn.”
“Hả?” Mạc Phi giật mình, “Ý em là Oss chưa hẳn sẽ lo lắng?”
“Nga, không phải.” An Cách Nhĩ ý bảo Mạc Phi hiểu sai rồi, “Ý tôi là, thời điểm dày vò nhất không phải lúc phát hiện thi thể.”
Mạc Phi liên tục gật đầu, “Nghĩa là, thời điểm dày vò nhất chính là khoảng thời gian này, chưa phát hiện ra thi thể nào?”
“Năm nay còn hơn nửa năm nữa mới hết, nếu vẫn không tìm thấy thi thể, vậy Oss chẳng phải sẽ lo lắng hết cả năm sao?” Ngữ khí của An Cách Nhĩ pha chút đồng tình, “Oss đáng thương, mỗi ngày đều lo lắng, mà sự việc kéo dài càng lâu, hắn sẽ càng tự trách bản thân, cảm thấy sao mình lại vô dụng vậy, phát hiện thi thể trễ như vậy, nếu như có thể sớm hơn một ngày, chẳng phải sẽ sớm tìm được manh mối hơn sao, cũng có thể cứu được một mạng người.”
“An Cách Nhĩ.” Trong lòng Mạc Phi có chút buồn phiền, “Hung thủ này… có lo lắng như vậy không?”
An Cách Nhĩ chỉ cười không nói gì, hai người chậm rãi bước đi.
“Emma chừng nào thì về?” Mạc Phi đột nhiên đổi chủ đề.
“Hả? Ân, chắc là cuối tuần, theo thư của bà gửi tới thì xem ra bà gặp được một thân sĩ trên đường đi.” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Lần này có thể đang đi chơi cùng bà.”
Mạc Phi cười rộ lên, “Emma có phải sẽ kết hôn cùng người đó không?”
“Sao anh lại nghĩ vậy?”
“Emma thoạt nhìn rất cao hứng, không phải sao?” Mạc Phi hỏi, “Trong thư phần lớn đều nhắc tới người đó.”
“Tôi cảm thấy, ông ta không phải mẫu người của Emma.” An Cách Nhĩ khe khẽ thở dài.
Emma gần đây đang đi vòng quanh thế giới bằng du thuyền, cũng gần được một năm rồi, đại khái ba tháng trước, bà viết thư gửi về, bảo là khi tới đảo Fiji thì gặp nạn, có một thân sĩ, nghe nói là một nghệ sĩ đã tới cứu bà, còn rất chiếu cố bà, bây giờ hai người đang kết bạn cùng nhau đi du lịch, vô cùng vui vẻ. Nghệ sĩ kia tài hoa hơn người, hài hước dí dỏm, hai người xem ra rất tâm đầu ý hợp, vô cùng ăn nhịp.
“Emma đánh giá người đó rất cao.” Mạc Phi không rõ tại sao An Cách Nhĩ lại kết luận như vậy, “Anh còn tưởng hai người bọn họ sẽ phát triển tình cảm.”
“Mạc Phi, anh không phát hiện sao, trong thư Emma không hề nói chi tiết về ông ta.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Trong thư Emma chỉ nói về cảm giác của mình, tôi tìm không ra manh mối cụ thể về người đó.”
Mạc Phi khẽ nhíu mày, “Cái này nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là Emma không cho tôi cơ hội thám thính người kia.” An Cách Nhĩ cười.
“Đây không phải càng chứng minh Emma thích ông ấy sao, sợ người khác suy đoán điều tra bậy bạ, phá hỏng chuyện tốt?” Mạc Phi hỏi lại.
“Hoàn toàn ngược lại.” An Cách Nhĩ khoanh tay lại, “Nếu Emma thật sự cảm thấy người này tốt, muốn làm bạn đời của người đó, nhất định sẽ giới thiệu cho tôi đầu tiên. Emma rất yêu tôi, tương lai nếu phải ở cùng một người vĩnh viễn, nhất định phải là người tôi chấp nhận.”
“Trong tình yêu cuồng nhiệt sẽ không có khả năng thực tế như vậy đâu, An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nhắc nhở.
“Hừ, có lẽ một đứa con gái , tuổi sẽ như vậy, hơn hoặc lớn hơn vào đêm xuống mới có thể như vậy… Nhưng mà, thân là một bà nội mang theo bên mình một đứa trẻ, loại xúc động nhất thời này sẽ không phát sinh.” An Cách Nhĩ tràn đầy tự tin, “Emma có thể đã phát hiện vấn đề của vị thân sĩ kia, nhưng đi du lịch cùng ông ấy rất vui vẻ, bởi vậy bà muốn tiếp tục giữ đoạn tình hữu nghị này, không muốn tiếp tục phát triển hơn.”
“Là vậy a.” Mạc Phi cảm thấy An Cách Nhĩ nói rất có lý, liền ngừng đề tài này lại, vươn tay nhẹ nhàng khoác lấy vai hắn, “Chúng ta đi đâu đây?”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đã bước ra phố xá sầm uất.
Đứng tại chỗ suy nghĩ, “Tới nghĩa trang đi.”
“Hả?” Mạc Phi nghĩ tới hàng trăm chỗ, đều là nơi mà các cặp tình nhân hẹn hò, không hề nghĩ tới sẽ đi nghĩa trang.
Không chờ Mạc Phi phản bác, An Cách Nhĩ vươn tay bắt một chiếc taxi, hướng về khu nghĩa trang.
Lái xe nói rất nhiều, vừa lái vừa nói chuyện phiếm với An Cách Nhĩ, từ trị an cho tới kinh tế, rồi tới điện ảnh sau đó chuyển sang tin tức trên báo lá cải. An Cách Nhĩ cùng hắn nói giỡn, tâm trạng tựa hồ phi thường không tồi.
Mạc Phi nhẹ nhàng sờ cằm — An Cách Nhĩ có vấn đề!
Xe đậu trước cửa khu nghĩa trang, lúc này là giờ chiều, ánh mặt trời vô cùng sáng lạn. Trong nghĩa trang không có cây lớn che nắng, từng bia mộ xếp lớp rậm rạp trên một tòa núi nhỏ được mặt trời chiếu soi, lui bước âm trầm, chỉ để lại cho nhau loại tình cảm kính nể sinh mạng.
An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi chậm rãi bước vào khu nghĩa trang vắng lặng.
Đang bước đi, An Cách Nhĩ đột nhiên dừng lại, nhìn về phía sườn núi ở xa xa.
Mạc Phi theo tầm mắt của hắn nhìn tới, chỉ thấy trước một bia mộ, có một nam sinh đang ngồi, còn rất trẻ, hẳn là chưa tới hai mươi.
Hắn ngồi trước một bia mộ màu trắng, bên cạnh có một con chó nằm úp sấp, có vẻ là Husky cùng loại với Ace. Nhưng mà màu lông không phải xám trắng, mà là trắng vàng trộn lẫn, hình thể cũng nhỏ hơn Ace.
Con chó rất im lặng, nằm bên cạnh nam sinh.
Trên bia một được đặt một bó hoa Calla (Lan Ý), trong tay nam sinh cầm một sợi dây chuyền màu bạc, lẳng lặng xuất thần.
“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi khẽ gọi một tiếng, làm cho An Cách Nhĩ phục hồi tinh thần.
“Đó là hung thủ sao?” Mạc Phi mở to mắt hỏi.
An Cách Nhĩ cũng bị Mạc Phi làm cho hoảng sợ, hắn khó hiểu hỏi, “Cái gì?”
Mạc Phi quan sát thần sắc của hắn, “Em bình thường đều như vậy, tự nhiên dẫn anh tới một chỗ, tùy tiện gặp một người ở ven đường không hề quen biết, sau đó bảo hắn là hung thủ, lần này không phải hả?”
An Cách Nhĩ buồn bực nhìn Mạc Phi, “Anh đừng có tả tôi như biến thái chứ.”
“Vậy người kia không phải hung thủ?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ bật cười, “Lúc người thứ nhất bị hại, hắn còn chưa tới tuổi.”
“Đúng ha.” Mạc Phi gật gật đầu, khó hiểu hỏi, “Vậy em nhìn hắn làm gì?”
An Cách Nhĩ lại nhìn nam sinh trong chốc lát, “Anh có bất giác cảm thấy hắn nhìn rất ưu thương không?”
“An Cách Nhĩ, phần lớn những người tới đây đều sẽ mang bộ dáng ưu thương.” Mạc Phi bất đắc dĩ nói, “Hắn thoạt nhìn rất buồn nhưng cũng bất đắc dĩ, có thể đã mất đi người quan trọng nhất.”
“Diện mạo của hắn không tồi, đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp.
Mạc Phi há miệng, nam sinh kia đúng là nhìn không tồi, cao ráo sạch sẽ, nhưng mà khi An Cách Nhĩ hỏi đến, hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên, miễn cưỡng gật đầu.
“Rất nhiều người đều nói, đàn ông đẹp khi u buồn sẽ có lực sát thương rất lớn, bởi vì đàn ông đẹp bình thường đều gây cho người khác cảm giác ngạo mạn. Mà khi u buồn, sẽ có một vẻ đẹp cấm dục, cái loại yếu ớt này sẽ khiến cho người ta đồng tình sau đó biến thành tình yêu.” An Cách Nhĩ tự nhủ, nói, “Cho nên những người đàn ông vui cười hớn hở trong quán bar sẽ không kiếm được nhiều con mồi bằng đàn ông ngồi một mình uống rượu giải sầu.”
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi quay sang còn thật sự nói, “Em mà còn khen hắn thêm câu nào nữa, anh sẽ ghen đó.”
An Cách Nhĩ nheo mắt lại, nhìn Mạc Phi.
“Được rồi, anh ghen rồi.” Mạc Phi nói thật, “Rốt cuộc là em muốn nói cái gì?”
“Ân… Tôi muốn nhờ hắn giúp một chuyện.” An Cách Nhĩ vươn tay, chỉ về nam sinh kia.
“Giúp đỡ?” Mạc Phi mờ mịt.
An Cách Nhĩ bước nhanh về phía đó.
“Này.” Mạc Phi ở phía sau nhỏ giọng gọi, đuổi theo muốn ngăn cản, “An Cách Nhĩ, có tốt không?”
“Có cái gì đâu?” An Cách Nhĩ nhún vai, “Con chó kia hình như là chó cái, cũng đẹp ghê, Ace hẳn là sẽ thích.” Vừa nói, vừa nhìn Ace phía sau.
Ace vẫn không nhanh không chậm theo sát hai người, An Cách Nhĩ lấy khuỷu tay huých nhẹ Mạc Phi, “Cái loại u buồn này của Ace, đẹp trai ghê nha! Anh có phát hiện không, mấy con chó cái Husky ở trên đường, khi nhìn thấy nó đều chảy nước miếng? Husky rất ít khi nào chọn loại hình u buồn, Ace là cao thủ nha.”
“Hắt xì…” Ace hắt hơi một cái, thấy An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi liếc mắt nhìn mình kỳ lạ, nó vẫy vẫy đuôi.
Mạc Phi đỡ trán, “An Cách Nhĩ, em suy diễn quá rồi!”
…
“Xin chào.”
Bước tới bên cạnh nam sinh kia, An Cách Nhĩ lên tiếng chào hỏi.
Con chó nhỏ ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn hai người, lực chú ý rất nhanh bị Ace cách đó không xa hấp dẫn.
Nam sinh khó hiểu, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Anh chào tôi?”
“Ân.” An Cách Nhĩ ngồi xổm xuống, nhìn nhìn bia mộ phía sau hắn. Trên bia mộ, có dán hình của một cô gái còn trẻ, tươi cười sáng lạn, chỉ tiếc đã qua đời.
“Bạn gái của cậu?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Phi xấu hổ đứng một bên, nam sinh kia phỏng chừng sẽ cho là An Cách Nhĩ có vấn đề.
“Ân.” Nam sinh gật đầu, cúi đầu không nói.
“Cô ấy mới mất?”
Nam sinh lại gật đầu, “Mất tháng trước.”
“Chết như thế nào?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp.
Mạc Phi ở bên cạnh túm áo hắn, ý bảo đừng hỏi nữa.
Nam sinh có chút ngoài ý muốn nhìn An Cách Nhĩ, nói, “Tự… tự sát.”
“Hai người cãi nhau hay vì lý do khác?” An Cách Nhĩ tiếp tục truy vấn không hề băn khoăn, “Cậu thoạt nhìn có tâm tự.”
Nam sinh há miệng thở dốc, “Ách… Cô ấy…”
“Cậu chuẩn bị cầu hôn cô ấy, nhưng cô ấy lại tự sát, hai người vẫn luôn hạnh phúc, nhưng động cơ khiến cô ấy tự sát làm cho cậu không thể hiểu được, có đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi.
Nam sinh há to miệng nhìn An Cách Nhĩ, “Sao… sao anh biết?”
An Cách Nhĩ chỉ chiếc nhẫn trong sợi dây chuyền mà nam sinh đang cầm, “Nhìn có vẻ rất mới, trên tay cậu không đeo nhẫn, chứng tỏ cậu vẫn chưa kết hôn. Nhìn kích cỡ của viên kim cương có thể thấy nó rất đáng giá, cỡ nhẫn là đeo ở ngón áp út… Ngoại trừ cầu hôn, nam sinh sẽ không bao giờ mua kiểu nhẫn này để tặng nữ sinh, nữ sinh trước khi được cầu hôn cũng sẽ không mua loại nhẫn này để đeo.”
“Anh là ai?” Nam sinh kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ.
“Ân.” An Cách Nhĩ đổi tư thế ngồi chồm hổm, hai tay đặt lên đầu gối, “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Ba năm.” Nam sinh thấp giọng nói.
“Ừm.” An Cách Nhĩ vươn tay chỉ nam sinh, “Bây giờ, cậu hãy nhớ lại khoảng thời gian ba năm đó, phải nghĩ cho cẩn thận!”
“Nghĩ cái gì?” Nam sinh khó hiểu, còn có chút sợ hãi, cảm thấy An Cách Nhĩ không giống người bình thường.
Mạc Phi ở bên cạnh đã sớm đoán ra nam sinh sẽ có phản ứng này, hy vọng lát nữa đừng có báo cảnh sát kiện An Cách Nhĩ quấy rối hắn.
“Ba năm trước, có phải có một người nói với cậu, cậu hợp với vẻ ngoài ưu thương hơn tươi cười, lúc u buồn cực kì mê người?” An Cách Nhĩ vừa hỏi xong, nam sinh liền đỏ mặt.
Mạc Phi xấu hổ đứng một bên, hành vi này của An Cách Nhĩ không biết gọi là đùa giỡn hay là tán tỉnh mới thích hợp?
Sau khi đỏ mặt, nam sinh đột nhiên run lên một chút, sau đó sắc mặt dần chuyển trắng, thật lâu sau mới trả lời, “Có!”