Trưởng trôn thẳng thắn nói ra tội ác năm đó cho Thân Nghị bọn họ.
Xác ướp trong hòm kia, thật ra chẳng phải thây khô hay xác ướp, mà là thi thể của một thiếu niên mất tích trong thôn.
Tên của thiếu niên kia, mọi người đều nhớ rõ, tên là Phùng An, mà người trốn trong xe, là con của Phùng Di, Phùng Hiểu Huy.
Phùng Di là một người tốt, mọi người trong thôn đều kính trọng bà, bà có tâm địa thiện lương lại nhiệt tình, là một người có thể mang tới tiếng cười cho mọi người.
Phùng An là một đứa trẻ mồ côi được Phùng Di nhặt về nuôi, Phùng An và Phùng Hiểu Huy mau chóng trở thành bạn tốt. Hai đứa con trai dưới sự chăm sóc của Phùng Di dần lớn lên, nguyên bản tất cả đều rất tốt, nhưng sau khi Phùng An đến đây, đã xảy ra vài chuyện, ví dụ như lũ lụt, hạn hán, cháy nổ.
Vì thế, trong thôn bắt đầu có nhiều lời đồn, nói Phùng An là một đứa trẻ mang tới tai họa, nó sẽ mang lại điềm xui cho cả thôn.
Kiểu mê tín này, làm cho cuộc sống của Phùng An trở nên khó khăn. Giống như An Cách Nhĩ đã từng nói, mỗi một thôn làng đều giống như một vương quốc nhỏ, một người ngoài bước vào, có thể sẽ trở thành một người chịu tội thay.
Phản ứng tàn nhẫn đầu tiên chính là tụi nhỏ.
Những lời nói của cha mẹ sẽ là nền tảng cho hành vi của bọn nhóc, chúng nó bắt đầu bài xích Phùng An, mà Phùng Hiểu Huy thì đứng giữa hai bên, vô cùng khó xử.
Trong một lần đánh nhau, có một đứa bé lỡ tay đẩy Phùng An xuống núi. Phùng An không may đụng trúng tảng đá to, chết ngay tại chỗ.
Hôm đó, tất cả đứa trẻ đều nói với cha mẹ mình, Phùng Hiểu Huy là người đẩy Phùng An.
Lúc đó, thân thể của Phùng Di không được khỏe, mọi người trong thôn quyết định tự mai táng cho Phùng An, còn ép Phùng Hiểu Huy giữ bí mật, nếu nói ra sẽ bị cảnh sát bắt.
Không thấy Phùng An đâu, Phùng Di càng thêm lo lắng, bệnh tình cũng chuyển nặng.
Phùng Hiểu Huy bởi vì tức giận, áy náy, thương tâm, quá nhiều đả kích cho nên cuối cùng phát điên.
Phùng Di đưa Phùng Hiểu Huy tới bệnh viện tâm thần để điều trị, còn mình thì tới viện dưỡng lão.
Sau đó, theo lời bọn nhỏ kể lại, mọi người trong thôn cũng biết sự thật. Cả thôn đã hại ba người, làm gia đình người ta trở thành bi kịch, điều này làm cho bọn họ vẫn luôn tự trách.
Nhiều năm sau, giống như mơ lại một giấc mộng, Phùng Di trở lại, nhưng Phùng Hiểu Huy vẫn ở bệnh viện tâm thần.
Một ngày kia, Phùng Hiểu Huy trốn khỏi bệnh viện, bằng trí nhớ trở lại quê nhà. Tình cảnh của hắn trở nên kì lạ, cho nên mọi người trong thôn quyết định giấu hắn đi.
Con người có đôi khi rất kì lạ, cùng lúc cảm thấy bản thân đã sai lầm, vô cùng áy náy, muốn đi bồi thường. Cùng lúc lại nghĩ sẽ mất quyền lợi cơ bản nhất của bản thân, không muốn gánh trách nhiệm quá dễ dàng.
Sơ suất đẩy ngã Phùng An năm đó là con trai của trưởng thôn, cha của thôn trưởng từng là lính bộ đội, có để lại một ít chiến lợi phẩm cho ông, chính là cái hòm và đao chỉ huy. Vì thế thôn trưởng liền dùng chiếc hòm để mai táng Phùng An, bỏ luôn thanh đao và hòm. Như vậy, cho dù sau này có bị phát hiện, cũng có thể nói là xác ướp, cương thi gì đó là chối cho qua chuyện.
Nhưng không may, Phùng Hiểu Huy đã về, tâm trí cũng dần khôi phục, sự thật năm đó cũng sắp bị vạch trần.
Bọn họ bắt đầu hợp lực che dấu tội ác năm đó, đương nhiên cũng bảo vệ Phùng Di và Phùng Hiểu Huy.
Người thứ nhất bị giết, chính là vì ông đã lợi dụng chuyện này để vơ vét tài sản của trưởng thôn, cho nên… trở thành người hy sinh thứ nhất.
Tiếp đó là bác sĩ Vệ khi nghe tin đồn cương thi mà tới, cô nhạy bén nhận ra sự thật năm đó, nên trở thành người hy sinh thứ hai.
Người làm vườn và Lưu An bị giết vì đã biết những chuyện không nên biết, hơn nữa còn không chịu đứng chung trận tuyến với bọn họ, không phải chiến hữu thì là kẻ thù! Vì thế dẫn tới họa sát thân.
Chân tướng năm đó đã được phanh phui, việc duy nhất có thể làm bây giờ là trừng phạt những người đó, đương nhiên, đây cũng chẳng phải vấn đề liên quan tới An Cách Nhĩ.
Phùng Hiểu Huy đi theo Phùng Di quay về bệnh viện kiểm tra, lựa chọn trị liệu tiếp hay đã bình phục trở về nhà.
Mạc Phi đứng trước cổng thôn, lẳng lặng nhìn, cảm giác thôn trang bình lặng tựa hồ đang lắc lư, một vương quốc đang sụp đổ.
Vụ án đã kết thúc, mọi người quay về thành phố.
An Cách Nhĩ vẫn còn bệnh, cơn sốt vẫn kéo dài, Mạc Phi từ chối nhận vụ án mới trong vòng ba tháng, để An Cách Nhĩ có thể dưỡng bệnh.
Emma và Mạc Phi dốc lòng săn sóc cho An Cách Nhĩ, phương thuốc của trưởng thôn có chút tác dụng, gần đây sắc mặt của An Cách Nhĩ trở nên hồng hào, tinh thần cũng tốt lên.
Qua ba tháng, An Cách Nhĩ bắt đầu sốt ruột.
Sáng sớm hôm nay, Mạc Phi mở to mắt, chợt nghe tiếng đàn của An Cách Nhĩ ngoài bàn công, nói là đánh đàn thì chi bằng nói là đập đàn thì đúng hơn.
Mạc Phi xuống lầu, lấy đống thư chất đống trong hòm thư để ngoài cửa, chọn vài bức cho An Cách Nhĩ chuẩn bị phá án.
An Cách Nhĩ xuống lầu, ngồi trên ghế sô pha, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, hình như não tôi chảy mỡ rồi.”
“Vậy sao?” Mạc Phi đưa xấp thư còn chưa xử lý cho An Cách Nhĩ, “Thật ra, toàn thân em chỉ thiếu mỗi mỡ thôi đó.”
An Cách Nhĩ nằm xuống, gác đầu lên lưng Ace, “Có vụ án nào cho tôi động não không?”
Mạc Phi biết hắn lười nên mở thư đọc cho hắn, “Để anh đọc.”
An Cách Nhĩ cọ cọ lớp lông mềm mại của Ace, lẳng lặng chờ nghe.
“Ân, nhiều nhất là điều tra ngoại tình, mấy lời nhờ vả mất tích linh tinh.” Mạc Phi lật vài lá, tìm được một tấm có bìa hình con cá dạng hoạt hình, “An Cách Nhĩ, lá này chắc là sẽ làm em hứng thú.”
An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn, “Có câu đố à?”
“Về hải tặc…”
“Nga?” An Cách Nhĩ ngồi dậy, cọ cọ Mạc Phi, “Hải tặc?!”
“Người viết thư là hội trưởng hiệp hội câu cá, họ Trương.” Mạc Phi nhìn sơ, “Vị hội trưởng Trương này rất có tiền, ông cùng một nhóm thích biển, mỗi tuần đều tổ chức một buổi câu cá hoặc thám hiểm, trước đó không lâu, bọn họ mua được một bảo bối từ một người đánh cá.”
“Bảo bối?” An Cách Nhĩ cầm dĩa bánh ngọt Emma đưa tới, cắn một miếng, tâm tình cũng tốt lên.
“Nền móng của chiếc thuyền cổ.” Mạc Phi đưa tấm hình gửi kèm cho An Cách Nhĩ xem.
“Nền móng?” An Cách Nhĩ cầm tấm hình nghiên cứu, trên tấm hình giống như xác thuyền, nhìn không ra có cái gì đặc biệt, “Thứ này có liên quan gì tới hải tặc?”
“Trên thuyền có khắc chữ.” Mạc Phi xem thư, nói với An Cách Nhĩ, “Theo ghi chép, chiếc thuyền đó là thuyền hải tặc.”
An Cách Nhĩ ngáp một cái, “Thì ra là hải tặc gần duyên hải, tôi còn tưởng là Blackbeard hoặc là thuyền trưởng Jack… Thật là thất vọng.”
“Nhưng mà An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nói tiếp, “Sau khi hội trưởng Trương mua nó về, trong hiệp hội đã có ba người chết.”
“Chết như thế nào?” An Cách Nhĩ thiếu hứng thú, “Chết đuối?”
“Đều là chết ngoài ý muốn, một người chết đuối, một người bị sốc do dị ứng, một người trúng gió.” Mạc Phu nhún vai, “Nhưng trước khi mỗi người chết, hội trưởng Trương đều mơ thấy họ!”
An Cách Nhĩ cau mày, “Có ý gì?”
“Ông mơ thấy một người đàn ông đứng trên chiếc thuyền mà ông mua về.” Mạc Phi dựa theo nội dung của bức thư nói cho An Cách Nhĩ, “Hội trưởng Trương nói với người kia mình muốn ai chết, ngày hôm sau, liền hay tin người đó đã chết.”
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm Mạc Phi trong chốc lát, Emma ở bên cạnh che miệng, “Hiện tượng siêu nhiên?”
“A.” An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Tôi cảm thấy ông ta nên tìm bác sĩ tâm thần để chẩn đoán bệnh tình, chữa chứng vọng tưởng!”
“Hình như cảnh sát cũng nói thế với ổng.” Mạc Phi bất đắc dĩ, “Nhưng ông ta vẫn bất an.”
“Bất an?” An Cách Nhĩ không hiểu, “Bất an phải có lý do, nói như vậy có thể là do áy náy hoặc cảm thấy nguy hiểm, ông ta cảm thấy cái chết của những người kia liên quan tới mình? Hoặc là ông ta có thể trở thành người kế tiếp?”
“Ông ta nói trước khi ba người kia chết, bọn họ đều đã từng tiếp xúc qua.” Mạc Phi xoay mặt sau, “Người đầu tiên, trong lúc ăn cơm cùng người nhà, hội trưởng Trương nói người kia keo kiệt ích kỷ, không phải người tốt. Người thứ hai, hội trưởng Trương nói ông ta đoản mệnh. Người thứ ba, hai người phát sinh khắc khẩu, trù đối phương chết sớm.”
“Hội trưởng gì gì đó, độc mồm thiệt!” An Cách Nhĩ sờ sờ mũi, “Là tự ông ta lo ngại đi, một hiệp hội, ở cùng một chỗ, trước mặt vui vẻ sau lưng thì nói xấu nhau, có trùng hợp thì cũng rất bình thường.”
“Cho nên em không nhận vụ này?” Mạc Phi hỏi.
“Ân… Không có gì hay.” An Cách Nhĩ ôm Ace cọ cọ, “Không có vụ nào thú vị hơn sao?”
“A…” Mạc Phi kiếm trong chồng thư, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, khéo quá!”
An Cách Nhĩ chớp mắt, “Cái gì khéo?”
“Cái hiệp hội câu cá kia, cũng xài phong thư giống cái này.” An Cách Nhĩ quơ quơ một phong thư, đưa cho An Cách Nhĩ nhìn.
An Cách Nhĩ nheo mắt lại.
Mạc Phi mở thư ra, “An Cách Nhĩ, là con gái của người bị sốc chết do dị ứng gửi.”
An Cách Nhĩ nghi hoặc, “Cô ta thấy cái chết của ba mình có điều khác thường?”
“Cô ta nói ba mình có chứng dị ứng rất nghiêm trọng với trứng, chỉ cần ăn trúng cái gì có trứng thì sẽ lập tức lên cơn sốc. Tim ông ta gần đây không tốt, cho nên sẽ không bao giờ tự động đi uống sữa trứng.” Mạc Phi đọc thư xong, “Cô ta nghi có người ép ba mình uống.”
An Cách Nhĩ suy nghĩ, vẫn lắc đầu, “Không có hứng, có cái nào thú vị hơn không?”
“Bên này có vụ án sẽ làm cậu hứng thú.”
Đang nói chuyện, Thân Nghị cầm văn kiện từ cửa bước vào.
“An Cách Nhĩ.” Thân Nghị đưa văn kiện tới trước mặt An Cách Nhĩ, “Cậu tuyệt đối sẽ có hứng thú!”
An Cách Nhĩ thấy ông tràn ngập tự tin, cũng có chút ngạc nhiên, vươn tay lấy văn kiện, mở ra… bên trong có một tấm ảnh.
An Cách Nhĩ rút tấm ảnh ra, có chút khó hiểu nhìn Thân Nghị, “Thì sao?”
“Nhìn người trong tấm ảnh kìa.” Thân Nghị nhắc nhở.
An Cách Nhĩ và Mạc Phi cùng nhìn vào tấm ảnh, trong hình là một căn phòng âm u, trong góc phòng có một cái lồng bằng thủy tinh, trong cái lồng là một chiếc lồng sắt ba lớp, lớp ngoài cùng làm bằng sắt thô to, lớp thứ hai là lưới đánh cá, lớp thứ ba là sắt mỏng.
Trong cái lồng dùng để giam hổ thậm chí là khủng long, đang giam một cô gái mặc đầm trắng.
An Cách Nhĩ rút rút khóe miệng, nhìn Thân Nghị, “Ngược đãi con nít? Tôi ghét nhất chính là dạng này.”
“Là một cô gái.” Thân Nghị không đợi An Cách Nhĩ nói xong, liền thấp giọng chen vào nói cho hắn biết, “Thiếu nữ này, có một năng lực thần kì.”
“Năng lực?” An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn Thân Nghị, “Năng lực gì?”
“Một khi chạm vào ai, cho dù chỉ chạm nhẹ, vận mệnh của đối phương sẽ bị con bé đó nắm trong tay.” Thân Nghị cười nói, “Nếu con bé muốn cậu chết thì cậu phải chết!”
An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi cũng có vẻ ngạc nhiên, “Sao có thể có năng lực này được… Con bé này từ đâu tới?”
“Lúc trước chỉ là một nữ sinh trung học bình thường.” Thân Nghị cười cười, “Không cẩn thận hại chết bạn mình nên đi đầu thú. Lúc đầu mọi người đều nghĩ con bé này mắc chứng vọng tưởng, nhưng chính con bé đã làm trước mặt cho chúng tôi nhìn.”
“Làm thế nào?” Emma khẽ nhíu mày. Một cô gái rất đáng yêu, chỉ khoảng , tuổi, mà lại có năng lực của một ác ma?
“Con bé giết vài người ngay trước mặt cảnh sát.” Thân Nghị lắc lắc đầu, “Cho nên sự tồn tại của con bé đã trở thành bí mật lớn nhất.”
“Rồi sao?” An Cách Nhĩ hỏi, “Chú tìm tôi để làm gì?”
“Gần đây lại xảy ra vài vụ án ly kỳ.” Thân Nghị chỉ cô gái trong bức ảnh, “Con bé nói trên đời này có một người cũng giống như nó, có năng lực nắm vận mệnh của người khác.”
“Chú muốn tôi bắt người kia?” An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Đúng là đáng sợ nha, thử nghĩ đi, một ngày nào đó tự nhiên đụng phải hắn, từ nay về sau liền bị người ta điều khiển vận mệnh.”
“Cậu chịu nhận vụ này chứ?” Thân Nghị hỏi, “Hẳn là cảm thấy hứng thú đi.”
“Nói là hứng thú, chi bằng nói tôi vốn không tin có năng lực này trên đời.” An Cách Nhĩ thả tấm ảnh, “Trước hết để tôi gặp người này đã, cô gái mang lại cái chết trong truyền thuyết.”